Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ


Chương 19


Quầy tạp chí Đại học T

Sáng nay học tận bốn tiết Toán cao cấp nên ai cũng phờ phạc.

Kiều Ân ôm đống sách cho bốn tiết học đi ngang qua quầy tạp chí. Đám A Nhã hào hứng lật lật giở giở tờ tạp chí mình thích, chỉ có Kiều Ân vẫn ôm khư khư chồng sách vô vị đứng một bên đợi. Cô không hứng thú với mấy tạp chí kiểu này. Thường thì sách báo cô thích đều có thể xem ở phòng đọc của thư viện, nên cô không bao giờ mua nó vì thế cũng chả xem làm gì.

Cô đứng một mình ngắm nhìn mây bay lơ lửng giữa trời thu thoáng đãng, màu xanh lam nhạt trên bầu trời cũng khiến con người ta cảm thấy thư thái, tâm hồn bay bổng hơn nhiều!

Đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ lên vai phải Kiều Ân. Cô vụt quay lại nhìn, ồ, chẳng có ai? Kiều Ân bực mình quay ra sau kiếm tìm. A! Kiều Ân giật mình lùi lại một bước, đôi mắt đẹp mê hồn của Nhan Trinh Tịch bỗng kề sát gần cô.

Theo phản xạ Kiều Ân chợt lùi về sau, miệng lầm bầm: “Giật cả mình!”.

“Nhìn cậu đang ngơ ngác nên mới hù một cái!”, có vẻ tâm trạng cậu ta hôm nay rất vui.

“Vô duyên!”

“Mua sách à?”

“Không phải mình, là bạn cùng phòng mua.” Nói xong, Kiều Ân quay đầu lại thì đã thấy đám A Nhã mỗi người cầm một cuốn tạp chí trên tay, đang nhìn cô và Nhan Trinh Tịch đầy mờ ám.

“Ân Ân, anh chàng đẹp trai vậy mà cậu định chiếm làm của riêng hả?” A Nhã sớm đã nhận ra anh chàng đó nhất định là Nhan Trinh Tịch mà Kiều Ân từng nhắc tới, nhưng cô cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc họ.

“Đây là Nhan Trinh Tịch, còn kia là các bạn cùng phòng mình, Minh An Nhã, Toàn Nhược Lăng, Cao Nghi Đình”, Kiều Ân mỉm cười, khẽ giật vạt áo A Nhã.

“Ồ, hóa ra cậu chính là Nhan Trinh Tịch…”, A Nhã cười trộm, thảo nào biểu hiện của Ân Ân kỳ lạ và không trừng mắt với cô nữa. Nếu bình thường, Kiều Ân đã sớm cau cái mặt tròn vo của mình lại. Xem ra Kiều Ân đang hy vọng giữ được hình ảnh đẹp trong mặt anh chàng này.

“Được rồi, mình đi trước đây.” Có vẻ Nhan Trinh Tịch không quen bị đông người vây quanh như vậy nên có chút xấu hổ.

“Được, 88[1].” Ân Ân bỗng thấy hơi thất vọng nhìn theo bóng cậu ta đi như bay trước mặt cô.

Nhan Trinh Tịch lên xe đi được một đoạn xa, đột nhiên dừng lại, quay người về phía Kiều Ân gọi lớn “Kiều Ân” rồi vẫy tay gọi cô đến.

Kiều Ân không hiểu cậu ấy định làm gì nhưng vẫn vội chạy lại. Đám A Nhã nhìn họ đầy ngạc nhiên, tên tiểu tử này định giở trò gì đây?

Nhan Trinh Tịch lôi ra một cuốn sổ, viết một dãy số lên đó rồi xé tờ giấy, gấp lại đưa cho Kiều Ân, nói: “Muốn đến khu đông thì gọi điện cho mình!”. Nói xong, cậu ta khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đạp xe lao vút đi.

Kiều Ân cầm tờ giấy trong tay, đờ đẫn nhìn bóng dáng cậu ta đã khuất xa trên đường. Cậu ấy cho mình số điện thoại? Cậu ấy chủ động đưa mình số điện thoại? Việc này khiến cô thẫn thờ nhưng trong lòng lại cảm thấy niềm hạnh phúc như trào dâng. Cậu ấy không ghét mình!

A Nhã và Nhược Lăng đứng sau Kiều Ân cười trộm. Ỉn con này không cứu được nữa rồi! Vừa hôm trước còn đau đớn vật vã vì xấu hổ trước mặt anh chàng họ Nhan kia vậy mà hôm nay anh ta lại chủ động trao cơ hội cho cô! Cô lại chả mừng đến khóc thét lên được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN