Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa - Quyển 1 - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa


Quyển 1 - Chương 10


Kể được chuyện cười khiến ông chủ Lý cao hứng nên hôm nay Chu Vận đã vô cùng may mắn được trông thấy dự án chính thức. Nhận tờ danh sách thật dài, Chu Vận liền cắm cúi xem.

Lý Tuân đứng tựa vào cạnh bàn: “Làm việc ở chỗ tôi có thể được cộng thêm điểm học phần ngoại khóa ở hai mức. Dự án bình thường là 0,2, dự án đặc biệt là 0,4.”

Chu Vận ngẩng đầu: “Đặc biệt là thế nào?”

“Loại kiếm ra tiền ấy.”

“…”

Ông chủ Lý đứng quá gần, cô phải ngửa đầu mới thấy rõ mặt cậu. Thức đêm như cú mà sao da dẻ vẫn mịn màng vậy nhỉ?

Lý Tuân vẫn nhăn mày hút thuốc, có vẻ đã mệt đến độ không mở nổi mắt nữa rồi.

Chu Vận hỏi tiếp: “Vậy số tiền mà Hội kiếm được sẽ chia cho cả nhóm đúng không?”

“Cô nằm mơ đi nhé!” Vì say rượu nên giọng cậu khàn khàn, cậu hơi nghiêng người, nhìn cô. Dưới lớp áo ướt, sườn cậu hằn lên vài nếp nhẹ, “Có biết trung tâm hợp tác của trường với các doanh nghiệp không?”

Căn phòng yên ắng như công viên vào buổi sáng sớm, ánh nắng còn chưa đến quấy rầy. Chu Vận thấy lạ là sao họ có thể tự nhiên cùng nhau trò chuyện giết thời gian giống như một đôi bạn già thế này nhỉ.

“Biết.” Chu Vận nói, “Mỗi trường đại học đều có sự liên kết, hợp tác với các doanh nghiệp bên ngoài.”

“Ừ, nói cho cùng những việc này đều có cơ hội kiếm được tiền, nhưng đa phần là không được bao nhiêu cả, khi đến tay trường học cũng không còn nhiều, lại phải trích ra một ít nộp phí quản lý và phí giới thiệu nữa.”

“Nên Hội kiếm được tiền cũng phải nộp hết cho trường học à?”

“Cũng không phải, có được chia.”

“Chia bao nhiêu?”

Lý Tuân không đáp, búng tàn thuốc vào một tờ giấy trắng: “Sao vậy, cũng muốn kiếm tiền à?”

“…” Tôi đến đây chỉ vì chút tiền cỏn con kia sao?

Chu Vận nói khách sáo: “Không, không, tôi hỏi chơi thôi.”

Lý Tuân ngồi lên mép bàn, đôi chân dài duỗi thẳng chạm xuống đất, lười nhác nói: “Lại bắt đầu rồi đấy, cứ giả bộ làm gì, muốn gì thì cứ nói thẳng ra.”

Chu Vận vốn đang đầy một bụng tức giận, bị Lý Tuân đả kích một câu liền buột miệng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa: “Nhắc đến tiền một cái là tỏ vẻ phòng bị, con người của cậu quả thật dung tục hệt như màu tóc của cậu vậy.”

Cô vừa dứt lời, cả hai người đều ngỡ ngàng.

Lý Tuân líu cả lưỡi: “Cô nói lại xem nào?”

“…”

“Thưa cô Chu thoát tục, cô vừa nói gì, xin lặp lại lần nữa đi.”

Đúng là một bước sa chân, ôm hận nghìn đời. Ai đến cứu cô với!

“Hiểu lầm thôi.” Chu Vận nói với âm lượng không thể thấp hơn được nữa, “Tôi đi vệ sinh cái đã.”

Lý Tuân vươn tay tóm lấy cổ áo phía sau Chu Vận kéo lại. Chu Vận suýt nữa thì tắt thở.

“Chạy đi đâu?” Giọng Lý Tuân vang lên sau lưng cô.

Chu Vận cảm thấy vào những lúc thế này, quả thật là đàn ông thì hết sức mạnh mẽ, còn phụ nữ thì vô cùng yểu điệu, ý cô là về thể lực ấy. Chu Vận không tài nào vùng ra được, bàn tay to lớn của Lý Tuân nắm lấy cổ cô, buộc cô phải quay lại.

Bây giờ mắt cậu ta đã trở lại thành một mí. Ôi mẹ ơi, cậu ta là siêu nhân biến hình ư!

“Con người tôi thế nào? Màu tóc tôi thì sao?”

Chu Vận chối đây đẩy: “Rất tốt, đều tốt cả… Mới vừa rồi tôi nói lung tung thôi. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!”

Từ ngoài hành lang truyền đến âm thanh, Chu Vận hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Có người đến đấy! Cậu mau buông tôi ra đi.”

Lý Tuân cười khẩy: “Tôi sợ bị thấy hay cô mới là người sợ bị thấy hả?”

Tay của cậu vững như bàn thạch, cậu cứ ung dung không buồn để ý đến tiếng động bên ngoài đang càng lúc càng gần. Ngay tích tắc trước khi cửa bị mở ra, Chu Vận đẩy phắt cậu ra, vọt thẳng về chỗ của mình, cúi gằm đầu nhìn tờ chi tiết dự án.

Ngô Mạnh Hưng đi vào, nhìn thấy Chu Vận và Lý Tuân thì giơ tay lên chào hỏi một tiếng, sau đó rất tự giác cầm chổi đi quét dọn. Lý Tuân vẫn ngồi bên cạnh ngáp dài rồi nói với Chu Vận: “Đừng chọn nữa, lát nữa ôm đồ sang đây ngồi, cô sẽ làm chung phần dự án với tôi.”

Chu Vận lí nhí ừ một tiếng, khép tờ chi tiết dự án trong tay lại.

Lại có vài người lục đục đến, vẻ mặt Cao Kiến Hồng cũng đầy mệt mỏi, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì đã bị Lý Tuân vỗ vai bảo đứng dậy, gọi cả Chu Vận đến họp.

Cuối cùng Chu Vận cũng đã được diện kiến chân dung laptop của Lý Tuân rồi. Giao diện desktop rất sạch sẽ, đừng nói là trò chơi, ngay cả ứng dụng mạng xã hội cơ bản cũng không hề có. Chu Vận nghi ngờ chắc hẳn trong máy tính của cậu toàn trình biên dịch và plug-in (1) thôi.

(1) Plug-in: Trong kỹ thuật máy tính, plug-in, trình cắm, hay phần bổ trợ là một bộ phần mềm hỗ trợ mà thêm những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn. Nếu được hỗ trợ, plug-in cho phép tùy biến các chức năng của một ứng dụng. Ví dụ, plug-in thường được sử dụng trong các trình duyệt web để chơi video, quét virus, và hiển thị các loại tập tin mới. Ví dụ hai plug-in được biết đến rộng rãi bao gồm Adobe Flash Player và QuickTime. Add-on thường được coi là thuật ngữ chung dùng cho các snap-in, plug-in, các phần mở rộng, và các chủ đề.

Chu Vận đã đọc chi tiết dự án là của công ty Lam Quan kia, Lý Tuân cho cô xem tiến độ hiện tại.

“Hai người có thể thiết kế sơ qua các chức năng, không cần quá chi tiết rõ ràng, cứ xác định ý tưởng trước đã, đến cuối tuần khi công ty họ quyết định thì mới làm chi tiết hơn.”

Chu Vận liếc Lý Tuân: “Họ vẫn còn chưa quyết định à?”

Cao Kiến Hồng: “Vẫn chưa, thế nhưng tôi đã tìm hiểu đối thủ cạnh tranh mạnh nhất lần này của chúng ta rồi, trình độ cũng thường thôi, chúng ta chắc chắn có thể nhận được dự án này về tay.” Cậu ta cười đẩy Lý Tuân, “Trưởng nhóm lập trình, toàn bộ đều dựa vào cậu đấy.”

Chu Vận nhìn sang, thủ khoa Lý cười thản nhiên. Lúc trở về chỗ ngồi của mình, cô chợt nghĩ ra một vấn đề, hiện giờ cô đã trở thành hội viên của tổ nòng cốt rồi sao?

***

Mấy ngày tiếp theo, Lý Tuân vô cùng chú tâm trong việc xây dựng hệ thống, Chu Vận và Cao Kiến Hồng thì bắt tay vào thiết kế cấu trúc cơ bản của web. Chồng sách đặt trên bàn Chu Vận càng lúc càng cao lên, người cũng càng ngày càng ngủ muộn, nhưng tinh thần thì ngày càng phấn khởi.

Thấm thoắt đã đến thứ tư, Lý Tuân xin phép cho cả ba người nghỉ học, kéo Chu Vận và Cao Kiến Hồng cùng đến công ty Lam Quan.

Xí nghiệp thực phẩm Lam Quan nằm ở vùng ngoại ô. Trước khi đi Chu Vận đã cẩn thận tra tìm tuyến đường giao thông công cộng rắc rối. Kết quả hôm sau đại thiếu gia Lý lại gọi luôn một chiếc taxi ven đường, bao xe cả ngày với giá năm trăm tệ.

Bảy giờ sáng họ xuất phát, sau khi xe chạy lòng vòng trên đường cao tốc hai lượt mới lái vào một con đường nhỏ. Con đường này đang thi công sửa chữa, mấy người họ giống như phải ngồi trên con thuyền dập dềnh trên biển suốt hơn một giờ. Chu Vận sợ cả ngày sẽ bận tối mặt, nên trước khi đi đã ăn hẳn hai cái bánh bao lót dạ, kết quả là ngồi trên xe được nửa đường thì đã nôn sạch sành sanh. May mà tài xế dừng lại kịp thời cô mới không nôn hết trên xe.

Cao Kiến Hồng ngồi bên cạnh Chu Vận lo lắng: “Không sao chứ, sao lại nôn thê thảm như vậy?”

Chu Vận mặt mày xanh mét: “Không, không sao đâu.”

Lý Tuân chỉ khoanh tay đứng xa xa xem cuộc vui: “Căng thẳng quá đây mà.”

Chu Vận nôn nhiều nên hai mắt đỏ gay, ngẩng đầu lên lườm cậu một cái.

Lý Tuân: “Xem bộ dạng của cô kìa.”

Cao Kiến Hồng không nhịn được nói: “Cậu bớt cạnh khóe đi có được không? Cậu không thấy cô ấy bị nôn thốc nôn tháo thế kia à!”

Chu Vận thở hổn hển, may là cô đã nôn sạch cả rồi, nếu không thật sự muốn mửa luôn vào mặt cậu ta một trận nữa.

Lý Tuân đưa một bình nước tới: “Nôn nhanh lên còn đi tiếp.”

Quay lại xe, dạ dày Chu Vận lúc này đã thấy dễ chịu hơn hẳn, vừa ngước mắt lên đã thấy Lý Tuân ngồi bên tài xế ngáp dài ngáp ngắn. Cô hít sâu, thầm nghĩ coi như lần này cậu nói đúng đi, thật sự cô cũng hơi hồi hộp thật.

Khoảng tám giờ rưỡi, rốt cuộc cũng đến nơi. Họ xuống xe, tầm nhìn xung quanh khá thoáng đãng, cả xí nghiệp to lớn gồm ba khu, khu đầu tiên là một tòa nhà cao tầng, trông như văn phòng. Tuy nhà máy lớn nhưng dường như lại không có tác phong làm việc chuyên nghiệp cho lắm, công nhân đi lại lề mà lề mề, hệt như đang dạo phố vậy.

Sau khi xuống xe, Lý Tuân gọi một cuộc điện thoại, chốc lát sau có một nhân viên chạy đến nơi, quan sát ba người họ: “Mọi người đã đến cả rồi sao anh chị lại chậm chạp thế?”

Cao Kiến Hồng vội nói: “Xin lỗi, do đường đang sửa ạ.”

Gã nhân viên: “Mọi người chờ cũng đã lâu rồi, mau vào đi!” Gã dẫn ba người đến tòa nhà ở phía trong cùng, bên trong trống trải, vừa bước vào đã thấy hơi lành lạnh. Đứng trên lối vào hành lang, phóng tầm mắt ra xung quanh chỉ thấy bụi đang bay mù mịt trong ánh mặt trời. Đây mà cũng được gọi là nhà máy thực phẩm ư?

Lên đến tầng ba, cuối cùng đã có chút hơi người. Hai bên cầu thang bày chậu cảnh, đều là cây phát tài đã héo rũ. Họ nhẹ bước đi vào phòng họp từ cửa sau, thấy bên trong đang có người đứng trình bày gì đó. Phòng họp có hai mươi mấy người, hàng trước là bốn người mang giày tây, chính là ông chủ và nhóm kỹ sư cao cấp của Lam Quan; đám người phía sau là nhân viên của các công ty phần mềm máy tính khác.

Gã nhân viên đưa họ vào tới nơi rồi rời đi luôn. Chu Vận tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu lắng nghe người phía trên giải thích. Sau khi trấn định lại tâm trạng lo âu ban đầu, cô dần dần phát hiện ra vấn đề.

Ông anh trên bục đang trình bày về giao diện UI (2) thật bảnh chọe, phân tích đủ ưu điểm của chức năng cũng như vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp.

(2) Giao diện UI hay còn gọi là User Interface (giao diện người dùng) là một thuật ngữ trong ngành công nghiệp máy tính. Đó là một cách giao tiếp với máy tính hay các thiết bị điện tử bằng hình ảnh và chữ viết thay vì chỉ là các dòng lệnh đơn thuần.

Nhưng mà…

Cái người ta cần chính là lập trình gia công phần mềm, từ đầu đến cuối anh ta diễn thuyết bằng hình ảnh PPT làm gì nhỉ? Tài liệu kia đều tải từ trên mạng xuống, chức năng cũng chỉ tương tự như mấy trang web khác, viễn cảnh tương lai lại chẳng có gì cụ thể.

Chu Vận cau mày nhìn ông anh phát ngôn hăng say, văng nước bọt tung tóe này, rốt cuộc, cô thấy ngay cả ý tưởng cơ bản nhất anh ta cũng chưa có, thế mà còn dám đi lên phát biểu rõ hùng hồn.

Bên tai bỗng phà đến một hơi nóng, Chu Vận quay sang, thấy Quái Thú Lông Vàng vốn ngồi bên phải cô, lúc này đang khoanh tay, vươn người về phía cô.

Cô hạ giọng: “Cậu làm cái gì thế?”

Với khoảng cách gần như vậy, Chu Vận phát hiện mắt của Lý Tuân cũng không hẳn là mắt một mí, phần đuôi mí mắt có đường nét hơi tách ra, mảnh khảnh rất đẹp. Lúc tâm trạng ôn hòa thì hiền lành như đuôi chim yến, khi trở nên dữ tợn thì lại như lưỡi kéo đang mở ra.

Cậu cười hỏi cô: “Còn hồi hộp nữa không?”

Hình như không còn nữa thật! Chu Vận càng nghe người ta thuyết trình lại càng thấy nhẹ nhõm, bởi vì cô đã xem tổng quan chương trình của Lý Tuân rồi.

Rốt cuộc cũng đến lượt họ, thủ khoa Lý lấy laptop từ trong túi ra, đứng lên, bước chân nhẹ nhàng và thoăn thoắt. Chu Vận còn chưa kịp nói với cậu một câu “cố lên”.

Cậu đứng trình bày trên bục, âm lượng giọng nói vừa phải, mang theo vẻ thư thái, khiến người nghe bên dưới rất thoải mái. Chu Vận nghe được một lát thì dần dần sao lãng nội dung cậu đang nói, chỉ biết ngây ra, nhìn cậu chăm chú.

Mấy đêm cậu không ngủ rồi nhỉ? Nhiều lần lúc Chu Vận rời khỏi văn phòng Hội vào giờ đóng cổng, đều thấy Lý Tuân còn ở lại, thật ra cũng đúng với lời cậu đã nói: “Hội không có thời gian hoạt động cụ thể, rảnh thì đến. Lúc nào tôi cũng ở đấy.”

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, màu tóc là nơi chói sáng nhất trên người cậu. Vóc dáng cậu dong dỏng cao, giống như cây tre non, nhưng hiếm khi thấy cậu thẳng lưng ưỡn ngực, khi ngồi cậu thường hay co ro trên ghế, lúc đứng cũng hơi khòm lưng xuống.

Chu Vận nhìn một hồi, bèn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, chụp lại một tấm.

Cao Kiến Hồng nhìn cô: “Cậu làm gì vậy?”

Chu Vận buông điện thoại xuống: “Không có gì, chỉ cảm thấy… rất đáng để lưu lại làm kỷ niệm thôi.”

Cao Kiến Hồng cười xòa, quay đầu nhìn tiếp lên phía bục: “Đúng thế!”

Ngoại trừ lúc cậu mới lên bục, mái tóc kia vẫn khiến nhóm lãnh đạo nhà máy khẽ xì xầm vài câu thì bài diễn thuyết của Lý Tuân nói chung diễn ra vô cùng thuận lợi. Thời gian trình bày ý tưởng của nhóm họ là ngắn nhất, nhưng lại được nhóm kỹ sư cao cấp đặt câu hỏi thêm nhiều nhất. Ý tưởng của Lý Tuân rất rõ ràng, bố cục logic, nên tất cả vấn đề được hỏi cậu đều trả lời rành mạch.

Ông chủ nhà máy vốn không hiểu về lập trình lắm, cau mày nói một câu: “Giao diện web của cậu trông không được bắt mắt cho lắm.”

Nhóm kỹ sư cao cấp vội vàng kề vào tai ông ta nói vài câu, ông lại nhăn mày gật đầu.

Lý Tuân cầm laptop quay về chỗ, Chu Vận giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán dương cậu. Khóe môi cậu khẽ cong, trông hết sức kiêu căng.

Họ là nhóm cuối cùng, liền sau đó là ông chủ nhà máy lên phát biểu tổng kết. Ngồi nhịn cũng đã lâu, cuối cùng ông ta đã có thể chứng tỏ oai thế của bên A, nghiêm túc nói một hồi, sau đó mới bảo mọi người cứ trở về, chờ thông báo kết quả sau.

Nhóm Chu Vận đi theo dòng người ra bên ngoài, cô bất chợt chú ý đến một người, là cậu thanh niên gầy nhom đi gần bên cạnh họ. Cổ áo cô thình lình lại bị kéo căng, Lý Tuân vừa kéo cô lại.

“Đi tiếp là đập mặt vào tường đấy!”

Chu Vận khẽ hỏi Lý Tuân và Cao Kiến Hồng: “Hai cậu nhìn người kia đi.” Cô lén lút chỉ người thanh niên kia, “Hai cậu có thấy anh ta trông quen quen không?”

Cao Kiến Hồng lắc đầu: “Mình không biết người đó.”

Chu Vận nhíu mày: “Sao mình lại có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu rồi nhỉ?”

Lý Tuân: “Thích thì cứ mạnh dạn đến mà làm quen, ánh mắt kém quá đi mất.”

“…”

Lúc đi đến ngã rẽ, đầu óc Chu Vận chợt lóe sáng, đột ngột dừng bước: “Mình nhớ ra rồi!”

Lý Tuân lườm cô một cái. Chu Vận nói: “Lúc trước có lần mình đến đón Phương Thư Miêu tan họp đã từng gặp anh ta. Anh ta là nghiên cứu sinh của khoa chúng ta đấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN