Chia Tay - Chương 57: Mặc kệ hắn thế nào, tôi cũng sẽ không buông hắn ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Chia Tay


Chương 57: Mặc kệ hắn thế nào, tôi cũng sẽ không buông hắn ra


Trên đường người người qua lại không ít, mà Lâm Duệ càng không nghĩ tới chính mình chịu lạnh hẹn Cố Ngôn Đình ra lại bị đối xử như vậy. Ở cái nơi này hứng gió lạnh mà chỉ bàn luận chuyện quần bông với Cố Ngôn Đình! Y nhất thời không nhận ra hiện nay làm gì còn ai mặc quần bông, vậy mà Cố Ngôn Đình lại còn đem quần bông đến đưa cho y. Hai chuyện này đồng dạng không thể tưởng tượng nổi, lại còn phát sinh trên người Cố Ngôn Đình khiến người khác khó có thể tiếp thu nổi.

Y hít mạnh một hơi, kinh ngạc qua đi lại khiến y càng khó chịu. Cái túi trong tay như gai nhọn đâm vào tay y, y liền mạnh mẽ đẩy về phía Cố Ngôn Đình. Lâm Duệ qua hơn nửa ngày mới khó có thể tin hỏi:” Anh vừa nói cái gì “

Cố Ngôn Đình khó hiểu a một tiếng sau đó nói

” Chân em bị đau không phải do lạnh, anh không biết sao ” Lâm Duệ nhìn hắn quay đầu sang hướng khác không nhìn đến mình, thanh âm trái lại càng thêm bén nhọn. Cố Ngôn Đình muốn nói lại thôi liếc nhìn y, sau lại thấy sắc mặt y tái nhợt, lời muốn nói lại càng khó.

Đó cũng không phải kết quả mà Lâm Duệ mong muốn, mà Cố Ngôn Đình ác ý nói như thế cũng không hề như y mong đợi lúc đầu. Cho nên y cố hít thở thật sâu, cứ trầm mặc như thế cho đến khi khí quản cũng muốn bị đóng băng lại y mới mơ hồ áp xuống tức giận thì thào hỏi:” Cố Ngôn Đình, anh đang trốn tránh em sao Anh, anh có đúng hay không chê em phiền “

” Không phải vậy … ” Cố Ngôn Đình nhíu mày nói:” Cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi không chê cậu phiền, tôi chỉ là … “

Lâm Duệ sắc mặt lúc xanh lúc trắng nhìn hắn.

Cố Ngôn Đình há miệng, qua vài giây khẽ ho một tiếng nói thật:” … cũng có một chút “

Cố Ngôn Đình nói ” có một chút ” kỳ thật cũng chính là ý tứ đó, hắn cũng chẳng muốn giấu diếm hay nói kiểu khinh thường gì. Nhưng mà đối với Lâm Duệ mà nói dù chỉ là ” một chút ” cũng rất khó tiếp nhận. Y thậm chí có thể tự thuyết phục mình rằng Cố Ngôn Đình lần trước ở tiệm cà phê chỉ là bị y dọa nên chưa kịp phản ứng mà đi lấy lòng mình. Dù Cố Ngôn Đình nói là sợ bị AIDS, y cũng có thể lý giải thành Cố Ngôn Đình không có kiến thức nên trong lòng sợ hãi.

Nhưng vô luận thế nào trong lòng Cố Ngôn Đình hẳn phải có một chỗ nho nhỏ dành cho y. Nói thích y là Cố Ngôn đình, mà nói đợi y trở về nước cũng là Cố Ngôn Đình. Hai năm trước Cố Ngôn Đình không hề luyến tiếc chia tay Đường Dịch, lúc đó chẳng phải là vì y sao

Lâm Duệ đứng yên tại chỗ, môi giật khẽ nhưng lại hơn nửa ngày cũng chưa tiêu hóa nổi những gì Cố Ngôn Đình nói. Y căn bản không tiếp thu được Cố Ngôn Đình cũng sẽ cảm thấy y phiền, dù cho chỉ là một chút cũng không được! Lâm Duệ sắc mặt biến đổi liên tục, một lát sau lại hỏi hắn:” Ý anh không phải vậy đúng không ”

Cố Ngôn Đình ngơ ngác không hiểu ý tứ của y.

Lâm Duệ nhìn vẻ mặt hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, y đánh bạo cho sự biến hóa của Cố Ngôn Đình một kết luận, đó chính là hết thảy đều do Đường Dịch. Nhất định Đường Dịch ép Cố Ngôn Đình như vậy. Cố Ngôn Đình nhất định không bao giờ nói như vậy, cái gì người ngoài người nhà, hắn trước đây chưa từng nói như thế!

Ý nghĩ này lập tức khiến Lâm Duệ tức giận, thậm chí lúc nhìn về phía Cố Ngôn Đình ánh mắt cũng mang theo chút không cam lòng cùng đồng tình. Cố Ngôn Đình đang nghĩ có chỗ nào đó hình như không đúng, chần chờ gọi Lâm Duệ một tiếng nghĩ muốn đi trước. Nào ngờ Lâm duệ lại trước một bước nói:” Chúng ta có thể nói chuyện không “

Nói xong y không đợi Cố Ngôn Đình đáp ứng liền thật nhanh đi về một cửa tiệm:” Chỉ mấy phút, em có vài lời muốn nói với anh “

Cố Ngôn Đình lúc ra khỏi cửa có nói qua với Đường Dịch, nhiều nhất cũng sẽ không quá mười phút là đưa đồ xong. Đường Dịch lúc đó cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái lắc lắc đầu nói không thể.

Bây giờ đúng là thật sự không thể.

Lâm Duệ đợi hắn ngồi đối diện liền khóc tới lê hoa đái vũ*.

(* Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)

Lâm Duệ hơi cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt bàn. Y không lên tiếng, cứ lẳng lặng rũ mắt, cắn môi nhìn chằm chằm mặt bàn. Lông mi của y rất dài, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt hoa đào câu người, dáng vẻ phong tình vạn chủng.

Chỉ tiếc Cố Ngôn Đình một chút tâm tình để thưởng thức cũng không đó, xung quanh lông mày đều nhăn lại, hắn nhìn thấy nữ phục vụ nhìn về phía bọn họ biểu cảm rầu rỉ như sợ bọn họ ảnh hưởng đến sinh ý, sau đó lại thấy xấu hổ mà cúi đầu giả vờ đóng gói bánh.

Hắn cũng không biết cách an ủi người khác, lúc này lại không có điện thoại chỉ có thể mờ mịt nhắc nhở Lâm Duệ có việc thì mau nói:” Lâm Duệ, cậu không phải có chuyện cần nói sao Chuyện gì “

” Không có gì ” Lâm Duệ trong lúc hắn đi gọi đồ thì ngừng khóc, chậm rãi bình phục tâm tình đột nhiên mở miệng hỏi:” Ngôn Đình, bây giờ không cần cân nhắc chuyện gì, cũng không phải lo Đường Dịch. Em sẽ nói anh biết, thật ra thân thể em rất tốt, rất khỏe mạnh. Bây giờ cũng độc thân, anh có thể làm bạn trai em không “

Y bắt lấy tay Cố Ngôn Đình đang đặt trên bàn, dừng một chút, gương mặt hơi ửng đỏ cắn môi hỏi:” Hoặc là lão công của em ” Một câu cuối cùng nói một cái xưng hô mập mờ làm Cố Ngôn Đình nhìn y đầy kinh ngạc vài giây, sau đó muốn rút tay lại.

Lâm Duệ thế nhưng lại giữ chặt không buông.

Y hôm nay là lần thứ hai trực tiếp như vậy biểu hiện ý nghĩ và thái độ của mình. Vô luận tự tôn hay niềm kiêu hãnh trước giờ y vẫn luôn thể hiện với Cố Ngôn Đình đều không cho phép y lần này chịu thua để Cố Ngôn Đình bỏ đi.

Cố Ngôn Đình thử rút tay ra, lại sợ động tĩnh quá lớn kinh động đến nhân viên trong cửa hàng, sắc mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói:” Lâm Duệ, cậu điên rồi! Buông tay! “

Lâm Duệ cắn môi, chậm rãi lắc đầu không nghe theo buông tay ra mà tiếp tục hỏi:” Em bây giờ muốn anh làm bạn trai em, không cần nghĩ đến Đường Dịch. Anh có đáp ứng hay không! “

” Sao tôi lại không nghĩ đến Đường Dịch được chứ! ” Cố Ngôn Đình cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

” Anh ta mới biết anh mấy năm, còn em lại quen anh lâu hơn! ” Thanh âm Lâm Duệ có chút cao, dừng một chút lại cười lạnh một tiếng:” Em và anh lớp mười quen biết nhau … sau cao trung lại thêm ba năm, còn Đường Dịch chỉ mới biết anh được bốn năm! Anh thích em trước! Anh ta chỉ là người đến sau! “

Cố Ngôn Đình trong lúc nhất thời cảm thấy thật bối rối:” Ý gì “

Hắn hé môi nhưng mãi một lát sau mới có thể nói:” Thế nhưng cậu cũng đâu thích tôi “

” Em chưa từng nói không thích anh! ” Lâm Duệ dùng sức nắm chặt tay hắn, nhích người lại gần nói:” Đừng nói đến quá khứ. Ngôn Đình, em không tin anh đối với em không có cảm giác. Anh rõ ràng lúc tiễn em ra nước ngoài còn nói sẽ chờ em. Hiện tại em đã trở về, sau đó thì sao Anh hai năm trước còn có thể vì em từ Hàng Châu chạy đến Tam Á, anh rất rõ ràng là anh quan tâm đến em! “

” … ” Cố Ngôn Đình trầm mặc.

” Anh còn nói qua, sẽ chiếu cố em, sẽ bảo vệ em ” Lâm Duệ chậm rãi nói:” Anh giúp em học thể dục buổi sáng suốt ba năm, em bị thương anh sẽ rất khẩn trương, em kiểm tra máu xong anh cũng sẽ cõng em về ký túc xá. Em chỉ cần gọi cho anh thì mặc kệ em ở quầy bar nào anh cũng sẽ chạy tới, những việc này … anh đều quên sao “

Y nói rất chậm, Cố Ngôn Đình bị y bắt lấy tay nghe y nói hết việc này đến việc khác, sau đó bắt đầu từ từ an tĩnh lại, không hề tránh né. Một lúc sau y nghe thấy Cố Ngôn Đình nhẹ nhàng thở dài một hơi.

” Tôi chưa từng “

” … “

” Nhưng tôi cũng không phải thằng ngu ” Cố Ngôn Đình chăm chú nhìn y, môi mím chặt, gương mặt cũng dần căng cứng, sau đó mới chậm rãi buông lỏng. Hắn dùng tay kia lau mặt, nhìn về phía Lâm Duệ ánh mắt đã nhu hòa đi một ít, còn mang theo một ít áy náy:” Những lời này tôi không muốn để Đường Dịch biết. Vì vậy cũng không có ý định nói ra. Còn nếu cậu một mực muốn nói ra thì tôi cũng chẳng có biện pháp giấu diếm “

Lâm Duệ ánh mắt đột nhiên phát sáng, có chút chờ mong nhìn hắn, môi hơi nâng lên.

” Lâm Duệ, kỳ thực tôi … tôi cũng không thích cậu như vậy “

” … Anh có ý gì “

” Tôi thừa nhận ngay từ đầu là tôi thích cậu, cậu rất đẹp, mọi thứ đều vô cùng tốt, rất khó để không khiến người khác hứng thú. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã bị hấp dẫn, sau lại bởi vì sự xuất hiện của cậu mà tôi dần chậm rãi không còn tự bế mình. Vì vậy tôi vô cùng cảm kích cậu. Sau này lúc học đại học gặp lại cậu, trong mắt tôi không thể nhìn đến người khác được nữa. Lúc ban đầu tôi thật sự thích cậu, nhưng tôi chỉ đơn thuần là thích “

Thanh âm Lâm Duệ run rẩy, sau đó vẫn như cũ khó có thể kiềm chế hỏi hắn:” Sau đó thì sao “

” Sau đó, cậu bắt đầu qua lại với nhiều người. Có lẽ nói thẳng như vậy tôi mới phát hiện ra ” Cố Ngôn Đình nhìn y, sau đó ánh mắt lẳng lặng đảo sang nơi khác:” Tôi lúc đó thích cậu nhưng vẫn chưa đến mức muốn độc chiếm, trong lòng chỉ có chút ao ước có thể là bọn họ. Thế nhưng … “

” Thế nhưng cậu lại nhiều lần gây khó dễ cho tôi, còn đem tôi so với bọn họ. Thậm chí không thể tính là so sánh cái gì, chỉ đơn giản là tìm niềm vui. Lúc có người muốn cùng cậu ra ngoài thì cậu lại nói sợ không an toàn bảo tôi đi cùng cậu. Thế nhưng lúc đi cùng lại bị bạn bè cậu xoi mói quần áo, giầy dép, hay kiểu tóc các thứ. Lời trong lời ngoài đều muốn nói tôi là một người nghèo, không có đẳng cấp. Tôi khi đó thật sự không dễ chịu “

Lâm Duệ ngẩng đầu thật mạnh, trong lòng có chút hốt hoảng. Việc này y còn nhớ nhưng lại không quá rõ ràng. Cố Ngôn Đình đối với y mà nói từ lúc lên đại học mỗi tiết học đều đi cùng nhau, sỡ dĩ y rất tự nhiên hưởng thụ sự bảo vệ của đối phương nhưng lại không có tâm tư đi bận tâm cảm thụ của hắn.

Cố Ngôn Đình thu vẻ mặt của y vào đáy mắt, trầm mặc một chút nói :” Bắt đầu từ lúc đó tôi vốn cũng có chút hận cậu, nhưng càng nhiều là không cam lòng “

Lâm Duệ hai ngày trước ở tiệm cà phê nói với hắn mấy lời đó coi như không tính, nhưng lần này lại là lần đầu tiên Cố Ngôn Đình cẩn thận phân tích tâm tư của mình.

Kết quả cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Hắn biết mọi người đều cho rằng hắn thích Lâm Duệ, lúc nào cũng tha thiết muốn báo ân. Nhưng báo ân đó cũng là lí do lúc Lâm Duệ sắp đi hắn nói sẽ đợi y trở về cũng như lúc y về nước thì nhiệt tình quan tâm quá mức bình thường.

Những chuyện này đều là mồi lửa khiến hắn và Đường Dịch chia tay. Đường Dịch cho rằng hắn tình cũ không dứt, Tao Bàn và bọn khỉ ốm cũng cho là vậy, thậm chí ngay cả Lâm Duệ cũng nghĩ rằng hắn cũng bị y làm cho mê hoặc. Thế nhưng chỉ có Cố Ngôn Đình là rõ ràng, sự tình không phải như vậy.

Hắn đã từng thích Lâm Duệ, nhưng chỉ đơn thuần là thích như kiểu tôn sùng nam thần nữ thần trong lòng mà thôi.

Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện sẽ tiến thêm một bước, cũng vì thế nên lúc học đại học không ngại cực khổ làm chân sai vặt cho y. Nấu nước nóng, mua cơm, hay chiếm chỗ, thậm chí là bài tập của Lâm Duệ hay đi cùng y mua quần áo đều nhiệt tình mà làm.

Nhưng không có người nào lại ôm mãi mối tình hồn nhiên như thế suốt được, nỗ lực một thời gian rất dài nhưng không chiếm được hồi đáp Cố Ngôn Đình liền phai nhạt chút cảm tình ít ỏi kia, thay vào đó thật sâu chính là không cam lòng.

Người đối với đồ vật đã đến tay thì làm như không thấy, đến lúc có không được thì canh cánh trong lòng. Nói cho cùng đây cũng chỉ là một tật xấu, Cố Ngôn đình rốt cuộc cũng chẳng phải kẻ ngoại lệ.

Tình cảm của hắn biến hóa không phải ngoài dự liệu – Hắn từng thích Lâm Duệ, cũng bởi vì lúc học cao trung bị nhiều nam sinh điều kiện hơn người cười nhạo, bài xích, Lâm Duệ là nam sinh điều kiện tốt nhưng luôn tươi cười với hắn. Hắn bởi vì cảm kích Lâm Duệ nên sinh ra tình cảm. Song sau ba năm, hắn lại bởi vì Lâm Duệ mà rơi hoàn cảnh giống vậy nên sinh ra chút tâm tình khó hiểu cùng không cam lòng, càng lúc lại càng mãnh liệt.

Tình cảm vẫn chưa hoàn toàn phai đi, tâm tình muốn báo ân cũng đã dần nhạt. Cố Ngôn Đình lúc ở cùng Lâm Duệ, tình cảm dây dưa không rõ, cũng không đơn thuần.

Hắn không nghĩ đến sẽ quen với Lâm Duệ, cho nên đối với sinh hoạt của y liền không ngại. Thế nhưng không cam lòng và tâm tình khuất nhục hành hạ hắn, vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được y, nên mỗi câu Lâm Duệ nói ra nghe đến hắn đều tán than và bội phục, thậm chí còn mang theo chút sùng bái và cầu xin.

Hắn ba năm mơ mộng hão huyền, hiện tại đã trở thành cao phú soái, Lâm duệ khóc hô cầu xin hắn quen y, còn bảo bị lão nam nhân nào đó khi dễ, chỉ mành treo chuông nghĩ muốn để Cố Ngôn Đình như anh hùng từ trên trời rơi xuống cứu mỹ nhân. Căn bản là như thế nhưng Lâm Duệ chưa từng nghĩ qua, bất quá chuyện này cũng chỉ là để thỏa mãn tư dục của mình.

Mà đây cũng chỉ là một loại chấp niệm.

Cố Ngôn Đình trước có nói qua đợi y trở về sẽ ở cùng một chỗ với y. Trên thực tế Cố Ngôn Đình giả như không quen biết Đường Dịch, đợi đến lúc Lâm Duệ từ Úc trở về cùng hắn một chỗ thì sợ rằng kết cục cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Tình cảnh giống vậy có rất nhiều. Không ít nam nhân khổ cực chờ đợi  nỗ lực hết mình ôm được nữ thần về nhà nhưng cuối cùng lại chạy không khỏi số phận vợ chồng bất hòa phẫn nộ ly hôn.

Thậm chí trong công việc hắn cũng đã từng gặp qua. Hắn thời gian đầu công tác bên bang nhân sự đảm nhiệm việc thông báo tuyển dụng, mà công ty đó quy mô rất nhỏ, hắn từ chối phỏng vấn rất nhiều người, lúc nói với bọn họ không thông qua kì phỏng vấn cũng sẽ có rất nhiều người cố chấp luôn hỏi tại sao mình lại không được thông qua.

Những người này lời nói hay thái độ đều vô cùng khẩn khiết thành khẩn. Mà công ty lúc đó tuyển nhân viên cần nhất chính là người có nghị lực. Vì vậy Cố Ngôn Đình cao hứng bừng bừng nói cho đối phương biết hẳn sẽ có thể đặc biệt trúng tuyển.

Trên thực tế những người này lại không thể lưu lại công ty quá lâu, thường thường đều là đợi hết đợt huấn luyện liền lạnh lùng quay lưng rời đi. Nhân viên quản lí sau đó đều cảm khái, nói đa phần con người đối với cái gì không đạt được đều không cam lòng. Bọn họ cũng không phải nếu không là công ty này thì không làm, sở cầu hay tâm lý đều cân bằng. Chờ những người đó tìm được nơi tốt để làm thì sẽ cực kỳ cương quyết mà rời đi. Như việc vào công ty chỉ là trả thù ngươi vì sao không có tướng mã của Bá Nhạc thì mới liếc mắt chọn lựa bọn họ.

Cố Ngôn Đình trợn mắt há hốc mồm thật lâu mới tiêu hóa được. Hắn đầu tiên nghĩ tới chính là những lời mình khi đó hứa hẹn với Lâm Duệ. Chẳng qua lúc đó cũng không nghĩ sâu như thế.

” Tôi đối với cậu cảm tình cũng không có sâu như cậu nghĩ. Đích xác trước đó tôi rất quan tâm cậu ” Cố Ngôn Đình nhìn thần tình Lâm Duệ có chút hoảng hốt chậm rãi rút tay mình về, một bên xoa lên chỗ bị nắm đến xanh tím một mảng, một bên thấp giọng nói:” Bất quá chỉ là thói quen mà thôi, tôi xác thực cũng có cảm động cũng nhớ đến cậu đã từng giúp đỡ. Thế nhưng sau lần đến Tam Á dến nay tôi đều hối hận “

Lâm Duệ viền mắt đỏ lên khẽ gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.

” Lúc đó tôi và Đường Dịch chiến tranh lạnh hết nửa năm, trong lòng tôi luôn cảm thấy thất bại. Cậu khi đó gọi cho tôi, một chút tình cảm đối với cậu trong nháy mắt như tro tàn lại cháy, đây là một trong những việc làm tôi cực kỳ hối hận. Lúc đó tôi nhìn thấy Đường Dịch ở bệnh viện, trong lòng liền hoảng sợ “

” Đêm đó Đường Dịch hỏi tôi, vạn nhất người gặp chuyện không may là cậu ấy thì sao Tôi lúc đó trong đầu liền trống rỗng, lại đột ngột nghĩ đến, cũng may cậu ấy không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cậu ấy xảy ra chuyện. Tôi cho dù bồi mệnh cho cậu ấy cũng không đủ, tôi hay người khác cũng vậy ” Cố Ngôn Đình thong thả mà kiên định nói:” Bao gồm cả cậu “

Có một số việc ở quá khứ chẳng thể nào phán xét. Trong mắt một trăm người thì sẽ có một trăm hình dạng, Cố Ngôn Đình từ Tam Á trở về mới chậm chạp nhận ra chuyện chia tay của hắn và Đường Dịch là sự thật. Nội tâm vô cùng tỉnh táo nói với bản thân mình đây là thật. Nhưng bởi vì trước đó hắn và Đường Dịch chiến tranh lạnh với nhau rất lâu, cho nên hắn lúc đó cũng không hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Đường Dịch.

Mâu thuẫn với Đường Dịch trước sau đều xoay quanh Lâm Duệ. Mà Cố Ngôn Đình trong lòng lại càng mâu thuẫn nhiều hơn. Ví như cách biệt thành tựu lẫn địa vị trong gia đình, tỷ như hai người phong cách xử sự khác hẳn nhau, hay tỷ như bạn bè xung quanh cho rằng hắn ăn bám cậu chẳng hạn. Trên thực tế Cố Ngôn Đình khi đó mặc dù thu nhập so ra không kém với Đường Dịch, hoàn toàn có thể ứng phó chi tiêu của cả hai.

Nhưng hắn lại sợ cùng với tự ti.

Hắn khi đó cũng không có nghĩ đến chuyện có yêu hay không. Đối với hắn mà nói Đường Dịch và hắn ở bên nhau như một sự an bài không thể nào tốt hơn. Cho đến khi loại an bài này bị người quấy rối, Cố Ngôn Đình mới luống cuống tay chân không biết phải làm gì.

Đêm trung thu năm đó hắn buông bỏ tất cả tự tôn của mình muốn cầu Đường Dịch quay lại, hắn thậm chí cũng đã buông xuống hết tất cả những sự tình không vui. Nghĩ đến chỉ cần Đường Dịch đáp ứng, chỉ cần cậu nói một chữ được, cậu sau đó muốn làm gì cũng đều sẽ nghe theo cậu. Hắn cho dù bị giáo dục cả đời, bị đồn đãi ăn bám cũng không kể đến, cũng có thể hoàn toàn buông tay Lâm Duệ. Chỉ cần Đường Dịch có thể đáp ứng.

Đường Dịch khi đó bình tĩnh lạnh lùng cự tuyệt hắn.

May là, hai năm sau, rốt cuộc hắn cũng đã được chấp nhận.

Cố Ngôn Đình cũng không ngờ rằng Đường Dịch lại dễ dàng tiếp nhận hắn như vậy. Hắn cưỡng từ đoạt lý nói mãi trước mặt Đường Dịch cũng không đáng chú ý, khổ nhục kế cũng chỉ là dựa vào chút ôn nhu còn xót lại của Đường Dịch dành cho hắn. Cho nên Đường Dịch nói chấp nhận cho hắn một cơ hội nữa, Cố Ngôn Đình liền trở nên vô cùng kích động.

Đồng thời cũng sợ hãi.

Dù sao khi đó hai người có rất nhiều vấn đề đều chưa giải quyết thích đáng. hắn chưa kịp làm gì đó để chứng minh – phương diện này đứng mũi chịu sào đương nhiên là Lâm Duệ.

Theo lời Cố Ngôn Đình nói, hắn đích xác không đối với Lâm Duệ sản sinh tâm tình chán ghét gì. Trước đây là hắn thích Lâm Duệ, sau đó tình cảm vặn vẹo dẫn đến chấp niệm không buông được cũng là hắn. Thậm chí ân tình của Lâm Duệ hắn cũng luôn ghi nhớ khi có thể giúp đều tận lực mà giúp. Nhưng điều kiện tiên quyết nhất chính là không để Đường Dịch khó chịu.

Mà cách làm hiện tại của Lâm Duệ hiển nhiên đã vượt quá giới hạn.

Sáng sớm Cố Ngôn Đình lần đầu tiên từ chối điện thoại của y, sau đó y lại chuyển sang gửi tin nhắn. Tin nhắn không nhận được trả lời y lại tiếp tục dùng thêm hai ba kế nữa. Cố Ngôn Đình chỉ có thể nói ra với Đường Dịch, hắn lo lắng Lâm Duệ nói chân y đau, không biết hắn rốt cuộc có nên đi hay không.

May là Đường Dịch nói Lâm Duệ ngày hôm qua có nói y lúc về đây thì bị đau, trước đó ở nước ngoài không đau. Ở phía Nam cũng không đau, nhưng ở thành T lại đau. Tình huống này ngoại trừ gặp lạnh dẫn đến chứng thấp khớp của người già, thật sự chẳng còn lời giải thích nào khác. Cho nên Cố Ngôn Đình mới cầm theo quần bông đi gặp y.

Cố Ngôn Đình nói xong, tận lực cố biểu hiện hết sức nhu hòa:” Tôi không ghét cậu, cậu là người tốt, thực sự. Thế nhưng tôi dù sao cũng có gia đình của mình, có người mình yêu. Mặc kệ Đường Dịch có hay không chú ý, rất nhiều chuyện tôi cũng không tiện ra mặt “

Lâm Duệ thật lâu không nói gì. Cố Ngôn Đình liếc nhìn cậu, trầm mặc một lúc mới nhắc tới phải đi mua bánh mì, không nhanh cửa hàng sẽ đóng cửa. Lâm Duệ gọi hắn lại:” Nếu như, nếu như vết thương ở chân tái phát lại, anh sẽ theo tôi sao “

” … Không nhất định “

Cố Ngôn Đình không quay đầu lại, có chút áy náy nói:” Cho nên cậu sau này phải tự bảo trọng “

Quần bông của Cố Ngôn Đình rốt cuộc không thể tống đi, hắn còn muốn đến nhà trọ lấy văn kiện cùng với về nhìn Oreo bị lãng quên, tự nhiên không rãnh mà đi an ủi Lâm Duệ ở sau lưng đang lã chã chực khóc nhìn hắn.

Oreo quậy rối tung cả nhà lên, Cố Ngôn Đình bận rộn dọn dẹp thật lâu mới gọn gàng trở lại, mà hắn cũng sẽ không nói ra chuyện của Lâm Duệ. Đường Dịch sau một năm mới biết chuyện Lâm Duệ ngày đó. Khi đó Lâm Duệ sinh bệnh, là thật sự rơi vào tình cảnh không ai chiếu cố, y không nghĩ tới Đường Dịch lại đi gặp y, bởi vì, trước đó không lâu Cố Ngôn Đình đã đem số điện thoại của y xóa bỏ.

Y cho rằng Đường Dịch là đến xem náo nhiệt rồi nói móc y vài câu. Không ngờ cậu đến chỉ đặt xuống giỏ hoa quả, còn tỉ mỉ gọt táo cho y. Đường Dịch lúc đó nụ cười vô cùng điềm đạm, mà những lời khuyên của cậu cũng vô cùng êm tai lọt. Đưa táo qua cho Lâm Duệ, y cắn một miếng liền nhịn không được nức nở.

Y duy nhất may mắn chính là không thật sự chân chính xúc phạm tới Cố Ngôn Đình và Đường Dịch.

Y đem những lời nói với Cố Ngôn Đình lúc đó nói ra cho Đường Dịch nghe. Sau khi nghe xong Đường Dịch thoáng thất thần, Lâm Duệ thấy cậu đem mắt kính tháo xuống, ngửa đầu từ từ nhắm lại hai mắt khẽ mỉm cười.

” Kỳ thực lúc đó tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý ” Đường Dịch đưa tay vuốt mặt, chậm rãi nói:” Mặc kệ hắn thế nào, tôi cũng sẽ không nguyện buông hắn ra “

Chuyện công ty của Đường Dịch rốt cuộc cũng có tiến triển, tất cả chỉ cần chờ đăng ký phê duyệt thay đổi là được. Mấy ngày nay Triệu thư ký sau khi từ biệt cũng đi lo đủ chuyện, như việcthay Duy Duy làm thủ tục chuyển trường các thứ. Cố Ngôn Đình đem thời gian nghỉ đông và những ngày nghỉ phép khác của hai người gọp lại, sẵn tiện cùng nhau ăn tết. Đường Dịch gần nhất rất bận rộn trái lại hắn thành người chuyên đưa đón Duy Duy đi học.

Triệu thư ký thật ra cũng có ý định đem phí nuôi dưỡng Duy Duy gửi vào tài khoản của Đường Dịch, số tiền cũng không nhỏ, thuê một bảo mẫu vẫn còn dư dả. Nhưng Đường Dịch vài lần nhắc tới, trái lại bị Cố Ngôn Đình cường liệt phản đối.

” Đưa đón nó là tôi, mà tôi lại cảm thấy không có việc gì. Chỉ là đưa đón đi học thôi có gì phiền toái chứ ” Cố Ngôn Đình xoa đầu Duy Duy, xoa một hồi lại chuyển sang xoa cổ.

Duy Duy yên lặng ngồi ăn, cái miệng nhỏ nhắn mím lại tự hồ đối với mấy hành động này đã tập thành quen.

Đường Dịch có chút do dự, lúc trước đem Duy Duy về hắn cũng đồng tình, mặc dù sau khi Cố Ngôn Đình đồng ý hai người cũng chuẩn bị khá tốt. Thế nhưng cũng chưa từng nghĩ quá nhiều chuyện.

Ví dụ như hiện tại Duy Duy còn đang học mẫu giáo, Triệu thư ký tìm nhà trẻ cũng tham khảo ý kiến của bọn họ, tìm một nơi gần nhà. Thế nhưng vấn đề chính là nhà trẻ này điều kiện rất bình thường. Đứa nhỏ ở đó một tuần, Đường Dịch khi hỏi tới giáo viên dạy nó cái gì, Duy Duy liền nói là dạy chơi trò chơi.

Cũng chỉ là chơi trò chơi mà thôi. Không có giáo dục nhận thức cũng không có dạy lễ giáo gì cả. Đường Dịch chưa từng trải qua việc đến nhà trẻ, tự nhiên không biết như vậy có tính là bình thường không. Thế nhưng cậu biết Duy Duy ở nhà trẻ trước đây được học cũng khá nhiều. Nói như thế giả như nếu Duy Duy tiếp tục ở thành T, sau đó đến trường tiểu học xa nhà hơn, điều kiệu cũng tốt hơn thì cũng là một nan đề.

Huống chi Cố Ngôn Đình công việc hiện tại phần lớn là ở bên ngoài, ngày nghỉ rãnh rỗi còn có thể đưa đón. Chờ sau này Cố Ngôn Đình đi làm lại, Đường Dịch nếu như bận rộn muốn mời bảo mẫu thì phải làm sao đây Bảo mẫu đón nó, cậu cũng không phải rất yên tâm.

Nhưng còn một chút khó khăn chính là cậu và Cố Ngôn Đình cách biệt hai năm. Hiện tại đột nhiên bên nhau liền hận không thể lúc nào cũng gặp, lúc rãnh rỗi lại lăn lên giường. Thế nhưng Duy Duy dù sao cũng là trẻ con, Đường Dịch không muốn nó quá sớm lại tiếp xúc với mấy chuyện này, rất sợ sẽ ảnh hưởng không tốt cho trẻ nhỏ. Thế nên bình thường cử chỉ hành vi gì cũng phải đặc biệt chú ý.

Có một hôm thứ bảy Đường Dịch phải ra ngoài làm việc, đi tới nửa đường mới nhớ tới là quên cái gì đó. Vì vậy quay trở về, ngay lúc đó Triệu thư ký sáng sớm đến đón Duy Duy. Cố Ngôn Đình dọn dẹp nhà xong đang tắm, Đường Dịch nhất thời tinh trùng thượng não men theo thanh âm nước chảy tiến vào trong phòng tắm. Hai người ở phòng tắm điên cuồng giằng co gần nửa ngày. Sau đó song song trần truồng ra ngoài, kết quả đi tới phòng khách nghe thấy thanh âm Duy Duy chào Triệu thư ký ra về ở cửa. Hai người liền bị dọa sợ như bị bắt gian chạy vào trong phòng ngủ, sau đó luống cuống tay chân mặc quần áo vào.

Có một lần tình thế cũng rất nguy hiểm chính là có một hôm Đường Dịch đi làm về nhìn thấy Cố Ngôn Đình đang làm cơm liền thú tính đại phát, cười hết sức gian xảo dán trên lưng hắn giở trò lưu manh. Không ngờ chỉ nói hai câu liền bị Cố Ngôn Đình sốt ruột dùng củ cải chặn miệng cậu lại, sau đó đạp ra ngoài. Cậu lúc đi ra thì thấy Duy Duy từ nhà vệ sinh đi ra – Ngày đó ở nhà trẻ bao tử Duy Duy khó chịu nên về sớm. May là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, ngây thơ nói:” Đường thúc thúc, củ cải này cay lắm “

Đường Dịch khẽ khom lưng che dấu đáy quần đang phồng lên của mình, sau khi đi vào phòng ngủ mới phát giác đến răng cũng bị Cố Ngôn Đình đụng trúng đến phát đau.

Chỉ là vì chuyện này mà lo lắng tựa hồ chỉ có hắn, mỗi khi đối diện với cún con hay với trẻ con hắn đều nhiệt tình vượt khỏi dự liệu của Đường Dịch. Oreo tính tình từ từ ổn định, tuy rằng nghịch ngợm thế nhưng bị thuần dưỡng đến mức có thể nghe hiểu tiếng người. Cố Ngôn Đình khi về nhà Oreo sẽ chủ động đem giầy hắn tháo ra ngậm trong miệng đi cất. Duy Duy và Cố Ngôn Đình càng hợp ý, một lớn một nhỏ thường thường nằm trên salon nói chuyện, chỉ có Đường Dịch là một mình xem tivi.

Cậu mơ hồ có cảm giác như tự đào hố chôn mình, cho đến lễ Giáng sinh loại tâm tình này mới dần thuyên giảm.

Ngày đó công ty vừa mới được phê duyệt, Đường Dịch dùng hơn phân nửa tiền tích góp được để đổi lấy cổ phần khống chế công ty nhỏ này. Vừa lúc đó hạng mục Tân Khải báo cáo một phần công trình, hợp tác rất thành công. Khải Thắng làm việc rất đàng hoàng, Đường Dịch cũng muốn giữ liên lạc với đối phương. Vì vậy buổi trưa đáp ứng lời mời đi uống với chủ tịch bên đó.

Cậu uống cũng không nhiều, nhưng đã lâu không uống rượu lần này đỏ trắng gì cũng uống vào. Nên đến chiều rốt cuộc cũng có chút say, vì vậy gọi điện thoại cho Cố Ngôn Đình đến đón.

Hôm đó lúc Triệu thư ký đến đón Duy Duy, Cố Ngôn Đình cân nhắc một lúc mới không cam lòng để y đem nó đi. Vì vậy tới nơi hơi trễ. Trong công ty mọi người đều đã tan tầm, cả tòa nhà chỉ còn mỗi phòng làm việc của Đường Dịch là còn sáng đèn. Cố Ngôn Đình quẹt thẻ đi vào trong, sau đó theo hướng đèn sáng mà đi nhanh tới. Lúc đẩy cửa ra thì phát hiện Đường Dịch đang đắp y phục trên người ngủ ở salon.

Trong văn phòng điều hòa đến sáu giờ là tắt, Cố Ngôn Đình lúc tới bị kẹt xe. Bây giờ độ ấm trong phòng đã giảm nên có chút lạnh.

Hắn đi cực nhẹ, đem áo của mình cởi ra khoác cho Đường Dịch. Đồng thời như ma xui quỷ khiến tắt đèn. Ánh đèn mờ ảo của bảng quảng cáo ngoài cửa sổ chiếu vào, Cố Ngôn Đình nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhìn Đường Dịch, lông mi thật dài phủ lên đôi mắt xinh đẹp vì ngủ có chút không yên nên khẽ run rẩy, một lúc sau hắn khẽ hôn lên, đồng thời bàn tay to từ chỗ y phục phủ xuống người Đường Dịch lần mò vào trong quần cậu, cách một lớp y phục mềm mại mà vuốt ve.

Đường Dịch cảm giác như mình đang trải qua mộng xuân, trong mộng có một người đàn ông không thấy rõ mặt lại mang khí tức quen thuộc chậm rãi đến gần cậu. Đối phương đầu tiên là nhẹ nhàng hôn trán cậu, sau đó dần dần rơi xuống phía dưới, cái lưỡi trơn trượt mang theo hơi thở *** bá đạo chiếm cứ khoang miệng cậu, còn ở sâu bên trong càn quét không bỏ xót nơi nào. Đường Dịch ý loạn tình mê, trên người có chút lạnh run. Cậu theo bản năng nhích lại gần thân thể ấm áp của người đàn ông kia, thân thể mềm mại như một con rắn thật chặt quấn lấy đối phương. Người đàn ông kia hiển nhiên rất am hiểu tình thú, vài cái liền tìm được nơi mẫn cảm của cậu, từng chỗ từng chỗ kích thích cùng tinh tế vuốt ve. Đường Dịch nhịn không được phát ra thanh âm rên rỉ, theo bản năng gọi một tiếng:” Ngôn Đình … “

Đường Dịch bình thường ở phương diện này cũng không phải là người không phóng túng. Chỉ là hiện tại trong nhà còn có Duy Duy, cậu buổi tối thanh âm cũng phải kiềm nén, Cố Ngôn Đình cũng không dám lộng quá ác liệt. Hiện tại thanh âm rên rỉ không nhỏ, dư âm mơ hồ mang theo than thở. Đường Dịch cảm thấy người đối diện đột nhiên cứng lên, sau đó trên người dần lạnh lẽo, người nọ cũng buông cậu ra.

Đường Dịch lạnh run đến mở mắt ra mơ hồ nhìn. Vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng đen đứng ở trước mặt mình cởi quần áo. Cậu sợ hãi giật mình đưa chân đạp tới, cũng may người đó phát hiện cậu tỉnh nên rất nhanh kêu lên:” Đường Dịch! “

Là Cố Ngôn Đình.

Đường Dịch nhất thời từ trong mộng xuân tỉnh lại, tiểu huynh đệ bên dưới cũng đã mềm nhũn. Cậu còn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút tức giận muốn hỏi Cố Ngôn Đình không có việc gì cởi quần áo như vậy làm gì, bị bệnh đúng không. Chỉ thấy Cố Ngôn Đình khom lưng ôm ngang  cậu lên, đem cậu to lớn như thế đặt lên bàn làm việc.

Đường Dịch bị mặt bàn lạnh lẽo kích thích giật mình, lúc này mới phát hiện toàn thân trên dưới chỉ còn xót lại mỗi áo sơ mi đã bị chà đạp không ra hình dạng gì. Cố Ngôn Đình trong bóng tối đứng nghiêm nhìn cậu, ánh mắt chợt đen lại sau đó đột nhiên phát sáng đến dọa người.

Đường Dịch còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nhất định là bị ngốc rồi, hắn không chút do dự nhấn nút tự động đem rèm cửa sổ đóng lại, đồng thời đem đồ đạc trên bàn hất xuống còn đem nguồn điện tắt đi. Cố Ngôn Đình ôm thắt lưng cậu chà xát vài cái, sau đó chậm rãi nửa quỳ ngậm lấy tiểu huynh đệ của cậu.

Đường Dịch rất nhanh bị một trận kịch liệt này khiến cho thoải mái. Trong bóng tối phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, vì vậy thanh âm phun ra nuốt vào của Cố Ngôn Đình càng thêm rõ ràng. Đường Dịch thuận theo đem chân quấn lấy cổ Cố Ngôn Đình, từng ngụm từng ngụm thở dốc phát ra tiếng rên rỉ. Sau cùng cậu ác liệt ôm lấy mặt Cố Ngôn Đình đang muốn tránh đi, khiến cho tất cả đều bắn lên mặt hắn.

Cố Ngôn Đình cúi đầu mỉm cười, lại không có chút vẻ buồn bực. Hắn đông tây chùi sạch rồi hướng về phía Đường Dịch, chế trụ cằm cậu mà hung hăng cắn xuống. Đường Dịch được thỏa mãn liền cũng tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Đợi Cố Ngôn Đình đỡ thắt lưng cậu hung hăng cắm mạnh vào, Đường Dịch bất giác mắng một tiếng:” Thao! “

Cậu bị đau nên tiếng rên rỉ cũng thay đổi. Cố Ngôn Đình ác liệt vỗ mông cậu nói thực chặt. Hai người phá lệ kịch liệt, thanh âm ba ba vang lên rõ ràng cùng khoái cảm cường liệt mang theo thanh âm rên rỉ gián đoạn dây dưa đến tận nửa đêm. Trong lúc đó Cố Ngôn Đình lật cậu qua làm một lần, hai người ở salon làm một lần, điên cuồng nhất là lúc Đường Dịch bị đặt trên cửa sổ sát đất, phía dưới là quảng trường rộng lớn của thành T, cũng có không ít người ở dưới đang tản bộ. Tuy rằng Đường Dịch ở vị trí cao nhất, văn phòng cửa sổ sát đất cũng được thiết kế theo kiểu một chiều người bên dưới không thể thấy được, thế nhưng cảm giác như mình đang hoàn toàn bại lộ trước mặt người khác cùng tâm trạng khẩn trương khiến bọn họ càng điên cuồng đạt tới đỉnh.

Hai người đều mệt mỏi, quần áo cũng bị dày vò tới không ra hình dạng. Cố Ngôn Đình thu dọn phòng làm việc cho cậu thật gọn gàng lại nhưng hương vị tình ái vẫn thật lâu chưa tiêu tan. đường Dịch thắt lưng bủn rủn, đi đến mở cửa sổ thông gió.

Cố Ngôn Đình đợi cậu mở xong lại dán lấy cậu, ôm cậu ngâm nga một giai điệu không rõ. Gió đêm hơi lạnh, thổi đi hương vị *** bên trong cũng khiến hai người thanh tỉnh không ít.

Đường Dịch bị hắn ôm có chút chặt vỗ vỗ cánh tay của Cố Ngôn Đình. Đợi hắn thả lỏng mới đột nhiên nói:” Tôi và Thẩm Phàm không có gì “. Cậu rõ ràng cơ thể phía sau cứng đờ, cười nói:” Với Chu Hạo cũng không có gì. Anh đêm tháng mười đó trở về, tôi chỉ mới đáp ứng qua lại với hắn, uhm, cũng chỉ hôn qua một lần “

Cố Ngôn Đình ở phía sau cậu chậm rãi hít khí, sau đó Đường Dịch cảm thấy hắn cúi đầu, vùi đầu vào lưng cậu.

” Tôi đoán được ” Cố Ngôn Đình buồn bực nói.

Đường Dịch dừng một chút cười nói:” Bởi vì bình bôi trơn sao “

” Ừ, đó là tôi mua. Hạn sử dụng trong vòng hai năm ” Cố Ngôn Đình vẫn như cũ có chút kích động, tâm tình trì hoãn một chút khịt khịt mũi, ngẩng đầu ở gò má Đường Dịch hôn một cái.

” Tôi cũng có thể ra ngoài mướn phòng ” Đường Dịch quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tiếu ý:” Anh thế nào chắc chắn như thế “

” Không chắc chắn ” Cố Ngôn Đình ánh mắt nặng nề nhìn cậu:” Đoán vậy nhưng cũng không dám xác định “

Tin tức này hiển nhiên có lực phản hồi lớn, Cố Ngôn Đình lại bắt đầu trở nên kích động đem Đường dịch dở khóc dở cười chặn lại. Hắn vây Đường Dịch lại trong vòng tay, vuốt ve một lúc mới thôi.

Đường Dịch nhìn hắn rốt cuộc an tĩnh lại đột nhiên khẽ cười hỏi:” Anh vừa ngâm nga bài gì thế Tôi trước đây chưa từng nghe anh hát qua “

” Tôi cũng không biết ” Cố Ngôn Đình cúi đầu dựa lên vai Đường Dịch, thấp giọng nói:” Ngày đó nghe Duy Duy hát một đoạn, tôi không biết đoạn còn lại. Chắc là nhạc thiếu nhi đi “

Hắn nhẹ nhàng ngâm nga vài câu, sau đó chậm rãi nói:” Cảm thấy rất quen thuộc. Hơn nữa, hát cũng cảm thấy rất hạnh phúc “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN