Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 36
Nỗi buồn đã qua đi, nụ cười lại quay trở về.
Vết thương của Kiều Ân đã lành hẳn, nhìn trên trán chỗ vết thương còn lưu lại vết sẹo hồng hồng. Kiều Ân bỗng thấy lo lắng.
“Nhược Lăng, thế này mà cậu bảo không có sẹo à?”
“Kệ nó đi. Dán dòng chữ vì anh mà bị thương vào bên cạnh nữa!”, A Nhã vừa chơi điện tử vừa trêu Kiều Ân.
“Hừ, không thèm nói với cậu. Nhược Lăng, hỏi cậu đấy!”
“Để mình xem nào!”, Nhược Lăng đến trước mặt Kiều Ân, xoa nhẹ lên vết sẹo hồng hồng, nói: “Không sao đâu. Hai, ba ngày nữa là lành hẳn thôi”.
“Cần khỏi nhanh làm gì? Phải để mấy ngày nữa mới được, như vậy anh trai cậu mới có cơ hội chăm sóc em gái chứ”, A Nhã nói vẻ rất hứng thú.
“Này, chẳng lẽ chỉ khi mình bị thương thì anh ấy mới chăm sóc chắc?”
“Bình thường cũng hay chăm sóc, nhưng cậu không thấy sau khi cậu bị thương, cách chăm sóc của anh ấy khác mọi lần sao?”
“Chẳng có gì khác cả!” Mà nếu có đi chăng nữa cũng không kể cho cậu được.
“Ôi, đúng là người nào đó quen được chiều chuộng nên coi đó là thói quen thường ngày rồi!”
Hừ, không thèm cãi lý với cậu, có cãi thì cũng nhận phần thua về mình thôi. Kiều Ân mở máy tính, nhét đĩa nhạc tập thể dục của mình vào lại bắt đầu tập. Vết thương ở chân cô cơ bản cũng khỏi rồi, vì việc này mà cô đã ngưng tập một tuần, nếu không bắt đầu lại thì công sức giảm cân trước đây của cô coi như mất trắng.
“Kiều Ân, cậu ngừng tập mấy hôm rồi, liệu không béo lên đấy chứ?”, nhìn thái độ chăm chỉ luyện tập của Kiều Ân, Nhược Lăng không kìm được lo lắng.
“Chắc chắn là lên cân rồi. Ngày nào cũng có người mang đồ ăn bổ dưỡng bồi bổ cho mà, bình thường ăn vào cũng béo nữa là với thân hình và thể trạng của cậu ấy như thế.”
“Mình cũng không biết nữa.” Ân Ân bóp thịt trên người, hình như béo lên thật, hức, bực mình quá, sao tay lại một đống thịt như vậy chứ. Luyện tập, luyện tập, phải luyện tập nếu không sẽ béo ú mất!
“Kiều Ân, thứ Bảy này có rảnh không?”, A Nhã đột nhiên hỏi nghiêm túc.
“Có chuyện gì?”, Kiều Ân vẫn không dừng, vừa tập vừa hỏi.
“Lớp Trác Ưu tổ chức đi núi Ma Cơ, cậu có muốn đi cùng không? Leo núi cũng giúp giảm cân khá hiệu quả đấy!”
Hàn Trác Ưu là bạn trai của A Nhã. Nếu ai không biết quan hệ giữa họ, nhất định sẽ khó mà tin được một cô gái như A Nhã lại có thể quen được anh chàng Trác Ưu nho nhã, hiền lành kia.
“Nhược Lăng đi không?”
“Có chứ. Cậu ấy rủ cả Trương Văn Chính rồi, hình như cả Lý Hải Lạc cũng đi nữa, Đình Đình cũng hẹn cậu ấy rồi.” Trương Văn Chính là bạn trai của Nhược Lăng.
Thật là… đều có đôi có cặp hết rồi còn rủ mình đi làm gì chứ, định trêu tức mình đây mà!
“Các cậu đều đi cùng bạn trai, chỉ có mình là cô đơn lẻ loi, không đi đâu!” Nghĩ đến là thấy bực mình rồi, rủ cô đi để làm bóng đèn, làm kỳ đà cản mũi à!
“Đâu có, còn nhiều người khác mà, lớp Trác Ưu cũng có mấy người nữa, có cái đứa mà suốt ngày bám dính lấy anh cậu cũng đi, không biết chừng Thiệu Minh Vỹ cũng đi đấy”, A Nhã cười khẽ. Thiệu Minh Vỹ mà biết Kiều Ân đi thì nhất định sẽ đi cùng cho xem.
“Phương Tuệ?” Anh đi cùng cô ta sao? Vậy mà chẳng thèm nói gì với cô. Haizzz, đúng là trọng sắc khinh em gái mà!
“Cậu đi cùng đi, chắc chắn anh cậu không để cậu một mình đâu!”, Nhược Lăng từ phòng tắm bước ra, nói.
“Ôi dào, anh ấy có bạn gái bên cạnh thì còn thời gian đâu mà quan tâm đến mình chứ.”
“Vậy cậu rủ ai đi cùng đi, rủ Nhan Trinh Tịch chẳng hạn. Gần đây chẳng phải cậu cũng thân với cậu ta sao?”
“Cậu ấy á?” Liệu cậu ấy có muốn đi không nhỉ?
“Đúng thế, chẳng phải cậu thương thầm nhớ trộm cậu ta sao? Vừa hay, xem như đây là cơ hội tốt.”
“Đâu có, nói linh tinh.” Tuy ngoài miệng một mực chối bay chối biến nhưng trong lòng Kiều Ân đúng là có chút xao xuyến. Có lẽ cậu ấy cũng muốn đi cùng mình!
“Ha ha, cậu thử soi gương xem có đúng trên cái mặt ỉn con đáng yêu của cậu đang viết ba chữ ‘mình thích cậu’ không?”, A Nhã không buông tha cô.
“Đợi mình giảm cân, để xem cậu còn dám gọi mình là ỉn con nữa không!”
“Được, mình đợi, mình đợi, đợi cậu cả nghìn, vạn năm cũng được, chỉ cần cậu gầy đi là tốt rồi!” Muốn biết thế nào là ghê gớm, nghịch ngợm, chỉ cần nhìn An Minh Nhã là đủ! Haizzz, không còn cách nào khác, ai bảo sự thật luôn tàn khốc cơ chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!