Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý
Chương 41: Chạy trốn
Ta đổ mồ hôi lạnh, Hoa Thành Vân cũng giật mình lắp bắp, hắn hỏi, thế có vội vàng quá hay không?
Vương đại thẩm đáp, cháu gái đã gả lần hai, nghi lễ đơn giản là được rồi.
Hoa Thành Vân cười nói, nhưng đây là lần đầu ta thành hôn, nếu quá sơ sài chắc chắn người khác sẽ bảo ta bạc đãi Phó cô nương, cho nên không thể thiếu tam mai lục sính được.
Vương đại thẩm xoa đầu ta nói, người ta tốt vậy, cháu gái đúng là có phúc.
Ta chỉ có thể cười theo, lúc này không có chỗ cho ta góp miệng.
Phòng của ta xuất hiện hai cái hòm lớn
bằng gỗ đàn hương, tỏa ra mùi gỗ thơm nhè nhẹ, bên trong xếp quần áo đồ
dùng của nữ tử, đáy hòm còn có tiền bạc, đây là sính lễ. Trên bàn phòng
khách chồng chất rất nhiều hộp gấm bọc lụa đỏ đựng đầy đồ cổ quý hiếm,
ngọc bích phỉ thúy gì gì đó, cũng là sính lễ. Nhìn mấy thứ này ta mới
chính thức có cảm giác Hoa Thành Vân là chủ của Bách Thảo đường phương
Bắc, giàu có sung túc, đây mới là sính lễ thứ nhất trong lục sính thôi.
Vương đại thẩm ở lại nhà ta đến khuya, bà tháo tóc giúp ta, đưa lược chải từng lọn, có phần cảm khái nói, sao ta cứ cảm thấy luyến tiếc như gả con gái ấy. Lát sau lại bảo không phải, ở cùng một thành, chẳng qua cách vài con phố, vẫn có thể gặp mặt
thường xuyên, Hoa đại phu là người tốt, còn rất yêu cháu…
Bà trầm ngâm một hồi, rốt cuộc cũng khuyên, nếu về sau Hoa đại phu có ý nạp thiếp, cháu tuyệt đối không thể ngăn cản,
đừng liều lĩnh như lần trước. Dù sao cưới cháu là hắn đã thiệt thòi, vậy mà hắn còn chịu tổ chức hôn lễ lớn vì muốn đảm bảo địa vị sau này của
cháu, thế nên cháu nhớ phải biết kiềm chế, chớ náo loạn.
Ta không đồng ý với lời của Vương đại
thẩm, nhưng cũng không phản bác. Biết đâu nếu ta phản bác bà sẽ giảng
tiếp mấy đức hạnh của thê tử, nghĩ thôi đã đau đầu.
Tiễn Vương đại thẩm rồi, ta không ngủ,
đợi đến khi trăng sắp lặn, mặt trời nhú lên phía chân trời, ta cầm bọc
đồ nhẹ nhàng đi ra ngoài. Quay đầu nhìn thoáng qua đống sính lễ gần như
xếp thành núi trên bàn, ta do dự liệu có nên để lại thư hay không. Cân
nhắc một lúc, ta vẫn viết vài từ, nói ta đi đây, đừng tìm ta.
Đầu ngõ nhỏ có chiếc xe ngựa ta đã thuê
từ ba ngày trước, muốn sớm hôm nay cửa thành vừa mở sẽ ra khỏi thành, đi về hướng Đông đến Bồng Lai. Ngồi trong xe ngựa, ta mỉm cười, Bồng Lai
là tiên cảnh của ta.
Hôm nọ ta không kìm được hỏi Hoa Thành
Vân vài câu. “Là vì ân cứu mạng dù thế nào cũng không thể báo đáp kia
ư?” Hắn lắc đầu. “Vì gặp chuyện bất bình nảy sinh lòng hiệp nghĩa ư?”
Hắn vẫn lắc đầu.
Hắn không giải thích, cũng không nói mấy
câu tình cảm, ta vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, cảm thấy hắn tổn
thương lòng tự trọng của ta, ngay cả câu giải thích cũng không có, cứ ám muội không đen không trắng, mãi cho đến khi Vương đại thẩm bắt đầu chủ
động thu xếp việc hôn nhân cho ta, hắn mới nói cưới ta.
Ta không thể tiếp nhận được, tất cả đều
quá nhanh! Tựa như giây trước đang xem mặt giây sau đã kết hôn, tuy thời gian chúng ta ở bên nhau không ngắn, nhưng hắn chưa bao giờ bày tỏ gì
với ta, xúc cơm khi ta bị thương có thể chỉ vì cảm thông nên bất giác
muốn chăm sóc.
Còn một chuyện ta không thể giải thích,
liên quan đến chính ta. Có đôi khi ta nhìn Hoa Thành Vân lại tự nhiên
nghĩ đến Hoa Thành Cẩm, thậm chí cảm thấy ngay giây sau tên kia sẽ nhảy
ra trước mặt ta, mặt dày mang theo nụ cười rực rỡ gọi ta là nương tử
tương lai, hăm hở như muốn tất cả mọi người trên thế giới đều biết.
Vì sao lại thế, ta không dám nghĩ. Nhưng
ta biết, khi ta thấy đám nữ nhân vây quanh Hoa Thành Vân gọi ‘Hoa đại
phu Hoa đại phu’, lửa trong lòng ta bốc lên ngày càng mạnh, đặc biệt nếu ta thấy Hoa Thành Vân mỉm cười nói chuyện với các nàng, ta cảm thấy rất đau lòng, thậm chí muốn lập tức đuổi hết những nữ nhân này đi, để hắn
chỉ có thể để ý đến ta.
Ta có cảm giác với Hoa Thành Vân, nhưng
thế không có nghĩa là nhất định ta phải gả cho hắn, dường như ta chưa
đến mức một lòng với hắn. Hơn nữa ta vẫn không thể quên câu nói, trên
đời này bất kể ai rời bỏ ai đều có thể tiếp tục sống.
Xe ngựa lộc cộc lăn trên đường đá, đến
cửa thành vừa lúc nó mới mở, ta xao xuyến nhấc rèm lên nhìn hai chữ
‘Định Châu’ khắc trên cửa thành, thở dài.
Ngồi trong xe ngựa, ta cảm thấy vui sướng như lúc mới tới phía Bắc, chỉ khác là không phải mùa đông. Phương Bắc
rất lạnh, ta còn có thể nhìn thấy hơi trắng thở ra từ mũi mình, tay chân trùm trong chăn bông suốt ngày cũng không ẩm nổi, cuối cùng vẫn tê
buốt, vừa đau vừa ngứa như bị mèo cắn.
Lúc đó ta không nghĩ nhiều, ngày ngày
trôi qua giản đơn và hạnh phúc, trừ việc thỉnh thoảng nhớ đến Hoa Thành
Cẩm, thời gian còn lại đều là lý tưởng đối với thành Định Châu.
Vẫn nhớ, lần đầu tiên thấy tuyết đổ ta
không hề cảm thấy lạnh, bông tuyết đong đưa tao nhã như điệu múa bale cổ điển, đáp xuống mặt ta, trên tay, trong cổ, tuyết càng rơi càng dày,
chỉ một chốc ngay cả chớp lông mi cũng ra tuyết. Phu xe đau khổ nhìn ta
nói, cô nương, chúng ta mau tìm chỗ nghỉ chân thôi, cứ thế này chắc
chắn mai sẽ không đi đường được, vừa ướt vừa trơn, không chừng vài ngày
sau vẫn phải dừng. Khi ấy ta không để tâm, chỉ cười nói, vậy nghỉ ngơi một chút đi, dù sao cũng không vội.
Bây giờ mùa hè đã sắp tàn, sóng gió trong thành Định Châu cũng dần biến mất, nghe tiếng xe ngựa, dường như Bồng
Lai chẳng xa đến thế.
Bỗng nhiên xe ngựa chấn động rồi dừng
lại. Ta khó hiểu, vén màn xe ló đầu ra. A! Hoa Thành Vân đang đứng trước xe ngựa, hai tay dang ra chặn đường di, gương mặt vốn luôn tươi cười
dịu dàng nay trở nên lạnh lùng, cặp mắt oán giận trừng ta, dường như
chất vấn trong im lặng.
Phu xe thấy tình hình này, lúng túng nói: “Cô nương, cô xem…”
Ta phất tay: “Đừng lo, ta biết người
này.” Ta nhảy từ trên xe xuống, bước lại gần hắn, kìm nén sự bối rối
trong lòng mà lắp bắp: “À, vì có việc gấp… nên ta đi hơi vội… không kịp
báo cho ngươi…”
Hoa Thành Vân vẫn lẳng lặng nhìn ta, giữ nguyên tư thế vừa rồi, không nói gì cả, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Lúc này, Nghiêm Đông đi theo hắn rốt cuộc không nhịn được: “Cô nương bị sao vậy, sư phụ muốn thành hôn với cô mà
cô lại trốn. Sư phụ không tốt chỗ nào, hễ có việc gì người cũng lo lắng
cho cô đầu tiên, mấy lần bị thương cũng là vì cô, sao cô có thể… có
thể…” Nghiêm Đông không tìm được từ, ngừng một chút mới bổ sung: “Lòng
lang dạ sói.”
Ta thật sự cảm thấy ngượng ngùng, cúi gằm mặt: “Ta không có ý gì…” Đứng trước xe ngựa, tay cầm bọc đồ, có giải
thích cũng chỉ phí công. Ta lén nhìn sắc mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi tức giận à?”
Câu này là thừa, nhưng ta vẫn muối mặt
hỏi. Hoa Thành Vân mím môi không đáp, rất lâu sau mới mở miệng, giọng
nói nặng như búa đập lên núi băng vạn năm: “Ta có điểm nào không tốt
sao?”
Một câu dễ dàng gợi lên sự hổ thẹn trong
ta, ta vặn vẹo hai tay cả buổi, lại giằng co vạt áo cả buổi, rốt cuộc
nói: “Ta sai rồi, ta về với chàng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!