Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Chương 23: Cuộc sống mà ta muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý


Chương 23: Cuộc sống mà ta muốn


Hiển nhiên là La Thanh Thanh không hiểu
ta đang nói gì, vẻ mặt mông lung chớp chớp mắt, biểu tình rõ ràng ám chỉ chắc người này bị bệnh, sao bị mắng còn có thể nói là mắng đúng rồi
chứ?

Ta cốc một cái lên đầu nàng: “Lại nghĩ
đến ba cái chuyện ghê tởm rồi hả? Ý ta là ngươi vòng vo một hồi như vậy, lời muốn nói lại nghẹn chết không ra, nhưng vừa rồi chẳng phải cũng đã
nói rồi sao? Ngươi muốn ta về Tôn gia phải không, còn nghe lời tướng
công ngươi đến đây khuyên ta nữa? Ngươi học thói nói chuyện quanh co của hắn, không sợ về sau bị táo bón à?”

La Thanh Thanh ôm đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Phó Tĩnh Nhã, nữ nhân như ngươi ghê tởm hơn ta, xấu xa hơn ta, thô tục hơn ta.”

Ta gật đầu lấy lệ: “Đúng đúng đúng, ngài
là ai chứ, sắp sửa trở thành nữ chủ nhân của Tiền gia rồi, cuối cùng
cũng được trải qua cuộc sống biến thái đứng bên cạnh nhìn người khác vừa tự tát vừa vui vẻ kêu lên ‘một lần nữa’.”

Mặt La Thanh Thanh đỏ bừng, vỗ bàn cái
rầm, hình tượng hoàn toàn hung ác, đâu còn vẻ xinh đẹp dịu dàng lúc mới
xuống xe ngựa: “Phó Tĩnh Nhã, mau thu dọn đồ của ngươi rồi về Tôn gia,
đỡ phải ở đây không tìm thấy nam nhân thì lôi ta ra chọc ghẹo.”

Ta liếc nàng: “Sao nào? Không muốn ta đi với hái hoa tặc nữa à?”

La Thanh Thanh nghe vậy lập tức cứng đờ, tiếp đó lại bình tĩnh, bất cần nói: “Không phải ngươi chê hắn là hái hoa tặc sao?”

“Ai vừa nói lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng nhỉ?”

Nàng cãi: “Hái hoa tặc làm nhiều điều xấu lắm, nhiều vàng đến đâu cũng không thay được.”

“Nhưng theo ý ta, hành vi của Tôn Thừa
Nghiệp không khác gì hái hoa tặc.” Ta nhìn thẳng La Thanh Thanh: “Ngươi
biết không? Ta và Tôn Thừa Nghiệp tuyệt đối không thể quay lại, ta chê
hắn bẩn, hắn đụng vào ta một chút ta đã cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, sao
ta còn có thể sống cùng hắn chứ?”

La Thanh Thanh hiển nhiên không coi lời
ta là nghiêm túc: “Dương Vi đã không còn là mối đe dọa với ngươi nữa, ả
ta đi rồi, bởi vì Tôn Thừa Nghiệp đột nhiên đổi ý không muốn lấy ả. Tôn
Thừa Nghiệp vì tìm ngươi mà mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, những ngày
ngươi đi, hắn không còn ngủ hoa trọ liễu, cũng không chòng ghẹo nữ tử
nhà ai, dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, tinh thần vừa suy sụp vừa lạnh lùng. Hắn phái hết thế lực của Tôn gia đi nghe ngóng
tin tức của ngươi, thậm chí nhờ Tiền Hạo Vân dùng thế lực Tiền gia để
tìm ngươi, giúp hắn thương lượng. Vì sao ngươi không thể trở về chứ? Bên ngoài thật sự tốt thế à?”

Nàng nhìn thoáng qua y phục bằng vải thô
của ta: “Rốt cuộc ngươi muốn ngoan cố tới khi nào? Rốt cuộc ngươi muốn
cuộc sống như thế nào? Ta mà không biết ngươi sẽ nghĩ rằng ngươi đơn
thuần là ăn no rửng mỡ, có phúc không biết hưởng, ngươi không muốn sống
cùng Tôn Thừa Nghiệp thì muốn sống với ai?”

Ta lắc đầu: “Ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện
sẽ sống cùng ai, nếu có, ta hy vọng sẽ là người có thể một lòng một dạ
với ta, không phải loại người luôn miệng nói ‘nàng là người quan trọng
nhất’, nhưng thân thể lại đang làm chuyện hoàn toàn trái ngược. Hơn nữa, ta không hề tin chuyện gương vỡ lại lành, bát nước đã hắt đi không lấy
lại được mới là tín ngưỡng của ta, chẳng phải con người nên trả giá cho
hành vi của chính mình ư? Trước đây ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, nhưng
chỉ đổi lại nay Tần mai Sở của hắn, tình yêu của ta làm sao mà chịu
được? Trước khi đi, ta đã thiêu hủy tất cả quần áo của mình, không muốn
lưu lại cho hắn một chút hy vọng nào, muốn cắt đứt với hắn! Cho dù trước đây mắt ta bị mù, nhưng ta ngã một lần còn chưa đủ sao?”

“Ta đương nhiên nguyện ý trải qua cuộc
sống cơm bưng nước rót, có ai muốn cuộc sống cả ngày lang bạt màn trời
chiếu đất đâu? Nhưng ta không thể về thành Gia Châu, không thể gặp mặt
Tôn Thừa Nghiệp! Bao nhiêu đêm, lòng ta đau như đao cắt, hắn là cơn ác
mộng của ta, là ma quỷ ta muốn dốc toàn lực để thoát khỏi. Ta không thể
sinh con cho Tôn gia, bởi vì trong mắt ta hắn vô cùng bẩn! Sao hắn có
thể chạm vào ta cơ chứ?”

La Thanh Thanh bị lời nói của ta làm giật mình choáng váng, nàng lẩm bẩm: “Vậy hiện tại ngươi nên làm gì? Không
thể phiêu bạt cả đời như vậy đi? Bây giờ ngươi… là người không được chấp nhận…”

Ta cười: “Ý ngươi là khí phụ phải không?” Ở thời đại này, bất kể là bị nhà chồng đuổi đi hay vợ chồng chia tay,
nữ tử rời khỏi nhà chồng đều bị gọi là ‘khí phụ’, hơn nữa các nàng cũng
không được xã hội phong kiến này chấp nhận, nếu không thể trở về nhà mẹ
đẻ hay không tìm được người để tái giá ngay lập tức, kết cục của khí phụ đơn thân ngoại trừ xuất gia thì chỉ còn đường chết. Ta không thèm để
tâm, cười nói: “Ít nhất bây giờ rời bỏ hắn, ta cảm thấy rất tốt, cả
người đầy sức sống. Hiện tại ta vẫn chưa có ý ổn định, phiêu bạt, từ
miệng ngươi nói ra sao có vẻ vất vả như thế. Một đường phong cảnh một
đường hát ca không phải rất tuyệt sao? Trời đất tuy lớn, nhưng nếu ta
biến thành chim chóc bay lượn, không ai có thể làm khó dễ ta.”

Lần đầu tiên ta thấy La Thanh Thanh nhíu
mày, bi ai trong ánh mắt dần dần thấm vào nàng, nàng cắn chặt hàm răng,
giọng nói tựa như rít qua kẽ răng: “Ngươi thật sự muốn chọn cuộc sống
như vậy sao?”

Ta nghiêng đầu: “Ít nhất hiện tại là thế.”

Nàng thì thào: “Ngươi chọn con đường khó đi.”

“Không phải ngươi khóc đó chứ?” Nghe giọng của nàng không ổn lắm.

“Ngươi mới khóc ấy!” Giọng La Thanh Thanh cao vút, nhưng ta thấy nàng dùng tay áo lụa cực kỳ sang quý lau nhanh
hốc mắt: “Ngươi thật chẳng đáng, đúng là ta tự chuốc lấy phiền nhiễu.”

Ta cười lớn không để ý hình tượng, tuy La Thanh Thanh thích Tiền Hạo Vân vô lại, nhưng La Thanh Thanh vẫn là La
Thanh Thanh, là bằng hữu mà ta yêu quý!

“Vậy vì sao ngươi lại để cho gã hái hoa
tặc kia theo ngươi? Không sợ hắn động chân động tay với ngươi à?” La
Thanh Thanh vẫn rất nghi ngờ chuyện này.

Ta cười ha ha: “Không sợ!” Tất nhiên ta
sẽ không nói ra chuyện mất mặt rằng mình không đuổi nổi tên hái hoa tặc
kia đi, vì thế nói: “Hoa Thành Cẩm không phải kẻ xấu, hắn biết ít công
phu, nếu gặp chuyện cũng có thể giúp đỡ ta. Ngươi không nên nghĩ lung
tung, hắn cũng giống như ngươi, đều là bằng hữu của ta.”

La Thanh Thanh hơi thất vọng: “Chẳng lẽ hắn không thể?”

Ta biết nàng muốn nghe thông tin xác thực từ ta, kiên định nói: “Không thể nào. Chưa nói đến chuyện ta căn bản
không có ý muốn lấy chồng, riêng thanh danh hái hoa tặc của hắn thôi đã
đủ để ta không thể gả cho hắn, ta nói rồi, nam nhân như vậy chỉ khiến ta ghê tởm.”

La Thanh Thanh liếc trắng mắt: “Ghê tởm
còn để hắn đi theo ngươi, ghê tởm còn nhìn hắn hàng ngày, có phải ngươi
cũng động lòng rồi không, ăn ngay nói thật đi, đừng hòng giấu giếm.”

Ta thực sự bất đắc dĩ: “Thanh danh hái
hoa tặc khiến ta cho rằng hắn bẩn, nhưng những ngày ở chung khiến ta cảm thấy hắn không phải kẻ đáng ghét như lời đồn đại. Tuy thi thoảng cũng
cợt nhả, nhưng tuyệt đối không làm chuyện gì quá giới hạn. Ta tin tưởng
vào ánh mắt của mình. Nhưng, những điều này không thể trở thành lý do để ta động lòng.” Sau đó cười khổ: “Nơi đó, đã đau đớn đến không còn cảm
giác.” Tính nghiện sạch trong chuyện tình cảm khiến cho quan hệ của ta
và Hoa Thành Cẩm vĩnh viễn cũng không có khả năng, bởi vì thanh danh
‘hái hoa tặc’ của hắn, bất kể quá khứ hái hoa tặc có là thật hay không.

La Thanh Thanh thở dài: “Sao bụng dạ ngươi lại phức tạp như thế chứ, bớt nghĩ một chút chẳng lẽ sẽ chết ư?”

Ta thở dài theo: “Ta cũng chịu, ta không thể sống như lợn được.”

La Thanh Thanh lại nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt vồ tới.

Không biết qua bao lâu, La Thanh Thanh
nói nàng phải về. Ta biết nàng nhớ tướng công bảo bối của mình, thật
không hiểu Tiền Hạo Vân kia có điểm gì tốt, phỏng chừng La Thanh Thanh
bị sự ngon ngọt của hắn lừa gạt.

La Thanh Thanh vừa mở cửa liền giật mình hô lên, một người đang đứng dựa cửa, ta đưa mắt nhìn lại, hóa ra là Hoa Thành Cẩm.

La Thanh Thanh mang bụng dạ xấu xa cười cười: “Hoa công tử à, nghe đại danh đã lâu.”

Ta nhéo một miếng thịt sau lưng nàng,
xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, miễn cho nàng nói tiếp mấy lời xấu hổ
khiến người ta liên tưởng lung tung. Sau đó thì thầm bên tai nàng: “Mau
biến trở về đi, có người nhìn kìa.”

Khuôn mặt La Thanh Thanh nhăn nhó nặn
được một cái lúm đồng tiền, nghiêm mặt theo gã sai vặt và nha đầu đi lên xe. Hoa Thành Cẩm không giống thường ngày, không cợt nhả, ngay cả một
câu cũng không nói, chỉ yên lặng theo sau ta.

Ta cảm thấy kỳ lạ, lại lười hỏi, La Thanh Thanh đi rồi, còn một đống phiền toái lớn hơn sắp sửa tới đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN