Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý
Chương 3: Vọng, văn, vấn, thiết [Trung]
Tiểu Thu sáng mắt, vẻ mặt tò mò nhìn quyển sổ trên tay ta, rốt cuộc không chịu nổi: “Tiểu thư, sách này viết thú vị lắm à?”
Tiểu Thu theo Phó Tĩnh Nhã từ nhỏ, tất nhiên biết chữ. Ta xem xong mấy phần trọng
điểm rồi, thuận tay ném cho Tiểu Thu, ra hiệu nàng có thể đọc.
Tiểu Thu hiếu kì mở ra, sắc mặt biến đổi
nhanh chóng, lật được vài tờ đã luống cuống đánh rơi. Tròng mắt nàng
rưng rưng, cố nén nước mắt của mình: “Tiểu thư…”
Giọng nói của nàng khiến ta cảm thấy chua xót, quay đầu đi, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Xem hết rồi à?”
Tiểu Thu quỳ xuống, bàn tay lạnh lẽo nắm
lấy cổ tay ta: “Tiểu thư đừng đau lòng, là Tiểu Thu không tốt. Nếu hồi
trước Tiểu Thu có thể hết sức khuyên bảo tiểu thư, tiểu thư đã không gả
vào nhà này, Tiểu Thu sai rồi…”
Ta vuốt vuốt mặt nàng, nở nụ cười: “Em nói đúng, ta không đau lòng nữa.”
Tiểu Thu căng thẳng nhìn ta, chỉ sợ ta biến mất ngay tức khắc.
Ta kéo nàng dậy, cũng thuận tay nhặt
quyển sổ kia lên, tiếp tục ăn điểm tâm: “Phó Tĩnh Nhã chết rồi, sau giờ
ngọ ba ngày trước, bây giờ trước mặt em là một người hoàn toàn mới.”
Gương mặt Tiểu Thu hơi nhăn nhó, hiển
nhiên nàng nghĩ ta chỉ bực bội nói bừa. Trong lòng thoáng đau, điểm tâm
không thể nuốt nổi nữa, vì thế ta tung một quả bom: “Ta chuẩn bị bỏ
hắn!”
Tiểu Thu nhìn ta như đang nhìn thiên thư,(1) sau đó thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, gần như kêu lên: “Tiểu thư, không được đâu! Chưa bao giờ có chuyện nữ tử bỏ chồng, quan phủ cũng sẽ không thừa nhận. Tiểu thư, thanh danh là quan trọng nhất đó…”
Ta chợt nhớ ra chỗ mình đến chính là một
thời đại cổ lỗ, thở dài, quả nhiên kế hoạch bỏ chồng không thể thực hiện được. Cặp mắt tràn ngập xót xa: “Tiểu Thu à, nếu tiếp tục sống ở đây
thì ta chết mất… Em muốn ta chết đi chỉ vì giữ cái thanh danh tốt sao??”
Tất nhiên ta đang cố tình hiểu sai ý của
Tiểu Thu, nhưng ta cần có một chiến hữu làm đồng minh, không thể không
dùng thuốc liều mạnh!
Nước mắt Tiểu Thu lập tức rơi xuống: “Không phải không phải đâu… Tiểu thư à…”
Ta vỗ về gương mặt nàng: “Ta còn chưa
khóc, sao em đã khóc rồi?” Tay lại với lấy quyển sổ kia, bên trong ghi
chép, khoảng hai tháng trước ở nhà bạn tốt Tiền Hạo Vân, tướng công Tôn
Thừa Nghiệp của ta gặp được đứa bồ nhí kia, cũng chính là tình nhân được bao cấp – Dương Vi.
Nhà của Tiền Hạo Vân buôn bán tơ lụa, của cải giàu có, từ nhỏ đã quen biết Tôn Thừa Nghiệp. Con người này là một
thương nhân lọc lõi, mà Dương Vi là một tiểu thư danh giá, không biết vì sao lại có quan hệ với nhau. Ngày ấy Tôn Thừa Nghiệp uống rượu ở Thúy
Ngọc lâu, uống say sưa xong liền về nhà Tiền Hạo Vân, gặp phải Dương Vi, nhất thời lửa gần rơm bén mạnh, uống nữa uống mãi cuối cùng lên giường
luôn.
Theo Bích Thủy lâu, khi đó Tôn Thừa
Nghiệp vẫn tỉnh táo, biết rõ mỹ nhân trên giường kia không phải nương tử nhà mình, miệng còn kêu “Tiểu mỹ nhân Dương Vi của ta”… Ghi chép kỹ
càng tỉ mỉ như thu hình tại hiện trường không bằng…
Sớm hôm sau, Tiền Hạo Vân thấy tình hình
như vậy liền làm ầm lên, tức giận nói Dương Vi là nghĩa muội của hắn,
sao có thể bị người làm nhục? Tôn Thừa Nghiệp qua một đêm ôm mỹ nhân,
thần thanh khí sảng, đồng ý sẽ tìm một tòa nhà cho Dương Vi ở, sau đó sẽ nói chuyện với vị kia, tức là nương tử Phó Tĩnh Nhã ở nhà, chọn ngày
lành đưa về làm thiếp…
Sổ cũng có ghi, Dương Vi không phải loại
tiểu thư ngày ngày ở nhà thêu thùa, bình thường rất chua ngoa đanh đá,
hàng xóm đều gọi nàng là ‘Cây kéo thêu hoa’.
Ta ngán ngẩm, trước chưa nói đến đây có
phải âm mưu hay không, chỉ bằng tính tình trầm lặng không thích tranh
đấu của Phó Tĩnh Nhã trước kia, nếu cây kéo này vào cửa chẳng lẽ còn
đường sống cho nàng ư? Còn cả mấy việc nhỏ nhặt nữa, liên quan đến vài
nợ tình hồi xưa của Tôn Thừa Nghiệp, bàn việc buôn bán xong đến lầu xanh kỹ viện qua đêm cũng là chuyện thường.
Chẳng lẽ trước đây Phó Tĩnh Nhã quả thật
đã bị tình cảm làm mờ mắt, ngay cả hành tung cử chỉ của người trong lòng cũng không hề tò mò hỏi han sao?
“Cốc cốc cốc…” Tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên.
Ta ngẩng đầu, thấy sắc trời không sớm liền nghĩ là Tiểu Thu đến gọi ăn cơm, liền đi giày bước ra mở cửa.
Cửa mở, một nam tử đứng ở bên ngoài,
khuôn mặt tuấn tú, mái tóc búi cao bằng bạch ngọc quan, mặc trường bào
gấm hoa thượng đẳng, tay áo trắng thêu một chữ ‘Phúc’, đai lưng chạm
ngọc bích rủ tơ vàng, miệng mỉm cười, cặp mắt mềm mại như nước, dịu dàng nhìn ta: “Nương tử.”
Ta giật nảy mình, nam tử này chính là Tôn Thừa Nghiệp. Nếu không phải biết được tính cách xấu xa của hắn, thể nào ta cũng bị vẻ ngoài tiêu sái tốt đẹp nổi bật giữa trần thế này lừa rồi. Khó trách Phó Tĩnh Nhã một lòng theo hắn, thậm chí còn vì hắn đau lòng
mà chết.
Ta lập tức phản ứng lại, mỉm cười: “Mấy ngày nay tướng công đi đâu? Đã bao ngày không gặp rồi?” Vừa nói cả hai vừa vào phòng.
Hiển nhiên Tôn Thừa Nghiệp không ngờ ta
sẽ nói vậy, Phó Tĩnh Nhã trước nay chỉ mỉm cười chứ chưa bao giờ mở
miệng hỏi, vì thế hỏi ngược lại: “Nương tử nhớ vi phu à?”
Ta nhướng cặp mi thanh tú, giả giận liếc
hắn một cái: “Những lời này hẳn là thiếp nên hỏi tướng công, mấy ngày
nay tướng công có nhớ thiếp không?”
Tôn Thừa Nghiệp cười ha ha: “Nhớ, đương nhiên là nhớ.” Nói xong liền lại gần ôm vai ta.
Ta cảm thấy khó chịu, nhưng không dám
tránh. Để đề phòng hắn có thêm nhiều hành động quá phận khác, ta nói
mình đói bụng, giãy khỏi tay hắn, búi tóc rồi cùng nhau đến phòng ăn.
Lúc ăn cơm, rốt cuộc ta hỏi đến vấn đề canh cánh trong lòng: “Tướng công, người bên ngoài kia… khi nào thì chuẩn bị vào nhà?”
Tôn Thừa Nghiệp đang ăn canh, đầu cũng
không thèm ngẩng lên, đáp: “Đợi sau khi bẩm báo cho cha mẹ đã.” Phụ thân của Tôn Thừa Nghiệp toàn tâm toàn ý với vợ, hai vợ chồng kiêm điệp tình thâm,(2) sau khi Tôn Thừa Nghiệp thành hôn liền rời nhà du
ngoạn. Hiện nay chắc đang ở Kỳ Châu, nếu lập tức trở về, nhanh nhất cũng phải một tháng nữa. Với ta, thời gian như vậy là đủ rồi.
Ta cắn môi, siết chặt thìa trong tay: “Tướng công nhất định muốn đưa nàng về sao?”
Tôn Thừa Nghiệp sửng sốt, ngẩng đầu thấy biểu tình của ta, cảm thấy khó xử: “Vi phu, vi phu chỉ sợ nàng có thai.”
Có thai? Bích Thủy lâu không nói mà, chẳng lẽ có sơ sót? Ta lạnh giọng: “Nàng mang thai rồi à?”
Tôn Thừa Nghiệp tiếp tục ăn cơm: “Chưa.”
Sau đó cảm thấy mình nói vậy không ổn, bổ sung tiếp: “Đó là lỗi lầm do
ta phạm phải khi say rượu, sự trong sạch của nàng đã bị ta vấy bẩn…”
Ta làm bộ hừ một tiếng: “Nếu thiếp không đồng ý thì sao?”
Tôn Thừa Nghiệp trầm giọng: “Nương tử luôn là người hiểu đạo lý.”
Một câu hiểu đạo lý liền có thể đuổi ta
đi à? Ta quăng thìa trong tay vào bát, khiến Tôn Thừa Nghiệp giật mình.
Ta đứng lên vẫy Tiểu Thu đứng sau, trở về phòng.
Bảo Tiểu Thu chuẩn bị nước tắm cho ta, nàng nghi hoặc nói: “Chẳng phải tiểu thư vừa tắm hồi trưa xong à?”
Ta nhíu mày: “Lại bẩn rồi.”
Ta dùng ngón cái và ngón trỏ kéo vạt áo
xuống, sau đó đá quần áo sang một bên, dùng nước trong tắm lại từ đầu
đến chân. Tắm xong gọi Tiểu Thu vào lấy quần áo đi đốt.
Tiểu Thu khó hiểu: “Tiểu thư, vì sao lại phải đốt?”
Ta lười giải thích: “Nếu em tiếc thì cứ giữ lại, đừng để ta nhìn thấy là được.”
Trước lúc đi ngủ, tiếng đập cửa lại vang lên cùng giọng nói trầm trầm gọi ‘Nương tử’. Ta không đáp, bắt đầu đếm thầm.
Kết quả, chưa đếm đến ba mươi, tiếng đập
cửa đã ngừng. Nam tử này, ngay cả kiên nhẫn vài phút cũng không chịu cho thê tử của hắn, có lẽ đã kinh nghiệm bay nhảy qua nhiều khóm hoa,(3) nghĩ rằng nương tử của hắn đang hờn dỗi…
Bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, giọng nữ khẽ gọi: “Tiểu thư.”
Ta mở cửa, Tiểu Thu đứng bên ngoài, nàng nói: “Tiểu thư, tiểu thư không nên như thế.”
Ta cười khổ: “Tiểu Thu, ta chỉ hỏi em một câu, ta còn có hy vọng sống không?”
Tiểu Thu lập tức ngây người.
*
Chú thích:
(1) Thiên thư: Sách trời, cũng để chỉ những quyển sách viết cao siêu, khó hiểu.
(2) Kiêm điệp tình thâm: Tình cảm sâu sắc như cá bơi theo đôi, bươm bướm quấn quít.
(3) Ý nói Tôn Thừa Nghiệp đã có quan hệ với nhiều nữ nhân nên có kinh nghiệm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!