Chia Tay - Chương 20: Cố ngôn đình suy nghĩ một lát mới nhỏ giọng nói :” nếu là vì chuyện này, tôi có thể ít gặp cậu ấy “
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Chia Tay


Chương 20: Cố ngôn đình suy nghĩ một lát mới nhỏ giọng nói :” nếu là vì chuyện này, tôi có thể ít gặp cậu ấy “


Cố Ngôn Đình lúc điện lại cho mẹ hắn, bà đã nhắc đến Đường Dịch cũng tới. Nhưng mà sau đó lại quên đi.

Lúc này Cố Ngôn Đình mắt to trừng mắt nhỏ với người trong phòng khách, trên mặt là vẻ lúng túng. Mẹ Cố chỉ có thể che miệng ho nhẹ một tiếng, giả vờ cười cái gì cũng không biết:” Tiểu Dịch dậy rồi à, đỡ hơn chưa “

” Đỡ nhiều rồi ạ ” Đường Dịch chỉnh chỉnh lại gọng kính trên mũi, cười nói:” Bác không cần vội. Tối con còn có việc sẽ về trước “

” Không phải nói ngủ qua đêm sao! ” Mẹ Cố nhận đồ từ trong tay Cố Ngôn Đình đi vào phòng ngủ ” Bác còn hầm gà cách thủy nữa nha! Không cho phép đi! “

Mẹ Cố quay người tiến vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.

Cố Ngôn Đình cùng Đường Dịch trên mặt đều là biểu tình không thoải mái. Lúc này còn có trưởng bối không thể càn rỡ. Nhưng dù không thoải mái, bọn họ cũng chẳng thể làm gì khác.

Mẹ Cố rón rén đem cửa đóng lại, đẩy đẩy ba Cố đang ngủ phía sau, nhỏ giọng nói:” Lão Cố à, Ngôn Đình và Đường Dịch là cãi nhau sao “

” Hủm … ” Ba Cố mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ hồ chốc lát lại kéo chăn chùm người lại:” Cãi thì cãi thôi! “

Mẹ Cố không vui, chợt nghe ba Cố nói thêm một câu:” Dù sao cũng nhất định là con của bà không có lý”

Mẹ Cố:” … “

Làm mẹ đương nhiên phải hướng về con trai mình. Chỉ là nghĩ lại cảm thấy ba Cố nói vẫn là có lý. Bà hồi lâu mới thở dài, cũng nằm xuống đẩy đẩy đầu ba Cố:” Mền chia cho tôi với! Đều bị ông lấy đi hết rồi! “

Đường Dịch tựa ở cửa phòng ngủ, bởi vì ngủ gật mà tóc hơi dựng lên có chút buồn cười. Đưa mắt nhìn mẹ Cố đã vào phòng, trên mặt tươi cười liền nhanh chóng biến mất, cuối cùng chỉ còn vẻ mặt lạnh lùng.

Giờ này cùng lắm mới hơn hai giờ chiều.

Cố Ngôn Đình vốn muốn dùng kế không về nhà để trung thu Đường Dịch có thể về, còn mình thì về sớm một chút là được rồi. Chủ ý này cả buổi trưa mới tạm thời quyết định. Lúc tâm trạng đang hết sức phiền muộn thì Lâm Duệ gọi đến bảo phải giúp y chúc mừng sinh nhật gì đó, hắn cũng chỉ qua loa vài câu liền cúp. Không ngờ tâm phiền ý loạn cho đến lúc về đến nhà, mở cửa lại nhìn thấy người tuyệt nhiên không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Trong lúc nhất thời tất cả giác quan đều không tình nguyện nghe theo. Cố Ngôn Đình đứng tại chỗ hồi lâu, cho đến khi nhìn Đường Dịch vẻ mặt bình tĩnh đứng dựa vào cửa. Sau đó cảm thấy tâm tình tốt lên, đôi mắt xinh đẹp lại phát sáng.

Chẳng qua trầm mặc thật lâu, Đường Dịch nhìn đi nơi khác không có ý muốn nói chuyện. Ánh mắt cũng không hề đặt trên người hắn.

Cố Ngôn Đình lấy lại tinh thần, như trẻ nhỏ lo sợ khi đến nhà người lạ. Có chút  thận trọng gãi gãi đầu, nửa ngày sau mới kịp phản ứng đây là nhà mình. Sau đó chà xát dưới tay, hắng giọng nói với Đường Dịch:” Em, em, em … “

Đường Dịch xoay người vào trong. Cố Ngôn Đình vẫn còn phân vân giữa mấy câu ” Em vẫn khỏe ”, ” Em sao vậy ” hay ” Em đến rồi à ” xem câu nào tốt hơn để nói thì Đường Dịch xoay người cầm lấy áo khoác của mình đi ra.

Cậu sẽ đi!

Cố Ngôn Đình trong đầu như có một luồng điện chạy ngang, cơ hồ là lao đầu về phía trước dùng tư thế khó khăn chắn lại cửa phòng ngủ. Đem Đường Dịch ngăn không cho đi vào phòng. Thân thể phản ứng so với miệng vẫn là thành thật hơn, ví như nhìn thấy Đường Dịch sẽ rời đi, trực giác phản ứng chính là ngăn lại. Giống như lúc ăn cơm lựa rau cho cậu, uống rượu cũng phải tắm rửa sạch sẽ xong mới đi ngủ. Phản xạ có điều kiện luôn thành thật mà không cần phải nghĩ ngợi.

