Chia Tay - Chương 15: Ai phụ ai cũng không bên nào dễ chịu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Chia Tay


Chương 15: Ai phụ ai cũng không bên nào dễ chịu


Đường Dịch lúc nhỏ có nuôi một con mèo hoang. Thực tế mà nói thì không hẳn là nuôi, chỉ có thể gọi là nhặt được.

Hai mươi năm trước, nông thôn không có kỹ thuật tiên tiến. Trong thôn đều đem ruộng đồng phân chia thành từng khu, mỗi khu có một cái giếng nước. Bên ngoài giếng nước sẽ có một căn phòng nhỏ.

Lúc ấy nơi Đường Dịch ở chính là ở căn phòng nhỏ đầu thôn đã bị người vứt đi này.

Nhưng mà cái loại nhà kiểu này cực kỳ bất tiện. Giếng dùng để lấy nước tưới tiêu bình thường sâu gần trăm mét vì phải cung cấp nước cho cả một mảnh ruộng lớn. Cho nên bên cạnh căn phòng nhỏ đó đều bị đào thành một cái hố sâu hình chữ nhật, bên trong có đủ mọi máy móc dùng để bơm nước, phía dưới là một mảnh tối tăm sâu không thấy đáy.

Vì vậy Đường Dịch chỉ có thể sử dụng được nửa bên trái của căn phòng rộng mấy mét vuông. Nhưng bên trái phòng cũng bị đào thấp xuống cỡ sáu bảy bậc thang. Trong góc là một mảnh âm u ẩm ướt. Nơi đó chuột cùng các loại kiến, gián tàn sát bừa bãi lẫn nhau. Lúc đó tuổi còn nhỏ, Đường Dịch một mình ở trong góc phòng, nhiều lần nhìn thấy mấy con vật đó đều sợ hãi đến mắc ói. Chỉ cần không phải thời điểm bắt buột thì cậu tình nguyện ở ngoài thôn hoặc là ngủ ngoài trời.

Cho đến sau này cậu nhặt được một con mèo tam thể sắp bị lạnh chết. Con mèo nhỏ, trong trời tuyết rơi đang hấp hối chờ chết không biết tại sao lại khiến Đường Dịch nảy sinh đồng cảm nhặt về.

Cậu mang nó vào trong căn phòng nhỏ của mình, cho nó một cái ổ nhỏ. Đem thức ăn nước uống hàng xóm đem đến để lại một nửa cho nó ăn. Sau đó chịu đựng toàn thân nổi da gà bắt rận cho nó.

Đều nói mạng ti tiện thì dễ nuôi, con mèo nhỏ cùng Đường Dịch giống nhau. Cả hai đều xui xẻo bị người vứt bỏ cùng trải qua mùa đông kia, có chút dựa dẫm nhau mà sống. Mùa xuân đến mèo nhỏ càng trở nên xinh đẹp, nhất là đôi mắt màu lam như thủy tinh, bộ lông tam thể cũng trở nên mềm mại bóng loáng. Đường Dịch ôm nó ra ngoài phơi nắng, người trong thôn đi ngang đều liếc nhìn hồi lâu còn mang cho nó đồ ăn ngon.

Ba tháng qua đi, khí lạnh vẫn còn chưa tiêu tan hết. Con mèo nhỏ kia thì lại đến ở lỳ trong một gia đình kia không rời đi

Nó cũng chỉ xét thời thế, không phải là con người nắm quyền lực trong tay. Nó cũng chỉ là một con mèo sống xót sau tai nạn, vô sự tự thông ( * không thầy cũng tự thông suốt) chọn một chủ nhân hiền lành, người trong nhà đó cũng thường xuyên cho nó ăn thịt. Cửa lớn lúc nào cũng bay ra hơi khói cùng mùi dầu khó có thể kháng cự được sức hấp dẫn.

Đường Dịch lúc đó đứng trước cửa nhà người tay, đưa tay vẫy nó:” Ngươi có đi hay không Ngươi không theo ta đi, ta sẽ đi đó ”

” Ta sẽ đi đó nha Sẽ thật sự đi đó ”

” Ta đi thật đó nha ”

Phí công gọi nó cả nửa buổi chiều, rốt cuộc Đường Dịch cũng phải bỏ về.

Con mèo hoang này chỗ tốt nhất chính là khiến cậu có thói quen ở trong căn phòng cạnh giếng nước đó.

Sau nửa năm. Lúc cậu tan học trở về, nhìn thấy trước cửa là một con mèo lớn. Đôi mắt màu lam xinh đẹp, là một con mèo tam thể. Chẳng qua bộ dáng gầy trơ cả xương thoạt nhìn vô cùng đáng thương, hẳn là đã bị người ta vứt bỏ.

Đường Dịch hờ hững mở cửa phòng, con mèo kia liền muốn đứng lên đi theo. Cậu liền không chút khách khí một cước đem nó đá ra ngoài.

Con mèo kia lập tức nức nở nghẹn ngào mang theo hoảng sợ kêu lên, Đường Dịch đáy mắt cùng cổ họng khô khốc. Trong lòng dâng lên một cỗ áy náy cùng đau lòng, nhưng càng nhiều hơn lại là vui sướng không cách nào nói rõ.

Ai phụ ai cũng không bên nào dễ chịu. Chứng kiến thời điểm đối phương xui xẻo, cảm giác đại thù được báo thật sự rất ác liệt nhưng cũng rất thỏa mãn. Nào có thể dễ dàng nói câu khoan dung tha thứ Một gây một trả, rất tốt.

Cố Ngôn Đình cầm điện thoại lên nhìn, vẫn luôn bảo trì động tác giữ áo khoác trong tay rất lâu. Thời gian dần trôi qua, hắn ngồi xổm xuống đất.

Đường Dịch cúp máy.

Hình như ngay từ lúc hắn nói ra câu đó, đầu dây bên kia liền không chút do dự mà cúp máy. Trên người là áo khoác mặc vội, quần cũng xốc xếch. Cố Ngôn Đình cởi bỏ vứt trên sàn nhà, sàn nhà lạnh buốt lập tức khiến hắn lạnh đến phát run.

Trong phòng ngủ vô cùng sạch sẽ. Trên tủ đầu giường còn có ” ảnh cưới ” của hai người. Màn cửa không kéo lên khiến mưa bên ngoài từng hạt, từng hạt hắt vào trong. Nếu như Đường Dịch ở nhà, như thường ngày cả hai sẽ ôm nhau trong chăn ngủ. Đó là một loại hạnh phúc tuyệt vời trong đêm tối.

Cố Ngôn Đình vốn nghĩ cuộc sống đã được an bài tất cả, sinh hoạt vốn dĩ cũng là như thế. Hắn năm nay mới cho mình chút lòng tin. Đường Dịch đối với hắn một mực quan tâm, quản lý chặt chẽ, lại luôn một lòng. So với trung trinh của liệt sĩ trước sự tra tấn của kẻ địch cũng chỉ có hơn. Chỉ cần mình không làm loạn, Đường Dịch sẽ không bao giờ chia tay với hắn.

Nhưng mà sự thật luôn rất khó lường. Cứ thế đi ngược lại với dự đoán của hắn. Bi ai nhất, chính là lúc này hắn lại thúc thủ vô sách ( Bó tay, không có cách nào giải quyết)

Ngày đó trong bệnh viện, Đường Dịch hung hăng tán hắn một cái. Cũng là lần đầu tiên khiến hắn khiếp sợ khi nhìn thấy Đường Dịch tức giận đến thế.

Lúc ban đầu Đường Dịch thổ lộ với hắn, nói «  chúng ta thử một lần đi « . Cố Ngôn Đình chỉ sửng sốt một chút liền nhận lời. Sau đó Đường Dịch lại không như những bạn trai trước cùng hắn qua lại. Mang theo vui mừng khôn xiết mà kéo hắn tham gia các loại tụ hội, trước mặt mọi người mà ra vẻ đáng yêu làm nũng. Cũng không hề muốn cùng hắn đi dạo phố, mua quần áo, giày dép hay túi xách.

Đường Dịch vẫn như trước, có thời gian rãnh thì gọi hắn cùng nhau ăn cơm. Ngẫu nhiên ra ngoài leo núi, đi dạo bãi biển. Cứ thế mà ở chung hết hết sức thoải mái, hắn từ trước đến giờ đều là người bị động. Duy nhất chủ động một lần chính là đem hết can đảm thổ lộ với Lâm Duệ:” Em cũng là gay sao Tôi cũng vậy, chi bằng chúng ta trở thành một đôi đi ”

Lâm Duệ không ngoài ý muốn cự tuyệt hắn. Hắn ngoại trừ bề ngoài có chút uể oải, thì trong lòng cũng hiểu rõ đó là chuyện hiển nhiên.

Cùng Đường Dịch lần đầu tiên chính thức nói về Lâm Duệ, là lúc cả hai qua lại được một tháng. Ngày đó Đường Dịch cùng hắn đi coi phim, ra khỏi rạp Đường Dịch nhìn về một hướng đến ngơ ngác, thần sắc mờ mịt. Hắn gọi vài tiếng mới quay đầu lại. Sau đó Đường Dịch ôn nhu cười cười:” Trước khi cùng em, anh quen bao nhiêu người ”

Cố Ngôn Đình ngồi trên ghế ở quảng trường phía trước rạp chiếu phim, quen tất cả bao nhiêu người cẩn thận đếm. Đường Dịch còn giúp hắn đếm, tổng cộng mười một người.

Sau đó Đường Dịch hỏi:” Lâm Duệ thì sao Không tính vào sao ”

Cố Ngôn Đình cảm thấy phiền muộn, quay đầu mang theo áy náy cười cười:” Tôi chỉ là thầm thích người ta, còn không phải là không có theo đuổi sao ”

” A ” Đường Dịch buồn cười nhìn hắn:” Hai người xảy ra chuyện gì ”

Cố Ngôn Đình cảm thấy việc này có chút dài, nhưng hắn bạn bè rất nhiêu, đi chơi tụ tập cũng rất nhiều lần. Nhưng chưa từng cùng người nào nói những chuyện như vậy. Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, rồi sau đó cũng đem lần đầu tiên gặp Lâm Duệ cho đến bốn năm đại học, có việc có thể nhớ, có việc lại chẳng thể nhớ rõ chi tiết. Toàn bộ kể ra.

Đường Dịch lúc bắt đầu nghe rất cẩn thận, lúc sau thì đã ngáp ngắn ngáp dài. Cậu im lặng cắt ngang Cố Ngôn Đình, hỏi hắn:” Hai người không có tiến triển gì ”

” A, không có ” Cố Ngôn Đình suy nghĩ một chút:” Bắt tay có tính không Nắm qua một lần, nhưng mà tay cậu ấy rất thô ráp. Như gốc cây già vậy ”

” … ” Đường Dịch há hốc mồm, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không ra được khỏi miệng:” Được rồi, vậy anh cùng mấy người khác tiến tới mức nào ”

Cố Ngôn Đình lần này mới có lại chút mặt mũi, nhíu mày:” Đương hiên đều đã hôn! ”

Đường Dịch:” … ”

Cố Ngôn Đình rất chăm chú nhìn cậu:” Thật đó ”

Đường Dịch lấy tay đỡ trán, đôi mắt xinh đẹp mang theo vui vẻ nho nhỏ. Cuối cùng nhịn không được cười, hỏi:” Hôn lưỡi sao ”

Đương nhiên không phải, Cố Ngôn Đình cảm thấy hôn lưỡi thì thực quá rồi. Ai biết được trước đó người đó ăn uống cái gì, miệng có hôi không, hay có bị táo báo không Vì để tránh cho những cậu trai trẻ đó vươn lưỡi tiến vào, Cố Ngôn Đình trước sau đều mở mắt, nhìn chằm chằm đối phương. Quả thực đã luyện thành kỹ năng chọi mắt gà.

Thế nhưng lúc này ánh mắt Đường Dịch rõ ràng có chút trêu tức, Cố Ngôn Đình sỉ diện, thẳng cổ nói:” Đương nhiên! ”

” Tốt lắm ” Đường Dịch cười đưa tay qua, chuẩn xác đặt lên cổ hắn. Sau đó hướng mình kéo đến:” Anh dạy em đi ”

Lúc ấy là đầu thu, nửa đêm bên ngoài rạp chiếu phim yên tĩnh đến có thể gặp quỷ. Màn đêm bốn phía, quảng trường một mảnh sáng tối. Dưới ánh đèn Đường Dịch đem hắn kéo qua, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Không đợi hắn kịp phản ứng, Đường Dịch đã nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi mở ra răng hắn, ôn nhu mang theo bá đạo tiến vào.

Cố Ngôn Đình thiếu dưỡng khí xém chút nghẹn chết rồi. Đường Dịch tựa hồ trầm thấp cười một tiếng. Môi lưỡi giao triền, ôn nhu nhắc nhở hắn ” Nhắm mắt ”

Cố Ngôn Đình mãi cho đến trở về ký túc xá. Mặt đều như con cua bị luộc qua. Hắn có chút rung động mà không ngừng nghĩ ” Cậu, cậu, cậu ấy thế nhưng lại hôn lưỡi với mình! “. Tay giữ chặt trái tim không ngừng đông đông đông nhảy loạn trong ***g ngực, không khỏi nghĩ đến một câu kia:”  Gió đông thổi, trống trận vang. Trên đời này xem ai sợ ai ”

Một đoạn thời gian sau, Cố Ngôn Đình luôn sợ Đường Dịch. Có đôi khi hai người cùng ăn cơm, Đường Dịch ngồi đối diện hắn bỗng nhiên đến gần. Phản ứng đầu tiên của Cố Ngôn Đình chính là nhắm mắt. Trong lòng lại nghĩ lần này đại gia em phải nhanh một chút, lão tử hô hấp không tốt bằng em a a a a

Mưa cũng không lâu lắm. Cố Ngôn Đình đầy một bụng tâm tư từ hồi ức tỉnh lại thì bên ngoài mưa đã tạnh. Đồng hồ trên đường tích tắc kêu.

Hắn có chút mờ mịt lại có chút hối hận nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức rất lâu. Rốt cuộc thời gian dần trôi qua mới khiến chấp nhận một sự thật, Đường Dịch thật sự không có ý định quay lại.

Vấn đề này cứ thế gắt gao hiện lên trước mắt. Cố Ngôn Đình theo bản năng muốn trốn tránh, như mấy ngày trước vẫn cứ tin Đường Dịch chỉ là giận dỗi thì tốt rồi. Thế nhưng chuyện đêm nay lại khiến hắn hiểu được, việc thôi miên chính mình thật sự không có tác dụng. Đường Dịch lúc nói chia tay thái độ lạnh nhạt lại rất kiên quyết, hôm nay trông thấy hắn cũng là sắc mặt khó chịu cực kỳ.

Cậu chỉ là liếc mắt nhìn mình một cái cũng bực mình.

Thế nhưng Cố Ngôn Đình lại cảm thấy, cục diện giữa bọn họ hiện tại chỉ mới bắt đầu.

Đường Dịch tư tưởng hay thói quen cùng hắn đều không hợp nhau. Hai người duy nhất có thể phối hợp cũng chỉ có thân thể. Từ lúc mới bắt đầu, Cố Ngôn Đình thần kinh yếu luôn lo lắng Đường Dịch ngày nào đó không thích hắn nữa sẽ đột nhiên không từ mà biệt. Tuy rằng loại suy đoán này không chút căn cứ rất buồn cười, nhưng Cố Ngôn Đình vẫn không thể nào không lo lắng cùng sợ hãi.

Đường Dịch trong nhà nói một thì không phải hai. Cố Ngôn Đình hầu như là nói gì nghe nấy. Hắn thậm chí có lúc cảm thấy mình trong nhà vừa sắm vai chồng vừa sắm vai con. Mà trước mặt Đường Dịch bày mưu tính kế vô cùng thành thục khiến cho ý kiến của mình cũng như suy nghĩ của trẻ con ngây thơ, không đáng nói tới. Đường Dịch quản càng nhiều, hắn càng cảm thấy mình rẻ tiền. Rõ ràng cũng là một thằng đàn ông trưởng thành, trong nhà lại như dây leo bám trên người Đường Dịch.

Nhưng hắn cũng không dám phản kháng, hắn sợ cãi nhau khiến Đường Dịch tức giận bỏ đi.

Hai chữ ” chia tay ” treo trên đỉnh đầu hai người như một thanh lợi kiếm. Đôi khi Cố Ngôn Đình cảm thấy chết sớm siêu sinh chỉ cần một đao hạ xuống. Nhưng mà đôi khi hắn lại cảm thấy thanh kếm rơi xuống, chính mình cũng sẽ bị đâm xuyên người.

Đường Dịch ẩn nhẫn nhưng lại có chút tàn bạo. Cậu cầm kiếm muốn đâm ai, huyết nhục mơ hồ chỉ là khởi đầu, hồn phi phách tán mới là kết cục.

Đường Dịch buổi tối tắt máy ngủ vô cùng ngọt ngào, ngày hôm sau đi đến công ty.

Trong công ty đại bộ phận đều đến đủ. Cậu đi ngang qua hai bộ phận, nhàn nhạt nhìn lướt qua. Lúc này mới phát hiện hai bộ phận người tới còn chưa đến phân nửa.

Danh sách đi trễ âm thầm ghi nhớ.

Đường Dịch là lãnh đạo có tầm nhìn cùng khả năng chỉ huy. Nghiêm túc mưu tính, chỉ huy thì lại đặc biệt khó khăn hơn. Cậu lúc nào cũng để nhân viên kiến nghị trực tiếp, nhưng một khi đã quyết định thì tuyệt đối là một không phải hai. Không ai được phép cãi lại.

Nhờ vậy mà hai bộ phận cậu quản lý thành tích vượt xa so với ER ở công ty khác. Mỗi khi nhân viên dưới trướng cầm trong tay số tiền thưởng lớn, Đường Dịch trong lòng tự tin cũng dâng cao. Nhưng chính sách chèn ép càng nặng, phản kháng càng mạnh. Không ít tinh anh hơi kiên cường đều rục rịch muốn một mình tiếp nhận một hạng mục.

Đường Dịch đương nhiên không đồng ý, Lâm Duệ mặt mày rạng rỡ vừa đến. Mấy người đó lập tức mang theo nhóm của mình đắc ý tìm nơi nương tựa mà đi.

Đường Dịch nhàn nhã dựa vào trên ghế làm việc. Chân dài tùy ý bắt chéo, gọng kính che đi đôi mắt phượng xinh đẹp có hơi nhướng lên một chút. Lúc này cậu thoạt nhìn mang theo một loại khí chất khiến người ta tim đập thình thịch, chẳng qua là đôi mắt lạnh lùng rủ xuống, cùng người bên ngoài đồn đại hiền lành, khiêm tốn cách xa vạn dặm.

Đại khái tất cả mọi người đã quên trong tay cậu có lệnh bài hạng nhất cắt chức cấp dưới. Đường Dịch đem tên mấy người nhân sự cần cắt chức ghi ra, lấy điện thoại gọi cho tiểu Dương tới.

Tiểu Dương tiếp nhận tài liệu nhưng cũng không lập tức rời đi. Muốn nói lại thôi nhìn Đường Dịch.

Đường Dịch không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi hắn:” Làm sao vậy ”

” Cái kia … Đường quản lý, buổi sáng hôm nay có người đồn thổi có người tặng anh 99 đóa hoa hồng ” Tiểu Dương nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt Đường Dịch, lại bổ sung:” Thế nhưng vừa đưa đến cửa công ty thì chủ tịch lại ngăn lại ”

” … ” Đường Dịch có chút sửng sốt:” Chủ tịch ”

” Vâng, là Thẩm tổng ” Tiểu Dương nói:” Anh ấy còn trước mặt người đó nói về sau có người đưa cho anh đồ gì, mặc kệ là cái gì cũng đều không cho phép ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN