Điện thoại đột ngột đổ chuông.
Chu Thận Chi cầm điện thoại lên xem rồi bắt máy, người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì, anh đáp: “Được, tôi biết rồi.”
“Thẩm Điềm.”
Sau khi anh cúp máy thì lên tiếng gọi cô.
Thẩm Điềm bèn ngước mắt lên, đáy mắt của chàng trai lộ ra nét cười tươi tắn, đôi mắt có đôi phần thâm sâu, anh nói: “Công ty tôi đột nhiên có việc gấp, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, lần sau lại hẹn.”
Thẩm Điềm ngẩn người.
Nhanh chóng gật đầu.
Cô nhấp vào phần QR của wechat, đưa sang.
Chu Thận Chi cầm điện thoại lên, quét mã rồi thao tác gì đó trên điện thoại. Xong việc anh bèn đứng dậy, nói: “Tôi đã gọi cà phê cho cậu rồi, nếu cậu không bận thì có thể ngồi thêm chút nữa.”
Giọng của anh ấy vẫn nghe hay như vậy.
Thẩm Điềm “ừ” đáp lời.
Điện thoại của anh lại đổ chuông thêm lần nữa, anh lại đưa điện thoại lên nhìn rồi bắt máy. Ánh mắt liếc nhìn về cô vài giây mới quay hẳn người đi ra phía cửa.
Chàng trai mở cửa ra sau để về.
Thẩm Điềm vẫn ngồi ngơ ngác ở đấy, mọi thứ tựa như một giấc mơ. Anh ấy đột nhiên xuất hiện nhưng rồi cũng vội vã rời đi.
Mãi cho đến khi cô mở điện thoại ra.
Sz đã gửi yêu cầu kết bạn cho bạn.
Cô mới như trong mơ vừa bừng tỉnh.
Cô đi xem mắt lại xem mắt ngay người mà mình từng thầm yêu!
– —
Chiếc SUV đang chạy trên đường.
Chu Thận Chi đeo chiếc tai nghe bluetooth vào, bàn tay thon dài đang điều khiển vô lăng, chạy sang một con đường khác.
Màn hình điều khiển trung tâm đột nhiên sáng lên.
Có một dãy số vừa hiện lên.
Anh ấn vào tai nghe.
Màn hình chợt chuyển.
Giọng nói của Trần Vận Lương vang lên từ trong tai nghe, cười nói: “Này người anh em, hôm nay xem mắt cảm giác thế nào? Haha, không ngờ là Chu Thận Chi nhà ngươi cũng cần đi xem mắt!”
“Ứng phó bà nội thôi.” Giọng nói Chu Thận Chi thờ ơ trầm thấp.
“Vậy cảm giác thế nào?” Trong giọng điệu của Trần Vận Lương toàn là sự hóng hớt.
Chu Thận Chi chuyên tâm tập trung vào tình hình trên đường, im lặng vài giây: “Tao gặp lại Thẩm Điềm rồi.”
“Cái gì?” Trần Vận Lương ngạc nhiên, lập tức phản ứng: “Trời mé, đừng nói với tao là đối tượng xem mắt của mày là Thẩm Điềm đấy nhé!”
“Đúng là cậu ấy.”
Trần Vận Lương ở đầu dây bên kia liên tục kinh ngạc thốt lên “trời moá”, “Tụi bây là kiểu duyên phận gì lạ vậy, không đúng, bây giờ ba mẹ cũng lạ quá nhỉ? Đều ép con cái như vậy sao?”
Anh đặt khuỷu tay lên trên cửa xe, uể oải tựa lưng, không đáp lời.
Ngón tay của anh sờ nhẹ lên cằm.
“Tự nhiên tao cảm thấy, có lẽ kết hôn cũng được.”
Trần Vận Lương ở bên kia như thể có người bóp chặt cổ mình, không nói thành lời. Mất nửa ngày trời, cậu ấy mới kịp phản ứng: “Mày nói gì? Không phải mày nói là để ứng phó bà nội mày thôi sao? Thậm chí mày còn tính tìm một người giả làm bạn gái mày cơ mà, sau đó thì đi lừa bà để bà yên ắng một thời gian. Giờ ý mày lại sao đây?”
Sau khi dừng xe.
Chu Thận Chi dựa lưng về sau, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Điềm ngồi lại một mình ở quán cà phê.
Anh gác tay lên trán, ngón tay gõ gõ trên vô lăng xe.
Anh nói: “Trần Vận Lương, sau khi tao gặp lại cậu ấy.”
“Không hiểu tại sao, tao cảm thấy nếu như người tao cưới là cậu ấy thì tao có thể chấp nhận.”
Trần Vận Lương: “?”
Aaaaa…
Đệch.
Cái thằng này.
Bạn như vậy đột ngột quá! Quá đột ngột luôn rồi!
– —-
Ly cà phê đó, Thẩm Điềm vẫn chưa đụng đến mà mang về. Sau khi quay về căn nhà thuê cùng Tào Lộ, cô ngồi dính trên sofa một lúc lâu rồi lấy điện thoại mình ra gọi video call cho Tào Lộ.
Tào Lộ bắt máy rất nhanh.
“Sao rồi? Gặp người ta chưa hay chưa gặp?”
Thẩm Điềm nhìn thấy Tào Lộ vẫn đang mặc trên người bộ đồng phục, chớp chớp mắt: “Có thể cậu không tin nhưng đối tượng mà tớ xem mắt là…”
“Là Chu Thận Chi!”
“Thì đối tượng cậu xem mắt là Chu Thận Chi thôi mà, có gì…” giây sau, cổ họng Tào Lộ như đông cứng, sau đó là vô cùng kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?! Chu Thận Chi! Cậu chắc chưa? Cậu có chắc là không sai chứ?”
Thẩm Điềm gật đầu: “Tớ cũng đâu có mù.”
Tào Lộ không dám tin.
Cả người đều ngơ ngác.
“Sao cậu ta lại đi xem mắt?”
Thẩm Điềm cầm qua một chiếc gối ôm ôm vào lòng: “Chẳng biết, tớ và cậu ấy nói chuyện còn chưa đến ba câu thì cậu ấy đi rồi, hơn nữa tớ có cảm giác cậu ấy không nhớ ra tớ.”
“Gì vậy trời.” Tào Lộ vẫn rất sửng sốt: “Cậu ta không nói gì nữa sao?”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Cô đem tình hình của lúc đó kể lại hết cho Tào Lộ nghe.
Tào Lộ nhăn mặt nhíu mày.
“Rất lạnh nhạt ư? Không có bất cứ câu chào hỏi nào?”
“Ừ.”
Tào Lộ suy tư một lúc: “Vậy rất có thể cậu ta giống như cậu, vốn không hề muốn tham dự buổi xem mắt này. Vậy nên sinh ra chống đối, nhìn thấy cậu cũng không nhận ra cậu.”
“Nhưng mà, không lẽ cậu ta mất trí nhớ à? Mới có năm năm thôi mà chứ có phải năm mươi năm đâu!”
Thẩm Điềm chẳng lên tiếng.
Cô xoa xoa chiếc gối ôm, thẫn thờ.
Tào Lộ trông thấy cô như vậy: “Thôi dẹp đi, cứ coi như vô tình gặp vậy.”
Thẩm Điềm gật đầu.
Đúng.
Nhưng mà là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn.
Tào Lộ bên kia có việc bận nên Thẩm Điềm không nói chuyện với cô nữa. Sau khi cúp máy, ông nội cũng gửi tin nhắn đến, hôm nay đoán chừng ông sẽ hỏi về chi tiết của buổi xem mắt.
Thẩm Điềm cảm thấy như muốn nổ tung, cô quyết định trốn tránh hai hôm.
Thế là cô gọi điện thoại cho Thẩm Xương Minh nói hai ngày nay cô phải tăng ca, sẽ không về ăn cơm với ông nữa.
Thẩm Xương Minh vừa nghe xong.
“Phải tăng ca ở công ty xuất bản hay là tăng ca ở nhà.”
Thẩm Điềm: “Dạ ở nhà.”
“Vậy đợi chút nữa ba chạy qua đưa cơm cho, con xuống lấy nha, đừng gọi cơm ở ngoài.”
“Dạ vâng ba, thế chút nữa ba nhớ đưa cơm qua cho ông nội nữa nha! Nếu ông có hỏi con, ba cứ nói con rất bận còn chi tiết về buổi xem mắt, sau này con kể với ông sau.”
Thẩm Xương Minh còn không hiểu hay sao.
Con gái của ông như vậy là do bị ông nội dọa cho phát khiếp rồi.
Thẩm Xương Minh: “Được rồi!”
Sau khi tắt máy, Thẩm Điềm đứng dậy thu dọn đồ đạc, xếp gọn đồ của Tào Lộ rồi bỏ vào tủ của cậu ấy. Công việc của Tào Lộ khá là sướng, chính là chuyên viên kiểm thử khách sạn, cậu ấy sẽ tìm lỗi, thiếu sót của các khách sạn lớn. Khi đi công tác căn bản là ăn chơi ngủ nghỉ, khách sạn đều xếp hàng dài phục vụ. Có nhiều lúc Thẩm Điềm dán mặt vào đống bản thảo đến hoa mắt chóng mặt.
Thì lại rất mực ngưỡng mộ công việc này của Tào Lộ.
Cô mở máy tính ra, tiếp tục hoàn thành nốt phần công việc buổi sáng vẫn chưa làm xong.
Sách báo thiếu nhi đợt mới, yêu cầu liên quan đến phần tranh minh hoạ lại nghiêm khắc hơn, đã có tận mấy cái không phù hợp tiêu chuẩn.
Chín giờ rưỡi tối.
Thẩm Điềm đóng máy tính lại, cô lấy bộ đồ ngủ đi tắm rửa.
Sau khi sấy khô đầu tóc lại nằm dài trên giường, ôm gối và lướt weibo.
Trong đầu đôi lúc lại hiện lên cảnh tượng gặp gỡ anh vào hôm nay, trông anh có vẻ đã có gì đó thay đổi nhưng cũng không mấy rõ ràng. Không biết anh ấy có còn đeo chiếc nhẫn đó không, khi nãy sau khi vội vã gặp anh xong.
Thẩm Điềm đã gọi điện cho Tào Lộ nên cũng chẳng để ý ảnh đại diện của anh.
Cô lập tức mở wechat ra.
Kéo xuống dưới.
Ảnh đại diện của anh là một chú chó chăn cừu Đức, anh cúi người đưa tay xoa đầu của nó, ngón tay thon dài, đường nét lại rõ ràng. Thẩm Điềm kéo xuống, trên ngón út của anh vậy còn đeo chiếc nhẫn đen ấy.
Chỉ có điều bị gì đó che đi một chút.
Có vẻ anh rất thích động vật.
Ảnh đại diện QQ là một chú mèo đáng yêu.
Ảnh đại diện wechat thì lại là một chú chó Đức trông rất phúc hậu.
Sz: Thẩm Điềm?
Tin nhắn vừa được gửi đến, tay Thẩm Điềm chợt run lên, không dám tin vào mắt mình.
Sau đó anh ấy gửi luôn ghi âm sang.
Giọng nói trầm thấp.
“Có nhớ tớ không hay là quên rồi?”
Thẩm Điềm hoàn hồn, ngồi bật người dậy, soạn tin nhắn trả lời.
Thẩm Điềm: Nhớ chứ.
Thẩm Điềm: Chu Thận Chi.
Anh khẽ nhướng mày.
“Thật may là cậu vẫn nhớ.”
“Lâu quá không gặp.”
Ngón tay cô chợt khựng lại.
Rất lâu sau đó.
Cô trả lời: “Lâu quá không gặp cậu.”
Vài giây sau.
Giọng nói trầm ấm của anh lại một lần nữa được gửi đến.
“Hôm này thật sự là ngoài ý muốn, vốn muốn trò chuyện với cậu nhưng tớ thật sự có việc, rất xin lỗi.”
“Không sao.”
Thật ra, anh nói một câu, cô trả lời một câu.
Anh khẽ bật cười.
“Vẫn nên xin lỗi chứ, chủ nhật này cậu có rảnh không? Chúng ta hẹn nhau một lần nữa nhé.”
Ngón tay cô chợt ngừng lại, chốc sau, cô nhấn vào ghi âm: “Tớ phải xem xem có tăng ca không đã.”
“Không sao.”
Giọng nói dễ nghe kia lại gửi đến: “Khi nào cậu rảnh thì báo cho tớ.”
Thẩm Điềm: “Được.”
“Ngủ ngon.”
Thẩm Điềm vội vã trả lời.
“Ngủ ngon.”
Màn hình trở lại yên ắng, Thẩm Điểm không cách nào tin được mà lướt đi lướt lại cuộc trò chuyện, đúng là một cuộc đối thoại thật, ngay cả âm thanh cũng rất thật.
Thế mà lúc nãy cô vừa nói gì cơ?
Chủ nhật phải tăng ca ư?
Tuy là có khả năng phải tăng ca thật.
Nhưng mà.
…
A!
Mé!
Haizz.
Bỏ đi.
Thẩm Điềm buông điện thoại, nằm xuống rồi túm lấy chiếc gối che mặt mình lại, cứ vậy mà lăn qua lật lại trên giường. Sau đó, cô ngồi phắt dậy, lấy điện thoại gọi cho ông nội.
Ông nội trông thấy cô gọi đến.
Cố tình gác máy.
Thẩm Điềm bàng hoàng.
Một giây sau, cô mở ra wechat của ông nội.
Thẩm Điểm: Ông nội, cháu sai rồi!
Thẩm Nghiệp Lâm cũng chẳng kiêu ngạo được bao lâu.
Ông nội: Sai ở đâu?
Thẩm Điềm: Buổi tối không sang ăn cơm cùng ông!
Ông nội: Còn gì nữa?
Thẩm Điềm: Không báo cáo tiến độ xem mắt cho ông.
Ông nội: Được rồi, biết sai mà sửa sẽ được khoan hồng!
Thẩm Điềm thấy ông đã nguôi giận, lập tức gọi điện cho ông, lần này ông nội bắt máy rất nhanh, ông nội hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Cái bà già đó bảo cháu trai của bà ta giỏi giang lắm, có rất nhiều người thích đấy. Bà ta bảo thấy gương mặt ông hiền hậu nên mới chịu cháu gái của ông, ông bảo thấy bà gấp gáp nên mới chịu giới thiệu cháu của ông mới đúng. Thế con thấy thằng nhóc đó có ưu tú không? Đẹp trai không? Có đáng để thích không?”
Thẩm Điềm ngơ ngác một lúc.
“Là bà nội của cậu ấy ạ?”
“Đúng rồi.”
“Ông ơi, sao ông lại có thể quen được bà nội của cậu ấy vậy!”
Ông nội nói: “Lần trước lão Lưu đó, không phải ổng chuyển nhà à? Đấy xong rồi chém gió nói tiểu khu nhà ông ta xịn cỡ nào, xong ổng bảo ông qua đó xem thì ông cũng đi qua xem.”
“Trời đất, toàn là biệt thự, cái biệt thự gần nhà lão Lưu trang hoàng rất là ra gì luôn nha. Ông đứng trước cửa nhìn một lúc lâu, thì cái bà già đó bước ra nhìn ông đăm đăm, ông thấy cái thái độ của bà ta cũng không được tốt, hai người cứ vậy mà choảng nhau. Lúc sau cãi mãi cãi mãi ông lại đem con ra khoe với mụ.”
“Sau đó thì, mụ ta cũng không chịu thua bèn khoe khoang cháu trai của mụ, ôi trời ta nói… Điềm Điềm, bây nói ông nghe đi, thằng nhóc đó như thế nào, nếu mà không được thì chúng ta đổi đứa khác!”
Gương mặt Thẩm Điềm như tưởng tượng ra được cảnh mà ông nội kể.
Cô khó khăn ngập ngừng.
Ông nội tiếp tục nói: “Ông bây thấy, chắc chắn là không ổn rồi, nếu mà tốt như vậy thật thì cái bà già kia có cần gấp gáp như vậy không?”
“Ngày mai ông nội tìm cho bây một đứa khác!”
“Ông nội, đợi chút, đợi chút.”
Giọng nói Thẩm Điềm có chút khe khẽ: “Khoan hẵng tìm, gần dây con có hơi bận, phải tăng ca. Ông đợi chút đã nha, đợi con bận xong đã.”
Ông nội nghe xong.
“Được thôi, thế hôm nay thằng nhóc đó có phải là xấu lắm không?”
Thẩm Điềm im lặng vài giây.
“Không đâu ạ, đẹp lắm.”
Ông nội vô cùng cẩn trọng dò hỏi: “Thế… bây cũng thích đúng không?”
Đầu óc Thẩm Điềm tê dại.
Vội vã đáp: “Không có không có đâu ông, con đi ngủ đây.”
Thẩm Nghiệp Lâm bèn nhìn đồng hồ: “Ồ, đúng ha, mau ngủ thôi.”
Sau khi gác máy, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu tựa lưng vào đầu giường, cô nhắm mắt lại, rất lâu sau mới kéo chăn lên vào cuộn người vào, ngủ thiếp đi.
– —-
Hai ngày cuối của tuần này khá là bận rộn, tổng biên tập ở trên cứ liên tục hối thúc, bản thảo của hoạ sĩ cứ chỉnh sửa hết lần này đến lần khác. Mỗi một bản Thẩm Điềm đều phải đích thân kiểm tra, đến dấu chấm câu cũng phải lấy kính lúp phóng ra mà xem.
Cô trợ lý nhỏ thiếu chút nữa là cột trên trán 4 chữ “Nỗ lực phấn đấu” nữa thôi.
Cô pha cho Thẩm Điềm một ly cà phê.
Nói: “Chị Thẩm, lần này chúng ta nhất định sẽ nộp lên một bản thật là đẹp.”
Cô trợ lý nhỏ mím chặt môi.
“Tránh cho mấy cái người kia cứ soi mói mình mãi.”
Thẩm Điềm uống một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn cô ấy, nói: “Không sao, soi cứ soi đi mình cũng đâu mất miếng thịt nào.”
Cô trợ lý nhỏ: “Chị tốt bụng thật.”
Điện thoại cô đột nhiên rung lên, Thẩm Điềm cầm lên xem ra là Thận Chi gửi tin nhắn wechat đến cho cô.
Tay cô có chút hồi hộp, mở ra.
Sz: Chủ nhật có rảnh không?
Thẩm Điềm vô thức ngước lên nhìn cuốn lịch ở trên bàn, nghĩ đến quá trình bất ổn của cuộc mai mối này giữa ông nội và bà nội của anh, có phải anh ấy cũng chỉ bị ép hay không.
Nếu đã nhận ra nhau.
Thì dường như cũng không cần thiết phải trốn tránh làm gì.
Trốn quá nhiều.
Trái lại làm cho anh ấy sinh nghi.
Thẩm Điềm: Rảnh.
Sz: Được, vậy đi ăn cơm chung thôi.
Thẩm Điềm: Ừ.
– —–
Buổi chiều hôm chủ nhật, Thẩm Điềm chọn đồ mất hơn cả tiếng đồng hồ.
Sau đó lại chọn một chiếc quần jean ôm và một chiếc áo phông màu trắng, cô không trang điểm chỉ vẽ một chút chân mày và tô một màu son thật nhẹ.
Những thứ loè loẹt nhiều màu kia dường như thích hợp hơn với Quan Châu Vân.
Nghĩ về cô gái này trong quá khứ, Thẩm Điềm luôn cảm thấy hình tượng của cậu ta vẫn vô cùng hoạt bát, diễm lệ.
Cô đeo theo chiếc túi màu đen nhỏ.
Khởi động chiếc xe ô tô nhỏ của mình rồi chạy về phía nhà hàng mà Chu Thận Chi đã đặt.
Nhà hàng mà anh đặt.
Là một nhà hàng món Âu có tiếng ở vùng này.
Thẩm Điềm đỗ xe xong.
Thì đi lên lầu.
Vừa bước ra thang máy, phục vụ đã đứng ở trước dẫn đường.
Thẩm Điềm lập tức nhìn thấy anh, anh mặc một chiếc áo thun màu đen cùng với một chiếc quần jean. Anh tựa lưng vào ghế thong thả ung dung lật xem thực đơn, đôi mắt được ánh đèn nhè nhẹ soi xuống, lộ ra vài phần tản mạn và lạnh lùng.
Thẩm Điềm nắm chặt chiếc túi.
Sau đó bước qua rồi ngồi xuống vị trí ở đối diện anh.
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên.
Chằm chằm nhìn cô.
Thẩm Điềm đặt chiếc túi xuống, ngồi thẳng người, mím chặt môi.
Cứ như vậy.
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu.
Đột nhiên.
Chu Thận Chi đặt thực đơn xuống, khẽ nhếch môi: “Thẩm Điềm.”
Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong, lập tức đáp lời: “Đại ca Chu Thận Chi.”
Chân mày anh chợt nhướng lên.
“Cậu gọi tớ là gì chứ?”
– —-