Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0
Lần thứ 2601
“Tôi là Otonashi Aya.”
Học sinh chuyển trường chỉ thì thầm mấy từ như thế.
✵
“Trời đất ơi! Hết xảy luôn!”
Bạn của tôi Usui Haruaki, người đang ngồi kế bên cạnh tôi, nói khá lớn tiếng dù bây giờ vẫn còn đang giữa tiết học. Cậu ấy đập mạnh vào vai tôi.
Haruaki này? Cậu biết đấy, cậu vỗ đau lắm và người ta đang nhìn kìa…
Phía cuối lớp học, theo hướng mà Haruaki đang nhìn, học sinh chuyển trường – Otonashi Aya – đang ngồi đó.
“Nàng đã nhìn tớ! Tuyệt quá!”
“Ừ, khi cậu xoay người lại để nhìn người ta, người ta nhìn lại cậu cũng là điều tự nhiên.”
“Hoshii, cậu không có chí khí nam nhi gì cả.”
Cái quái gì…? Chí khí nam nhi?
“Thôi nào, nàng đẹp quá đi thôi! Giống như một bức tranh nghệ thuật của thế giới…rồi sẽ được công nhận là kho báu quốc gia. Ôi, đã trễ quá rồi, trái tim của tớ đã bị đánh cắp…Tớ sẽ đi tỏ tình với nàng.”
Nhanh thật!!
Tiếng chuông vang lên. Sau khi chúng tôi đứng dậy chào thầy giáo, Haruaki tiến thẳng đến chỗ của Otonashi.
“Otonashi Aya-san! Tôi đã yêu bạn từ cái nhìn đầu tiên. Anh yêu em!”
Ôi trời, nó làm thật sao…
Tôi không thể nghe thấy câu trả lời của Otonashi, nhưng nhìn mặt Haruaki là tôi biết ngay kết quả. À, không…không cần nhìn mặt cậu ấy cũng đoán được rồi.
Haruaki trở về chỗ ngồi đằng trước mặt tôi.
“Vô lý…tớ mà bị từ chối sao?”
Làm sao cậu dám nghĩ mình sẽ thành công chứ…Thật đáng nể.
“Không đúng sao? Tự nhiên lại đó tỏ tình chỉ làm cô ấy thêm bực mình thôi!”
“Ừm, tớ hiểu ý cậu rồi. Thôi được, tớ sẽ đi tỏ tình lại lần nữa. Nhưng lần này tớ sẽ không gây bất ngờ! Một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu được cảm xúc của tớ.”
Một mặt tôi cho rằng có lối suy nghĩ lạc quan đó quả là đáng ghen tị, nhưng mặt khác thì tôi thà không có còn hơn.
“Hai cậu đang đùa giỡn gì đó? Đối với tôi thì rất là hài hước, nhưng bọn con gái đang liếc nhìn khinh bỉ hai cậu kìa.”
Daiya nhập hội chúng tôi.
“Hả!? Đúng ra chỉ có mình Haruaki bị coi thường thôi chứ!?”
“Không, cả cậu cũng bị dính. Tụi con gái xem hai cậu cùng loài với nhau.”
“Ô hô, cùng loài với tớ sao? Thật vinh dự! Đúng không, Hoshii?”
H-hết chịu nổi rồi…
“Thôi nào Daiyan. Ngay cả cậu cũng muốn tiếp cận cô ấy, đúng không?”
Haruaki đẩy hông Daiya. Lí do mà cậu ấy dám làm như vậy là vì cả hai người đã là bạn của nhau từ hồi nhỏ, hoặc chỉ vì cái tính vô tư đến hồn nhiên của Haruaki.
Daiya thở dài rồi trả lời ngay lập tức.
“Không hẳn vậy.”
“Không thể như thế được! Vậy ai có thể làm tim cậu đập loạn xạ lên hả Daiyan!?”
“Otonashi-san đẹp rồi thì đã sao? Ngay cả khi tôi thừa nhận rằng cô ta cũng dễ thương thật, tôi cũng không muốn tiếp cận cô ta.”
“Hả…?”
“Haruaki, cậu không hiểu gì hết đúng không? Thôi, điều đương nhiên là một con khỉ chỉ sống theo bản năng như cậu khó có thể cảm nhận được cái cảm giác ấy, chạy theo mọi đứa con gái miễn là gương mặt của con nhỏ đó đó trông xinh xắn một chút.”
“Gì vậy!? Bản năng thì có liên quan gì tới ngoại hình?”
“Bởi vì ngoại hình của một đứa trẻ liên quan trực tiếp đến sự thành công của nó, nên bị một người có ngoại hình đẹp lôi cuốn cũng là theo bản năng.”
“Ồ”, “Ồ” – Tôi và Haruaki đều tỏ vẻ thán phục cùng một lúc. Daiya trông có vẻ kinh ngạc như thể hắn bị sốc khi chúng tôi không biết một chuyện đơn giản như thế.
“À, tớ hiểu rồi Daiyan! Thì ra cậu định nói rằng vẻ đẹp của cô ấy rạng ngời đến nỗi cậu không dám làm quen! Vậy là thua rồi! Đúng không? Như con cáo tự nhủ rằng ‘nho vẫn còn chua lắm’ khi nó không với tới chùm nho được. Người ta gọi đó là tự sướng đấy. Thật mất hình tượng! Mất hình tượng quá Daiyan à!”
“Tôi nói cậu nghe không thủng hả? Cái quái gì?…thôi, nửa câu trước cũng không sai lắm. Còn nửa câu sau tôi sẽ giết cậu.”
“Ô hô, vậy ra cậu không dám làm quen với nàng.”
Cuối cùng, Daiya đấm Haruaki khi cậu ấy đang ra vẻ chiến thắng. Oaa, những gì Daiya đang chịu đựng được tích tụ vào cú đấm đó, trông như là…
“Không phải là ‘tôi không thể tiếp cận được cô ta’, mà là ‘cô ta không tự mình đến đây làm quen với tôi thôi’.”
“Cậu còn kiêu ngạo cái gì vậy? Nói đi Hoshii, thằng này tự tin quá đáng chỉ vì nó đẹp trai thôi đúng không?”
Haruaki khẳng định mà không thèm chịu thay đổi cách nói.
“Không phải cô ta không làm quen với tôi bởi vì tôi ở ngoài tầm với! À, cũng có thể lắm, nhưng không phải đối với cô ta.”
“Úi trời, giờ nó lại nói mấy thứ khó hiểu kìa.”
“Cô ta không xem tôi như ở ngoài tầm với, và cũng không thèm quan tâm đến cái phân loại đó. Ngay từ lúc đầu, cô ta đã không quan tâm đến chúng ta rồi. Giống như chúng ta xem côn trùng chỉ là côn trùng, cô ta cho rằng người cũng chỉ là người. Thế thôi. Cô ta cũng không hề quan tâm đến những sự khác biệt nhỏ nhặt như gương mặt bảnh trai của tôi và gương mặt xấu xí của Haruaki. Cứ như thể chúng ta không cần nhận biết giới tính của mấy con gián vậy. Làm sao mà các cậu lại muốn làm quen với một đứa con gái như thế chứ?”
Ngay cả Haruaki cũng thấy bị lấn át bởi những lời nhận xét tàn nhẫn về Otonashi và chỉ im lặng.
“…Daiya.”
Vì vậy tôi mở miệng ra nói.
“Xem ra cậu rất quan tâm đến Otonashi-san nhỉ!?”
Daiya không thể nói nên lời. À, đó cũng là phản ứng cực kì hiếm thấy. Nhưng tôi nói không đúng sao? Không cần biết ý kiến của hắn chính xác hay không, chắc chắn hắn đã quan sát cô ấy đến một mức độ nào đó mới đưa ra phân tích chi tiết đến như vậy.
“…xì, tôi chả quan tâm!”
“Ồ, cậu đỏ mặt rồi kìa!”
“…này Kazu. Cậu sắp đạp lên bãi mìn nếu cậu cứ tiếp tục như thế. Hay cậu muốn tôi cho cậu ăn hành nhiều đến mức ngoài sức tưởng tượng của cậu cho đến khi nào cậu bị khủng hoảng tinh thần để rồi cứ nhìn thấy hành là nổi mề đay?”
Thấy rằng Daiya cũng đã bắt đầu nổi nóng, tôi cố cười gượng để hắn quên đi.
Nhưng kiểu gì thì dường như Daiya cũng biết rằng hắn không thể thân thiện được với Otonashi.
“Ngay cả các cậu với cái trực giác kém cỏi của bọn côn trùng kia cũng sớm nhận biết được sự bất thường của cô ta thôi.”
Một cái cớ dở tệ.
Nhưng đây cũng không phải là điều duy nhất.
Những điều hắn nói là hoàn toàn chính xác.
✵
Ngay sau khi tiết chủ nhiệm kết thúc, Otonashi đột nhiên giơ tay lên. Thầy Hokubo thấy cô ấy, nhưng cô ấy không thèm quan tâm xem thầy có đồng ý hay không, cô ấy đứng dậy và bắt đầu nói.
“Tôi muốn nhờ các bạn ở lớp thứ sáu năm nhất một số việc.”
Otonashi cũng không quan tâm đến chuyện chúng tôi đang chết lặng đi và tiếp tục.
“Chỉ năm phút thôi. Bỏ ra một chút thời gian cũng không có vấn đề gì, đúng không?”
Không ai đáp lại, nhưng dù sao cô ấy vẫn tiến lên bục giảng. Cô ấy lùa thầy Hokubo ra khỏi lớp học như thể đó là chuyện hoàn toàn bình thường, và thế vào chỗ của thầy. Mặc dù đây đúng ra một cảnh bất thường, tôi lại có cảm giác hoàn toàn quen thuộc. Nhìn phản ứng của những học sinh khác, bọn họ dường như cũng nghĩ như vậy.
Cả lớp không có một tiếng động nào, hoàn toàn yên tĩnh.
Otonashi đứng trên bục giảng, nhìn thẳng trước mặt và nói.
“Các bạn hãy viết
Otonashi bước xuống dưới bục giảng một lần nữa và đưa một vài món đồ cho học sinh ngồi bàn đầu. Những đứa học sinh bàn đầu lấy một tờ giấy trong đó rồi chuyền xuống phía sau, cứ như đang phân phát tài liệu trong các giờ học.
Nó đã đến chỗ tôi. Đó là một mảnh giấy trắng trơn bình thường dài chừng 10cm.
“Khi các bạn viết xong, xin hãy đưa lại cho tôi.”
“
Khi Kokone thay mặt cả lớp hỏi, Otonashi giải thích ngắn gọn.
“Tên của tôi.”
Nghe xong, cả lớp bắt đầu ồn ào. Vừa vừa phải phải thôi chứ. Ý của tôi là…tôi không hiểu. Tên của cô ấy? Ai cũng biết điều đó. Dù gì thì mới hồi sáng nay cô ấy đã tự giới thiệu mình là “Otonashi Aya”.
“Ngớ ngẩn!”
Một người lên tiếng. Chỉ có một người dám nói cái giọng đó với Otonashi.
Oomine Daiya.
Tất cả những học sinh trong lớp nín thở. Đó là vì ai cũng biết rằng không nên gây thù chuốc oán với Daiya.
“Tên của cô là Otonashi Aya. Tại sao cô lại muốn bọn tôi viết ra? Hay cô muốn bọn tôi phải nhớ được tên của cô cô mới hài lòng sao?”
Otonashi vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả khi đối diện với kiểu nói chuyện như thế.
“Tôi chỉ sẽ viết . Nhưng tôi cũng đã nói với cô rồi. Vậy thì tôi cũng không cần phải ghi ra, đúng không?”
“À, tôi cũng không quan tâm.”
Rõ ràng là hắn cũng không trông đợi một câu trả lời đơn giản như vậy. Hắn không nói gì thêm.
Hắn tặc lưỡi, cố tình xé tờ giấy cho tiếng phát ra thật to rồi ra khỏi lớp học.
“Sao vậy? Các bạn chưa viết xong à?”
Không ai có thể bắt đầu viết. Tuy không nói ra, nhưng trông họ từ ngạc nhiên đến bị lấn át. Cô ấy coi thường Daiya. Là bạn cùng lớp với Daiya, chúng tôi biết điều đó ấn tượng đến mức nào.
Chắc chắn không ai biết ý định của Otonashi. Nhưng không sao. Cuối cùng, cũng chỉ có một thứ chúng tôi có thể ghi vào.
Chỉ là cái tên .
Người đầu tiên đưa tờ giấy cho Otonashi là Haruaki. Thấy cậu ấy đứng lên, một vài đứa trong lớp cũng đi theo. Vẻ mặt của Otonashi không thay đổi nhiều lắm khi cô ấy nhận được từ giấy từ Haruaki.
Đó chắc chắn là…câu trả lời sai.
“Haruaki.”
Tôi gọi Haruaki khi cậu ấy tiến về phía tôi sau khi nói chuyện với Mogi.
“Sao vậy, Hoshii?”
“Cậu ghi gì trong đó?”
“Sao? À, cậu chỉ có thể ghi vào thôi, đúng không? Dù vậy tớ quên ghi chữ cuối cùng rồi.”
Haruaki nói, hình như cậu ấy hơi thất vọng.
“…ừ rồi, chắc ghi vậy là được…”
“Đừng có lưỡng lự nữa, viết vào nhanh lên!”
“Nhưng cậu thực sự nghĩ rằng cô ấy làm vậy để bắt chúng ta viết tên cô ấy sao?”
Nếu như vậy thì tôi không biết chuyện này có ý nghĩa gì.
“Đương nhiên là không.”
Sự nghi ngờ của tôi đã được xác nhận.
“Hả? Nhưng…cậu ghi là , đúng không?”
“Ừ…nghe này, Daiyan thông minh đến nỗi chả biết đùa giỡn, phải không nào? Thôi, nhưng ngược lại, tính cách của hắn tệ hại đến mức cũng không có gì hấp dẫn cả.”
Bởi vì cậu ấy đột ngột đổi chủ đề, tôi cúi đầu xuống.
“Và nó nói rằng ‘Tôi chỉ có thể viết ’. Vậy nó không biết phải ghi gì khác hơn nữa. Đương nhiên là tớ cũng thế. Cậu biết đấy, chúng ta chỉ có thể ghi như vậy, bởi vì chúng ta không còn cách nào khác.”
“Nếu cậu không nghĩ ra bất kì điều gì…cậu không thể ghi ra được.”
“Chính xác. Nói cách khác, chúng ta không phải là đối tượng cô ấy nhắm tới.”
Tôi có cảm giác rằng lời nói của Haruaki đã đánh trúng mục tiêu. Cậu ấy hoàn toàn đúng.
Nói cách khác, Otonashi phớt lờ hầu hết học sinh trong lớp và làm việc này chỉ dành cho một người có thể nghĩ ra được điều gì đó.
Tôi bắt đầu hiểu ra tại sao lúc nãy trông Haruaki lại thất vọng như vậy. Cậu ấy yêu Otonashi từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy thường hay đùa giỡn, nhưng tôi chưa thấy Haruaki tỏ tình với ai khác trước đó. Cậu ấy chắc đã rất nghiêm túc.
Nhưng cô ấy còn không xem Haruaki là bạn. Sự tồn tại của cậu ấy đã bị phớt lờ…đúng như Daiya nói.
“…Haruaki, cậu thông minh đột xuất đấy.”
“Này, ‘đột xuất’ là sao hả!”
Trong khi tôi đang cố che giấu sự xấu hổ khi ăn nói thô lỗ bằng một nụ cười, Haruaki cười trừ.
“Gặp lại cậu sau. Nếu bây giờ tớ không đi ngay thì tớ sẽ bị mấy anh lớp trên giết mất. Không, tớ không phóng đại đâu!”
“À, ừ, cứ đi đi.”
Dường như câu lạc bộ bóng chày tàng tàng đó cũng đòi hỏi khắt khe thật.
Tôi nhìn vào tờ giấy trắng của tôi. Tôi định viết vào , nhưng cuối cùng tôi lại không thể làm như vậy.
Tôi liếc nhìn Otonashi. Không có một sự thay đổi nhỏ nào khi cô ấy nhận những tờ giấy đó. Tôi nghĩ rằng mọi tờ giấy đều ghi rằng .
— một người không thể nghĩ ra một thứ gì khác thì không thể ghi gì vào đó được.
“…”
Vậy tôi phải làm gì đây?
Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được thứ gì đó. Không hiểu vì sao, một cái tên kì lạ chợt hiện lên trong đầu tôi .
Không, tôi biết mà. Có điều gì đó không ổn với đầu óc của tôi rồi. Tại sao lại là !? Tôi không biết cái tên này ở đâu ra. Nếu tôi đưa cho cô ta cái tên này, có lẽ cô ấy sẽ hét vào mặt tôi mấy câu đại loại như
Nhưng nếu đây, có thể,…đây là câu trả lời mà cô ấy mong muốn chăng…?
Sau khi lưỡng lự xong, tôi bắt đầu viết vào tờ giấy 10cm đó.
Tôi đứng lên và tiến tới chỗ Otonashi. Người ta không còn xếp hàng nữa. Có vẻ như tôi là người cuối cùng. Tôi lo lắng đưa mảnh giấy của tôi. Otonashi nhận lấy nó, không nói một lời nào.
Rồi cô ấy nhìn những gì được viết trên đó.
Rồi vẻ mặt của Otonashi thay đổi, thay đổi rất nhiều.
“…ơ?”
Otonashi, người không bày tỏ chút phản ứng nào khi đối diện với giáo viên lẫn Daiya, lại mở to mắt lên?
“Hahaha…”
Đột nhiên cô ấy phá ra cười.
“Hoshino.” – “Ồ, anh vẫn còn nhớ tên của tôi.”
Tôi hối hận ngay lập tức. Bởi vì ngay khi cô ấy ngưng không cười nữa, cô ấy giận dữ nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù mấy đời nhà cô ấy vậy.
“…Anh…! Anh đang đùa giỡn với tôi phải không!?”
Dường như cô ấy đang kiềm chế cơn nóng giận của mình vì cô ấy đang nói với giọng rất nhỏ nhẹ. Tôi đã đoán ra được phần ‘đùa giỡn’, nhưng giọng điệu của cô ấy khiến tôi bất ngờ.
Cô ấy dùng hết sức nắm lấy cổ áo của tôi.
“Oái! T-tớ xin lỗi! T-tớ không có ý chọc giận cậu…”
“Vậy ra anh nói với tôi rằng anh viết ra câu trả lời này mà không có ý trêu chọc tôi sao?”
“…ờ, thì…Cậu nói…cũng đúng. Có lẽ tớ đang trêu chọc cậu.”
Đây có thể là đòn đánh kết liễu.
Cô ấy không hề buông tôi ra một phút nào, và lôi tôi xềnh xệch đến sân sau của trường.
✵
“Hoshino, anh đang trêu chọc tôi đúng không?”
Otonashi đẩy tôi vào tường và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Tôi không giỏi thực hiện các kế hoạch đến thế. Tôi tự biết mà. Đó là một kế hoạch gần giống như nói rằng . Không, đó còn không phải là một kế hoạch nữa là. Nhưng rồi…Tại sao anh lại để mắc câu vậy? Và đây đã là lần thứ hai tôi làm chuyện này! Lần đầu tiên anh hoàn toàn không để ý đến việc đó!”
Cô ấy buông cổ áo của tôi ra, nhưng ánh mắt của cô ấy là quá đủ để khiến tôi không thể di chuyển được.
Otonashi cắn môi nhìn tôi và thở dài.
“…không, mình mất bình tĩnh bởi vì bởi vì cuối cùng mình cũng tóm được thủ phạm bằng một cách rất lố bịch. Nhưng tình hình bây giờ đã có tiến triển hơn rồi, mình nên vui mừng mới phải.”
“…ừ, đúng đó. Cậu nên vui lên đi! Hahaha…”
Otonashi lại tức giận trước nụ cười gượng gạo của tôi, tôi nghĩ mình nên giữ mồm giữ miệng.
“…Tôi không hiểu. Thực ra, tôi nghĩ đúng ra anh phải chịu thua sự kiên trì của tôi…nhưng nhìn cái mặt ngớ ngẩn, thoải mái của anh kìa!”
Còn hơn cả ngớ ngẩn, tớ chả hiểu cậu đang nói về cái quái gì.
“Anh phớt lờ tôi 2 600 lần rồi. Dù sự kiện này có tiếp diễn bao lâu đi chăng nữa, tôi sẽ không đầu hàng. Tuy vậy, tôi cũng mệt lắm chứ. Đúng ra anh cũng phải giống như tôi, nhưng làm sao mà bây giờ trông anh lại bình tĩnh như vậy!”
Tôi nên làm gì đây…Tôi không biết cô ấy đang nói về chuyện gì.
Rõ ràng là cô ấy nhận thấy sự bối rối của tôi rồi nghi ngờ liếc nhìn tôi.
“…Có lẽ anh không nhận thức được sao?”
“Nhận thức? Về cái gì?”
“…được thôi. Dù bây giờ anh có đang giở trò gì hay không, một lời giải thích cũng không có hại gì lắm. Hừm, đúng rồi. Nói một cách đơn giản — Tôi đã ‘chuyển trường’ 2 601 lần.”
Tôi chỉ có thể đứng như trời trồng.
“Nếu bây giờ anh vẫn đang diễn kịch thì anh cũng khá lắm đấy. Nhưng rõ ràng là nếu anh thật sự , mặt của anh lại trơ ra như vậy. Sao cũng được. Tôi sẽ giải thích cho anh những gì tôi biết. Ừm – hôm nay là ngày 2 tháng 3, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Tôi rất thoải mái khi nói rằng tôi đã lặp lại ngày 2 tháng 3 này 2 601 lần rồi, nhưng điều đó không hoàn toàn chính xác. Vì lí do này nên tôi sử dụng cách nói ‘Chuyển trường’, dù nó cũng không hoàn toàn phù hợp cho lắm.”
“Haa…”
“Tôi đã quay lại lúc 6 giờ 27 phút sáng ngày 2 tháng 3 2 601 lần.”
“…”
“‘Quay lại’ chính là cách diễn đạt đúng nhất theo cách nghĩ của tôi, nhưng về cơ bản thì không phải như vậy. Vì thế, ở đây tôi dùng từ ‘Chuyển trường’, bởi vì nó gần hơn với những gì thực sự diễn ra – ”
Otonashi nhìn thấy tôi đang há hốc mồm. Cô ấy gãi đầu.
“À, thôi đi! Sao anh ngốc quá vậy! Nếu có chuyện gì xấu xảy ra đối với anh sau 6 giờ 27 phút sáng, anh chỉ việc tự nhủ mình là , đúng không!?”
Cô ấy hét vào mặt tôi như đang sôi sùng sục lên. Không, không…không có ai lại hiểu ngay một chuyện bất ngờ như thế, đúng không nào?
“…Tớ không hiểu lắm, nhưng vậy ra cậu đang lặp đi lặp lại một khoảng thời gian phải không?”
Ngay khoảnh khắc tôi nói câu đó.
“À—”
Cái gì? Cái gì vậy?
Tôi đấm vào ngực mình, nơi mà cái cảm giác căng thẳng kì lạ này tấn công tôi. Khó chịu…‘khó chịu’ vẫn chưa đủ. Đó là một cảm giác kì quái cứ như thể thành phố mình đang sinh sống bị thay thế bằng một thành phố khác nhưng không ai để ý chuyện đó ngoài mình ra.
Kí ức của tôi vẫn chưa quay về. Tôi không nhớ gì hết.
Nhưng không hiểu vì sao tôi có thể cảm giác được rằng chuyện này >.
Otonashi đang nói thật.
Hoàn toàn là sự thật.
“Cuối cùng anh cũng đã hiểu rồi hả?”
“…t-từ từ đã nào.”
Cô ấy đã trải qua ngày 2 tháng 3 với 2 601 lần. Chỉ thế thôi đã đủ để làm tôi rối trí, nhưng cơ bản là Otonashi đang ám chỉ.
“…Tôi đã làm chuyện này sao?”
“Đúng.”
Otonashi trả lời ngay lập tức.
“T-tại sao tôi lại làm như vậy.”
“Làm sao tôi biết được động cơ của anh.”
“Tôi không làm chuyện này!”
“Làm sao mà anh khẳng định như vậy trong khi anh còn không tự nhận thức được?”
Tại sao lại là tôi? Tôi định nói ra, nhưng liền nhận thấy một điều. Chỉ có một nguyên nhân khiến cô ấy để mắt đến tôi.
Đó là — bởi vì tôi đã viết vào tờ giấy.
“Giống như anh, những người khác, những người bị lôi kéo vào chuyện này, không có cách nào để nhớ lại những chuyện trong quá khứ đã được xem là tôi đã nhắc đến trong những vòng lặp trước.”
Nhưng tôi lại nhớ cái tên này. Tôi phải thừa nhận rằng thật thiếu suy nghĩ khi cái tên lại tự nhiên xuất hiện.
“Tôi cũng không biết liệu nó có tác dụng hay không, nhưng tôi luôn cố gắng hành động như thể nó vẫn còn nằm trong kí ức của những người khác. Tôi chờ thủ phạm, người cũng có cùng kí ức về những vòng lặp trong quá khứ
“…kể từ khi nào mà cậu nghi ngờ tôi? Ý của tôi là cậu đã nói riêng cho mình tôi biết cái tên ở thế giới nào trước đó, đúng không?”
“Thường thì tôi không đặc biệt chú ý một người có vẻ vô hại như anh.”
“Rồi sao…?”
“Hừm, đương nhiên là tôi đã kiểm tra mọi người, từng người một, và nói với họ cái tên này, bởi vì về cơ bản thì thời gian của tôi là vô hạn.”
Thời gian của cô ấy là vô hạn.
Thời gian mà Otonashi đã bỏ ra. Lớn đến nỗi tôi không thể gọi là phóng đại được nữa.
Giờ thì tôi đã hiểu. Thời gian của cô ấy là vô hạn, đó là lí do tại sao cô ấy lại thực hiện một kế hoạch vớ vẩn như vậy, bắt cả lớp ghi tên cô ấy, với cái hi vọng nhỏ nhoi rằng một người nào đó sẽ viết . Thực ra, cô ấy còn không có hi vọng gì nữa kìa. Tất cả các ý tưởng khả thi nhất đều đã hoàn toàn cạn kiệt trong vòng 2 601 lần ‘Chuyển trường’, nên chắc chắn đây chỉ là một cách giết thời gian cho đến khi nào cô ấy nghĩ ra được kế hoạch mới. Nhưng ít ra, sử dụng một kế hoạch như thế này còn tốt hơn là không làm gì cả. Dù gì thì thời gian của cô ấy là vô hạn.
Đó là lí do tại sao Otonashi lại tức giận khi tôi bị mắc bẫy. Nó giống như khi bạn không thể đánh bại một đối thủ trong game nhập vai, cho nên bạn quyết định chăm chỉ cày cuốc kinh khủng chờ ngày phục thù, để rồi sau đó bạn phát hiện ra rằng chