Thẩm Điềm và Tào Lộ đều ngẩng đầu lên kinh ngạc.
Hoàng Đan Ni trước giờ đều có thành kiến với Tần Mạch, thường làm ngược lại với cậu ấy.
Ngay lúc này lại đột ngột xin QQ của Tần Mạch.
Tần Mạch cũng rất lấy làm kinh ngạc.
Nhưng cậu ấy trong một lúc nào đó vẫn mong muốn có được sự chấp nhận từ đám người Hoàng Đan Ni.
Cho nên cậu ấy không hề do dự, thoải mái đưa ID QQ của mình cho Hoàng Đan Ni.
Hoàng Đan Ni sau khi lấy được ID.
“Về nhà tớ sẽ kết bạn với cậu ha, đi đây.”
Cậu ta cầm lên khay cơm chẳng có gì bên trong, đứng dậy rời đi.
Tần Mạch vẫn còn chút hoang mang.
Tào Lộ vừa gặm đùi gà vừa nói: “Cậu ta tìm cậu chắc chắn không có chuyện gì tốt, Tần Mạch Mạch cậu phải cẩn thận đó.”
Tần Mạch mỉm cười.
Chống cằm nói: “Không sao.”
Tào Lộ quay sang nhìn Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm đang ăn bông cải, thật ra thì cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tần Mạch.
Người ghét mình mà có thể quay sang thích mình thì đó tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Tần Mạch không giống như gia thế của cậu ấy.
Không kiêu ngạo, phách lối như vậy.
Thật ra cậu ấy cũng rất dè dặt cẩn thận.
– —–
Từ căn tin bước ra bèn bắt gặp Chu Thận Chi, Trần Ấp, còn có Trần Vận Lương và cả mấy bạn nam trong đội bóng rổ. Chu Thận Chi đứng ở giữa, một tay đặt ở trong túi quần, một tay khoác vai Giang Sơn, trong ánh mắt chất chứa nét cười.
Đám con trai ấy không biết là đang nói gì.
Trần Ấp to gan đến mức dám hút thuốc ở giữa sân trường.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, những con bướm đêm cứ lượn vòng dưới ánh đèn màu vàng cam trong sân trường. Ánh đèn có phần ảm đạm, chiếu xuống đôi mày của Chu Thân Chi, khiến cho cậu trông như đang nở nụ cười nhạt, đôi mắt đào hoa khẽ cong như đang có ý gì đấy xấu xa.
“Chu Thận Chi.” Tần Mạch gọi cậu một cách tự nhiên.
Chu Thận Chi đưa mắt nhìn qua.
Hơi thở Thẩm Điềm đột nhiên gấp gáp.
Giống như mọi người, ánh mắt của cô rơi vào hình bóng của Chu Thận Chi.
Nhưng Chu Thận Chi căn bản không hề chú ý đến cô, cậu nhướng mày hỏi Tần Mạch.
“Các cậu ăn rồi à?”
Tần Mạch gật đầu.
Cậu ấy nói: “Mọi người mau đi đi, căn tin sắp hết cơm rồi.”
Thận Chi khẽ cười.
“Vậy thì húp canh thôi.”
Mấy bạn nam khác đều đồng thanh “ồ” lên một tiếng, bật cười cả lên. Trần Vận Lương giơ cao cánh tay: “Được thôi, chúng ta đi húp canh với Chu nam khôi nào! Xông lên!”
Các bạn nam còn lại cũng cùng nhau hét “Xông lên!”.
Cả đám con trai của Trung học 2.
Cứ như vậy mà xông vào căn tin, Chu Thận Chi vẫn khoác vai Giang Sơn, lợi dụng chiều cao của mình kéo người theo và tên “thương binh” Trần Vận Lương đi lên cầu thang. Cậu lách qua người Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm sợ bị bọn họ va trúng nên lùi về phía sau.
Ngước lên chỉ trông thấy chiếc cằm với đường nét rõ ràng của cậu và điệu cười ẩn sâu trong đáy mắt.
Tào Lộ che mặt.
“Cái đám quỷ ấu trĩ này.”
Tần Mạch quay người đi theo lên cầu thang, nói: “Điềm Điềm, cậu theo Tào Lộ về trước nhé! Tớ đi tìm bọn họ chơi đây.”
Thẩm Điềm ngơ ngác.
“Được.”
Cô trông thấy Tần Mạch từng bước từng bước tiến lên cầu thang. Tóc đuôi ngựa mượt dài có chút xoăn nhẹ bay trong gió. Ánh mắt của người con gái ấy sáng lấp lánh, mà phía trước cậu ấy chính là người con trai đã cho cậu ánh sáng.
Cô có chút ngưỡng mộ Tần Mạch khi có thể thản nhiên bước vào thế giới của cậu.
Thẩm Điềm quay sang nơi khác.
Nói với Tào Lộ: “Đi nào, còn phải về nhà viết bài tập nữa.”
“Vừa nhắc đến bài tập là đầu tớ lại đau, Ngọt Ngọt hay là tiện thể sang nhà cậu mua kem ăn được không?” So với thường ngày thì hôm nay cũng được xem là vẫn còn sớm, Tào Lộ khoác lấy tay Thẩm điềm nũng nịu.
“Được thôi.”
Hai người quay về lớp lấy cặp sách rồi ra khỏi cổng.
Đến nhà của Thẩm Điềm, Tào Lộ bèn nhảy bổ đến tủ lạnh, ôm chặt.
Bà Trịnh Tú Vân đang cắt dưa hấu, vừa thấy vậy: “Lại sao đây hả?”
Thẩm Điềm gỡ cặp xuống bỏ vào chỗ trống trong quầy thanh toán, đáp: “Cậu ấy muốn ăn kem.”
“Muốn ăn thì lấy đi.”
Trịnh Tú Vân đặt dao cắt dưa xuống, đi sang đó.
Tào Lộ đứng dậy hí hửng cười, giọng nói có chút ngại ngùng: “Tủ lạnh thoải mái quá ạ.”
Trịnh Tú Vân mở tủ lạnh ra, nói: “Tối hôm nay cô mời con, con có thể ăn tuỳ thích nhưng không được vượt quá ba cây.”
“Wow, con cảm ơn cô.”
Tào Lộ chúi đầu vào tủ lạnh tìm kem.
Thẩm Điềm thấy vậy bèn bật cười.
Trịnh Tú Vân nhìn thấy nụ cười của con gái, bà nhướng mày.
Xoa xoa Thẩm Điềm.
“Con đi lấy một ít đồ ăn vặt chiêu đãi bạn mèo đói của con đi.”
Tào Lộ: “…”
Được thôi, vì có thể được ăn đồ ăn vặt.
Tớ! tình! nguyện! biến! thành! bạn! mèo! đói!
Thẩm Điềm bật cười lấy một cái giỏ xanh nhỏ đến quầy hàng lựa bánh. Thẩm Xương Minh đang dọn dẹp giá hàng ở sâu bên trong nhưng ông vẫn vươn tay lấy một ít sôcôla hình trái bóng bỏ vào giỏ cho Thẩm Điềm.
Tào Lộ đang đứng trước giá hàng ăn kem thì chứng kiến cảnh tượng này.
Đôi mắt cậu ấy chợt ửng đỏ.
Ngưỡng mộ vô cùng.
– —-
Hai người bước vào phòng của Thẩm Điềm, Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm, nói: “Ba mẹ cậu thật sự rất thương cậu.”
Thẩm Điềm đặt chiếc giỏ xuống, xé cây kem ra rồi cắn lấy, nói: “Ừ, vì tớ là con gái một.”
Tào Lộ: “Tớ cũng vậy.”
Nhưng bọn họ không yêu tớ.
Bọn họ muốn ly hôn.
“Chúng ta vừa viết bài tập vừa ăn đồ ăn đi, nếu có chỗ nào không hiểu còn có thể hỏi nhau.” Thẩm Điềm lấy thêm một cái ghế đặt xuống.
Tào Lộ trừng mắt.
“Không phải chứ, không thể để ăn xong rồi mới viết được sao?”
Thẩm Điềm vỗ vỗ bàn.
“Thời gian có hạn.”
Tào Lộ: “…”
Chín giờ rưỡi tối.
Sau khi Thẩm Điềm đưa Tào Lộ về, cô quay lại bàn học, mở máy tính lên rồi ấn vào nhóm Căn cứ bí mật.
Cô đưa mắt nhìn đề mục ở trên sách, đây là những câu mà cô và Tào Lộ tự mày mò, cô dự tính sẽ hỏi bọn họ.
Nhưng vừa mở mục thành viên ra xem.
Hình đại diện của Tần Mạch, Trần Vận Lương và Chu Thận Chi đều tối cả.
Cô ngẩn người một lúc.
Chống cằm rồi lại nhấp vào hình đại diện của cậu.
Nhìn chăm chú vào đôi tay đang nhẹ sờ chú mèo, chiếc nhẫn màu đen cũng rất đẹp.
Cô ngắm nghía một lúc lâu.
Đột nhiên.
Con hẻm sau nhà của cô bất chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, con hẻm đó chính là con hẻm mà cô đã đi mua súp cay. Đôi lúc cũng sẽ có vài đứa sinh sự dạo quanh con hẻm đó.
Cô cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, mấy lần trước cô đều đóng chặt cửa sổ rồi kéo màn lại.
Nhưng hôm nay.
Cô cũng không biết tại sao mà mình lại lập tức đứng bật dậy hé mở cửa sổ ra.
Từ phía xa.
Cô nhìn thấy một nam sinh dáng người cao cao mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, quay lưng ở đầu con hẻm. Trước mặt cậu là bảy tám người con trai không mặc đồng phục.
Nhưng cái người đang cầm đầu.
Cái người tóc đen có lẫn ít màu vàng kia Thẩm Điềm nhận ra hắn.
Quan Quốc Siêu.
Tim cô đập mạnh, ánh mắt lần nữa nhìn vào người con trai cao cao đang mang bộ đồng phục kia, cậu cúi đầu châm điếu thuốc, lúc cậu cúi đầu xuống cổ áo phía sau hở ra, để lộ sau gáy.
Cô vội đẩy chiếc ghế ra.
Quay người đi rồi lại vòng trở lại, cầm điện thoại lên, thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.
Tiếp theo là vội vã xuống lầu.
Thẩm Xương Minh đang tính tiền nhìn thấy cô chạy xuống, ngơ ngác.
“Muốn ăn khuya sao con?”
“Ba, con muốn ăn súp cay.”
Thẩm Xương Minh: “Con đi lên lầu đi, để ba mua…”
“Không cần đâu ạ, con tự đi mua được, ba đừng nói với mẹ nha, con đi về ngay.”
Thẩm Xương Minh nhíu mày nhưng cô con gái nhìn ông như vậy ông cũng chẳng nỡ từ chối, ông gật gật đầu: “Đi đường lớn nha. Đừng có đi vào trong hẻm.”
“Dạ.”
Thẩm Điềm đáp xong thì lập tức chạy đi như bay.
Cô chạy một mạch đến đầu con hẻm đó. Màn đêm đen kịt trong con hẻm nhỏ, hai bên đang giằng co với nhau, cũng không đúng, phải nói là Quan Quốc Siêu dẫn theo bảy tám người đối đầu với Chu Thận Chi.
Cậu kẹp hờ điếu thuốc trong tay, Thẩm Điềm nhận ra chiếc nhẫn màu đen trên tay cậu.
Cô hít một hơi thật sâu.
Hoảng hốt cầm điện thoại lên.
Nhưng mà đám người trong con hẻm kia bắt đầu đánh nhau rồi, nắm đấm của Quan Quốc Siêu vụt về phía mặt của Chu Thận Chi, cậu lập tức né đầu sang một bên, đầu gối hắn cong xuống, Chu Thận Chi giữ chặt lấy vai của Quan Quốc Siêu, trực tiếp đá thẳng vào bụng của đối phương.
Quan Quốc Siêu kêu lên đau đớn, mấy người con trai khác thấy vậy cũng nhanh chóng xông vào Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi đẩy Quan Quốc Siêu ở trước mặt ra một bên, cúi người né nắm đấm của đám người còn lại. Cậu ung dung thản nhiên, đưa điếu thuốc lên hút một hơi rồi ấn điếu thuốc vào nắm đấm của một đứa đang đấm đến.
Cậu nam đó đau đến khóc.
“Con m ẹ nó…”
Tiếng bước chân ở trong con hẻm nhỏ càng ngày càng hỗn loạn, bọn họ vẫn còn đang mang đôi giày bóng rổ thế nên cọ xát trên mặt đất rất ghê gớm.
Thẩm Điềm kinh hãi, run rẩy.
Cô chăm chăm nhìn thấy cậu né từng đòn công kích.
Thế nhưng vẫn có người đánh trúng.
Đám người đó không phải nhắm vào mặt cậu thì là nhắm vào ngực cậu.
Cậu chỉ có mỗi một mình.
Sao chúng có thể ỷ đông hiếp yếu như vậy!
Trần Vận Lương đâu chứ!
Bọn họ đi đâu rồi!
Thẩm Điềm đứng nép vào cây cột ở đầu hẻm, nhấc máy gọi cho 110* thế nhưng chợt nghĩ lại, không ổn, nếu gọi cảnh sát cậu nhất định sẽ bị bắt vào đồn. Cô siết chặt nắm tay, chốc sau.
(*110: số điện thoại của công an Trung Quốc)
Cô mở đèn flash điện thoại, sau đó kéo khoá kéo của áo khoác lên.
Cũng may cô đã thay đồ ngủ rồi.
Đột nhiên cô đứng ở đầu hẻm, hét lớn: “Alo, đồn công an Minh Nhị ạ? Hẻm 3 đường Minh Nhị có ẩu đả đánh nhau chú ạ, dạ vâng, mấy chú cảnh sát đến nhanh nha chú.”
“Mé.” Bão táp mưa rào trong con hẻm nhỏ bất chợt dừng lại. Mấy tên trong bọn Quan Quốc Siêu bị đánh đến bán sống bán chết nhìn ra đầu con hẻm nhưng điện thoại cô đang bật flash, rất chói mắt, căn bản là không thể nhìn được gương mặt của người gọi điện thoại.
Gương mặt Quan Quốc Siêu trắng bệch, nói với những người khác: “Rút.”
Dứt câu bèn quay lưng bỏ đi.
Nhưng kết quả vẫn bị đôi bàn tay thon dài giữ lại, Chu Thận Chi khẽ dùng lực ấn cậu ta vào trong tường, ấn gương mặt của cậu ta sát vào trong tường.
“Sau này có ngoan ngoãn không nhỉ?”
Quan Quốc Siêu thật sự không dám tin vào mắt mình: “Cảnh sát, cảnh sát sắp tới rồi, Chu Thận Chi! Mày buông tao ra!”
Cậu ta nén cơn đau vùng vẫy.
Chu Thận Chi chà vệt máu trên mu bàn tay vào quần áo của mình.
Nói: “Đến thì đến thôi, vừa hay đến để tóm gọn chúng mày luôn, để cho ba mày vào trong tù mà thăm mày đấy!”
“Đệch…”
“Chu Thận Chi!”
“Mé tao sai rồi, ông đây sau này sẽ ngoan ngoãn đánh bóng rổ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không động đến bất kỳ đứa học sinh nào của Trung học 1, ông đây sai rồi!”
Chu Thận Chi: “Nói lời giữ lời?”
“Giữ, giữ, giữ mà…” Quan Quốc Siêu cật lực gật đầu.
Cánh tay Chu Thận Chi nhấc lên.
Quan Quốc Siêu vừa đứng vững đã quay lưng vội bỏ đi.
Mấy tên khác thậm chí đã tháo chạy ra đầu hẻm từ lâu rồi.
Thẩm Điềm trông thấy vậy.
Tức khắc thở phào, cô buông điện thoại xuống, ngẩn ngơ.
Cậu nam sinh đang ở bên trong con hẻm kia đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn rồi bước ra từ màn đêm đen kịt, ánh mắt nhẹ rơi vào gương mặt của Thẩm Điềm.
Hô hấp của cô lại đột ngột gấp gáp.
Cậu buông tay xuống, đi đến bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp.
“Lần sau đừng như thế nữa.”
“Gặp phải những chuyện như vậy, điều đầu tiên phải làm là chạy đi.” Cậu đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đang xoã bồng bềnh của cô: “Đã nghe rõ chưa?”
– —–
[Tác giả có điều muốn nói]
Bán Tiệt Bạch Thái hét thay cho Thẩm Điềm: Trời moá moá moá moá!!!