Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa - Quyển 2 - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa


Quyển 2 - Chương 56


Hôm nay Tưởng Di khá khẩn trương, nhưng đan xen trong đó là một chút phấn khích khó che giấu. Sáu giờ sáng cô đã thức dậy để sửa soạn chuẩn bị, đến cửa biệt thự của Lý Tư Kỳ từ rất sớm, đợi đến giờ phỏng vấn.

Cơ hội được phỏng vấn riêng với Lý Tư Kỳ vô cùng hiếm có, nhất là sau khi ông giải nghệ vào năm năm mươi tuổi, thường xuyên cùng vợ mình đi chu du khắp thế giới, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Nhưng sự chú ý của mọi người dành cho ông không hề suy giảm, họ tò mò về cuộc sống của ông vượt ngưỡng 120%, mà điều này đã bắt đầu kể từ khi ông còn là một đứa trẻ chưa cai sữa.

Mặt trời lên cao, cuối cùng đại gia Lý lười biếng mới rời giường. Bà Hàn Tuệ – vợ ông nói cho biết sắp đến giờ hẹn với ký giả, Lý Tư Kỳ ngáp ngắn ngáp dài, mặc đồ ngủ đến thư phòng.

Lúc Tưởng Di đi vào liền thấy một người đàn ông đẹp lão ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ uống cà phê. Lý Tư Kỳ rất lười, không chịu nhuộm tóc, cứ để tóc đen và bạc lẫn vào nhau, thế nhưng lại mang nét tự do phóng khoáng. Ông nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn xem, mặt Tưởng Di nhất thời nóng bừng. Cô thầm nghĩ: Không hổ là ảnh đế xuất thân từ gia đình giàu có, khí chất trên người ông không kẻ nào tầm thường có thể so sánh được, và cả những diễn viên trẻ tuổi hiện nay cũng không thể sánh bằng.

Tưởng Di lễ phép chào Lý Tư Kỳ trước: “Chào Lý tiên sinh, tôi là ký giả Tưởng Di của Tuần san Điện Ảnh ạ.”

Lý Tư Kỳ mỉm cười với cô, lần này Tưởng Di càng choáng váng hơn.

Ông đặt tách cà phê xuống, khẽ nói: “Tôi mới thức dậy nên còn hơi mơ màng, đầu óc chậm chạp, cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng.”

Tưởng Di vội vàng ngồi xuống, giở sổ mình ra.

Giống như Lý Tư Kỳ đã nói, ông mới vừa tỉnh ngủ, phản ứng rất chậm. Có nhiều câu Tưởng Di hỏi xong phải chờ rất lâu ông mới trả lời.

Ban đầu Tưởng Di lo lắng giờ ông đã công thành danh toại, khi trả lời phỏng vấn sẽ có thái độ thận trọng nghiêm túc, không ngờ mới bắt đầu vài phút, Lý Tư Kỳ đã gạt bỏ mọi băn khoăn của cô.

Tưởng Di hỏi ông: “Năm mươi tuổi ông đã giải nghệ, rất nhiều đạo diễn đều đến mời ông tái xuất nhưng ông đều không nhận lời, có phải vì ông quyết định muốn dành khoảng thời gian còn lại cho gia đình không ạ?”

Lý Tư Kỳ nói: “Không phải.”

Tưởng Di: “Đó là vì…?”

Lý Tư Kỳ: “Lười thôi.”

Tưởng Di nghẹn lời.

Lý Tư Kỳ ngáp một cái: “Ban đầu là vì lười, sau đó có rất nhiều đạo diễn danh tiếng mời tôi nên tôi càng không thể tái xuất. Cô nghĩ đi, người ta đã gióng trống khua chiêng mời như vậy, chắc chắn mọi người sẽ mong đợi rất nhiều, nhỡ đâu đến lúc đó tôi diễn dở tệ thì mất mặt biết mấy đúng không.”

Tưởng Di á khẩu.

Những câu trả lời dí dỏm khiến không khí phỏng vấn thoải mái hơn, Tưởng Di thấy tình hình khả quan liền hỏi: “Vậy… xin hỏi ông một chút về vấn đề riêng tư được không ạ?”

Lý Tư Kỳ: “Cứ tự nhiên.”

Tưởng Di cẩn thận đặt câu hỏi: “Hôm nay là ngày mất ba năm của mẹ ông, ông chọn ngày hôm nay nhận phỏng vấn cũng là muốn tưởng nhớ bà sao?”

Nói đến người mẹ Chu Vận, ánh mắt Lý Tư Kỳ trở nên sâu hút, ông khe khẽ nói: “Quả thật tôi rất nhớ bà.”

Tưởng Di lại nói: “Mà hôm nay cũng trùng hợp là kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới của cha mẹ ông nữa.”

Lý Tư Kỳ cười: “Các người nhớ rõ thật, đến ngay cả tôi cũng còn không nhớ nổi.”

Tưởng Di: “Tình cảm của họ ân ái nhiều năm, vẫn luôn là tấm gương cho mọi người ạ.”

Câu này đã khiến Lý Tư Kỳ bật cười.

“Cái gì mà tấm gương cho mọi người.” Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, nói xa xăm, “Đến cuối cùng, mọi thứ tình cảm cũng sẽ trở thành thói quen. Thật sự muốn giữ được trạng thái yêu đương vô cùng khó, nhất là trong tình huống tính tình hai bên đều bướng bỉnh, phải cùng cố gắng rất lớn mới được.” Ông thở dài, “Thật ra ba tôi lúc về già càng ít nói và khó chịu, hơn phân nửa là do mẹ tôi đã quen như vậy rồi. Ông ở trong nhà được bà chiều chuộng tận trời, vì nhận được quá nhiều tình cảm rồi nên bên ngoài có được hoan nghênh hay không ông đều không quan tâm.”

Tưởng Di biết rõ Lý Tư Kỳ là một người lạ đời, rất nhiều nhân vật công chúng đều giữ nguyên tắc thận trọng trong từng hành động và lời nói, chỉ có ông từ bé đến lớn đều thích gì nói nấy, chưa bao giờ thay đổi. Ông chuốc lấy rất nhiều phiền phức, lần nào bà Chu Vận cũng thay mặt ông xin lỗi với truyền thông, nhưng Lý Tư Kỳ vẫn thích làm theo ý mình.

Tưởng Di cho rằng tính cách ông như vậy sẽ thường xuyên bị người nhà quở trách, không ngờ bất kể là vị tham chính Lý Dục Thành em trai của ông, hay là cô em gái Lý Nguyệt Lăng được thừa kế sự nghiệp từ cha mẹ đều cho rằng Lý Tư Kỳ là người con được yêu thương nhất trong nhà.

Lý do Lý Nguyệt Lăng nói là: “Bởi vì anh ấy giống hệt ba.”

Tưởng Di lặp lại lời này cho Lý Tư Kỳ nghe, Lý Tư Kỳ cười hà hà: “Tính cách ba tôi hơi tệ một chút, nhưng các người cũng không thể nói xấu ông ấy như vậy được.”

Tưởng Di: “Ông cảm thấy tính của ba ông không tốt thật à?”

Lý Tư Kỳ: “Quả thật là toàn thân đều tỏa ra mùi ngông cuồng thối tha.”

Tưởng Di cạn lời. 

Giống như việc Lý Tư Kỳ không biết giữ mồm miệng là nét đặc trưng thì tính cách lạnh lùng táo bạo của Lý Tuân cũng đã đưa ông trở thành nhân vật phong vân của truyền thông thời đó. Về phương diện này quả thật ông từng có rất nhiều sự tích không sao đếm xuể.

“Cô chưa từng bị ông mắng nên không biết thôi, thực sự sẽ để lại bóng ma cả đời đấy.” Lý Tư Kỳ cười nói, “Phải nói thế nào đây nhỉ. Con người của ba tôi có chỉ số tình cảm hơi thấp. Nói cách khác không phải là thấp, mà là ông lười phải đáp lại những tình cảm này. Bao nhiêu kiên nhẫn của ông đều dùng vào công việc và một vài người thôi.”

Tưởng Di: “Giống như cho đến khi ông ấy qua đời đều không có nhiều bạn bè vậy.”

Lý Tư Kỳ: “Đúng, rất ít, quả thật rất ít.”

Tưởng Di: “Thế ông cảm thấy trong cuộc đời mình, cha hay mẹ có ảnh hưởng đến ông nhất?”

Lý Tư Kỳ đáp không hề do dự: “Mẹ tôi.”

Tưởng Di: “Tại sao?”

Lý Tư Kỳ hít sâu một hơi: “Thật ra thì lúc còn bé quan hệ của tôi và ba tôi không tốt lắm. Tôi không nghe lời, hay chống đối, hễ rảnh rỗi là giở trò tác quái với ông, ảnh hưởng đến công việc của ông. Hơn nữa thành tích học tập của tôi rất kém, điều này khiến ông không hài lòng.”

Tưởng Di: “Khi còn bé ông có sợ ba không?”

“Sợ chứ!” Lý Tư Kỳ trợn to mắt, “Sợ chết được, nhất là lúc ông cầm phiếu điểm không nói một lời nhìn tôi, tôi thật sự hận không thể tự sát tạ tội ấy.”

Tưởng Di bị chọc cười khanh khách.

“Vậy mẹ ông thì sao, vào trường hợp như thế bà có thái độ gì ạ?”

Lý Tư Kỳ nhún vai: “Xem trò vui thôi. Ba tôi là chủ gia đình, chỉ cần ông không ra tay đánh tôi thì mẹ tôi sẽ để mặc. Có điều, nói thật là mẹ tôi còn quan tâm đến thành tích của tôi hơn ba tôi nữa. Tư tưởng của bà hơi cổ lỗ, còn ba tôi chỉ khinh thường tôi thôi.”

Tưởng Di lại hỏi vài câu, sau đó chủ đề dần dần chuyển sang bộ phim có thể nói đã ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp diễn viên của Lý Tư Kỳ.

“Bộ phim Đèn Kéo Quân này có thể nói là một bước ngoặt trong sự nghiệp diễn xuất của ông, đây cũng là bộ phim tự sự về chính cuộc đời Lý Tuân cha của ông. Vì sao ban đầu ông lại đóng bộ phim này?”

Lý Tư Kỳ nghĩ ngợi rồi nói: “Là mẹ tôi bảo tôi đóng.”

Tưởng Di: “Hoàn toàn là ý của mẹ ông sao?”

Lý Tư Kỳ hồi tưởng lại chuyện xưa: “Thật ra thì khoảng thời gian đó tôi sống rất bê tha, lý do thì truyền thông đều biết cả đấy.”

Lúc Lý Tư Kỳ 36 tuổi, Lý Tuân qua đời. Lý Tuân hưởng thọ chưa đến bảy mươi tuổi, nhưng may mà ông ra đi rất thanh thản, không hề đau đớn. Người quen ông đều biết, ông đã quá mệt mỏi rồi, suốt ba mươi năm vùi mình vào công việc chưa hề có lấy một ngày nghỉ ngơi, chỉ vào những năm cuối cùng, sức khỏe không thể nào chống đỡ được nữa ông mới rút lui, cùng vợ ra nước ngoài hưởng thụ vài năm an nhàn.

Trước phút lâm chung ông chỉ gặp một người là Lý Tư Kỳ. Chi tiết này đã được kể rất rõ trong bộ phim điện ảnh kia.

Tưởng Di hỏi: “Tình tiết trong phim giống hệt với thực tế lúc đó sao?”

Lý Tư Kỳ cười nói: “Làm sao giống y hệt được. Phim là do tôi đóng, còn trong hiện thực là tôi mất đi ba mình. Tôi không thể thay thế ông, trên đời này không có bất cứ ai có thể thay thế ông được.”

Lúc ông nói lời này, vẻ mặt buồn man mác khiến mắt Tưởng Di cay cay. Cô khẽ hỏi: “Vậy lời ông Lý Tuân nói lúc lâm chung có giống với thực tế không?”

Lý Tư Kỳ khẽ mỉm cười. 

Khi Lý Tuân qua đời không hề tiếc nuối điều gì, đến khoảnh khắc cuối cùng ông vẫn minh mẫn. Ông không dặn dò Lý Tư Kỳ nhiều, nhưng mỗi câu nói đều rõ ràng, quyết tuyệt giống hệt cuộc đời ông.

Ông nói với Lý Tư Kỳ: “Đa số tiền của ba đều để lại cho mày, mày muốn làm gì thì làm, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, cuộc đời rất ngắn, không cần để ý nhiều đến mấy kẻ vớ vẩn. Nhưng là đàn ông thì phải ra dáng đàn ông, nhớ phải chăm sóc cho hai đứa em, còn mẹ mày…” Chỉ có lúc nói đến Chu Vận, ông thoáng ngừng lại hai giây, rồi mới tiếp lời, “Lúc ba còn thì bà ấy phải nghe theo ba, lúc ba không còn thì tất cả lời bà ấy nói đều đúng, có nhớ không?”

Lý Tư Kỳ mắt đẫm lệ nói : “Nhớ ạ”.

Lý Tuân dặn thêm: “Nếu ba đi rồi, chắc chắn bà ấy là người đau lòng nhất, mày bảo bà ấy hộ ba là phải sống đến tám mươi tuổi hãy đến gặp ba.”

Lý Tư Kỳ càng đau khổ hơn, cậu nghẹn ngào hỏi: “Cần con gọi mẹ đến đây không ạ?”

Lý Tuân: “Không cần, bà ấy nhát gan, không chịu được cảnh này.”

Lý Tư Kỳ: “Ba không muốn gặp mẹ sao?”

Lúc này giọng Lý Tuân đã nhỏ dần, nhỏ dần, ông lẩm bẩm: “Không sao, chút nữa sẽ gặp thôi.”

Tưởng Di không biết cảnh tượng chân thật khi ấy, nhưng cô nhớ rõ mỗi một tia sáng, mỗi một hạt bụi trong bộ phim kia. Lúc cô mười mấy tuổi đã xem bộ phim này, sau khi xem xong liền trở thành fan trung thành của cả gia đình ông. Lý Tư Kỳ đóng bộ phim này rất xuất sắc, mà chính vì xuất sắc nên cũng khiến người ta lạc mất hồn vía.

Tưởng Di hỏi: “Ba ông nói ‘chút nữa sẽ gặp thôi’ ý là đoàn tụ sau trăm tuổi sao?”

Lý Tư Kỳ: “Chuyện này tôi cũng không rõ.”

Tưởng Di: “Bởi vì đây là lời thoại cuối cùng của phim cho nên tất cả mọi người đều vô cùng chú ý. Khi ấy tiên sinh Lý Tuân đã gần trút hơi tàn, liệu đó có phải chỉ là lời lẩn thẩn thôi không?”

Lý Tư Kỳ: “Có lẽ vậy.”

Tưởng Di im lặng một lúc lại hỏi: “Tuy chuyện tình của ba mẹ ông chỉ được đưa lên phim một phần nhưng cũng khiến rất nhiều người cảm động. Lời cuối cùng của tiên sinh Lý Tuân là bảo mẹ ông hãy sống đến tám mươi tuổi hãy đi gặp ông ấy, đây có thể xem như là một lời từ biệt dịu dàng không?”

Lý Tư Kỳ cười khẩy: “Không phải đâu.”

Tưởng Di: “Tại sao?”

Lý Tư Kỳ nghĩ ngợi: “Tình cảm của ba tôi và mẹ tôi rất sâu nặng, ông là người hiểu rõ bà nhất, ông biết sự dịu dàng của ông sẽ là con dao hai lưỡi đối với bà. Nếu vào thời điểm sau cuối, ông thật sự thể hiện nỗi luyến tiếc mãnh liệt, mẹ tôi sẽ rất khó vượt qua được vòng xoáy này. Hễ chuyện gì liên quan đến ba tôi, bà rất dễ bị lầm đường lạc lối.” Nụ cười của Lý Tư Kỳ dần tắt, “Ông hiểu bà rất rõ…”

Tưởng Di khụt khịt, lòng chua xót. Cô điều chỉnh tâm trạng, nói với Lý Tư Kỳ: “Nhưng thật ra vào thời điểm đó, bộ phim này còn chưa được lên kế hoạch.”

Lý Tư Kỳ: “Đúng, sau này do mẹ tôi làm.”

Sau khi Lý Tuân qua đời một khoảng thời gian, Lý Tư Kỳ vẫn ở trong tình trạng bị sốc, cậu là người khó nguôi ngoai nhất trong nhà. Nhiều khi cậu không dám tin rằng người cha từ bé đã như thể thần thánh trong mắt cậu lại thật sự rời bỏ cậu. Sau đó rất lâu, Lý Tư Kỳ không tìm ra được phương hướng. Khi ấy cậu đã ra nghề được mười mấy năm, chỉ dựa vào khuôn mặt điển trai đi đóng phim thần tượng. Tuy rõ ràng có rất nhiều người yêu thích, nhưng khi nghe được lời nói cuối cùng của ba, cậu luôn cảm thấy mình vẫn còn một số việc chưa hoàn thành.

Cậu đã chọn cách giải quyết ngu ngốc nhất chính là buông thả bản thân. Sau này trong một lần say rượu lái xe bị cảnh sát tóm, cậu bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cuối cùng đã hoàn toàn lạc lối.

“Khi đó, tôi thật sự cảm thấy mình là một tên vứt đi.” Lý Tư Kỳ bình thản nói, “Tôi không biết tại sao người ba tôi muốn gặp lần cuối là tôi, tôi nghi ngờ có phải ông đã gọi nhầm người rồi không, nhà tôi ai cũng giỏi hơn tôi, vậy mà tôi đã làm lãng phí cơ hội quý giá đó.”

Tưởng Di: “Đúng vào khi đó mẹ ông đã bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim Đèn Kéo Quân này sao?”

Lý Tư Kỳ khẽ ừ.

Lời nói của Chu Vận năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai: “Con là con của mẹ, mẹ có thể nhận được sức mạnh từ ba con thì con nhất định cũng có thể.”

Chu Vận tốn bao công sức xây dựng kịch bản bộ phim điện ảnh này cho Lý Tư Kỳ. Bà nói với cậu: “Mẹ không bao giờ giảng giải đạo lý với con, bởi vì mẹ biết có nói cũng vô ích. Người nhà ta đều cố chấp, chỉ khi tự mình nếm trải mọi thứ trên đời mới chịu rút ra đạo lý, còn những thứ khác đều là nói suông. Mẹ bảo con đóng bộ phim này chỉ muốn cho con biết ba con là người thế nào, để mai sau khi con gặp phải nhiều chuyện gian nan hơn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Mà bộ phim này quả thật đã thay đổi Lý Tư Kỳ, cậu đã đạt được vô số giải thưởng, tiếp theo cũng liên tục đóng rất nhiều phim điện ảnh chất lượng cao. Tuy bề ngoài trông cậu vẫn bỗ bã, tự do tự tại như cũ, nhưng bên trong giống như đã lột xác, thay đổi thành người khác.

Tưởng Di: “Phàm chuyện gì cũng có hay có dở, bởi vì bộ phim này có rất nhiều chi tiết quá mức chân thật, thậm chí nó còn thể hiện mặt trái của ba ông, ví dụ như ông ấy đuổi cùng giết tận kẻ thù, hoặc để phát triển công ty mà dùng nhiều thủ đoạn đen tối, vô hình trung đã ảnh hưởng đến danh dự của ông ấy. Vậy thì tại sao mẹ ông vẫn quyết định đưa lên phim như thế?”

Lý Tư Kỳ cười: “Ba tôi nào có biết danh dự là gì. Mẹ tôi vì tôi nên mới dựng kịch bản cho bộ phim này, người khác là ai, bà cũng không màng.” 

Người ông khẽ nghiêng về phía trước nhìn Tưởng Di. Rõ ràng đã năm mươi mấy tuổi nhưng đôi mắt của Lý Tư Kỳ lại trong suốt đẹp hơn bất cứ thanh niên nào. Tưởng Di nhìn đến chìm đắm mê say.

Lý Tư Kỳ hiền hậu nói: “Cô gái trẻ, trên đời này có vô số người, nhưng thật sự lại có rất ít người quan trọng với mình. Có rất nhiều việc ta chỉ muốn làm vì họ và có rất nhiều lời cũng chỉ muốn nói với họ mà thôi.”

Cuộc phỏng vấn được tiến hành thuận lợi, thấm thoát thời gian đã hết, cô giúp việc gõ cửa nhắc nhở, Tưởng Di vội vàng thu dọn đồ đạc.

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn ông.” Tưởng Di cúi người chào.

Lý Tư Kỳ: “Đừng khách sáo, trùng hợp tôi cũng ra ngoài, tiễn cô vậy.”

Tưởng Di: “Không cần đâu, không cần đâu, tự tôi đi được rồi ạ.”

“Từ nơi này xuống núi ít nhất cũng mất nửa tiếng, tôi tiễn cô một đoạn, cô đợi tôi một lát đi.” Lý Tư Kỳ vừa nói vừa đứng dậy, trở về phòng thay quần áo. 

Không bao lâu ông đi ra ngoài với bộ đồ Tây được cắt may tinh tế. Vóc dáng Lý Tư Kỳ rất cao, lại giữ dáng rất tốt, tuy đã lớn tuổi nhưng trông vẫn vô cùng anh tuấn.

Tưởng Di ngồi vào chiếc xe sang trọng của Lý Tư Kỳ, suốt quãng đường đều đỏ mặt. Đến giao lộ lưng chừng núi dưới biệt thự, Tưởng Di xuống xe, nói cảm ơn lần nữa. Lý Tư Kỳ mỉm cười rồi rời đi.

Tưởng Di đứng yên đấy, thoáng chốc bừng tỉnh. Cô luôn cảm thấy nụ cười cuối cùng của Lý Tư Kỳ trông rất quen. Gió lạnh thổi qua, cô chợt nhớ đến đoạn phim cô từng xem được trên mạng. Năm đó Lý Tuân và Chu Vận tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, vì công việc của hai người quá bận cho đến khi con gái út được năm tuổi mới tổ chức đám cưới bù. Trong đoạn phim ngắn ngủi đó, cảnh sắc rực rỡ, con cái vây quanh, Lý Tuân và Chu Vận mỉm cười hạnh phúc.

Lý Tuân rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng, dù xuất hiện cũng luôn mang vẻ lạnh lùng xa cách. Cái mà Tưởng Di xem được là một trong số hình ảnh cởi mở hiếm hoi của Lý Tuân.

Lý Tư Kỳ thật sự rất giống ba mình, nhất là sau khi đóng bộ phim điện ảnh kia, dường như đã trở thành Lý Tuân với phong cách khác, phong cách tự do tự tại. Vợ của Lý Tư Kỳ chính là nữ diễn viên Hàn Tuệ đảm nhận vai Chu Vận trong Đèn Kéo Quân. Họ nên duyên vì bộ phim này, giống như là Lý Tuân và Chu Vận một lần nữa yêu thương nhau.

Tưởng Di không khỏi nghĩ, sau này Lý Tư Kỳ giải nghệ vào lúc hưng vượng, dẫn vợ đi chu du khắp thế giới, có phải cũng muốn tiếp tục sắm vai đời trước, sống một cuộc đời khác thay cha mẹ chỉ biết cống hiến cả đời cho công việc hay không?

Nghĩ một hồi, Tưởng Di bỗng thấy mặt lành lạnh, cô giơ tay lên lau giọt lệ, cúi đầu bước đi. 

Lý Tư Kỳ cho xe chạy đến nghĩa trang, viếng mộ mẹ. Ông kể với mẹ chuyện phỏng vấn hôm nay.

“Trên đường lái xe đến đây con còn nhớ lại một việc.” Ông thở dài nói với Chu Vận, “Mẹ, lúc con còn nhỏ hay quậy phá, phạm lỗi rất nhiều.” Nhưng khi ông nhìn ngôi mộ của ba an táng bên cạnh, lập tức cười hì hì, “Nhưng chắc chắn là không phạm lỗi nhiều như ba con rồi.”

Ông chậm rãi ngồi xuống, ngắm hình của mẹ mình, nói thao thao bất tuyệt. Tấm hình đó được chụp lúc Chu Vận ba mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp. Ánh mắt Lý Tư Kỳ dần dần dịu dàng.

“Mẹ, con cũng sắp sáu mươi rồi, tuy không có tiền đồ như em trai em gái, nhưng cũng coi là có chút thành tựu, không làm mất mặt ba mẹ đâu.”

Ánh chiều ngả về phía Tây, giọng nói Lý Tư Kỳ ẩn chứa yêu thương và tưởng nhớ vô hạn, ông cười nói: “Ba mẹ, con xin trịnh trọng thưa với ba mẹ, con chưa hề trốn tránh những cay đắng ngọt bùi trong đời này phải chịu, và đến tận bây giờ con vẫn rất vui vẻ. Có phải đây chính là điều ba mẹ muốn nhìn thấy nhất đúng không.” Đôi mắt ông long lanh giọt lệ, nhưng vẫn không hề làm lu mờ nụ cười trên môi.

“Con tin rằng cuối cùng ba mẹ cũng như vậy.”

Áng mây chiều đỏ rực, ba mẹ trong hình đang dịu dàng nhìn ông, một người anh tuấn, kiêu căng, một người đẹp không góc chết.

Đêm đó Lý Tư Kỳ mơ một giấc mơ, trong mơ là một đoạn ngắn của bộ phim Đèn Kéo Quân, cũng là cảnh tượng mà mẹ đã kể với ông vố số lần.

Sân trường giữa trưa hè oi bức khó chịu. 

Lý Tư Kỳ đi trên con đường nhựa bị mặt trời thiêu đốt. Tại cửa sân vận động, hàng ngũ đứng đợi nhận đồng phục quân sự đã xếp dài thườn thượt. Ánh mắt Lý Tư Kỳ nhìn vào cô nữ sinh đang che ô cho bạn cùng phòng trong hàng.

Cả đám ồn ào la ó được một hồi thì người phụ trách mướt mát mồ hôi mới đi ra khỏi sân vận động.

“Đầu tiên là khoa công nghệ thông tin! Lớp Ứng Dụng Kỹ Thuật Một! Số một Lý Tuân!”

Không ai lên tiếng.

Người phụ trách khàn cả giọng: “Lý Tuân! Lý Tuân có ở đây không? Có người này không vậy? Lý…”

“Đến đây.”

Đúng lúc này, không biết từ đâu vang lên tiếng trả lời. Giọng nói trong trẻo vô cùng rành mạch, nhưng vì đày nắng lâu nên hơi có vẻ ủ rũ phờ phạc. Cô nữ sinh kia hơi sửng sốt.

Lý Tư Kỳ nhìn đến đây bỗng sốt ruột, bước nhanh đến bên cạnh cô gái, khom lưng thúc giục cô: “Người đẹp à, mau quay đầu lại đi, nhanh lên nào, nhanh lên nào.”

Có thể vì Lý Tư Kỳ quá sốt ruột, một giây sau quả thật cô gái đã quay đầu lại, ngay lập tức bị một quả đầu vàng chóe đập vào mắt, sợ đến mức hít thật sâu.

Lý Tư Kỳ đã được như ước nguyện thấy được khuôn mặt buồn cười nguyên bản, vui đến mức ngửa đầu cười to.

Thời đại đó môi trường vẫn còn trong lành, không có sương mù ô nhiễm, bầu trời bao la xanh ngắt, những áng mây trắng trôi lơ lửng trên đầu. Đám tân sinh viên bị phơi nắng đến mướt mát mồ hôi, quây quần ríu rít bên nhau, tràn trề sức sống, như ngọc như ca.

~~~ THE END ~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN