Chu Vận ở bên cạnh liếc nhìn sang, đừng nói là lại xảy ra chuyện quái quỷ gì nữa đấy nhé! Cầu trời phù hộ là không cho tôi nhờ!
Rề rà cả buổi, Hàn Gia Khang mới nói: “Anh có thể làm việc ở đây cùng với bọn em không?”
Dường như anh ta khá ngại ngùng, cất giọng lí nhí, chỉ có nhóm Lý Tuân là nghe thấy. Chu Vận và Cao Kiến Hồng liếc nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Lý Tuân.
Hàn Gia Khang vội nói: “Chỉ dự án này thôi. Bởi vì bên kia… cũng gần như chỉ có mình anh chịu trách nhiệm, chạy tới chạy lui mãi năng suất sẽ không cao. Nếu như ở cùng một chỗ thì trao đổi cũng tiện hơn.”
Cái này thì đúng rồi. Trực tiếp trao đổi thì hiệu suất sẽ cao hơn nhiều.
Lý Tuân gãi mặt, sau đó chỉ vào vị trí trống ở phía sau cùng trong nhóm.
Hàn Gia Khang thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy anh quay về lấy đồ, rồi sẽ đến ngay.”
Hiện tại trong nhóm của họ, Chu Vận ngồi giữa, sau khi Hàn Gia Khang đi, Lý Tuân liền đứng dậy nói với Chu Vận: “Cô đổi chỗ với tôi đi.”
Hả? Tại sao? Chu Vận vừa dọn đồ vừa nghĩ ngợi, có phải cậu ta còn để ý chuyện dự án bị cướp nên không muốn nhìn mặt Hàn Gia Khang không?
Lý Tuân gập laptop lại, sau khi đổi chỗ với Chu Vận xong thì nói với cô và Cao Kiến Hồng: “Hai người hãy chú ý anh ta, anh ta hẳn rất có nền tảng về thiết kế, nên học hỏi thêm ở anh ta nhiều hơn.”
Lý Tuân đạp vào giày Chu Vận ở dưới bàn, khinh thường nói: “Ngơ ngẩn gì thế hả? Nhất là cô đấy, đừng có ngày ngày chỉ biết lập trình không thôi, có phải là con gái không thế? Cố gắng đẹp lên chút coi nào.”
Tôi có đẹp mà. Cậu biết số đo ba vòng của tôi không hả cái tên lưu manh này? Có tin tôi chỉ cần bỏ kính ra, xõa tóc xuống, trang điểm sơ qua là đám bạn gái Trương, Vương, Lý, Triệu, Liễu Tư Tư của cậu đều dạt sang một bên luôn không?
Lý Tuân: “Nghĩ cái gì vậy?”
… Không có gì.
Chu Vận im thin thít, cắm đầu viết lập trình tiếp. Lát sau Hàn Gia Khang mang theo một đống đồ đến văn phòng. Từ đầu Chu Vận vốn ôm thái độ nghi ngờ với vị đàn anh nghiên cứu sinh Ma Cây này, nhưng sau đó cô dần dần phát hiện ra, chuyện cũng không tệ như cô đã tưởng tượng.
Hàn Gia Khang làm việc với thái độ nghiêm túc chẳng thua gì Lý Tuân. Đã thế, giống y như lời Lý Tuân nói, thật sự không thể khinh thường khả năng của anh ta được, nhất là phần thiết kế giao diện trang chủ. Lúc Chu Vận nhìn thấy phần của anh ta làm mới biết, hóa ra những màu sắc đẹp mắt trên trang chủ không phải cứ rập theo khuôn mẫu sẵn có, mà là viết bằng tay hẳn hoi.
Kể từ khi Hàn Gia Khang đến đây, năng suất của Chu Vận đã tăng lên rất nhiều. Mỗi khi cô trao đổi với Hàn Gia Khang, tất cả vấn đề đều được anh ta ưu tiên trả lời trước. Thực ra ban đầu anh ta còn hơi trầm lặng, sau đó qua lại nhiều, anh ta đã dần dần cởi mở. Mà nói cho cùng, sau khi Hàn Gia Khang đến, người được giảm áp lực công việc đi nhiều nhất vẫn là Lý Tuân. Bởi vì kiến thức của Hàn Gia Khang phong phú, lại rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, và điều quan trọng nhất là thái độ của anh ta với cái tên Smart này không hiểu sao lại vô cùng tốt.
Cho nên trong vòng chưa đến một tuần lễ, đám Ngô Mạnh Hưng đã vui vẻ, nồng nhiệt chào đón vị đàn anh này vào Hội.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa thu đã trôi qua. Vào một buổi hoàng hôn se lạnh, dự án của họ đã hoàn thành.
Tối hôm đó họ đến công ty Lam Quan, tính cả Trương Hiểu Bội là năm người, họ cùng người phụ trách dự án bên công ty ngồi quây quần trước máy tính, nói chuyện đến tận khuya. Mấy người họ thay nhau giảng giải, bao gồm chạy thử nghiệm, nghiệm thu, và cả dịch vụ bảo trì cập nhật nội dung sau này. Ai cũng nói đến khát khô cổ họng, giọng khản đặc cả đi, uống bao nhiêu nước cũng chẳng ích gì.
Trương Hiểu Bội và người phụ trách bên công ty như thể có nói chuyện mãi vẫn không cạn lời, liền bảo Lý Tuân, Chu Vận, Cao Kiến Hồng và Hàn Gia Khang đi về trước.
Khi vừa bước chân ra khỏi công ty đã gặp ngay cơn gió lạnh thổi thốc đến. Mồ hôi trên người đều bị gió lùa, toàn thân nhanh chóng trở nên lạnh buốt. Trong lúc rùng mình chưa kịp thích nghi, Chu Vận có cảm giác như bị lột da.
Lý Tuân cúi đầu hút thuốc, khàn khàn nói: “Đi thôi, tôi mời.”
***
Chu Vận thấy quái lạ, sao địa điểm Lý Tuân đãi bạn bè lúc nào cũng là cái kiểu quán bar tối đen như mực thế này vậy. Chủ quán kia có vẻ rất thân với cậu, suốt cả buổi đều thân thiện cười cười nói nói tám chuyện.
Họ ngồi ở sảnh, Lý Tuân gọi bia, đặt một chai ngay trước mặt Chu Vận, cậu hô lớn với cô giữa tiếng ca hát đinh tai nhức óc của ban nhạc đang chơi trên sân khấu: “Công chúa! Uống bia không?”
Chu Vận đờ ra, Lý Tuân thấy vẻ mặt kia của cô thì cười to, ném chai bia sang. Chu Vận vội vàng đón lấy.
“Đây là thủy tinh đấy, không phải nhựa đâu!” Cô nắm lấy thân chai lạnh ngắt, gào lên với Lý Tuân, “Nhỡ rơi vỡ thì sao!”
Lý Tuân kề đến gần, đôi mắt trong veo kia còn sáng hơn cả mặt nước. Cậu giễu cợt nhìn cô, thản nhiên nói: “Vỡ thì kệ, xem cái dạng tiếc tiền của cô kìa!”
Chu Vận hận không thể lật bàn. Lý Tuân khui một lúc hẳn hai mươi chai, xếp thành hàng trên bàn, sau đó giơ một chai lên mời. Hai người kia thấy thế cũng mỗi người cầm lấy một chai, sau đó ba người cùng nhau quay ra nhìn Chu vận.
Ép buộc con gái nhà lành đây mà! Chu Vận đành phải cầm chai lên uống với họ. Tửu lượng cô không tốt, mới uống một chai đã thấy chếnh choáng, ba chàng trai lại uống rất hăng, vui vẻ đến mức Hàn Gia Khang bật khóc.
Ừ… Cơ mà khoan đã, khóc á?
Chu Vận xoa mặt, ngồi thẳng dậy, Lý Tuân và Cao Kiến Hồng cũng tạm thời thôi không trêu ghẹo cô nữa. Hàn Gia Khang ban đầu chỉ nghẹn ngào nức nở, sau đó có thể do anh ta phát hiện quán bar khá tối, nhạc thì rền trời, có khóc cũng không ai biết nên càng lúc càng lớn tiếng, thảm thiết như có thể nhấn chìm luôn cả Kim Sơn vậy.
Chu Vận liếc nhìn đám Lý Tuân, Lý Tuân chỉ cô ra hiệu. Ý gì đây? Tôi phải qua đó hả?
Chu Vận thở dài, đi đến ngồi cạnh Hàn Gia Khang, vỗ vai anh ta hỏi han: “Đàn anh, không sao chứ? Anh sao thế?”
Vui quá mà khóc đến nông nỗi này sao?
Hàn Gia Khang khóc không ra hơi nữa, nức nở nói: “Ngày mai, tôi phải đến… phải đến… dọn nhà cho cô hướng dẫn.”
“…”
Chu Vận phân tích tính logic trong lời nói của anh ta. Khóc, dọn nhà? Lẽ nào anh yêu thầm Trương Hiểu Bội sao? Khẩu vị của anh cũng đặc biệt thật đấy.
“Còn có thêm dự án mới nữa, mấy dự án trong tay tôi đều chưa làm xong… Nếu không xong sẽ không được tốt nghiệp…”
Hóa ra là vậy, Chu Vận đưa khăn giấy cho anh ta. Hàn Gia Khang nước mắt nước mũi nhem nhuốc. Anh ta mượn hơi men nói ra hết nỗi khổ tâm của mình.
“Tôi đã học nghiên cứu sinh ba năm, đàn anh trên tôi còn là bốn năm. Suốt cả năm học cũng chỉ giậm chân tại chỗ, toàn bị cô hướng dẫn chèn ép thôi. Luận văn của anh ấy đã nộp rất lâu rồi nhưng không chịu cho qua, không cho tốt nghiệp. Em xem đi, giờ tôi đã thành ra cái giống gì đây này?”
Anh ta lấy điện thoại di động ra, tay run run ấn vào tấm hình trước kia cho Chu Vận xem. Chu Vận kinh ngạc, hóa ra anh ta vốn dĩ không phải Ma Cây bẩm sinh.
“Mụ ta bảo anh ấy đi dạy thay, suốt cả một năm chỉ trả cho có tám trăm tệ, vậy mà anh ấy cũng phải cắn răng nhận.”
Chu Vận nói: “Nếu không thích thì đừng làm.”
“Nào dễ dàng như thế! Mụ ta rất thân với ban lãnh đạo trường, cũng quen với cả lãnh đạo trên bộ giáo dục. Tôi và anh ấy làm sao dám đắc tội.” Hàn Gia Khang lại che mặt, “Chỉ trách lúc ấy chúng tôi quá ngây thơ, cho rằng theo mụ ta là có thể được giới thiệu cho một công việc tốt.”
Anh ta tỏ ra tuyệt vọng: “Mụ nhận dự án về như điên, biết rõ làm không được cũng cứ giành về, nói rằng để rèn luyện cho chúng tôi, nhưng thật ra chỉ vì tiền thôi. Miễn là dự án kiếm ra tiền thì mụ nhất định phải giành cho bằng được! Bản thân mụ không đủ tài cáng đáng liền sai chúng tôi làm như chó!”
Hàn Gia Khang ngẩng đầu nhìn Lý Tuân: “Tôi nói thật với bọn em, dự án Lam Quan chính là mụ ta cướp đấy. Mụ biết được chuyện này từ chỗ giáo sư Lâm, còn biết các em làm rất tốt, có thể chắc chắn giành được dự án này nên bèn mượn danh trường học đi tìm công ty kia. Hôm thuyết trình, chúng tôi căn bản chẳng có cái quái gì trong tay cả, mẹ kiếp, đến tận hôm đó tôi mới biết là có dự án đó ấy chứ!”
Chu Vận quay đầu lại nhìn Lý Tuân, cậu vẫn ngồi dựa vào sô pha uống bia, giống như chưa hề nghe thấy chuyện này.
“Tôi có lỗi với bọn em, mỗi ngày tôi đều giúp mụ ta hối thúc bọn em lập trình. Nói ra tôi chẳng còn mặt mũi gì nữa cả.” Hàn Gia Khang hít mũi nở to ra, kích động tự tát bôm bốp vào mặt mình.
“Ối, ối, ối!” Chu Vận nhanh chóng cản anh ta lại, “Anh đừng kích động mà.”
Bia rượu, nước mắt và cả nước mũi trộn lẫn vào nhau, trông Hàn Gia Khang nhếch nhác vô cùng.
Anh ta còn chưa nói hết: “Tôi nói cho bọn em biết, mụ quen rất nhiều với bên truyền thông, tôi nhắm mắt lại cũng biết được mụ sẽ nói thế nào với người phụ trách của Lam Quan.”
Hàn Gia Khang nhại giọng của Trương Hiểu Bội, õng ẹo nói: “Tôi có quen biết với mấy người bạn làm truyền thông, đều thuộc diện có tiếng trong giới, tôi có thể nói giúp các anh một tiếng. Đến lúc đó chúng ta cùng ra mặt, coi như làm công tác tuyên truyền cho trang web trước, xem như hai bên đều thắng lợi.”
“Mai mốt…” Hàn Gia Khang vỗ xuống đùi, “Bọn em cứ chờ mà xem đi, đến khi dự án này được công bố, nếu tên tuổi của mấy em mà xuất hiện, tôi sẽ đi bằng đầu! Từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài dự án sẽ chỉ thuộc về mụ ta mà thôi.”
Hàn Gia Khang có vẻ phẫn nộ hơn ai hết, tự tát mình đã tay rồi còn giậm chân đùng đùng.
“Con mụ thối tha! Con mụ thối tha đấy! Mẹ kiếp, cuộc đời nghiên cứu sinh của tôi đã bị mụ ta hủy hoại rồi!”
Chu Vận chỉ biết nhìn Hàn Gia Khang chửi tục ầm ĩ.
“Xấu xa đến như thế thì anh cứ bỏ đi là được rồi.” Cô nói.
Hàn Gia Khang ngỡ ngàng ngồi đó, cuối cùng vẫn nói: “Không được, tôi phải lấy học vị.”
Rốt cuộc, cô thấy Lý Tuân bên kia cười xòa. Đến tận bây giờ cậu mới có phản ứng với câu chuyện của Hàn Gia Khang.
Chu Vận quay sang, thấy Lý Tuân vẫy cô lại. Hàn Gia Khang lúc này đã ngã vật xuống sô pha ngủ say như chết, Chu Vận đi đến bên cạnh cậu, chờ cậu cho cao kiến.
“Đã nghe ra chưa?” Mắt Lý Tuân sáng lấp lánh, cậu càng uống nhiều thì ánh mắt càng sáng ngời.
“Gì cơ?” Cô hỏi.
Lý Tuân chỉ chỉ vào tai. Nhưng Hàn Gia Khang nói dài dòng như vậy, dù gì cậu cũng phải chỉ ra phương hướng thì tôi mới thấy trọng điểm mà phân tích sâu vào được chứ.
Thấy vẻ mặt Chu Vận vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Lý Tuân cười khẩy, thẳng người dậy, thản nhiên nói: “Thật phụ lòng Nhậm Địch nói với tôi cô là bạn của cô ấy.”
Cô bừng tỉnh. Một câu nói của cậu đã làm rõ hết thảy, từ giọng đau khổ đè nén bên này thẳng đến tiếng gào thét điên cuồng bên kia. Chu Vận đột ngột quay đầu lại nhìn.
Trên sân khấu quán bar, ban nhạc đang biểu diễn sôi trào, trong cảnh khói thuốc mịt mờ, Chu Vận vừa liếc mắt đã nhìn ngay ra được người ở chính giữa.
Cô đã quên sạch những lời của Hàn Gia Khang, trong mắt cô giờ chỉ còn hình ảnh cô gái trang điểm đậm, trong tai cô chỉ vang vang giọng khàn khàn vì khói thuốc của cô ấy.
Xung quanh toàn người là người, họ đang ồn ã, điên cuồng, vùng vẫy.
Cao Kiến Hồng vẫn đang uống bia, Hàn Gia Khang thì đã say đến bất tỉnh nhân sự, Lý Tuân ẩn mình trong bóng tối. Chu Vận đứng hẳn lên trên sô pha, kiễng chân nhìn Nhậm Địch, nghe cô ấy hát…
“Thế giới này nói với tôi, bầu trời xanh lam, cỏ cây xanh biếc và anh rất dịu dàng. Còn anh nói với tôi, đường rộng thênh thang, thần tiên thánh thiện và anh là hoàn mỹ.”
Chu Vận không nhìn thấy rõ biểu cảm của Nhậm Địch, nhưng cô luôn có cảm giác rằng cô ấy đang cười. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ hơn Lý Tuân, nhưng cũng châm chọc hơn cả Lý Tuân.
Chu Vận ngồi lại xuống ghế, vừa nhìn sang đã thấy Lý Tuân cầm lấy chai bia hướng về phía cô. Chu Vận cũng lấy một chai trên bàn, hai người nâng chai cụng mừng qua khoảng không, rồi tu sạch.
Cô uống không nổi, đành cố tọng vào mồm. Trong khung cảnh trời đất ngả nghiêng, tiếng hát khàn khàn của Nhậm Địch dường như cũng trở nên uyển chuyển hơn.
“Tôi nói với thế giới, mày hãy im lặng đi. Thế giới nói với tôi, tùy cô thích tin hay không.”