Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh đang đứng nói chuyện với nhau phía trước tủ lạnh.
Thẩm Điềm buông cặp sách xuống, đi qua đó, bất ngờ dang tay ôm chầm lấy hai người. Hai vợ chồng họ đều ngơ ngác, Thẩm Xương Minh cũng theo bản năng dang tay ôm lấy vai của con gái mình.
“Sao thế?”
Thẩm Điềm trái phải ôm một người, cô nói: “Chỉ là muốn ôm hai người thôi.”
Vợ chồng Thẩm Xương Minh nhìn nhau.
Trịnh Tú Vân xoa đầu của Thẩm Điềm: “Ở trường bị ăn hiếp rồi à? Hay là thất tình rồi?”
“Con làm gì thất tình đâu!” Thẩm Điềm vụt ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ nói.
Trịnh Tú Vân tít mắt.
“Có thật là không có không?”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Không có!”
Trịnh Tú Vân xoa xoa đầu của cô: “Vậy thì tại sao?”
“Con chỉ muốn ôm hai người một chút thôi cũng không được sao!” Thẩm Điềm bĩu môi: “Không ôm thì thôi.”
Nói xong, cô bèn rời đi. Thẩm Xương Minh bật cười kéo cô lại, dịu dàng nói: “Được được, vừa hay hôm nay cũng thi xong kỳ thi tháng, ngày mai lại là cuối tuần nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt vào, con muốn ăn gì? Thịt sườn kho tàu?”
Thẩm Điềm gật đầu: “Dạ được.”
Trịnh Tú Vân đưa tay ôm chặt cánh tay cô con gái với đôi mắt đã không còn đỏ nữa nhưng vẫn sưng lên.
Nói tên vài món ăn với Thẩm Xương Minh.
Thẩm Điềm mới mang cặp lên lầu.
Thẩm Xương Minh nhìn bóng lưng của con gái rồi quay đầu nói: “Con bé nó có yêu sớm đâu, bà nói mấy thứ đó làm gì?”
Trịnh Tú Vân nhìn Thẩm Xương Minh.
“Bộ yêu sớm mới được thất tình à?”
Thẩm Xương Minh: “…”
Trịnh Tú Vân huơ huơ tay: “Đàn ông các người chẳng hiểu đâu.”
Thẩm Xương Minh: “…”
– —-
Sau khi ăn cơm tối xong.
Tiện thể cô tắm rửa luôn, Thẩm Điềm ngồi trước màn hình máy tính lau lau tóc.
Cô mở máy lên.
Rồi nhấp vào ảnh đại diện của Tào Lộ.
Vẫn còn sáng.
Cô lập tức soạn tin hỏi han.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Đã ăn cơm chưa?
[Uống một ngụm cam lộ]: Ăn rồi nè! Cậu thì sao? Hôm nay chú làm món gì ngon vậy?
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Hôm nay ăn đậu cô ve xào mì.
[Uống một ngụm cam lộ]: Woa! Toàn là đồ tớ thích ăn!
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Lần tới cậu đến nhà tớ đi, tớ bảo ba tớ làm một nồi thật to cho cậu ăn.
[Uống một ngụm cam lộ]: Một nồi bự luôn hả? Thật không?
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Thật, Ngọt này không gạt người ta đâu.
[Uống một ngụm cam lộ]: Hahaha, được, Ngọt là tốt nhất.
Thẩm Điềm trông thấy cậu ấy cười, tâm trạng cô cũng được thả lỏng. Cô chống cằm, nhấp vào nhóm Căn cứ bí mật, cuộc hội thoại gần nhất là giữa tháng chín.
Đến cuối cùng nhóm chat này cũng chẳng còn ai trò chuyện nữa.
Cô mở cuốn nhật ký ra.
Viết ở phía trên cùng.
Chu Thận Chi, sinh nhật ngày 31 tháng 10, cung Thiên Yết.
Ngày mai chính là sinh nhật của cậu ấy rồi.
Tít tít.
Nhóm chat Căn cứ bí mật vang lên thông báo.
Thẩm Điềm mở ra.
[Tần Mạch Mạch]: @Điềm Điềm chính là Ngọt ngào, @Uống một ngụm cam lộ Ngày mai hai cậu có rảnh không? Sinh nhật của Chu Thận Chi, chúng ta giúp cậu ấy tổ chức sinh nhật được không?
Tim của Thẩm Điềm liên tục đập nhanh.
[Uống một ngụm cam lộ]: Được đấy, ở đâu? Mấy giờ?
[Tần Mạch Mạch]: “Mặt trời không lặn” bên cạnh biển đấy, năm giờ rưỡi, cần đi đón các cậu không?
[Uống một ngụm cam lộ]: Woa, bên đó có hơi xa đấy nhưng mà không cần đâu, tớ và Điềm Điềm gọi xe qua là được, Ngọt ơi, có đó không?
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Đây nè, ok nha.
[Tần Mạch Mạch]: Vậy quyết định rồi nha.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Ok.
Trần Vận Lương và Thận Chi đều không online.
Vậy nên chỉ có ba người con gái trò chuyện, màn hình lại một lần nữa yên tĩnh.
Tào Lộ nhắn tin riêng cho Thẩm Điềm.
[Uống một ngụm cam lộ]: Sao Tần Mạch Mạch lại đột nhiên đổi tính nữa rồi, hớ.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Tớ vẫn khá là thích cậu ấy.
[Uống một ngụm cam lộ]: Ê, tớ cũng vậy nhưng mà nghĩ đến việc giúp đại ca qua sinh nhật, nghĩ thôi cũng thấy kích thích, cậu có mua quà không?
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Mua chứ.
[Uống một ngụm cam lộ]: Vậy tớ cũng phải chuẩn bị, ngày mai chúng ta nhất định phải đi xem thử.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Được thôi.
Tắt máy tính, tim Thẩm Điềm vẫn còn đập rất nhanh.
Cô mở cuốn nhật ký ra.
30.10
(^-^)V
Yeah!
Buổi trưa ngày hôm sau sau khi ăn cơm xong, Thẩm Điềm và Tào Lộ bèn bắt xe buýt đến phố mua sắm của trung tâm thành phố Lê Thành. Nơi đây người cực kỳ đông đúc, có cửa hàng bán sỉ cũng có cửa hàng nổi tiếng, trang phục, đồng hồ, đồ trang sức,… gì cũng có.
Tào Lộ rất do dự.
“Không biết mua gì hết, cảm giác như đại ca chẳng có thiếu cái gì cả.”
Thẩm Điềm nhìn ra các cửa hàng rực rỡ màu sắc, cũng rất do dự. Đột nhiên, cô nhìn thấy một cửa tiệm mp3 & mp4, trang trí có chút hoài cổ nhưng bên trong bán tai nghe đều là đời mới.
Thẩm Điềm kéo Tào Lộ vào: “Xem nhà này đi.”
Vừa vào cô đã nhìn trúng chiếc tai nghe màu đen được treo trên tường, cô bảo người bán lấy xuống.
Tào Lộ vừa nhìn.
“Vỡi, cái này mắc thế.”
Ông chủ cười cười: “Cái loại này chất lượng âm thanh cực kỳ tốt, chất lượng âm thanh Dolby đã nghe qua chưa? Mấy đứa có thể thử.”
Tào Lộ ghé sang nghe một chút, chợt “woa” lên một tiếng ngạc nhiên.
Thẩm Điềm cũng đến gần nghe thử, sau đó quyết định lấy nó, cô ra thanh toán, ông chủ nhìn cô nói: “Tặng người ta à?”
Thẩm Điềm: “Dạ vâng.”
Ông chủ cười nói: “Có thể khắc chữ, điểm đặt biệt ở tiệm chú là bất cứ sản phẩm nào cũng có thể khắc.”
Đôi mắt Thẩm Điềm chợt bừng sáng.
Cô cầm bút lên viết trên cuốn vở: “Nhiều niềm vui, mãi bình an.”
Ông chủ nhìn cô rồi gật gật đầu.
Tào Lộ đọc lên: “Nhiều niềm vui, mãi bình an. Ừ, cũng ngọt á.”
Thẩm Điềm đẩy nhẹ cậu ấy một cái.
Tào Lộ bật cười khoái chí, cậu ấy lựa một album của Hứa Tung làm quà sinh nhật nhưng cậu ấy không khắc chữ.
Sau khi mua quà xong, hai người bọn họ đi dạo phố, khoảng năm giờ chiều, khi ánh chiều tà dần buông xuống thì Thẩm Điềm và Tào Lộ mới bắt xe đi về phía “Mặt trời không lặn” bên cạnh biển.
Xuất phát từ trung tâm thành phố nên lộ trình cũng khá xa.
“Mặt trời không lặn” thuộc bãi biển tư nhân, đường bờ biển rất dài, ánh tịch dương trải dài trên bờ biển, vô cùng xinh đẹp, Thẩm Điềm vồ sang cửa sổ bên cạnh Tào Lộ ngắm nhìn.
“Đẹp quá đi…”
Từ xa đã nhìn thấy chiếc SUV màu đen dừng đỗ ở lối vào, lối vào có treo một biển hiệu màu xanh nhạt “Mặt trời không lặn”.
“Chính là ở đây rồi.”
Taxi dừng lại, Thẩm Điềm và Tào Lộ bước xuống xe.
Sau khi tạm biệt chú tài xế thì hai người cùng đi xuống phía dưới, bước vào bãi biển.
“Thẩm Điềm, Tào Lộ, bên này.” Tần Mạch mặc một chiếc váy dài màu đen, vẫy tay với hai người họ.
Dưới ánh tịch dương buông xuống, cô gái kia rất đỗi xinh đẹp, hệt như một vị công chúa nho nhã.
Thẩm Điềm và Tào Lộ nhìn nhau cười rồi nắm tay nhau đi xuống, mặt cát mềm mại vô cùng.
Ở phía xa.
Đã trông thấy nơi nướng thịt trên biển mà Trần Vận Lương đang hì hục thổi lửa, Trịnh Thiệu Viễn đang ngồi bên cạnh lấy than, Giang Sơn thì đang xiên thịt và còn cả Chu Thận Chi đang ngồi trên ghế tay cầm coca đổ vào ly nữa.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông màu đen, một chiếc áo khoác thể thao màu đen và chiếc quần thể thao cũng là màu đen nốt.
Cả người đều màu đen.
Với chiếc cằm rõ nét, dưới ánh chiều tà chầm chậm chiếu lên đôi mày cậu, trông cậu có vẻ có đôi phần tản mạn.
Một tay đặt lên cạnh ghế, xoay xoay chiếc bật lửa.
Tào Lộ giơ lên món quà trên tay, hỏi Tần Mạch: “Quà thì sao?”
Tần Mạch chỉ tay vào chiếc lều ở cách đó không xa: “Để ở đấy là được rồi.”
Cậu ấy nhìn sang Thẩm Điểm.
“Nếu các cậu muốn tặng ngay bây giờ, cũng được.”
Thẩm Điềm im lặng nhìn Tần Mạch, cô cười nói: “Vậy thôi để trễ chút cũng không sao.”
Tần Mạch gật gật đầu: “Được thôi.”
Nói xong, cậu ấy tiến lên trước quàng lấy tay Thẩm Điềm: “Đi thôi, để tớ dẫn các cậu cất quà xong rồi chúng ta qua đó sau.”
“Được.” Tào Lộ đáp lời, ba người đi đến chỗ lều, đặt quà vào bên trong, Tào Lộ nói: “Chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?”
Tần Mạch gật đầu.
“Ừa.”
Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm.
Quan Châu Vân không đến, vậy là quá tốt rồi.
Không có ai khác cả.
Lần này hầu như là chỉ có lớp của bọn họ thôi.
Thẩm Điềm mặc một chiếc váy polo màu trắng, bà Trịnh Tú Vân đeo cho cô một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lam tệp với màu cổ áo của cô, thanh xuân tươi tắn mà lại không kém phần nền nã.
Tào Lộ thì là một chiếc quần ngắn phối thêm thắt lưng và một chiếc áo sơ mi caro.
Ba cô gái cùng quay lại, dưới ánh chiều tà đổ xuống hình thành một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp. Trần Vận Lương đứng thẳng người, nhìn bọn họ, cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Điềm Điềm mặc đồ khác ngoài đồng phục đấy, cũng xinh đẹp ngọt ngào lắm nha!”
“Đúng vậy, xinh lắm.”
“Không mặc đồng phục thì đều đẹp.”
Trịnh Thiệu Viễn và Giang Sơn bèn phụ hoạ theo.
Chu Thận Chi ngước mắt lên, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn qua ba cô gái ấy, Thẩm Điềm với hai bím tóc bị bọn họ kẹp ở giữa, lúc cô trò chuyện, bím tóc cứ khẽ đong đưa nơi cổ áo, vừa tinh nghịch lại đáng yêu.
Ánh mắt của cậu chẳng dừng lại quá lâu.
Rất nhanh thì quay sang nơi khác.
“Nào nào nào, ba mỹ nữ ngồi đây nào.” Trần Vận Lương lách đến, đưa cho mỗi người một cái ghế, Tào Lộ cười tít mắt ngồi xuống: “Cảm ơn nhá, anh mập.”
“Không có gì, không có gì.”
Ghế của Thẩm Điềm đối diện nhưng hơi lệch qua với Chu Thận Chi, khi cô ngồi xuống, tim đập có chút nhanh, cũng may là có vành mũ che lại.
Chu Thận Chi cầm trên tay ly coca được đổ đầy, cậu đứng dậy và đưa cho mọi người, đưa đến trước mặt Thẩm Điềm, Thẩm Điềm vô thức đưa tay ra nhận.
Tay của cô cầm lấy phần đáy ly, cô nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen tuyền của cậu, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn.”
Đôi mắt của cô gái dưới vành mũ tựa như một chú hươu vậy.
Chu Thận Chi khẽ mỉm cười.
“Có vẻ cậu hay nói cảm ơn với tớ.”
Thẩm Điềm ngẩn người.
Cô cũng vô tình buông lời: “Cậu hình như cũng hay vậy.”
Cậu nam sinh lại khẽ bật cười: “Ừ, hình như thế.”
Nói xong.
Cậu quay về ngồi.
Thẩm Điềm cầm lấy ly nước, cúi đầu mím chặt môi để lấp đi nhịp tim đang đập rất nhanh của mình.
Chẳng mấy chốc, trời đã sập tối, toàn bộ đèn đều được bật sáng lên. Bãi biển này rất đẹp, cát trên bãi vô cùng mịn, sóng biển từng cơn từng cơn vỗ vào bờ. Thẩm Điềm bỏ mũ xuống chạy sang giúp Giang Sơn xiên thịt.
Chu Thận Chi đứng bên cạnh lò nướng, nướng thịt cho mọi người, cậu dùng cọ để quét sốt lên thịt.
Tần Mạch đứng ở phía đối diện giúp cậu.
Tào Lộ và Trần Vận Lương đứng cạnh nhau, chỉ huy bọn họ, Trần Vận Lương nói: “Chi bằng bây giờ mình chơi nối thành ngữ đi được không?”
Giang Sơn: “Được á, ai bắt đầu trước.”
Trần Vận Lương nói: “Tớ trước, tam cố thảo lư*.”
(*Ý chỉ sự chân thành, khẩn khoản)
Tào Lộ: “Lư san chân… à không đúng, lư san diện mục*.”
(*Ý chỉ hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, bộ mặt thật (ví với sự việc đã bày ra rõ ràng))
Giang Sơn cười đáp: “Mục không nhất thiết*.”
(*Ý chỉ coi trời bằng vung, tự cao tự đại.)
Thẩm Điềm có chút ngẩn người, ngước mắt lên do dự nói: “Không không… đợi chút, đợi chút… Thiết phu chi thống*.”
(*Ý chỉ đau điếng người, đau như cắt.)
Chu Thận Chi chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp lời: “Thống tâm tật thủ*.”
(*Ý chỉ đau đớn đến tận cùng.)
Tần Mạch cũng rất nhanh nhảu.
“Thủ khuất nhất chỉ*.”
(*Ý chỉ người đứng hạng nhất, số một.)
Trịnh Thiệu Viễn: “Chỉ? Chỉ tang mạ hoè*!”
(*Ý chỉ chửi chó mắng mèo, nói bóng nói gió, chửi gà mắng chó.)
Trần Vận Lương: “Mé, hoè… Cái này khó nha, để suy nghĩ cái đã.”
Chu Thận Chi đặt cánh gà vừa nướng xong vào đĩa, ngữ khí chậm rãi: “Không trả lời được thì làm sao? Nhảy đi được không?”
Trần Vận Lương: “…”
Tào Lộ vỗ tay.
“Nhảy đi, nhảy đi!”
Trần Vận Lương: “Trời moé, nhảy thì nhảy, nhảy thì nhảy! Mở mắt to ra mà coi tớ này.”
Nói xong. Cậu ấy quay người đi đến phần đất trống, dưới ánh mắt của tất cả mọi người cậu ấy bắt đầu nhảy.
“Xoay tròn, nhảy lên, này thì nhắm mắt này…” Thân hình uốn éo kia thật không thua gì những người gầy cả, mọi người đều cười vui vẻ, tiếng cười rộn ràng vang trên bãi biển tỏa ra khắp vùng trời.
Vận Lương nhảy xong thì thở hì hục, khoác tay lên vai Chu Thận Chi: “Này người anh em, vế sau “Chỉ tang mạ hoè” nối như thế nào?”
Chu Thận Chi cười như không cười đáp.
“Hoè nam nhất mộng*.”
(*Gần giống với nhân sinh như mộng, ý chỉ cuộc đời như một giấc mơ.)
“Đệch!” Trần Vận Lương tiết hùi hụi: “Đúng rồi cái này nè! Hoè nam nhất mộng!”
Tào Lộ cười nhạt: “Trả lời không được thì là trả lời không được thôi, cơ mà cậu nhảy cũng được phết ấy.”
Trần Vận Lương gõ vào trán của Tào Lộ.
“Cô nhóc nhà cậu.”
Thẩm Điềm cười đến không thở nổi.
Cô lau lau tay rồi lấy ly đi rót coca vào nhưng không có lon nào được mở sẵn cả, cô đưa tay lấy một lon coca, móc tay vào mở, ai mà ngờ ngón tay của cô lại bị đứt vào lúc này.
Rắc một tiếng.
Có chút đau, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, lập tức buông xuống.
Chu Thận Chi nghe thấy động tĩnh, nhìn sang cô.
“Sao đấy?”
Thẩm Điềm lập tức nói: “Không sao.”
Chu Thận Chi liếc nhìn tay cô rồi nhìn sang lon coca kia, ngón tay thon dài của cậu mở lon coca ra.
Cậu đưa nó lại cho Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm nhận lấy.
Rồi lại nói cảm ơn.
Vừa nói xong.
Cách đó không xa lại truyền đến giọng nói yêu kiều.
“Chu Thận Chi! Sinh nhật vui vẻ!” Giọng nói quen thuộc ấy khiến cho Tần Mạch vội ngẩng đầu, tất cả mọi người trên bãi biển đều lần lượt ngẩng đầu lên và cái mà mọi người nhìn thấy là Quan Châu Vân trên chiếc xe đạp ở quốc lộ, phía sau xe cột theo một chùm bong bóng, đa màu đa sắc, cậu ta đạp xe đến từ xa.
Trong tay còn cầm một cái loa thật to.
Tiếp tục hét lên: “Chu Thận Chi, sinh nhật vui vẻ, năm nay sẽ là năm đầu tiên em ăn sinh nhật cùng anh và sinh nhật những năm sau nữa, em sẽ đều ở bên anh!”
“Trời mé! Quan Châu Vân lúc nào cũng có thể mang đến bất ngờ cho tớ.” Trần Vận Lương kinh ngạc nói.
Đôi mắt Giang Sơn và Trịnh Thiệu Viễn cũng sáng bừng lên.
“Chu Thận Chi, Quan Châu Vân nhà cậu đến rồi kìa!”
“Trời ơi, dễ thương quá vậy!” Giang Sơn bất ngờ nói.
Trần Vận Lương đẩy đẩy vai của Chu Thận Chi: “Này người anh em, đi đi, đi đi kìa, mau đi đón người ta kìa.”
Chu Thận Chi khẽ nheo mắt.
Chẳng động đậy.
Quan Châu Vân ở trên quốc lộ thì đã dừng hẳn xe, vẫy tay về hướng của cậu, ánh sáng giúp nhìn tỏ tường gương mặt xinh đẹp kia của cậu ta cùng nụ cười với đôi mày cong cong.
Cực kỳ rực rỡ.
Châu Vân cứ vẫy vẫy tay nhưng chiếc xe đạp không biết tại sao lại lùi về sau.
Tiếp đó, chỉ nghe thấy cậu ta “ây da” một tiếng, chiếc xe trượt xuống đến cả người cũng chẳng thấy đâu.
“Đệch, có phải cậu ấy rơi xuống ruộng ở bên đó rồi không?” Trần Vận Lương đứng phắt dậy, nét mặt Chu Thận Chi có chút biến sắc, buông bỏ cây quét sốt xuống rồi nhanh chóng chạy về phía quốc lộ.
Giang Sơn, Trần Vận Lương còn có cả Trịnh Thiệu Viễn cũng chạy đi, chẳng mấy chốc bãi biển náo nhiệt kia giờ chỉ còn lại ba cô gái là Thẩm Điềm, Tần Mạch và Tào Lộ thôi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Tào Lộ bóp chặt chiếc ly trong tay, nói: “Ngay bây giờ, tớ có chút ghét cô ta rồi.”
Tần Mạch cắn chặt răng.
Thẩm Điểm: “Chúng ta có nên qua đó xem thử không?”
Tần Mạch: “Xem gì? Xem rồi những thứ này ai trông đây?”
Thẩm Điềm quay sang nhìn đống đồ đạc ở trên bãi biển, trong lều còn có quà mà bọn họ đã mua, cô chợt im lặng và cảm thấy bản thân lúc này có chút ích kỷ.
Cô cũng không muốn đi xem.
Nhiều bạn nam đi như vậy rồi, cậu ta chắc chắn không sao.
Bọn họ đi cũng chẳng giúp ích được gì.
Gió biển chợt thổi vào.
Rất lạnh.
Không có việc gì để làm, Thẩm Điềm bèn cúi đầu thu dọn hết thứ hỗn độn trên bàn, đậy kỹ những đồ đã được nướng chín. Tần Mạch và Tào Lộ cũng đến cùng phụ cô một tay dọn dẹp.
Nhặt hết các chai lọ dưới đất bỏ vào thùng rác.
Rồi lại mang xiên thịt chưa được nướng đậy kỹ càng, lò lửa không có bọn họ làm thì than cũng cháy gần hết rồi.
Mấy phút sau.
Quả thực là có chút lạnh lẽo.
Ba người bọn họ quay về lều trại, ngồi ôm gối ở bên trong nhưng chân vẫn để bên ngoài lều.
Sau một lúc im lặng.
Tần Mạch ngẩng đầu nhìn lên trời sao, nói: “Quan Châu Vân là khoa mỹ thuật đấy, mục tiêu của cậu ta là Học viện múa Bắc Kinh mà nguyện vọng đầu tiên của Chu Thận Chi là Y sinh học của Thanh Hoa. Vì thế mà Quan Châu Vân muốn nhắm vào học viện múa Bắc Kinh đó, mà bây giờ cậu ta cũng được xác nhận là tuyển thẳng rồi.”
Tào Lộ kinh ngạc: “Bộ Quan Châu Vân tính Thận Chi đi đâu là cô ta đi đó hả?”
Tần Mạch gật đầu: “Ừ.”
Tào Lộ vò đầu bứt tóc: “Sao mà có nghị lực dữ vậy, cậu thì sao?”
“Mục tiêu của tớ cũng là Thanh Hoa, tớ đã nói với bản thân mình từ lâu, cậu ấy đi đâu tớ cũng sẽ theo đó.”
Tào Lộ càng kinh ngạc hơn, cậu ấy vô ý nhìn sang Thẩm Điềm.
Dưới ánh sáng ảm đạm bên trong lều, Thẩm Điềm rất yên tĩnh, cô chỉ khẽ cười nhạt, rất lâu sau, cô mới cúi đầu rồi úp mặt vào trong gối. Tào Lộ ngơ ngác một lúc rồi dang tay ôm lấy cô.
Lúc này.
Trần Vận Lương và Trịnh Thiệu Viễn quay lại, đứng ở bên đấy hét tên của bọn họ. Tần Mạch lập tức đứng dậy, nâng váy lên chạy ra ngoài.
Sau khi cậu ấy đi.
Trong lều này chỉ còn lại hai người họ.
Tào Lộ ôm chặt lấy Thẩm Điềm.
Có thể cảm nhận được bờ vai của cô đang run lên.
Tào Lộ khẽ nói: “Chúng ta cố gắng hơn nữa, chắc có lẽ cũng sẽ ổn thôi.”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào.
“Điểm của Thanh Hoa phải trên 670 điểm, tớ, tớ không làm được.”
Cô ấy không có dũng khí mạnh mẽ như Quan Châu Vân,
Cũng chẳng có thành tích học tập ưu tú như Tần Mạch.
Cô dựa vào đâu mà tiếp tục kiên trì.
Nghe đến con điểm này, Tào Lộ cũng chẳng nói ra được lời an ủi nào dành cho cô.
Cậu ấy chỉ có thể ôm chặt Thẩm Điềm hơn.
Nước mắt ướt đẫm cánh tay của Thẩm Điềm, cô lẳng lặng lau đi nước mắt. Ở ngoài lều chợt có người đang đi về hướng này, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tào Lộ nhanh chóng lấy người che lấy Thẩm Điềm.
Rồi nhìn ra ngoài.
Là Trần Vận Lương, cậu ấy nói: “Tào Lộ, Thẩm Điềm, Chu Thận Chi hôm nay có lẽ sẽ không quay về đây nữa, chúng ta có tiếp tục chơi nữa không? Hay về nhà luôn?”
Tào Lộ do dự một lúc: “Tần Mạch nói sao?”
“Cậu ấy muốn quay về rồi.” Trần Vận Lương tiếp tục nói: “Quan Châu Vân bị thương rồi, Chu Thận Chi phải đưa em ấy đến bệnh viện, vậy cho nên là sinh nhật hôm nay có lẽ không ăn tiếp được rồi.”
Tào Lộ vừa nghe xong.
Càng cảm thấy ghét Quan Châu Vân hơn.
Đúng.
Đúng là cậu ta bị thương thì tội nghiệp thật.
Nhưng cũng vì cứ làm quá lên.
Dẫn đến việc dập tắt hết niềm vui cũng như hy vọng của những người khác.
Cậu ấy nói: “Chúng ta cũng đi về đi, người được chúc thọ không còn ở đây nữa chúng ta ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Trần Vận Lương cảm thấy có chút ngại, cậu gật gật đầu, lại hỏi: “Điềm Điềm thì sao? Cũng về nhé.”
Thẩm Điềm bèn nhúc nhích.
Tào Lộ giữ cô lại, nói: “Đúng, cậu ấy tất nhiên là sẽ theo tớ.”
Ngữ khí của Tào Lộ có chút công kích.
Trần Vận Lương cũng không tính toán.
“Được, để tớ gọi xe cho các cậu vậy! Bên đây cứ để bọn tớ dọn là được.”
Thẩm Điềm khẽ ngẩng đầu, giọng nói thì thào, cố gắng phát ra chất giọng bình thường nhất, cô nói: “Chúng tớ giúp các cậu vậy.”
Giọng nói cô đè nén như vậy.
Ngược lại rất mềm mại.
Trần Vận Lương cũng không nỡ từ chối.
Cậu ấy bảo được thôi.
Chỉ có điều trước lúc rời đi cũng quay sang nhìn cô một lần.
Thẩm Điềm lại ở trong lều thẫn thờ một lúc, đợi tâm trạng ổn định, thật may khi vẫn còn một chiếc mũ, cô xoa xoa đôi mắt rồi đội chiếc mũ lên cùng Tào Lộ đi ra ngoài, giúp bọn họ dọn dẹp.
Mãi cho đến lúc đi về.
Bọn họ cũng chẳng trông thấy Thẩm Điềm ngẩng mặt lên.
Tần Mạch cũng nhìn Thẩm Điềm vài lần.
Cô chỉ cúi đầu.
Lúc cô bước lên taxi, Thẩm Điềm kéo lấy tay của Tần Mạch: “Quà của bọn tớ, phiền cậu đưa cho Chu Thận Chi.”
Tần Mạch nhìn cô.
Cậu ấy ấn vành nón xuống.
Nói: “Được thôi.”
Sau khi khựng lại chốc lát.
Tần Mạch nói: “Điềm Điềm, tớ cũng rất mệt, từ lúc Quan Châu Vân xuất hiện, tớ luôn rất mệt mỏi.”
Thẩm Điềm không lên tiếng.
Buông cậu ấy ra rồi ngồi thẳng dậy.
Tào Lộ bảo bác tài lái xe.
Chiếc taxi cứ vậy chạy đi.
Tào Lộ nắm chặt tay của Thẩm Điềm.
Chẳng có ai nói với ai lời nào.
– —–
Về đến nhà.
Thẩm Điềm cố tránh ba mẹ chạy thẳng lên lầu, cô gỡ mũ xuống rồi lấy chiếc váy ngủ và đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong.
Mắt của cô không còn sưng như vậy nữa.
Cô ngồi trước màn hình máy tính.
Tần Mạch gửi cho cô một tin nhắn.
[Tần Mạch Mạch]: Quà của cậu tớ đã đưa cho cậu ấy rồi, mang về nhà cậu ấy.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Cảm ơn.
Sau đó liền im bặt.
Thẩm Điểm cũng không bật máy tính lâu, chốc sau cũng tắt đi.
Cô lấy cuốn nhật ký qua rồi mở ra.
31.10
Sinh nhật vui vẻ, Chu Thận Chi.
Từ mùa hè năm 2013 tớ nhìn thấy cậu thì tớ đã thích cậu mãi cho đến tận bây giờ. Thích cậu là việc của một mình tớ, thích cậu cũng là sự bắt đầu cho chuỗi ngày hỗn độn. Nhưng dạo gần đây tớ hơi mệt một chút, chỉ một chút thôi.
Vậy nên,
Tớ muốn lặng lẽ đưa ra quyết định.
Từ nay về sau, sẽ không quan tâm quá nhiều về cậu nữa.
Chu Thận Chi.
Cậu phải sống thật tốt.
Ngoài ra.
Cậu của tối hôm nay,
Vẫn rất đẹp,
Cho dù là đến cứu Quan Châu Vân cũng rất đẹp.
Cứ thế cô gấp lại cuốn nhật ký rồi lấy một sợi dây chun đen quấn hai vòng quanh cuốn nhật ký, sau đó mang cây bút lông màu đen cô vẫn hay dùng để viết nhật ký cũng kẹp vào trong dây chun. Cuối cùng cô đặt cuốn nhật ký vào trong cùng của ngăn kéo rồi đóng nó lại.
Khoé mắt của Thẩm Điềm lại đỏ nữa rồi.
Cô thốt lên một tiếng rồi dùng hết sức lau đi nước mắt.
Không được khóc.
Không được khóc.
Vẫn tốt thôi mà.
Không được khóc.
Cô nằm dài trên giường, trốn bên trong chiếc chăn, nơi mà cô cho rằng là an toàn với mình nhất, cô tự khuyên nhủ chính mình.
– ——-