Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý
Chương 7: Lời đồn được xuất hiện như thế
Mấy việc phiền lòng đều giao cho Tiểu Thu giải quyết, đầu óc ta chỉ chăm chăm nghĩ đến vở kịch ở nhà và tiệm vải
đã diễn đến đoạn nào rồi.
Quả nhiên,
vừa về phủ đã thấy Phúc thẩm giậm chân lau nước mắt, miệng còn gào toáng lên yêu tinh dụ dỗ không biết xấu hổ gì đó. Tính ta không thích xen
vào, chỉ đành lực bất tòng tâm nhìn thoáng qua cảm xúc kích động này của Phúc thẩm, đi sang chỗ khác. Cuối cùng, quản gia Lâm thúc ra mặt mới có thể khiến Phúc thẩm ồn ào trở nên bình tĩnh.
Đương nhiên, lúc Tôn Thừa Nghiệp trở về
cũng thấy tình cảnh này, sau khi Phúc thẩm nói chuyện riêng với Tôn Thừa Nghiệp, sắc mặt của hắn trở nên bực bội, đạp cửa rời đi. Tiểu Thu kể
lại cho ta, ta chỉ che miệng cười trộm.
Sự tình kỳ thực rất đơn giản. Ta nhờ Phúc thẩm đến tiệm vải lấy tranh thêu, nhưng trước khi bà rời phủ, Tiểu
Thuận đã chạy đến tiệm vải với bộ dạng rất yếu đuối đáng thương, thu hút sự chú ý của mấy bác gái, sau đó từ từ gợi lên đề tài, chuyển sang
trọng tâm là Dương Vi. Đương nhiên, bạn bè tốt nhất của nữ nhân là nữ
nhân, kẻ địch lớn nhất của nữ nhân vẫn là nữ nhân. Mấy bác gái này ngay
từ đầu đã chê trách Dương Vi, hơn nữa vài ngày trước vừa xảy ra chuyện
Tôn thiếu gia mắng thê tử bên đường gây xôn xao khắp thành, vì thế vừa
nói liền không kiềm chế được mà xỉ vả thậm tệ. Hơn nữa ngày thường Dương Vi không quan tâm đến hành vi phóng đãng của mình, chuyện mấy bác gái
nói ra chỉ cần hỏi thăm một chút là xác nhận được chín phần mười, việc
này lập tức lọt vào tai Phúc thẩm vừa đến tiệm, hỏi sao chẳng nổi giận.
Mấy ngày trước, a hoàn Tiểu Đa làm ở
phòng bếp vào ngồi một quán trà ven đường, nói Dương Vi là biểu tỷ của
nàng, kể đi kể lại rằng ngày đó biểu tỷ không đi dâng hương, ở một mình
cô đơn, mà mình là không thể ở bên nàng… Lời này nửa thật nửa giả, nữ
nhân sắp xuất giá quả thực không thể ra khỏi nhà, ngay cả dâng hương
cũng không thể, bởi vì người ta bảo nếu rời nhà thì tướng công tương lai sẽ gặp xui xẻo.
Nếu Dương Vi có hành vi chừng mực ý tứ,
một vài lời đồn truyền ra cũng không thể gây ảnh hưởng, nhưng quả thực
Dương Vi to gan từ xưa, khiến cho Phúc thẩm đang đi xác nhận nhìn thấy
nàng ta đưa một nam tử xa lạ ra khỏi nhà. Chuyện này khiến Phúc thẩm
không thể không tin lời đồn đang truyền khắp đường phố, sao bà có thể
đồng ý cho một nữ nhân như thế vào Tôn gia chứ?
Cho dù Dương Vi quả thực không làm chuyện mờ ám với nam nhân xa lạ kia, thì nàng cũng đã làm trái phong tục,
trước kia tân nương gả đi mà rời khỏi nhà, chính là cấm kỵ.
Cho nên chốt lại một câu: Cây ngay không sợ chết đứng, lời này đúng là chí lý.
Tiểu Thu nói, tiểu thư trở nên thông minh. Ta chỉ cười nhẹ, em còn chưa hiểu hết được sự lợi hại của tiểu thư nhà em đâu.
Tiểu Thu nói nàng biết học cái xấu, nghe chuyện như vậy còn âm thầm vui vẻ, cảm giác rất sảng khoái.
Ta cười bảo em giống ta rồi, cũng trở nên thông minh.
Thư của cha mẹ chồng đã gửi đến, không có gì bất ngờ cả, hai người già đều phản đối, thậm chí còn tức giận, bỏ kế hoạch đi du ngoạn, vội vã quay trở về.
Đầu tiên Tôn Thừa Nghiệp nghe lời Phúc
thẩm thì giận đến tím mặt, sau đó lại bị bức thư của cha mẹ làm tức
nghẹn, mới đạp cửa mà đi. Quả thực Dương Vi kia cũng bản lĩnh, có thể dỗ dành Tôn Thừa Nghiệp nói gì nghe nấy, sớm sớm đưa nàng về phủ.
Tốn một ít bạc, bảo các cô nương ở lầu xanh khi đang vui đùa cùng Tôn Thừa Nghiệp, đem chuyện làm giả lạc hồng(1) ra nói vui cho Tôn Thừa Nghiệp nghe, tiến thêm một bước đánh gục sự tự
tin của hắn. Chiêu này khá hiệu nghiệm, hắn có vẻ giám sát Dương Vi chặt chẽ hơn trước.
Hôm đến Bích Thủy lâu nghe thuyết thư
liền vô ý bắt được một tin tức có ích, một hiệu buôn tơ lụa lớn ở Kinh
thành đang dừng chân trong thành Gia Châu, dường như có mối làm ăn với
hoàng cung. Nếu giành được vụ buôn bán này, gia cảnh sẽ được nâng cao
như Tôn Thừa Nghiệp hay Tiền Hạo Vân, khoảng cách với hoàng gia cũng gần hơn một bước, khiến cho người khác không thể theo kịp. Mà trong thành
Gia Châu, chỉ có hai người có thể cạnh tranh, chính là đôi bạn tốt từ
nhỏ Tôn Thừa Nghiệp và Tiền Hạo Vân.
Ta ngồi dưới bóng mát, phe phẩy quạt
tròn, không nghe lọt tai tiếng ve râm ran đầy trời, trong đầu chỉ nghĩ
rốt cuộc Tiền Hạo Vân sẽ giở trò quỷ gì. Tiểu Thu chợt tiến đến nói có
khách chờ ở phòng chính.
Phòng chính? Chắc không phải nhân vật
quan trọng gì chứ, sao lại đến gọi ta? Ta dùng ánh mắt hỏi Tiểu Thu,
nàng đáp người đến là Dương Vi, Phúc thẩm ‘mời’ nàng ta đến phòng chính.
“Tình hình chiến đấu có kịch liệt không?” Ta hỏi.
Tiểu Thu cười, cắn cắn môi, chớp chớp mắt.
Ta cầm quạt tròn bước vào phòng chính,
Dương Vi ngồi ở ghế trên, gương mặt vẫn chưa hết tức giận, bàn nhỏ bên
cạnh không có lấy một chén trà. Ta mím môi, nhất định là do Phúc thẩm
dặn dò.
Thấy ta tiến vào, biểu tình trên mặt
Dương Vi lập tức trở nên động lòng người, nàng chậm rãi đứng vậy, nhìn
ta mỉm cười: “Tỷ tỷ.”
Ta run cả người, gương mặt này của nàng
ta áp dụng với nam nhân sẽ có hiệu quả rất lớn, nhưng nếu dùng với nữ
nhân… Xin lỗi chứ, ta không phải lesbian.
Ta phất tay, bảo mọi người xung quanh lui ra. Tiểu Thu cùng những a hoàn khác không động đậy, chắc là sợ ta sẽ bị cây kéo thêu hoa này bắt nạt. Ta đành phải mở miệng bảo các nàng, tiện
thể trao cho Tiểu Thu một ánh mắt yên tâm, các nàng mới thận trọng lui
bước.
“Sao hôm nay muội muội lại xuất môn?” Ta đặt câu hỏi trước.
Có lẽ tiếng ‘muội muội’ đã thể hiện rằng
ta thừa nhận địa vị của nàng ta, nụ cười chợt sáng lạn như mặt trời, vô
cùng chói mắt: “Tỷ tỷ thứ lỗi, tiểu muội nóng lòng đến ra mắt tỷ tỷ, lỡ
làm trái với lễ nghi.”
Ta nghĩ là do ngươi nóng lòng chờ vào phủ thì có. Ta nhướng mày: “Lời này của muội muội không cần nói với ta,
tướng công đã bảo rồi, chuyện muội vào Tôn gia không cần ta xen vào,
càng không đề cập đến việc lễ nghi chu đáo gì hết. Nhưng nếu muội muội
có lòng như vậy, ta cũng rất cảm động.”
Biểu cảm của Dương Vi vô cùng hồn nhiên:
“Tỷ tỷ làm A Vi xấu hổ chết mất, thấy tỷ tỷ rồi muội mới biết được sự
khác biệt giữa trời với đất, giữa mây với bùn. Phu quân tuyệt đối không
có ý coi thường tỷ tỷ đâu, hẳn là chàng quan tâm đến tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ mệt mỏi vì chuyện vặt vãnh này nên mới không cho tỷ tỷ tham gia thôi.”
Nhìn xem, cuối cùng vẫn giấu đầu lòi
đuôi, định đến khoe khoang hay dò hỏi tình địch đây? Ta nhíu mày ảo não: “Muội muội nói cũng phải. Xem muội muội hiểu tướng công như vậy, hẳn
muội muội rất được lòng tướng công phải không?”
Dương Vi thẹn thùng: “Tỷ tỷ nói chuyện đó sao… Tướng công rất… rất dịu dàng…”
Ta cảm thấy buồn nôn: “Được rồi, sau khi
muội vào phủ ta sẽ đưa quà ra mắt. Gia nghiệp lớn như vậy ta còn không
quan tâm, chuyện phu quân nạp thiếp đâu cần ta hao tổn tâm trí chứ?”
Ánh mắt Dương Vi lấp lánh: “Vâng, tỷ tỷ nói rất phải.”
Đạt được thông tin mình muốn, không lâu
sau Dương Vi liền uốn éo rời đi. Ta còn chưa ra khỏi phòng, Phúc thẩm đã nhào đến, vẻ mặt bực tức hung hăng: “Thiếu phu nhân, sao ngươi lại có
thể, có thể…”
Ta thản nhiên: “Chẳng lẽ ta nói gì sai sao?”
“Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ kia sao có thể đường hoàng bước vào cửa chính của Tôn gia chúng ta được?!”
“Nhưng phu quân nhất định muốn đưa nàng vào mà.”
“Nàng ta không tuân thủ chuẩn mực, bại
hoại gia phong, tính tình lại còn đanh đá nham hiểm. Thiếu phu nhân, nếu nàng ta vào nhà, ngươi…”
Ta rưng rưng chực khóc: “Nhưng ta biết
làm thế nào đây? Vài ngày trước phu quân trách mắng ta giữa đường chỉ vì nàng, ta… thà ta thừa nhận nàng, dù sao sớm hay muộn nàng cũng sẽ gánh
vác cái nhà này.” Nức nở không thôi.
“Không thể được!” Phúc thẩm nghiến răng
nghiến lợi, thân hình tròn vo run lên bần bật: “Chỉ cần ta sống một
ngày, nhất định sẽ không cho nàng ta bước chân vào cửa Tôn gia này!”
*
Chú thích:
(1) Lạc hồng: Dấu máu đỏ của phụ nữ trong lần đầu tiên giao hợp.
*
P/S: Chắc mọi người sẽ
thấy ngạc nhiên vì cuối chương trước nữ chính đang nói chuyện với Hoa
Thành Cẩm mà chương này lại chuyển cảnh luôn đúng không? Đừng vội, vài
chương nữa chúng ta sẽ biết họ nói gì vào đêm ấy. 😀
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!