Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 88: Thiếu
Editor: Song Nhã
Còn chưa tới đầu thôn, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét nữa thôi, Mạnh Nịnh đã thấy ba mình đừng chờ ở đầu cầu rồi. Hiện giờ cô không phải tới trường dạy, đang trong kỳ nghỉ, nhưng ba Mạnh đang lên lớp còn tranh thủ về đón họ. Ông mặc áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn, hơi nheo mắt nhìn qua bên này, hai tay theo thói quen bắt sau lưng, thi thoảng lại chào hỏi người qua lại.
Mạnh Nịnh đã quá lâu rồi không trở về, Thi Vinh không thích cô về, cô cũng không muốn về. Đương nhiên không phải vì đã lãng quên quê hương cội nguồn của mình mà là mỗi khi về quê, cô đều nhớ tới những chuyện không hay lúc trước. Những năm gần đây ba Mạnh cũng không chịu đến thủ đô, vẫn luôn trông coi nhà cũ.
Cô ngẩng đầu, rời khỏi vai Thi Vinh, chờ con đỗ xe xong liền bước xuống. Thi Vinh đi theo cô, cả hai đều là người cực kì ưu tú, vừa xuất hiện đã gây chú ý. Mạnh phụ vỗ vỗ bả vai Thi Vinh trước, sau đó bắt lấy cánh tay của Mạnh Nịnh, cẩn thận quan sát xem cô có bị gầy đi không. Nhìn một lát, thấy con gái vẫn rất mạnh khỏe, sắc mặt cũng tốt mới yên tâm, cười với Mạnh Nịnh, nói: “Đồ ăn ba đã mua xong rồi, đi nào, ba về nhà nấu cơm cho!”
Mạnh Nịnh đáp một tiếng, được ba dắt đi, Thi Vinh nhắm mắt theo sát sau cô. Thi Huân đã sớm chạy xe đến cửa nhà một cách thông thạo, tuy nói rằng mấy năm nay ba Mạnh không chịu lên thủ đô, nhưng Thi Vinh vẫn có thể vươn tay đến thành phố Dung này, ngôi nhà nhỏ của nhà họ Mạnh được tân trang, lắp đặt thiết bị… đều do anh điều người đến làm, dù hàng năm không trở về được, nhưng vẫn chăm sóc được ba Mạnh đầy đủ.
Nhưng mà ba Mạnh không quen mặc quần áo đắt đỏ như thế này, ông vẫn thích kiểu áo Tôn Trung Sơn mộc mạc cùng đôi giày giải phóng giản dị, nếu không phải còn lên lớp dạy trẻ con, ông hận không thể bỏ luôn giày da. Người trong thôn[Song Nhã] đều bảo ông có phúc không biết hưởng, ba Mạnh lại cho rằng, con gái con rể có lòng thôi ông đã mãn nguyện rồi, dù nhà con gái rất có tiền, nhưng tiết kiệm chút vẫn hơn. Ông già nhà quê như ông đây đâu cần sống sung sướng quá làm gì đâu?
Sau này Thi Vinh mới hiểu được, hễ có thứ gì có thể cất giữ, bảo quản được lâu dài, ba Mạnh đều giữ mà không nỡ dùng, vì thế anh hay gửi đồ ăn tới, mấy thứ này chỉ giữ được trong một thời gian ngắn, dù có tủ lạnh cũng không làm được gì. Ba Mạnh tiết kiệm quen rồi, đương nhiên sẽ không để cho đồ ăn thức uống bị hỏng đâu. Nói như vậy, trước tiên có thể đem cho ba Mạnh ăn chút đồ tốt cho thân thế, về phương diện khác cũng có thể biểu hiện một chút lòng hiếu thuận của mình.
Trừ Mạnh Nịnh, Thi Vinh tiêu tiền cho bất kì ai cũng phải tính toán kĩ càng từng đồng một. Xem đi, đến cả ba Mạnh vốn không quá ưa anh hiện giờ thấy anh cũng gần gũi hơn đấy thôi? Trái tim người[Song Nhã] ta cũng do thịt tạo nên, anh không tin mình không kiên nhẫn đợi đến ngày Mạnh Nịnh yêu anh được.
Thi Huân đỗ xe xong, vội mở ô đến che cho Mạnh Nịnh, rất tự nhiên mà bỏ qua Thi Vinh. Ba Mạnh thấy cháu ngoại đã trưởng thành thành một cậu thanh niên cao lớn, khỏe mạnh, lấy làm vui mừng, nhưng vẫn có chuyện khiến ông lo âu: “Quả Quả à, cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy, có bạn gái chưa?”
Thi Huân cười ha hả, nói: “Cháu còn chưa có đây! Ông ngoại định giới thiệu cô gái xinh đẹp nào cho cháu à?” Nói xong, một bàn tay khoát lên đầu vai ba Mạnh, mang dáng vẻ của anh trai “hai tốt”.
Mạnh Nịnh khẽ chọt cậu: “Đừng xấc xược như thế.”
Thi Huân lè lưỡi, vâng lời rút tay lại. Cậu vốn là đứa bé miệng ngọt, từ nhỏ đến lớn chỉ cần mở miệng liền nói rất khéo, bây giờ trưởng thành rồi, hiếm khi dỗ người khác như trước nữa,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!