Chỉ Yêu Em (Chích Ái Trứ Ngươi) - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Chỉ Yêu Em (Chích Ái Trứ Ngươi)


Chương 12


Trên chuyến xe bus đang chuyển động, Tô Huy tự hỏi sau này cậu phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào đây.

Bí mật của cậu đã bị người khác biết, đối phương còn nói thích cậu ── tình cảnh hiện tại lâm vào thế bị động. Tóm lại, cần phải cẩn thận để ứng phó với Ti Việt, Tô Huy nắm chặt nắm tay.

Vừa lúc bước xuống xe, sắp đi đến cửa nhà, Tô Huy chợt nhớ ra buổi sáng có nói sẽ mua đồ ăn cho Ti Việt, thức ăn trong tủ chắc đã không còn, lại không thể gọi hắn ra ngoài ăn. Tô Huy xoay người hướng siêu thị nhỏ mà đi đến.

Chỉ mua đồ ăn hay dùng mà mất hơn nửa giờ, Tô Huy liền một hơi mua thức ăn cho cả tuần, không phải vì không mua được cái gì, mà do cậu muốn kéo dài thời gian về nhà mà thôi.

Trở về nhà phát hiện trong phòng khách sáng đèn, cũng là lẽ đương nhiên thôi, là do cậu bảo Ti Việt ở nhà nghỉ ngơi mà, nhưng nghĩ đến ngôi nhà luôn chỉ có mình cậu sống nay lại có thêm một người đáng ghét nào đó, trong lòng có chút buồn bực.

“Tôi đã về ── A, Lưu Quân?” Bước ra nghênh đón Tô Huy là cậu bạn thân Lưu Quân.

“Huy! Thiệt nhiều đồ nha! Cậu làm sao biết tớ đến vậy? Mau nấu cơm đi, tớ đói muốn rã ruột rồi nè.” Lưu Quân cầm lấy bao lớn bao nhỏ trên tay Tô Huy.

Cậu nhìn chung quanh phòng một vòng, không thấy người kia.

“Cái kia… À, được rồi, tớ đi nấu cơm.”

“Đúng rồi, nhớ làm nhẹ một chút, Ti Việt còn bệnh.”

“Hả? Cậu thấy Ti Việt rồi?”

“Bằng không làm sao tớ vào nhà được. Hắn đang ở trong phòng nghỉ ngơi kìa.”

“Cậu không phải trước kia không ưa hắn sao? Sao tự nhiên quan tâm đến hắn vậy?”

Sau khi hiểu ra, Tô Huy cắn răng nói với Lưu Quân: “Ai ngờ cậu để ý mấy chuyện này!”

“Cậu quan tâm bạn bè như thế đó hả, cậu căn bản không có để ý đến tâm tư của tớ!” Lưu Quân biểu tình như trượng phu xa vợ lâu ngày.

“Cậu hôm nay muốn có cơm ăn không? Hả?” Giơ lên nắm tay.

“Muốn, muốn chứ..”

Phá sự này chính là tình sử dài dòng của Lưu Quân. Cậu bạn này diện mạo không tầm thường, khuôn mặt sáng lánh dễ nhìn. Thời điểm vừa vào trung học được nhận không ít những tờ giấy nhỏ của các bạn nữ. Rất nhanh Lưu Quân quen một cô bạn lớp bên cạnh, nhưng là một tháng sau liền thất bại. Một tháng sau nữa, lại có một cô gái lớn tuổi hơn đồng ý quen cậu ta, Lưu Quân cùng vị sư tỷ kia rơi vào  bể tình, nhưng một tháng sau lại bị đá. Sau nữa, Lưu Quân cùng một nữ sinh ngành y gần đó mến nhau, nhưng vẫn là không qua nổi một tháng… Trước sau tổng thể là năm lần, à không, thêm lần này nữa là sáu lần. Lý do của họ đều là: cậu ta bám quá!

Nam sinh giúp bạn gái học tập không có gì đáng trách, nhưng việc tắm rửa, cơm ngày ba bữa, tất cả đều cùng dính thành một khối với bạn gái thì không thể nào nói nổi. Lưu Quân là kiểu đối với chuyện tình cảm cực kỳ nhiệt tình. Quen nhau được một thời gian liền tỏ ý định muốn ở lại bên nhà gái, tuy nhiên là nhà gái thường không chịu nổi loại nhiệt tình của cậu ta. Sau khi chia tay được vài ngày cậu ta sẽ tỏ vẻ chán nản, nhưng mỗi lần đều rất nhanh tìm được bạn gái mới. 

Tô Huy mỗi lần đều lười truy hỏi, dù sao qua vài ngày Lưu Quân sẽ lại vui vẻ đến báo cho cậu: “Tớ cuối cùng đã tìm được người yêu đích thực rồi.”. Đáp án là như vậy đó.

Mà lần này còn gặp Ti Việt mà nghe hắn nói ra tâm tình phiền não…  Kỳ lạ là Ti Việt còn thật sự nói cho cậu ta nghe. Lâu sau Lưu Quân liền hắn làm cho cảm động.

“Hắn nói gần đây có thích một người, nhưng người này rất lãnh đạm với hắn..” Lưu Quân làm điệu bộ trầm tư. 

“Đó là điều đương nhiên, hắn không phải vẫn còn là học sinh sao.”

“Không nên nói như vậy, tớ cảm thấy trước kia mình đã hiểu lầm hắn. Nhân phẩm một người như thế nào, phải dùng tâm giao mới biết được a.”

“… Cậu coi bộ hiểu biết hắn quá.”. Tô Huy không để ý, cúi đầu chăm chú tước vỏ củ cải.

Lưu Quân nhún nhún vai, quyết định đi ra ngoài chờ ăn.

Mang thức ăn đến bên bàn, Tô Huy liếc nhìn đến Ti Việt đang ngồi chụm đầu ghé tai với Lưu Quân trên ghế sô pha. Đặt thức ăn xuống, cậu lại liếc nhìn sang Ti Việt, sắc mặt so với hồi sáng tốt hơn rồi, nhưng vẫn là hỏi một câu: thân thể có đỡ hơn chưa?

Ti Việt mỉm cười gật đầu.

Lưu Quân lúc ăn cơm thường thích xem ti vi, liên tục chuyển kênh, đến khi nhìn đến kế tiếp là tin tức âm nhạc, trên màn hình là mấy ca sĩ thần tượng mới buông điều khiển xuống.

Nếu như bình thường Tô Huy nhất định sẽ chế nhạo. Nhưng hôm nay Ti Việt đang ở đây, cậu rất mất tự nhiên, lẳng lặng ăn cơm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN