Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 57
Đi bộ trên con đường phồn hoa tấp nập, họ cũng chỉ là một cặp bình thường.
“Anh, anh không định nói với mọi người trong nhà chuyện anh đi Quảng Châu làm việc sao?”
“Đợi chắc chắn đã, rồi anh sẽ thưa chuyện với mọi người.”
“Vậy… vậy chẳng mấy chốc mà hằng ngày em không được gặp anh nữa rồi?”
“Ân Ân, nếu cho em tự mình lựa chọn, em muốn sống ở đâu?” Thiệu Minh Vỹ cười khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại, êm ái của cô.
“… Em cũng không biết. Em chưa nghĩ đến.” Câu hỏi này thật sự làm khó cô. Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp xong sẽ sống ở đâu, trường ở miền Bắc nhưng nơi đó lại không phù hợp với cô; quê nhà ở miền Nam, vùng An Ninh lại chả phát triển mấy; còn Quảng Châu – thành phố nhộn nhịp này thì cô lại thấy mình là kẻ vô dụng, sao dám bon chen nơi đây?
“Vậy từ giờ em hãy nghĩ thật kỹ đi, được không? Hãy nghĩ bằng cả trái tim mình!” Thiệu Minh Vỹ khẽ gật đầu, rồi chỉ tay vào trái tim cô và nở nụ cười đầy ẩn ý.
Mình sẽ không cho cô ấy cơ hội lầm lẫn nữa! Anh muốn cô có sự lựa chọn riêng của mình!
Tình yêu anh dành cho cô đã lớn đến mức vượt quá giới hạn cho phép, đến anh cũng bị khát vọng của mình làm cho sợ hãi. Anh không thể tưởng tượng được nếu chỉ có anh và Kiều Ân thì anh sẽ kiềm chế được bao lâu?
Anh không thể làm Kiều Ân bị tổn thương dù chỉ một chút, thậm chí đó là sự tổn thương mà anh gây ra!
Anh cũng không phủ nhận, mỗi lần lại gần Ân Ân, nỗi khao khát điên cuồng lại trào dâng mãnh liệt. Vẻ đẹp ẩn giấu bên trong bộ dạng mập mạp đó càng làm anh khó tự chủ.
Cuối cùng anh cũng đưa ra được quyết định sau một đêm suy nghĩ. Anh phải rời xa cô một thời gian, vừa là để củng cố mối quan hệ giữa họ, vừa là mong Kiều Ân hiếu được tình cảm của chính mình, đó không chỉ là tình cảm đơn phương một cách mù quáng. Hơn nữa, tạm xa nhau một thời gian để anh học cách kiểm soát bản thân.
Thực ra anh biết mình đang đánh cuộc vị trí của mình trong lòng Kiều Ân. Nếu cô không yêu anh hơn những chàng trai bình thường khác, rất có thế cô sẽ đem lòng yêu người khác. Dù anh có phải lo lắng nhưng anh vẫn chấp nhận đánh cuộc, bởi anh tin rằng Kiều Ân cũng yêu anh, chỉ là cô chưa hoàn toàn nhận ra mà thôi.
Thiệu Minh Vỹ cười thầm, thật ra câu hỏi lúc nãy, đáp án mà anh muốn nghe nhất chính là: Em muốn ở bất cứ nơi đâu miễn là có anh. Ân Ân đáng yêu của anh lúc nào mới hiểu được điều đó đây?
Anh chỉ còn bảy ngày cuối cùng để lấp đầy trái tim cô, để trong lòng cô chỉ còn hình bóng của mình anh.
Kiều Ân cũng muốn suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng anh lại không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nghĩ. Anh đã nuông chiều quá làm hư cô rồi!
Mấy ngày sau, họ mới thực sự được tận hưởng bầu không khí của kỳ nghỉ này.
Quảng Châu giống như một biển hoa, hương hoa ngạt ngào khắp nơi đặc biệt vào kỳ nghỉ. Người dân nơi đây thức giấc thật sớm, uống trà sau đó đi dạo chợ hoa rồi ai nấy cầm một bó hoa to trở về. Kiều Ân cũng hào hứng muốn được thử một lần thú tao nhã này người Quảng Châu.
Nhớ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, anh tạo ra một sự bất ngờ mà đến giờ nghĩ lại cô vẫn vô cùng cảm động.
Sáng sớm hôm đó, anh gọi cô dậy rất sớm nói là muốn dẫn cô đi ăn đồ ăn thật ngon, vẫn còn chưa tỉnh hẳn thì cô được anh dắt vào một tiệm ăn sáng, lát sau bát bánh cuốn nóng được bưng ra thì mùi thơm ngào ngạt của nó đã đánh thức mọi giác quan của cô. Nhớ quá, ở miền Bắc hiếm lắm mới được ăn bánh cuốn, mà cách ăn của người miền Bắc cũng khác ở đây. Tại miền Nam, người ta ăn bánh cuốn được tráng thật mỏng, thịt cũng không nhiều, ăn hương ăn hoa là chính, còn người miền Bắc lại thích cho nhiều thịt, cốt để no bụng.
Thấy cô ăn ngon lành, Thiệu Minh Vỹ cũng vui vẻ cùng ăn. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng yêu khi ăn của Kiều Ân thì dù những món ăn bình thường nhưng với anh cũng trở nên đậm đà hương vị.
Hai người còn ăn thêm một bát cháo đường, Ân Ân ăn rất chăm chú có vẻ lâu lắm rồi cô không được ăn ngon đến thế. Hồi ở nhà, cô thích ăn đồ ngọt nhưng từ ngày lên miền Bắc học thì chỉ những lúc cô về nhà mới được ăn đồ ngọt thôi nên không tránh khỏi thòm thèm. Quảng Châu đúng là thật tuyệt, có nhiều đồ ăn cô thích và lúc nào muốn ăn thì ăn. Hình như càng lúc cô càng thấy mình thích cuộc sống nơi đây.
Ủa, anh đi đâu rồi? Đi vào nhà vệ sinh hả? Sao vừa mới đây mà đã không thấy đâu thế. Kiều Ân nhìn xung quang nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Thiệu Minh Vỹ đâu.
Cô tiếp tục thưởng thức món ăn ưa thích của mình. Ui da, bông nhiên cô ôm bụng, đã mấy ngày rồi cô không tập aerobic, chắc lại tăng cân mất thôi. Hôm nay về nhất định phải tập mới được, nêu không mọi cố gắng trước kia sẽ đổ xuống sông xuống bể. Dù lý trí bắt cô dừng, nhưng miệng lại không chịu nghe lời, vẫn ăn ngon lành. A, Kiều Ân đến Quảng Châu lần này, không khéo lại ăn bù hết những gì đã giảm béo lúc trước mất.
“Oa… thật là tuyệt!”, xung quanh vang lên những tiếng cảm thán nhưng Ân Ân cũng không thèm đoái hoài, vẫn chăm chỉ thưởng thức đám thức ăn trên bàn.
Chỉ đến khi luồng sáng trước mặt bị che khuất, cô mới từ từ ngẩng đầu lên những muốn đẩy người đang chắn trước bàn ra. Nhưng cô bỗng đờ người.
Một bó hoa thật lớn!
Wow, rất nhiều hoa hồng, còn rất nhiều hoa bibi nữa! Oa… oa… ah… Ân Ân vô cùng ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy nhiều hoa hồng đẹp thế này. Đây… đây có thật là tặng cô không? Ân Ân ngạc nhiên ngơ ngác nhìn lên người tặng bó hoa to như thế cho mình. Ôi, anh lại còn cười nữa chứ, đẹp trai quá! Thật bất ngờ, anh không biết với bộ dạng của anh thế này mà đứng trước con gái, sẽ khiến các cô ấy đổ rạp xuống hay sao?
Thiệu Minh Vỹ từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô. Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác ngọt ngào, mê đắm mà anh đang tạo ra đó.
“Đây là hoa hồng, anh nghĩ em sẽ thích.” Trời ơi, tại sao anh lại dùng giọng dịu dàng như thế anh khiến em tan chảy ra mất thôi. Cô không kìm được lòng mình mà nhắm tịt mắt lại, sợ những điều đang gào thét trong lòng bật ra khỏi miệng.
“Wow… đẹp trai thế…”, tiếng vỗ tay tán thường xung vang lên. Các cô gái phấn khích hét lên, anh chàng này thật quá đẹp. Một khung cảnh lãng mạn vào sáng sớm.
Kiều Ân như bừng tình bởi những âm thanh ấy. Phản ứng nhanh hơn tốc độ anh sáng đó là sự thẹn thùng lại bắt đầu trào lên. Chỉ trong chốc lát từ đầu đến cổ, cánh tay rồi đầu ngón tay, tất cả đều đỏ bừng lên! Kiều Ân lại đỏ mặt.
Cô nhanh chóng giấu mặt xuống bàn. A, cô không muốn sống nữa, trước mặt bao nhiêu người mà dám hôn cô, lại còn ngay trong tiệm ăn nữa chứ! Ừm… cô vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy! Ôi! Xấu hổ quá đi!
“Ôi không, Ân Ân không thích ư, mình thất bại rồi sao?”, Thiệu Minh Vỹ giả vờ buồn bã gục đầu xuống bàn, thở dài.
“Em thích!”, Kiều Ân đột nhiên ngẩng đầu lên dùng cả hai tay ôm bó hoa vào lòng. Đẹp quá, hoa vẫn còn đọng sương đêm nữa chứ, thật đẹp vô cùng!
Thiệu Minh Vỹ đưa tay ôm Kiều Ân rồi nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên. “Em thích mà sao vẫn không vui?”, nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh nói. Anh thừa biết là cô ngượng, nhưng như thế nhìn cô càng dễ thương hơn nên anh lại càng trêu.
“Anh… tự nhiên làm thế em sợ thì có”, Kiều Ân trộm liếc mọi người xung quanh. Tất cả đều đang cười và nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Kiều Ân vẫn xấu hổ cúi gằm mặt, gần như dính chặt trong bó hoa.
“Vậy mình ra ngoài đi”, Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Nếu còn không đi khỏi đây, kẹo bông của anh sẽ biến thành màu đỏ mất.
Trong tiếng la hét và ánh nhìn ghen tỵ của mọi người, họ cứ thế bước đi chậm rãi.
Tình yêu không phải là như thế này sao? Không ai khác ngoài hai người đang tận hưởng không khí lãng mạn, sự ấm áp ngọt ngào giữa những người yêu nhau qua mỗi lần như thế lại ghi dấu sâu sắc trong tim, để niềm hạnh phúc mang tên tình yêu kéo dài mãi mãi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!