Chu Vận lẳng lặng làm theo lời mẹ, mở vali ra kiểm tra lại mọi thứ.
“Mang đủ cả chưa?”
“Đủ rồi ạ.”
Mẹ cô gật đầu hài lòng. Việc cuối cùng cũng đã hoàn tất, Chu Vận bị mẹ kéo đến bên cạnh, vỗ nhẹ từng cái lên vai.
“Tới trường học rồi phải gọi về nhà ngay, biết không?”
“Vâng.”
“Mẹ muốn tự mình đưa con đến trường học quá!”
“Không cần đâu ạ, đến mùa tựu trường rồi mẹ và ba cũng bận, tự con đi được mà.”
Vẻ mặt mẹ hằn nét lo lắng.
Chu Vận: “Dù sao cũng không xa, trong cùng một tỉnh thôi mà.”
Mẹ liền dặn dò: “Nhớ hòa đồng với thầy cô và bạn bè nhé con.”
“Vâng.”
“Mẹ nhắc lại vài điểm quan trọng cần chú ý. Thứ nhất, trong bất kể tình huống nào cũng đừng làm mình trở nên biệt lập, để tránh bị bắt nạt. Thứ hai, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, bọn con còn phải ở chung với nhau những bốn năm đấy. Thứ ba…”
“Con biết rồi, biết rồi!”
Thừa dịp mẹ còn chưa kịp triển khai hết các luận điểm, Chu Vận bèn nói liên thanh.
Trước cửa soát vé chỉ còn lại hai mẹ con cô, hốc mắt mẹ chợt đỏ hoe, đưa tay vuốt tóc Chu Vận: “Phải ngoan ngoãn đấy, con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ!”
Vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Chu Vận kéo hành lý vào sân ga. Cô hít thật sâu, sau khi tâm trạng hồi phục, cả người liền thấy khoan khoái. Cô tự khiêng hai vali lớn lên tàu, bốn giờ sau lại khệ nệ khiêng xuống khỏi tàu.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Vận đến thành phố này, cũng không phải lần đầu tiên đến trường học này. Ngôi trường này được đánh giá là danh tiếng số Một số Hai trong nước, lại cách nhà không xa, vốn đã được ba mẹ Chu Vận xếp vào mục nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở trong trường còn có một người bạn thân của ba cô, nhưng nghe nói năm trước đã mất vì bị xuất huyết não.
Hôm nay trường học vô cùng náo nhiệt. Tất cả tân sinh viên đều khoác lên mình tư thế hứng khởi, với lòng nhiệt huyết tràn đầy. Bất kể đôi môi có mím chặt để giấu sự căng thẳng đến mức nào đi nữa, thì cảm xúc hân hoan trong ánh mắt vẫn không thể bị che khuất.
Nếu đem ra so sánh, nhóm đàn anh đàn chị ở cửa trông điềm tĩnh hơn nhiều, còn những thành viên kỳ cựu của bên nghiên cứu sinh lại càng từ tốn hơn, song ánh mắt họ vẫn sáng ngời. Họ thản nhiên nhìn xuống đám chim non đang vỗ cánh hớt ha hớt hải ngay trước mặt kia.
Lúc Chu Vận kéo vali về phòng, bên trong đã có một người đang ở đó. Trước kia Chu Vận chơi với một người bạn thích trang điểm, nhờ người bạn ấy “khai sáng”, trong nhận thức nông cạn của Chu Vận, tất cả con gái trang điểm đều được xếp vào diện mỹ nữ. Và theo tiêu chuẩn này của cô, cô gái đang cầm gương trong phòng kia hẳn là người đẹp tuyệt thế, bởi cô ấy trang điểm đậm đến mức khuôn mặt trông như chiếc bánh sinh nhật được trát kem tầng tầng lớp lớp vậy.
Cô gái bánh kem nghe thấy có tiếng người đi vào liền quay đầu lại nhìn. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Vận nở một nụ cười đầy thiện ý.
“Xin chào, mình là Chu Vận.”
Cô gái bánh kem liền đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bị đôi mắt tô màu xám khói đến mức không hề thấy tròng trắng kia lướt lên lướt xuống nhìn chòng chọc, nụ cười của Chu Vận cũng trở nên hơi gượng gạo.
“Tôi tên Nhậm Địch.”
Ặc… rốt cuộc cô ấy nghiện thuốc bao nhiêu năm mới thành ra cái chất giọng khản đặc như thế được nhỉ? Đầu óc Chu Vận chợt rối loạn, không biết phải làm sao.
“Ấy ơi…!” Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói.
Chu Vận quay đầu lại, một nữ sinh đeo kính đang nhìn cô và Nhậm Địch: “Chúng ta chắc là bạn cùng phòng nhỉ? Chào hai bạn, mình tên là Phương Thư Miêu!”
Lại một vòng tự giới thiệu nữa. Nhậm Địch nói rất ít, vẻ mặt dưới lớp trang điểm đậm kia vô cùng lạnh nhạt, nhưng điều này có thể bỏ qua được. Bạn mong muốn một chiếc bánh kem có thể thể hiện biểu cảm gì hay sao? Chu Vận nghĩ hết cách mới có thể ép mình duy trì không khí sượng sùng này được. May mà Phương Thư Miêu lại rất hoạt bát, cô ấy vừa trò chuyện vừa lấy hộp mứt trong vali ra.
“Đặc sản quê mình đấy, hai bạn nếm thử xem.”
Chu Vận nói cảm ơn, rồi cũng chia sẻ món thịt khô mà mẹ cô đã chuẩn bị từ nhà.
Có thể do trong lớp khá ít nữ sinh, cho nên họ không có cô bạn cùng phòng thứ tư. Sau khi trò chuyện khách sáo với nhau nửa giờ, Chu Vận bèn đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi nhận đồng phục quân sự thôi.”
Phương Thư Miêu cũng nhớ ra: “Đúng đấy! Buổi chiều còn có tiết nữa.”
Đa phần tiết đầu tiên ở đại học là để gặp gỡ chủ nhiệm lớp và làm quen với các bạn học khác nên rất quan trọng.
Giữa trưa mùa hè nóng như thiêu đốt, các cô xếp hàng được mười mấy phút mà phía trước vẫn không có khuynh hướng di chuyển tẹo nào. Một hàng người như rồng rắn lên mây kéo dài vào tận trong sân vận động. Nhưng Chu Vận đã chuẩn bị chu đáo từ trước, bèn lấy chiếc ô từ trong túi ra.
“Hai cậu cùng vào che nắng đi.”
“Cảm ơn.”
Phương Thư Miêu chui vào luôn.
“Nhậm Địch?”
“Tôi không cần.” Nhậm Địch đang đứng ở phía sau nghe nhạc, bị Chu Vận ngắt ngang liền tắt luôn trình phát nhạc, quay ra gào to về phía trước, “Tóm lại là có phát đồ không vậy?”
Chu Vận và Phương Thư Miêu đều bị dọa hết hồn. Tố chất ngoan hiền vốn phổ biến trong đám học sinh trường danh tiếng, đa phần trước giờ có chuyện gì cũng chỉ thì thầm to nhỏ. Nhưng lúc này đám chim non mới ra đời lại bị hành động của Nhậm Địch kích động, không tài nào khống chế nổi tâm trạng, cả đội ngũ đều nhốn nháo theo.
“Phải đấy!”
“Có phát không vậy? Sắp bị say nắng đến nơi rồi đây này.”
“Phơi nắng sắp ngất xỉu rồi đấy!”
Cả đám ồn ào, la ó được một hồi thì người phụ trách mướt mát mồ hôi mới đi từ bên trong sân vận động ra.
“Đừng sốt ruột! Gọi đến ai thì người ấy vào nhận! Có nhớ được số thứ tự của mình không?”
Mọi người liền rối rít cúi đầu xem tấm thẻ sinh viên vừa nhận được khi nãy.
Người phụ trách cầm tập danh sách đã tả tơi trong tay, rướn cổ gọi to: “Đầu tiên là khoa công nghệ thông tin! Lớp Ứng Dụng Kỹ Thuật Một! Số một Lý Tuân!”
Chu Vận nghe vậy mừng rỡ, nhủ thầm có thể đỡ phải phơi nắng một lát rồi.
“Số Một, lớp Một, Lý Tuân!”
Không ai đáp lời. Người phụ trách khàn cả giọng: “Lý Tuân! Lý Tuân có ở đây không? Có người này không vậy? Lý…”
“Đến đây!”
Cũng không biết tiếng trả vang lên từ chỗ nào. Chu Vận sửng sốt, cảm thấy giọng nói này rất tinh khiết. Kiểu giọng nói trong trẻo này vô cùng rành mạch, nhưng vì đày nắng lâu nên hơi có vẻ ủ rũ phờ phạc. Giữa cái nắng gay gắt ở sân trường, giọng cậu cất lên cao vút.
Quả nhiên là trường giỏi, nên sinh viên cũng hay. Chu Vận mừng thầm, từ từ quay đầu lại, sau đó trong lòng bỗng chấn động. Ai ai cũng đều ngỡ ngàng. Theo bước đi của người đó, hàng ngũ cũng tách ra làm hai, như cảnh thánh Moses rẽ biển mà đi.
Đến khi bóng dáng cậu ta biến mất ở đầu kia sân vận động, đám chim non mới ồ lên.
“Mẹ ơi, chơi trội thế!”
“Đó là ai vậy…?”
“Trường mình cho nhuộm tóc vậy hả?”
…
“Ồ cậu thấy chưa?” Phương Thư Miêu đẩy Chu Vận, “Cả quả đầu vàng hoe đấy.”
Nhìn thấy rồi! Làm sao không thấy cho được, nổi bần bật như là bóng đèn cao áp ấy! Ba mẹ Chu Vận đều là giáo viên, nhờ thế từ bé cô cũng đã gặp đủ loại học sinh. Nhưng dù là trường hợp cá biệt đến đâu, cô cũng chưa từng thấy học sinh nào nhuộm tóc với sắc màu rực rỡ thế này.
Chu Vận nhìn xung quanh. So với thời trung học, ở đại học tự do hơn rất nhiều, có không ít sinh viên cũng nhuộm tóc. Nhưng dù sao các trường công vẫn có xu hướng thiên về bảo thủ, cùng lắm là nhuộm màu nâu vàng, còn lại phổ biến nhất vẫn là màu đen. Màu tóc vàng đến mức trắng sáng dưới ánh nắng thế kia đúng là có một không hai.
– Em tên gì?
– Lý Tuân ạ.
Nhuộm vàng thế để làm gì? Định làm mặt trời chắc? Cả lớp chỉ có mỗi mình cậu ấy nổi bần bật thế mà không thấy ngại sao… Chu Vận xấu hổ nghĩ thay.
Trong lúc Chu Vận đang suy nghĩ vẩn vơ, Lý Tuân đã nhận đồng phục quân sự rồi đi ra ngoài. Mọi người lại đồng loạt im lặng, lén lút chiêm ngưỡng quả đầu của cậu ta.
Cậu ta mặc chiếc áo thun ngắn tay cotton màu xám, vì nóng quá mà tay áo cuộn lên tận bả vai, lộ ra đường nét cánh tay rắn chắc lại mang nét gầy gầy chỉ có ở lớp thanh niên. Sải chân cậu rất dài, lập tức bỏ đi ngay chứ không hề đợi ai.
Khi cậu đi ngang qua Chu Vận, ấn tượng đầu tiên của cô là cậu ta khá cao, mặt mũi thanh tú, cả người đang rất mệt mỏi.
“Hừ!”
Một tiếng cười khẩy ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Chu Vận nghiêng đầu sang, nhìn thấy Bánh Kem khoanh tay trước ngực, mắt nheo lại nhìn về phía Lý Tuân đầy địch ý.
Đây là biểu cảm đầu tiên của cô ấy từ khi gặp mặt đến giờ. Nhướng mi trái, nhếch khóe môi, mắt liếc xéo, tạm thời có thể coi như đây là biểu hiện của sự khinh thường. Biểu cảm này giữ nguyên đến tận khi bóng dáng Lý Tuân biến mất khỏi tầm nhìn. Rồi cô ấy mới trở nên trầm ngâm trong giây lát, sau đó thốt ra hai chữ rất khẽ nhưng rõ ràng: “Đồ hợm hĩnh!”
“…” Chu Vận nhủ thầm trong lòng, hai người này quả đúng là kỳ phùng địch thủ.
Nhận đồng phục quân sự xong, nhóm sinh viên lần lượt đi đến tòa nhà giảng dạy.
“Ôi, thư viện kìa!” Phương Thư Miêu kéo Chu Vận, chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa.
Thông thường, thư viện trường luôn là biểu tượng đại diện cho phong trào học tập của trường đó. Phương Thư Miêu đi đến ngó nghiêng, thấy bên trong đông nghìn nghịt, cô ấy phấn khích nói: “Đông người quá! Tuyệt thật!”
Họ đang phát sách mới sao?
Trong hành lang tòa nhà dạy học chật kín sinh viên mới, cứ như là khu chợ bán thức ăn. Nhóm Chu Vận dễ dàng tìm được lớp của mình, ngồi vào trong góc. Một lúc sau, các bạn học cũng đến đông đủ, tất cả đều ngồi theo nhóm với bạn cùng phòng của mình, trò chuyện vu vơ.
Sau đó, cả phòng chợt lặng ngắt như tờ. Chu Vận quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy quả nhiên là Lý Tuân. Cậu ta ngồi chếch ngay phía sau cô, đến khi cô định thần lại thì chuông vào học đã vang lên. Chu Vận quay người nhìn thẳng lên bục giảng.
Cả hành lang đều yên tĩnh, không lâu sau một giáo sư nam đương độ trung niên bước vào giảng đường. Thầy ấy không cao, hói đầu, bước lên bục giảng, cười với mọi người.
“Chào các em.”
Bên dưới lác đác đáp lại: “Chào thầy ạ…”
Giáo sư xoa xoa tay: “Tôi tự giới thiệu mình trước. Tôi tên Trương Đại, là chủ nhiệm lớp Ứng Dụng Kỹ Thuật một, cũng là giảng viên môn toán cao cấp của các em.”
Giáo sư Trương đúng là kiểu dân học thuật điển hình, bằng cấp hoành tráng, nhưng lại cực kỳ vụng về trong việc biểu đạt ý nghĩ, chật vật lắm mới tạo ra chút không khí cho lớp.
“Như vậy đi, mọi người cũng tự giới thiệu mình để thầy biết và cũng để các bạn khác làm quen. Ai trước nào?”
Cả lớp im thin thít, giáo sư Trương lau mồ hôi trên trán: “Vậy… nếu không thì… chúng ta chiếu theo số thứ tự nhé!”
Số thứ tự ư? Nói đến số thứ tự, số Một lớp chúng ta…
Một bóng người đứng lên từ phía sau, đi lướt qua bên cạnh Chu Vận. Cậu ta lên đứng trên bục, vô tình khiến cho hình tượng nhà giáo nhân dân trở nên nhỏ bé. Chu Vận chăm chú theo dõi, rốt cuộc lần này có thể nhìn kỹ cậu ta rồi. Nói một cách công bằng, cậu ta cũng khá điển trai. Có điều mái tóc kia…
Với khoảng cách gần hơn, Chu Vận còn nhìn rõ cậu ta còn xịt keo tạo kiểu tóc. Dùng thì cũng chẳng sao, nhưng xem ra cái anh chàng này đỏm dáng quá! Mà cũng không phải, mái tóc ngắn kia thực ra bị cậu ta đánh rối bù lên, nói dễ nghe là như vùng cỏ hoang, chứ nói khó nghe thì y hệt cây chổi ấy.
Bạn học bên dưới bao gồm cả Chu Vận đều đang mong đợi giáo sư Trương lên tiếng.
Giáo sư Trương không hổ đã gặp qua muôn kiểu sinh viên, chỉ thoáng sững sờ rồi liền nhanh chóng trở lại bình thường, quay xuống nói với mọi người: “Đúng rồi, hình như sinh viên lớp chúng ta đa phần là người ở tỉnh này nhỉ?”
“Vâng ạ…”
Rất nhiều người cất lời, Chu Vận cũng gật đầu theo.
Giáo sư Trương lại nói: “Bạn này là thủ khoa ban Khoa Học Tự Nhiên năm nay đấy, mọi người còn chưa biết à?”
Một chữ WHAT in hoa hiện lên trong đầu Chu Vận. Thủ khoa á? Nhớ lại lúc công bố điểm năm nay, đúng là không thấy nhắc đến thủ khoa ban Khoa Học Tự Nhiên. Khi ấy cô còn thấy là lạ, nhưng dù sao cũng chẳng phải việc của mình, ý nghĩ này vừa thoáng qua đã biến mất tăm.
Cho nên tình huống hiện giờ chính là… Toàn bộ thí sinh cả nước đều thua cái tên Smart (1) này sao? Chu Vận thấy dạ dày quặn lên.
(1) Smart là chỉ những thanh niên ăn mặc, trang điểm, để đầu tóc hầm hố, thậm chí là quái đản, kết hợp phong cách Punk của Âu Mỹ và Nhật Bản.
Giáo sư Trương khẽ vỗ cánh tay của Lý Tuân: “Nào, em tự giới thiệu vài điều về mình đi.”
Quầng thâm quanh mắt cậu ta rất rõ, vừa nhìn đã biết là thiếu ngủ trầm trọng. Lời nói của giáo sư Trương cũng miễn cưỡng khiến cậu ta xốc lại chút tỉnh táo.
“Tôi tên Lý Tuân.”
Lại là giọng nói trong trẻo kia, không cao không thấp, bình bình như tiếng hai thanh gỗ tốt va vào nhau giữa đình viện yên tĩnh. Tất cả đều chờ câu nói tiếp theo, nhưng dường như cậu ta chưa nghĩ ra sẽ phải nói gì, ngẫm nghĩ trong giây lát sau đó mới bừng tỉnh, nở một nụ cười giễu cợt…
“Là thủ khoa năm nay.”
Phía dưới có mười mấy sinh viên là người nội tỉnh, trong lòng cùng thốt lên mấy chữ: Đậu xanh rau má!