Đây là câu đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Vận khi mở mắt vào năm tiếng sau. Cô nhẹ nhàng quay đầu, thấy ai đó đang đắp chăn nằm sấp bên cạnh, chỉ lộ ra bả vai và nửa góc mặt. Chiếc chăn nhấp nhô đều đều theo hô hấp của anh.
Trên giường bừa bãi, không khí trong nhà bí bức, tràn ngập mùi hương nam nữ thân mật. Mặt Chu Vận nóng rần, rón rén vén chăn bước xuống đất, cô len lén cầm khăn vào phòng vệ sinh rồi đóng chặt cửa.
Lúc này nếu anh tỉnh lại, cô thật sự không biết phải nói sao với anh.
Tối hôm qua họ xem là gì? Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng ư? Lý Tuân không phải người dây dưa lằng nhằng như vậy.
Quay lại với nhau ư? Có vẻ mọi chuyện không theo đúng quy trình cho lắm.
Lẽ nào là nam nữ thành phố cô đơn tìm kiếm nguồn an ủi trong đêm khuya thanh vắng?
Đầu Chu Vận đau như muốn nứt. Nước nóng chảy xuống từ vòi sen, xả vào người cô. Cô kì cọ cơ thể của mình rất kĩ nhưng lại cảm thấy dù có rửa thế nào cũng không sạch được mùi hương của anh. Nước nhỏ tí tách xuống đất, đỉnh đầu cô bốc hơi nước lượn lờ.
Cô nhớ đến khuôn mặt say ngủ của anh lúc cô đi vào phòng vệ sinh, dáng vẻ nhếch nhác nằm lỳ trên giường đó khiến người ta mủi lòng.
Lý Tuân là một sự tồn tại đặc biệt đối với cô, cũng có lẽ trong sinh mạng của mỗi người đều từng có một người như vậy. Anh khác hẳn với tất cả mọi người, thế gian không có bất cứ khái niệm nào có thể định nghĩa được anh, cũng không có bất cứ đạo đức nào trói buộc được anh. Trong thế giới của cô, anh đứng trên đỉnh kim tự tháp, đại diện cho tất cả chuẩn mực.
Nước chảy dọc theo thân thể cô, khiến cô nhớ đến giả thuyết Plato từng nói: “Ban đầu con người đều là thể lưỡng tính, kể từ lúc Thượng Đế chia con người ra làm hai, tất cả đều phải đi khắp thế giới tìm bằng được một nửa còn lại. Tình yêu chính là khao khát về một nửa đã mất của mình.”
Anh có tất cả những gì cô thiếu: Lòng tin, can đảm, sức mạnh và tự do. Anh không dễ bị lạc lối và trầm luân như cô, anh luôn luôn có phương hướng kiên định, không bao giờ nghi ngờ bản thân.
Chu Vận si mê cảm giác ở cùng anh, nó khiến cô dấy lên lòng dũng cảm đối mặt với tất cả khó khăn.
Hơi nóng bốc lên hun mắt Chu Vận cay cay. Sau khi Lý Tuân ra tù cho đến tận tối qua, cô đều cố gắng kiềm chế mình không được nghĩ đến mấy chuyện yêu đương vẩn vơ xưa kia, cô đặt việc giúp đỡ phát triển sự nghiệp của anh lên vị trí hàng đầu. Giống như lúc trước Cao Kiến Hồng đã nói, bây giờ họ đã không còn là sinh viên đại học nữa, nếu phải chém giết nhau đều dùng dao thật súng thật. Mà dốc lòng làm việc với nhau lâu, có đôi khi Chu Vận sẽ cảm thấy cô với anh thật sự chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Cô cho rằng mình đã chín chắn đến mức dù một ngày nào đó Lý Tuân thật sự yêu một người phụ nữ khác, cô cũng sẽ không buồn chớp mắt.
Cô đã đánh giá mình quá cao. Phụ nữ mãi mãi không bao giờ biết mình yếu đuối đến mức độ nào, trừ phi gặp được người đàn ông duy nhất trong đời.
Chu Vận tắt vòi sen, cầm lấy khăn tắm, ngón tay mảnh khảnh che đi khuôn mặt mình. Cô không muốn đêm qua chỉ là tình một đêm, cô không muốn chuyện này là do Lý Tuân say rượu tìm người giải khuây. Cô hi vọng khi đó anh đã quyết định trong trạng thái tỉnh táo, cũng hi vọng anh đối xử với cô bằng thái độ quý trọng. Cô hi vọng họ còn có những lần sau nữa.
Chu Vận ra sức lau mặt rồi thay quần áo.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Lý Tuân đang dựa vào bàn hút thuốc lá. Chu Vận khựng lại, cô không biết Lý Tuân tỉnh khi nào, điếu thuốc trong tay anh đã hút được một nửa. Ánh nắng sớm mai soi vào anh, dịu dàng ve vuốt lưng anh. Anh vừa tỉnh giấc nên còn hơi mụ mị, vốn đang nhìn chằm chằm vào đèn bàn ngẩn người, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
Giọng anh khàn khàn: “Mỗi lần anh uống rượu xong hôm sau đầu óc luôn phản ứng chậm.”
Chu Vận đứng cách đó năm mét nhìn anh.
“Xưa nay anh chưa từng bày tỏ tình cảm với phụ nữ bao giờ, trước kia anh thích ai đều nghĩ cách để đối phương tự tìm đến cửa.”
Giọng điệu của anh giống hệt với buổi sáng hôm nay, tĩnh lặng và mang theo chút mơ màng.
“Nhưng bây giờ anh không có nhiều tinh lực như vậy nữa.” Anh đặt điếu thuốc xuống, nhìn cô, “Chúng ta quen biết đã lâu, anh chỉ hỏi thẳng. Chu Vận, trước kia chúng ta yêu đương như thế nào thì bây giờ vẫn vậy, em có muốn theo anh lần nữa hay không?”
Lúc Chu Vận nghe anh nói đến câu này liền có cảm giác đã đi đến bờ bên kia của đời người.
Anh không bao giờ ra bài theo cách bình thường nên ta sẽ mãi mãi không đoán được anh muốn làm gì vào một giây sau, chỉ chờ đến khi anh thật sự làm rồi ta mới ý thức được anh lựa chọn thời cơ chính xác cỡ nào, hoãn mỹ biết mấy và không thể từ chối bao nhiêu.
“Nếu như…”
Vào lúc Lý Tuân lại định nói gì nữa thì Chu Vận đã thét to lên với khí thế như chẻ tre: “Muốn!”
Lý Tuân á khẩu. Câu trả lời của cô quá đột ngột, gần nửa điếu thuốc còn lại trong tay Lý Tuân đã bị tiếng thét của cô làm gãy lìa.
Chu Vận nắm chặt tấm khăn với sức lực kinh người, cô hoàn toàn không khống chế được tâm trạng của mình. Lúc này những yêu cầu phụ nữ phải uyển chuyển, thận trọng, e dè đều là đồ bỏ, phải tận dụng thời cơ mới là quan trọng nhất, cô không thể để anh có cơ hội hối hận được.
“Muốn, em muốn!” Trả lời tuy ngắn gọn nhưng lòng Chu Vận cuồn cuộn nổi sóng, cô cố gắng kiềm chế mình, “Em muốn sống cùng anh, Lý Tuân, chúng ta quay lại với nhau đi.”
Lý Tuân khựng lại chốc lát, vẻ mặt thư thả hơn. Anh nhặt mẩu thuốc ngắn ngủn còn lại trên bàn đặt lên môi, nói bâng quơ: “Hóa ra cảm giác tỏ tình là như vậy…”
Cô nghe thấy anh thì thào: “Thật là đơn con-mẹ-nó giản.”
Chu Vận nhìn vẻ mặt đắc ý của anh không chớp mắt, tim đập thình thịch, vẫn không dám chắc đây là mơ hay thực tế. Cô lấy hết can đảm đi qua ôm anh. Cô mang dép lê, tai chỉ vừa đến vị trí xương quai xanh của anh, trùng hợp có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh, nó ổn định hơn cô nhiều.
Lý Tuân cười khẽ, cổ họng run run. Anh không ôm lại cô, chỉ thanh thản hưởng thụ sự dịu dàng cô dâng hiến.
“Muốn anh đến sắp điên rồi à.” Anh nói.
Chu Vận “ừ” một tiếng.
Lý Tuân cười ngông cuồng. Chẳng biết điếu thuốc của anh đã tắt từ lúc nào, anh đưa một tay lên nâng cằm Chu Vận, để cô ngẩng đầu.
“Có phải em cảm thấy hình tượng đồng nghiệp an phận của mình được đắp nặn rất tốt không?” Ở khoảng cách quá gần, lực tay anh cũng mạnh hơn. Chu Vận mới tắm rửa xong, gương mặt trắng nõn ửng hồng, mềm mại xinh xắn. Lý Tuân thản nhiên nói, “Đáng tiếc em vừa nhìn anh đã bị lộ tẩy ngay. Em không bảo anh quay lại có phải vì sợ sau khi anh từ chối thì ngay cả cơ hội làm đồng nghiệp cũng không còn chứ gì.”
Ánh nắng soi đến từ phía sau, mạ một đường viền màu vàng nhạt lên cơ thể anh, cô thấy được từng sợi lông tơ nhỏ bé trên gương mặt anh, anh cũng thấy rõ mỗi vẻ thành kính yêu thương trong đôi mắt cô. Anh kề đến càng lúc càng gần, cuối cùng giọng nói trở nên thì thầm giữa hai đôi môi đang kề nhau…
“Thật ra thì em không cần lo sợ, chỉ cần em mở lời anh sẽ đồng ý ngay thôi.”
Họ chuẩn bị hôn nhau say đắm trong ánh nắng ban mai. Nói “chuẩn bị” là vì ngay khoảnh khắc cuối cùng, Chu Vận lại đẩy anh ra: “Anh đi tắm trước đã.”
Thị giác quả thật mê người nhưng vị giác thì không sao chịu nổi. Lý Tuân hậm hực lườm cô một cái, rồi giật lấy khăn tắm trong tay cô đi vào phòng vệ sinh.
Cửa đóng lại, Chu Vận nghe thấy tiếng nước vòi sen chảy xối xả, cô ngả người xuống giường, quấn chăn lăn lộn vài vòng, trẻ con hệt như học sinh cấp Hai.
Điện thoại di động vang lên, thông báo có email đến. Chu Vận mở ra xem, hóa ra là thư của Ngô Chân gửi, trong đó đính kèm ảnh mấy tờ giấy kết quả kiểm tra của bệnh viện.
Lý Tuân tắm rửa rất nhanh, anh không mang theo quần áo để thay nên cứ thế quấn khăn ngang hông đi ra ngoài. Nói thật thân thể của anh đáng xem hơn email nhiều, nhưng vào lúc này Chu Vận cảm thấy mình phải thể hiện tính chuyên nghiệp mới được.
“Ngô Chân gửi thư đến, đã có lịch mổ của Cao Kiến Hồng, chắc hẳn cô ta có ý thúc giục chúng mình.”
Lý Tuân quấn khăn tắm quanh người, cầm lấy khăn mặt của Chu Vận lau tóc.
“Giục thì cứ giục, dù sao chúng ta đã quyết định hòa giải rồi, có so đo với họ mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, sớm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”
Chu Vận: “Vậy lát nữa em sẽ đi nói chuyện với họ.”
Lý Tuân ừ: “Đổng Tư Dương muốn sửa lại văn phòng công ty, sau đó thuê thêm một nhóm nhân viên mới.” Anh bỏ khăn mặt ra, tiện tay vuốt vuốt tóc, “Chờ Đổng Tư Dương làm xong, anh định thu hút vốn đầu tư, em có ý kiến gì không?”
Chu Vận kinh ngạc: “Rốt cuộc anh đã có ý định thu hút vốn đầu tư rồi sao?”
Lý Tuân thoáng nhìn cô rồi ngoắc ngoắc tay, Chu Vận ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh anh. Lý Tuân giữ trán cô, cánh tay hơi dùng sức, Chu Vận như con lật đật ngã xuống giường rồi bật trở lại.
Chu Vận che trán: “Với khả năng của chúng ta muốn tìm chủ đầu tư rất đơn giản, chỉ xem anh muốn tìm kiểu thế nào thôi.”
“Ồ.” Lý Tuân trêu đùa, “Bắt đầu từ cuối năm trước vốn đầu tư của các công ty vào ngành công nghệ đã đóng băng rồi, đại tiểu thư Chu tự tin tràn trề gớm nhỉ.”
Chu Vận: “Em có tự tin thế nào đi nữa cũng không bằng anh.”
Lý Tuân lại ngoắc ngón tay với cô, lúc này Chu Vận không mắc mưu nữa.
“Thời điểm Hoa Hoa Công Tử phát hành có rất nhiều nhà đầu tư đến tìm chúng ta, có điều họ đều nhắm vào phát triển mảng game nên bị anh từ chối cả rồi.” Chu Vận nói.
Lý Tuân: “Thà ít mà chất, nghề của chúng ta cần nhà đầu tư có thực lực rất mạnh mới duy trì được lâu, họ không những phải có tài chính lớn mà còn phải có nguồn tài nguyên khác. Tốt nhất là tập đoàn lớn có gốc rễ thâm căn cố đế, chi phối tất cả lĩnh vực mới được.”
Chu Vận: “Trong lòng anh đã có suy tính riêng rồi phải không?”
Lý Tuân nhìn cô: “Em cảm thấy địa điểm tổ chức đại hội Internet thế nào?”
Chu Vận khựng lại: “Tập đoàn Hoa Giang?”
Tập đoàn Hoa Giang được thành lập vào những năm 80, trải qua mấy thập niên phát triển, dần dần tạo nên nền móng bao quát các lĩnh vực như kinh doanh, văn hóa, tài chính…v…v… Năm ngoái tập đoàn Hoa Giang đứng thứ 5 trong cuộc bầu chọn “Top 500 Doanh nghiệp Tư nhân mạnh nhất Trung Quốc”. Người sáng lập là Diêu Nãi Hiền năm nay đã 64 tuổi từng được bình chọn bốn lần là “Nhân vật kinh tế trong năm” của Trung Quốc.
Chu Vận: “Tập đoàn Hoa Giang có đầu tư vào công ty công nghệ nào gần đây à?”
“Không, nhưng chắc là nhanh thôi, đây là trào lưu lớn mà. Nếu họ không có hứng thú thì tại sao lại đảm nhận tổ chức đại hội Internet và lễ trao giải của chính phủ chứ.” Anh nắm tay cô, “Sao em chẳng thính mũi gì vậy hả?”
Chu Vận được anh nắm tay, toàn thân thư thái.
Lý Tuân thản nhiên nói: “Chúng ta chọn con đường gập ghềnh khó đi này thì những công ty nhỏ sẽ không theo nổi, người đầu tư nhất định phải thật tinh mắt, có sự tín nhiệm và kiên nhẫn cao.”
Anh vừa nói vừa kéo Chu Vận ngồi lên đùi mình, tay họ nắm lấy nhau, lẳng lặng nhìn cô một hồi rồi khẽ nói: “Giữa hai chúng ta cũng cần những điều đó.”