Thế nhưng lời nói phải suy nghĩ, Cố Ngôn Đình moi hết ruột gan ra mà nghĩ, đằng sau ót đã chảy đầy mồ hôi. Cuối cùng mới có thể bật ra hai chữ khó khăn:” Đừng đi “

Đường Dịch vừa bị hắn nhào người chắn phía trước dọa cho đổ mồ hôi. Sợ một giây sau mẹ Cố sẽ đẩy cửa ra nhìn thấy. Cũng may cửa bên cạnh không hề động, Cố Ngôn Đình sau đó cũng không làm cái gì khác.

Đường Dịch trong lòng tức giận, đem chuyện không thể đối mặt với ba mẹ hắn cùng áy náy toàn bộ tính trên đầu Cố Ngôn Đình. Cậu nghiến răng nghiến lợi nhíu mày thấp giọng quát:” Tránh ra! “

” Không! ” Cố Ngôn Đình sợ hãi nhìn cậu. Lại qua đầu liếc nhìn cánh cửa bên cạnh, thấp giọng khẩn cầu:” Em đừng đi được không ”

Hai người lúc ở chung cũng có khi Cố Ngôn Đình mềm giọng năn nỉ, nhưng đến năm thứ hai hắn liền xếp đó vào hành vi mà bản thân tuyệt đối khinh thường, là phạm phải giới luật của nam tử hán. Thế nhưng không nghĩ đến gần đây lại nhiều lần phá giới.

Từ đêm hôm đó hắn run giọng hỏi Đường Dịch đừng chia tay được không. Cố Ngôn Đình đã cảm thấy giới luật gì đó đã cách mình xa vạn dặm. Chỉ tiếc Đường Dịch là người cứng mềm đều không ăn, cau mày bực mình.

Cố Ngôn Đình năn nỉ, dỗ dành đều không xong, nửa đường liền chuyển hướng đổi thành:” Tôi đi, tôi lập tức đi “

” Không cần ” Đường Dịch nhắm mắt lại, lui về sau một bước cách hắn xa một chút. Rốt cuộc cũng mở mắt:” Dù sao tôi cũng sẽ không đến nữa, sớm muộn gì cũng phải cáo biệt “

” Em sau này không tới không thể ở cùng ba mẹ tôi một đêm sao ” Cố Ngôn Đình hạ giọng. Nói đến phân nửa phải hít một hơi khí lạnh nghĩ.

Sau này sẽ không đến nữa

Hắn trước sau nghĩ ngợi. Bỗng nhiên hểu được, đây là nhà mình. Đường Dịch đã chia tay với mình, đương nhiên cũng phải cùng tất cả mọi người liên quan tới mình cắt đứt quan hệ.

Hắn đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến lời nói trước đó của cậu, tự động sàng lọc lại sáu chữ mấu chốt:” Cả đời không qua lại với nhau “

Cố Ngôn Đình lúc đi học thầy giáo thường xuyên dùng nước ấm nấu ếch để hình dung cảnh một người bị mắc kẹt trong khốn cảnh. Cổ phiếu hai ngày liên tục giảm, ngày thứ ba bắt đầu phiên giao dịch chỉ cần có cơ hội, tất nhiên sẽ có rất nhiều người điên cuồng bán đi. Từ đó về sau một đoạn thời đều đối với nó mà đi đường vòng, sợ thảm kịch tái diễn. Nhưng mà nếu biên độ chấn động nhỏ, mọi người sẽ lại ôm ” Chờ một chút ” hay ” Không sao đâu ” trong lòng nắm giữ thật chặt, cho đến khi bị vây vào khốn cảnh.

Đại bộ phận đầu tư thị trường chứng khoán cũng là người không hiểu nhiều về kinh tế. Mọi người đều dựa vào bản năng của mình mà làm, nhất cử nhất động đều là nội tâm tham si phẫn nộ trực tiếp phản ứng. Điểm này nếu so với đời sống sinh hoạt, Đường Dịch lãnh đạm với Cố Ngôn Đình nếu tìm hiểu lại một chút thì là một năm rưỡi trước. Vốn là ngẫu nhiên tức giận ngủ riêng giường, sau này tần suất chiến tranh lạnh ngày càng nhiều. Cố Ngôn Đình ỷ lại Đường Dịch rất sâu, Đường Dịch lại kéo tơ bóc kén (*phân tích sự việc/ vật cực kì cận thận, có cấp độ trước sau) khiến hắn càng tỉnh táo nghĩ lại.

” Không phải … Đường Dịch em … ” Cố Ngôn Đình nói tới nói lui hai lần. Kinh ngạc nhìn vẻ mặt đề phòng của cậu. Người này một chút cũng không giống người đã cùng chung chăn gối với hắn suốt ba năm, mắt phượng lạnh băng còn mang theo chán ghét.

Cố Ngôn Đình thoáng trầm mặc, sau đó vẫn nói:” Tôi ngồi một lát sẽ đi. Ba của tôi đợi em hơn nửa năm. Em sau này không đến nữa vậy thì ở lại với ông đi. Cũng không uổng phí công ông ấy thương em “

Hắn không để Đường Dịch phản bác, còn nói:” Dù sao tôi cũng còn nhiều cơ hội về nhà “

Đường Dịch nhược điểm không nhiều lắm, nhưng lại rất rõ ràng. Cậu đối với ” ân tình ” hai chữ này so với người bình thường coi trọng hơn nhiều. Cố Ngôn Đình cùng cậu ở bên nhau ba năm. Thu hoạch lớn nhất chính là điểm này. Hắn nói như vậy biết chắc Đường Dịch nhất định sẽ do dự.

Quả nhiên, Đường Dịch trên mặt hiện lên chút ngại ngùng.

Cố Ngôn Đình giơ tay lên, chính mình lui lại gõ cửa phòng ba mẹ:” Mẹ, con về đưa cho mẹ ít đồ. Ăn cơm tối xong con sẽ về! “

Mẹ Cố nghe thấy liền hiểu được hai người nhất thời không thể làm hòa được. Chỉ có thể nghe theo đáp ứng:” Được, mẹ nấu cơm sớm, con ăn xong cũng về sớm một chút! “

Đường Dịch đau đầu vuốt vuốt mi tâm. Trong lòng có một người kêu gào:” Một lần cuối cùng, chỉ là ở lại một đêm với ba của hắn “. Một người khác lại trào phúng hừ lạnh nói:” Nhà Cố Ngôn Đình, cũng không phải nhà của ngươi! “

Thiên thần giao chiến ác quỷ.

Mẹ Cố mở cửa, sau đó ba Cố cẩn thận liếc nhìn đường Dịch.

” Tiểu Đường không về phải không “

Đường Dịch do dự một chút

” Con đỡ hơn chút nào không ”

” Dạ tốt hơn rồi “

” Hắc! Vậy chơi một ván ” Ba Cố cười hắc hắc, như đang làm ảo thuật lôi ra một hộp cờ nhỏ.

” Chơi một ván ” cũng không thể chính xác nói rõ ý của ba Cố. Đường Dịch lần này thu lại tâm tình, cùng y chậm rãi ngồi xuống, hai người chơi cờ đến chiều.  Chỗ tốt là tránh được cùng Cố Ngôn Đình ngượng ngùng.

Hắn toàn bộ quá trình đều bưng trà rót nước, ánh mắt lặng lẽ dõi theo Đường Dịch, trước khi bị cậu phát hiện thì lặng lẽ dời đi. Đôi lúc cũng nhìn bàn cờ một chút.

Hiển nhiên tố chất chơi cờ cao hơn mẹ Cố mấy lần.

Mẹ Cố hầm canh gà cách thủy lại chạy sang sân nhà hàng xóm học múa, lúc thả đương quy cùng hoàng kì vào, còn bảo phải nấu đến hơn ba giờ. Chẳng qua là thả hơi nhiều, mới đầu nhiệt khí bốc lên, phòng bếp truyền đến không phải canh gà mà là mùi thuốc đông y. Mẹ Cố cảm thấy thật mất thể diện, bèn lẩm bẩm không đúng cái này không phải cái kia, một bên gọi Cố Ngôn Đình đi cùng bà mua lại thịt gà cùng đồ ăn.

Lần này cơm tối ăn xong đã hơn sáu giờ.

Sắc trời bắt đầu tối, từ trong nhà đi ra có một đoạn đường không tốt lắm, cũng không có đèn đường. Cố Ngôn Đình từng xảy ra tai nạn nên có chút ám ảnh. Lúc này nhìn thấy trời tối, ngơ ngác một chút cầm lấy túi xách muốn đi.

Đường Dịch đột nhiên cảm thấy mình là chim gáy chiếm tổ chim tước. Lúc này người đi hẳn phải là mình.

Mẹ Cố từ dưới bàn trà lấy ra đèn pin, đưa cho ba Cố nói:” Nhanh, đi tiễn Ngôn Đình! Lỡ trời tối nhanh thì không thấy đường đi! “

Ba Cố quay đầu căn nhắc nhìn bàn cờ còn chưa chơi xong, nghe vậy sách một tiếng:” Còn chưa tối! Sớm mà! ” Mẹ Cố nhướng mày, chợt nghe Cố Ngôn Đình đột nhiên nói:” Không cần mẹ à. Để Đường Dịch tiễn con là được “

Đường Dịch đang do dự mình có nên về không, nghe vậy chợt sửng sốt.

Cố Ngôn Đình cúi đầu thay giày không nhìn cậu, tựa hồ rất tự nhiên mà nói. Mẹ Cố ngược lại quay đầu nhìn cậu.

” Được ” Đường Dịch nhận lấy đèn pin, dừng một chút:” Đi thôi “

Gió thu dần dần lớn, lúc này kể từ ngày Đường Dịch đến ktv đã qua hơn nửa tháng. Ngày ấy tận mắt nhìn Cố Ngôn Đình dìu Lâm Duệ lên taxi, đến giờ nghĩ đến da gà trên người Đường Dịch run run rẩy rẩy mà phất cờ hò reo.

Cố Ngôn Đình quay đầu thấy cậu không mặc áo khoác, thuận tay lấy áo mình khoác lên vai cậu. Đường Dịch dời ra xa, kéo xa khoảng cách hai người.

Trời lúc này còn chưa tối hẳn, chân trời còn vương ánh chiều tà đầy tình cảm mà ôm lấy cả bầu trời. Hai người lúc đi ra, trước sau giữ khoảng cách, bóng bị kéo dài trùng trùng điệp điệp thành một khối. Đường Dịch lại lùi về sau một bước, quay đầu nhìn bóng trên mặt đất, vẫn còn ngại không đủ liền lùi thêm một bước. Nhìn hai cái bóng tách nhau ra mới ngẩng đầu suy nghĩ, ra hiệu cho Cố Ngôn Đình cứ tiếp tục đi.

Cố Ngôn Đình cầm lấy áo khoác không nói gì nhìn động tác của Đường Dịch. Một lát sau thần sắc phức tạp lại liếc nhìn cậu một cái, yên lặng xoay người đi.

Trạm xe buýt rất nhanh đã đi đến. Đến nơi trời còn chưa tối hẳn. Cố Ngôn Đình vẻ mặt ẩn hiện trong đêm tối, dần dần biến thành có chút mơ hồ. Hắn lần này ngược lại rất dứt khoát nói với Đường Dịch:” Lần này ngồi xe ít người. Chắc một tiếng mới có một chuyến, em không bằng về trước đi “

Đường Dịch rõ ràng cảm giác được trong lời nói Cố Ngôn Đình mang theo chút run rẩy chờ mong. Một giờ mới có một chuyến xe, có thể nghĩ rằng vì đợi lâu quá nên để cậu về trước. Cũng có thể nghĩ là một mình đợi xe cô đơn quá, muốn Đường Dịch ở lại cùng hắn.

Đường Dịch như trước có thể từ trong lời nói của Cố Ngôn Đình mơ hồ bắt được hai phần kỳ vọng của hắn. Thế nhưng lúc này cậu không thể nhân nhượng để hắn vui vẻ. Đường Dịch khách khí gật đầu:” Được “

Cố Ngôn Đình quay đầu liếc nhìn. Đường Dịch lập tức rời đi, như chỉ hận không thể mọc ra hai cánh mà bay đi.

Đường Dịch lúc quay về nhà Cố Ngôn Đình, mẹ Cố đã ra trước sân nhảy múa. Cậu cùng ba Cố lại tiếp tục chơi vài ván cờ, nhưng lần nào cũng thua. Ba Cố cảm thấy rất mỹ mãn. Nhân lúc giữa trận lúc nghỉ ngơi Đường Dịch cũng nói ra nguyên nhân cậu đến.

” Bác Cố, sau này con chuyển công tác. Không thể thường đến thăm bác trai cùng bác gái, hai bác bảo trọng thân thể “

Đường Dịch ngoại trừ trung thu chắc chắn ở bên ngoài, một năm tổng cộng không ra ngoài được ba bốn lần. Một chữ ” thường ” không phải chỉ mức độ. Lời này nếu để mẹ Cố nghe, bà có thể sẽ hiểu được ý tại ngôn ngoại. Đáng tiếc ba Cố nghe lại không rõ thâm sâu trong đó, rất vui sướng gật đầu:” Yên tâm! Hai bác thân thể tốt lắm! “

Cẩn thận chuẩn bị các lý do đều không cần dùng đến. Cáo biệt cùng suy nghĩ của mình cũng không khó khăn như vậy. Đường Dịch rốt cuộc có thể thở phào.

Nhưng mà mới chơi ván mới chưa đầy mười phút, chợt nghe mẹ Cố mở cửa vào trong, lớn thiết thét:” Lão Cố à! Trời mưa! “

Từng hạt mưa lách tách rơi. Cố Ngôn Đình ôm túi đồ ở trạm xe buýt nhìn xung quanh một lần. Cuối cùng chạy đến một quầy hàng cách đó không xa trú mưa.

Bởi vì sửa đường nên xe một tiếng mới có một chuyến. Trễ nhất cũng phải tám giờ tối mới có xe. Hôm nay hắn ở đây đợi hai tiếng rồi, cũng không nhìn thấy dù là  một cái bóng của chiếc xe. Tình hình này chắc là xe không đến rồi.

Cố Ngôn Đình dựa lưng vào bức tường sau lưng, một mảng tường xám trắng rơi xuống bả vai.

Cố Ngôn Đình đợi ở đó đến lúc trời tối cũng không có xe tới. Chuyến cuối cùng là tám giờ. Mà hiện tại một chiếc xe cũng không có. Xem ra đêm nay không có xe để về. Cố Ngôn Đình mặc áo khoác, trước cửa hiệu đã đóng đi qua đi lại, miễn cưỡng tìm một chỗ tránh mưa.

Hắn không muốn về nhà, thái độ Đường Dịch đối với hắn thực giống như nhìn thấy ôn dịch. Hắn vừa trở về cậu nhất định sẽ đội mưa rời đi. Thế nhưng xung quanh khách sạn nhỏ cũng không có, chỉ còn nhà khách của nhà hắn. Nhưng hôm nay cũng đã đóng cửa. Cố Ngôn Đình hắt hơi một cái, đem quần áo quấn chặt, trước cửa tiệm đã đóng cuộn người lại.

Mẹ Cố cả đêm mí mắt đều giật, nhìn bên ngoài mưa càng lúc càng lớn. Trong lòng không yên gọi cho Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình thấy pin không còn nhiều, chỉ đơn giản nói đã tới nhà liền cúp máy. Mẹ Cố ồ một tiếng, hiển nhiên đã tin.

Không ngờ ba phút sau Đường Dịch cũng gọi đến.

” Bác gái bảo tôi hỏi một chút, anh về đến nhà rồi sao ” Đường Dịch thanh âm ôn nhu trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Cố Ngôn Đình nhảy mũi, vội vàng gật đầu liên tục ” Đã đến!”

Đường Dịch không nói gì.

Tiếng mưa tí tách dần thành ầm ầm vang dội. Cố Ngôn Đình vuốt vuốt cái mũi. Hướng nơi khô ráo đi đến. Không ngờ một chút động tĩnh cũng để Đường Dịch nghe được.

” Anh ở đâu ”  Đường Dịch đột nhiên mở miệng:” Anh không phải còn chưa đi! “

Là một câu khẳng định. Đường Dịch chắc chắn việc gì mới có thể dùng khẩu khí đó để nói. Cố Ngôn Đình vô thức nghĩ đến việc thừa nhận. Thế nhưng nghĩ đến vẻ mặt ghét bỏ của Đường Dịch, còn thái độ chỉ mong có thể phân rõ ranh giới với hắn, cực kỳ lạnh lùng.

Hắn nở nụ cười, ra vẻ thoải mái nói: ” Sao có thể. Tôi sớm về đến nhà rồi. Còn đang chuẩn bị tắm nước nóng đây! “

” Vậy anh tắm tôi nghe xem ” Đường Dịch ngữ khí lạnh nhạt:” Mở vòi nước, có chút tiếng động là được “

” … ” Cố Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn màn mưa, lại cúi đầu nhìn chính mình:” Đường Dịch … “

” Về đi! ” Đường Dịch thở dài:” Đây là nhà của anh “

Cố Ngôn Đình một đường ôm theo túi xách chạy trở về, mẹ Cố mở cửa bị hù cho hoảng sợ. Hiển nhiên không nghĩ đến con trai nói ở nhà tắm rửa hiện tại toàn thân ướt đẫm chạy trở về đây.

Cố Ngôn Đình hàm hồ nói mình quên đồ quan trọng, sau đó liền hắt xì vài cái chui vào phòng tắm.

Lúc đi ra phòng khách đã tắt đèn. Trước cửa là một hành lang nhỏ, Cố Ngôn Đình trùm khăn tắm cẩn thận đi đến.

Đường Dịch đã ngủ, cậu quắn chặt chăn dán sát vào tường đem khoảng cách giữa hai ngươi có thể nhét vừa một người. Cố Ngôn Đình trên đường trở về trong đầu luôn nghĩ đến câu nói đó của ĐườngDịch còn mang theo tiếng thở dài.

Đây là nhà anh

Cho nên không phải là nhà tôi.

Nguyên bản trong mắt Cố Ngôn Đình. Đường Dịch là cô nhi cùng Lâm Duệ mồ côi cha thân phận không có gì bất đồng. Hắn lúc học cũng từng đến viện mồ côi, cùng bạn học chơi đùa với bọn trẻ, hoặc là theo chân bọn họ làm việc này nọ.

Thế nhưng hắn hiếm khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ hoảng hốt của Đường Dịch như những đứa trẻ đó. Đường Dịch càng giống một thiếu gia công tử giàu có, ba mẹ là sau này ly hôn mà không phải đều mất như vậy. Cậu vẫn luôn ôn hòa cơ trí, tâm tình ít khi có mặt trái. Đối với việc này có lần Tao Bàn còn đắc ý khoe khoang hiểu biết

Y nói, có khi là người càng bất hạnh nụ cười lại càng xáng lạn. Bởi vì người đó biết rõ thống khổ là gì nên càng không muốn người khác cũng như mình buồn khổ.

Cố Ngôn Đình khi đó còn thấy câu chó má này hay còn sùng bái Tao Bàn một thời gian. Cho đến khi Tao Bàn cảm thấy càng ngày bên cạnh hắn lại như bán canh gà lại bán ra phân chuột.

Phân chuột chính là quá dễ dàng không phải là chuyện tốt. Như việc phun nước bọt nói chuyện. Càng dễ dàng càng không quá quý trọng, sớm muộn gì cũng bị xem thường.

Tao Bàn lúc đó còn vô cùng nhộn nhạo liếc nhìn Cố Ngôn Đình nói:” Lão đại, chị dâu đối với anh mà nói chính là dễ như trở bàn tay. Anh phải cẩn thận “

Một đêm kia say rượu, Cố Ngôn Đình lấy điện thoại mơ mơ màng màng điện cho Đường Dịch. Khi ý thức được hai người đã chia tay, trong đầu cũng nhớ đến câu nói thẳng thừng kia của Tao Bàn.

Vì vậy hắn nói:” Đường Dịch, chúng ta đừng chia tay được không ” Còn nửa câu Đường Dịch không nghe được, Cố Ngôn Đình chỉ nói cho không khí nghe.

” Tôi làm sai chỗ nào em cứ nói. Tôi sửa là được mà phải không Tôi sau này sẽ thật sự quý trọng em “

Cố Ngôn Đình đi vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa, khóa trái lại. Đường Dịch còn để cho hắn một cái đèn bàn nhỏ, phía dưới có một quyển sách màu xanh nhỏ. Cố Ngôn Đình liếc mắt nhìn, tên sách là:” Thành hồ “

Đèn bàn ánh sáng nhu hòa, Cố Ngôn Đình đem đèn chậm rãi chỉnh tối lại. Ánh sáng yếu ớt chỉ có thể nhìn rõ được hình dáng mọi thứ, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi lên giường nằm xuống cạnh Đường Dịch.

Đường Dịch quấn chăn thật chặt, đầu lộ ra bên ngoài, đưa lưng về phía Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình rón rén nằm xuống, quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của cậu chìm trong bóng đêm.

Trời thu nên vẫn đắp chăn mỏng. Đường Dịch mặc dù đã bọc một lớp chăn nhưng vẫn thấy rõ thân hình nhỏ bé. Cố Ngôn Đình lúc đầu còn vì tình hình hai người hiện tại mà phiền muộn. Lúc quay đầu nhìn thấy Đường Dịch nằm trên giường, ngửi được mùi dầu gội khoan khoái của cậu, không biết thế nào trong cơ thể liền truyền đến một cỗ nhiệt khí.

Hắn không dám tùy tiện động, nhưng hai mắt cũng chậm rãi biến động. Chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Dịch. Trong đầu tất cả đều là quãng thời gian trước đây hai người ở trên giường vui cười đùa giỡn. Đường Dịch lần trước đến, Cố Ngôn Đình đều đợi ba mẹ ngủ say, thú tính đại phát nửa đêm đem Đường Dịch ăn tươi nuốt sống làm cho cậu tỉnh ngủ.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu lúc động tình nheo lại khiến Cố Ngôn Đình thích nhất. Ánh mắt ngập nước, Đường Dịch chỉ cần vô ý thức hừ nhẹ một tiếng cũng khiến hắn hai chân nhũn ra cả buổi.

Cố Ngôn Đình từng có cơ hội ngủ cùng Lâm Duệ. Khi đó là sau khi hắn thổ lộ bị cự tuyệt không bao lâu. Lâm Duệ dự tiệc quá chén, Cố Ngôn Đình đem y về nhà. Mẹ Lâm Duệ ngày đó không ở nhà, ba dượng cũng không biết dẫn theo tiểu minh tinh nào lăn lộn trên giường. Lâm Duệ say khướt, lô kéo hắn không cho đi. Sau đó bản thân cũng không thoát được tiến vào ổ chăn nằm, toàn bộ quá trình y đều giữ chặt cổ tay Cố Ngôn Đình không buông.

Cố Ngôn Đình lúc đó mặt như bị thiêu đốt quay đi, bị Lâm Duệ kéo nằm xuống. Cả đêm đều nghĩ muốn đem tay rút lại.

Hắn đưa Lâm Duệ trở về, đám người trong bữa tiệc đều ồn ào mờ ám la hét một phen. Qua mấy ngày sau mọi người biết được Cố Ngôn Đình chỉ để y nắm chặt cổ tay ngủ cả đêm, lập tức cười đến đấm ngực dậm chân đập đùi. Thậm chí còn hỏi Cố Ngôn Đình có muốn đi khám không.

Sự thật chứng minh Cố Ngôn Đình không phải bất lực. Tại phương diện đó năng lực cùng thủ đoạn còn có thể nói là cao thủ. Đường Dịch bình thường quần áp đoan chính nghiêm túc, áo sơ mi cúc áo đều chỉ chừa lại một nút trên cùng. Kính đen càng thêm tôn lên khí chất đó. Cố Ngôn Đình đều đã quá hiểu nên biết rõ bên trong cậu mới thật sự là mĩ vị. Hắn lúc nào cũng là đem Đường Dịch quần áo sạch sẽ, trên mặt là biểu tình cấm dục nửa ép buộc đẩy ngã trên mặt đất mà xé quần áo.

Hai người trong sinh hoạt Đường Dịch chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có quyền quyết định tuyệt đối. Nhưng mà ở phương diện này lại chưa từng xen vào hành động của Cố Ngôn Đình. Cố Ngôn Đình đôi khi cũng không khỏi đắc ý chỉ vào tiểu Ngôn Đình, híp mắt ở bên tai Đường Dịch thấp giọng nói:” Hai chúng ta không có kết nối, toàn bộ đều nhờ nó cả “

Trời càng lúc càng tối, mưa bên ngoài thanh âm cũng không còn rõ ràng. Từ lần trước cùng Đường Dịch chiến tranh lạnh đã hơn một tháng, Cố Ngôn Đình lần đầu cảm thấy ban đêm khó chống cự như vậy, khiến hắn khó ngủ phải lăn qua lộn lại. Hơi thở đều đều, ngay cả khung xương của cậu cũng đều tản ra mùi vị hấp dẫn.

Hắn cắn răng giữ chặt quần, hít sâu hai cái. Mồ hôi chảy càng ngày càng nhiều nhưng cũng không khá hơn. Sau đó mới nhẹ nhàng dịch đến giữa giường. Nhìn cậu không có tỉnh giấc, thân thể nhẹ nhàng tiến lại, dùng một tay đỡ đầu, tay kia nhẹ nhàng đem chăn dời đi, đặt tay lên eo Đường Dịch.

Đường Dịch đã tháo kính, mắt phượng nhắm chặt, dưới sóng mũi duyên dáng là bờ môi mỏng khép chặt. Cố Ngôn Đình nặng nề nhìn chăm chú vẻ mặt cậu khi ngủ. Lại dịch người về phía trước. Cánh tay theo bản năng muốn siết chặt, rất muốn đem cậu ôm vào lòng nhưng lại sợ khiến cậu tỉnh giấc lại như ban ngày vẻ mặt lạnh lùng. Có chút không muốn mà nới lỏng tay.

Cũng không lâu lắm một tay đỡ đầu kia bắt đầu mỏi, cả người có chút mệt rã rời. Cố Ngôn Đình tham luyến nhìn nửa gương mặt Đường Dịch mà không muốn dời đi, lại cố gắng chống đỡ, cảm giác hơi thở bắt đầu không đều đặn

Đường Dịch đột nhiên nhúc nhích, khiến Cố Ngôn Đình sợ hãi nhanh chóng nằm ngửa trở lại. Thu cánh tay lại nín thở nhắm mắt, chẳng qua động tác dù nhanh nhưng lúc nằm trở lại vẫn gây tiếng động.

Đường Dịch bên kia bỗng nhúc nhích nhưng lại không có phản ứng. Cố Ngôn Đình nhẫn nhịn cả buổi, rốt cuộc mới lặng lẽ thở dài

Sau đó hắn nghe Đường Dịch vô cùng bình thản mà nói:” Cách tôi xa một chút, Cố Ngôn Đình “

” … ” Cố Ngôn Đình có chút chột dạ, còn có chút tức giận khó hiểu.

Đường Dịch đổi thành tư thế nằm thẳng, hắn duỗi cánh tay vỗ nhẹ lên chăn. Cố Ngôn Đình chú ý đến Đường Dịch còn mặc quần áo ngay ngắn, sau đó theo động tác của cậu phát hiện chỗ Đường Dịch vỗ là nơi hắn vừa mới ôm.

” Em không ngủ sao ” Cố Ngôn Đình nhịn không được hỏi một câu.

Đường Dịch trả lời ít đi chút giương cung bạt kiếm, trầm thấp ừ một tiếng:” Không ngủ như chết “

Không ngủ như chết chính là nói hành động của hắn cậu đều biết. Cố Ngôn Đình sững sờ trong chốc lát, đã nhìn thấy trong bóng đêm Đường Dịch có vẻ đã dễ nói chuyện hơn. Trong lúc nhất thời có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn có chút phiền muộn đem chăn kéo qua một chút đắp lên mình, thân thể chậm rãi ấm áp mới rầu rĩ hỏi:” Hai ta, không thể quay lại sao “

Đường Dịch trầm mặc một hồi, trả lời hắn:” Không thể “

” Là vì Lâm Duệ sao “

Cố Ngôn Đình đến nay không phải đều hiểu ý của Đường Dịch.

Lúc trước hắn cũng từng tiếp xúc không ít người, chuyện cùng nhau mướn phòng là chuyện thường tình. Có đôi khi bày đủ loại chuyện phiếm từ du lịch, mua sắm, mỹ thực đến những công lao to lớn về kiến thức trời nam biển bắc các thứ, dùng ngàn cách chỉ để tiễn đưa cúc của đối phương.

Bình thường như hắn và Đường Dịch giống nhau an ổn sống thật sự rất ít. Cả hai đều là tình đầu, là đêm đầu tiên của nhau. Nghiêm khắc hạn chế, đến mức phượng mao lân giác (*lông phượng sừng lân, thứ hiếm thấy, hiếm làm)

Bất quá hắn biết nếu không quản mình. Nếu như không đem cửa ải Lâm Duệ này phá vỡ thì Đường Dịch sẽ thực sự không quay lại.

Cố Ngôn Đình suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:” Nếu vì việc này, tôi có thể ít gặp cậu ấy “

Hắn lại suy nghĩ, có chút khó khăn mở miệng:” Tôi cũng có thể thử không gặp cậu ấy nữa “

Đường Dịch nằm yên tại chỗ không nhúc nhích, hô hấp cũng không một chút biến đổi.

Trong bóng đêm trầm mặc giằng co nửa ngày, Đường Dịch bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài. Cố Ngôn Đình cảm thấy mình cuối cùng chỉ có thể nắm chặt việc này để nói, Đường Dịch nếu như không nói gì nữa, hắn thật sự không biết làm sao bây giờ

Đường Dịch cuối cùng cũng mở miệng nói:” Lâm Duệ không phải luôn ở trong lòng anh sao Anh sao có thể nói buông là buông được sao “

” Cậu ấy không quan trọng bằng em ” Cố Ngôn Đình rốt cuộc cũng tìm ra được mấu chốt của vấn đề. Cẩn thận suy nghĩ mà nói:” Tôi không muốn cùng em chia tay “

” A “

” … “

” Thế nhưng tôi muốn ” Đường Dịch nói ra:” Không có Lâm Duệ, tôi cũng không muốn cùng anh bên nhau nữa “

” … ” Cố Ngôn Đình rõ ràng cảm thấy ngực một trận tê rần, sau đó là đau nhức trong lạnh lẽo.

” Ngôn Đình, tôi sớm muộn gì cũng sẽ có tình yêu mới. Có lẽ anh cũng có thể thử, thử tiếp nhận một người khác “

Đường Dịch mở to mắt nhìn trần nhà, tựa hồ đã hạ quyết tâm:” Những thứ đã qua, cho dù tốt đẹp cách mấy cũng đã qua rồi. Tôi không muốn lưu luyến, anh cũng đừng nhắc tôi nhớ làm gì “

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Dịch tại Cố gia ăn một bữa cơm cuối cùng rồi nói tạm biệt với ba mẹ hắn.

Cố Ngôn Đình tối hôm qua bỗng nhiên sốt cao, nằm trên giường không thể ngồi dậy. Mẹ Cố đem cháo cho hắn, cả đêm dốc sức chăm hắn, Cố Ngôn Đình sắc mặt trắng bệch mới có chút sắc màu trở lại.

” Mẹ, Đường Dịch … đi rồi sao ” Cố Ngôn Đình khàn giọng mở miệng, lấy tay đỡ trán che đi ánh mặt trời. Nửa trợn tròn mắt hỏi mẹ hắn.

Mẹ Cố chưa từng thấy qua hắn suy yếu đến mức này, mặc dù biết rằng mắc mưa rất dễ cảm mạo. Nhưng vẫn đau lòng, mũi cũng một trận đau xót. Bà nhẹ gật đầu, cũng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đem chi tiết nói ra:” Đi rồi, mới vừa đi được năm phút “

” Mẹ xem một chút, cậu ấy có đem một vài thứ đến ” Cố Ngôn Đình dừng một chút, đem mỗi câu mỗi chữ nói ra:” Có cho … con không “

Mẹ Cố không rõ cho lắm, xoa xoa khóe mắt. Giục hắn mau ăn cháo sau đó theo ý hắn đi đến phòng khách.

Đường Dịch đem quà đến không ít, cho mẹ Cố những thứ nhiều dinh dưỡng. Cho ba Cố là rượu ngâm dược liệc. Còn một hộp cờ vua. Mẹ Cố mang mấy thứ đó bày ra, nhịn không được có chút đau lòng, những vật này tùy tiện một thứ cũng tốn mấy nghìn. Đường Dịch lại mua nhiều như vậy, một năm tổng cộng có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây

Đây là người ta không muốn chiếm tiện nghi, ăn không ngồi rồi!

Mẹ Cố thở dài, cũng không biết nói gì cho phải chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng cũng nhìn trên một túi quà, bên trên ghi ba chữ ” Cố Ngôn Đình “

” Ngôn Đình, có này ” Mẹ Cố đem đến gần hắn, túi quà còn rất nặng. Vì vậy dùng sức lôi vào:” Mẹ đem đến cho con. Có muốn mẹ giúp mở ra không “

Cố Ngôn Đình nằm trên giường không nhúc nhích. Ánh mắt rơi vào túi đồ, như bị phỏng mà kịch liệt híp mắt.

” Không cần ” Hắn khàn giọng nói:” Con tự mình mở “

….

Đường Dịch trở về thành T vừa lúc Thẩm Phàm đến tìm cậu. Thẩm Gia cách thành C không xa, ngồi phi cơ hai giờ là đến. Mẹ Thẩm Phàm sau khi ly hôn ở thành C mở một quán trà. Sau này còn được chứng nhận bằng trà sư lại dựa vào giao thiệp của mình mà nâng lên cấp bậc của quán. Chậm rãi kin doanh cũng thành nơi hạng sang.

Bình thường nơi này không thiếu những phu nhân cao quý, tư thái thướt tha, cử chỉ ưu nhã. Tuổi từ ba mươi đến sáu, bảy mươi. Mỗi người đều có thân phận, giọng nói nhẹ nhàng mà nhu hòa.

Thẩm Phàm cân nhắc chu toàn, dựa vào sở thích của mẹ mình mà thay Đường Dịch mua lễ vật. Là một đôi vòng phỉ thúy từ cuộc đấu giá. Đường Dịch mặc dù thông thạo đối nhân xử thế, nhưng những năm nay mẹ của y ánh mắt đã sớm nuôi dưỡng trở nên xảo quyệt. Thẩm Phàm lại không muốn cậu tốn kém. Càng không muốn cậu lại mua thứ gì không vừa mắt mẹ y, để mẹ lộ ra biểu tình gì tổn thương Đường Dịch.

Đường Dịch hiểu rõ ý tốt của Thẩm Phàm, cũng không kiên trì từ chối mà nhận. Sau đó lúc ở sân bay từ cửa hàng mua thêm hai cái bút máy giá trị xa xỉ, thuận tay đưa cho Thẩm Phàm.

” Ai, cậu sao phải hao tốn vậy ” Thẩm Phàm ngày thường đích xác rất thích dùng bút máy, nhưng mà không có khoa trương mua loại mắc tiền đến vậy. Đường Dịch làm vậy có chút khách khí, nhưng lại khiến y cảm thấy là lạ.

Đường Dịch nghe vậy liếc y một cái, cười cười không nói gì.

Thẩm Phàm nhìn lại, mới phát hiện Đường Dịch chọn chính là mũi bút EF. Nhanh như vậy mà có thể trực tiếp mua loại ngòi bút thích hợp cho y viết trung văn, việc này thật khiến Thẩm Phàm không ngờ tới.

Đường Dịch nhìn y sửng sốt, hiển nhiên đã phát hiện, liền cười giải thích:” Tôi là mua cho người khác, thuận tiện mua cho anh luôn thôi”

Thẩm Phàm lúc này mới chú ý tới, chính mình cầm đúng là một cây bút dùng để làm quà tặng. Đường Dịch còn cầm trong tay một cây khác đã được gói lại cẩn thận.

” Ai, cậu muốn đưa cho ai ” Thẩm Phàm nhịn không được liếc cậu một cái, chua chát hỏi:” Quà lớn như vậy, để làm gì  « 

” Đáp lễ a ” Đường Dịch cười cười:” Chín mươi chín đóa hoa hồng kia “

Thẩm Phàm vẻ mặt khiếp sợ đi theo Đường Dịch đến sân bay, lúc này mới biết cậu nói là thật. Chu Hạo mặc áo khoác, trong ngực còn ôm một đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, trong tay còn một rương hành lý.

Hai cha con như là người mẫu trên bìa tạp trí. Chu Duy Duy trong miệng còn ngậm kẹo socola. Mắt to linh động di chuyển, hai má phồng lên như một con chuột khoét kho thóc.

Chu Hạo mặc quần áo dài màu sáng, cùng một áo khoác dài qua đầu gối. Hắn một tay ôm Chu Duy Duy, tay kia thanh thản đút vào túi áo trong. Tựa hồ đứa bé này cân nặng không đáng kể.

Nam nhân trải qua bao năm tháng, mị lực thành thục so với hai chữ ” anh tuấn ” càng thêm chói mắt. Người đến người đi, không ít cả trai lẫn gái cũng nhịn không được hướng bên này nhìn chăm chú. Chu Hạo ánh mắt lạnh lùng không có biểu tình gì, cho đến khi nhìn thấy Đường Dịch cười đi tới, khóe miệng mới khẽ cong lên. Trên mặt biểu tình như đông tuyết đến xuân liền tan, vẻ mặt đầy nhu tình mật ý.

Biểu tình kia khiến Thẩm Phàm giật mình. Y có chút cảnh giác đi phía sau Đường Dịch, sau đó thấy Đường Dịcch đưa găng tay cho Chu Hạo.

” Đường thúc thúc, con rất nhớ thúc nha « 

Chu Duy Duy đã sớm cười không thấy con mắt, từ trên người Chu Hào bổ nhào vào lòng Đường Dịch, ôm cổ cậu rất vang dội a một tiếng

” Hôn nhẹ! “

Tiểu hài tử trên miệng còn dính socola cùng nước miếng dính trên mặt Đuuờng Dịch. Khiến cậu không cười khổ không được.

Đường Dịch ngẩng đầu nhìn thấy Chu Hạo như cười như không. Đang muốn nói gì đó, lại thấy Chu Hạo cúi đầu, khí tức nhẹ nhàng khoan khoái vội vàng không để cậu kịp chuẩn bị ôm lấy cậu.

Chu Hạo cùng Chu Duy Duy ôm Đường Dịch, thuận tay kéo người vào lòng mình. Sau đó khẽ cười một tiếng, cũng ở nơi Chu Duy Duy vừa hôn qua hôn xuống

Nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp lướt qua rất nhanh. Đường Dịch thân thể cứng đờ, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ:” Tôi cũng nhớ em muốn chết “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN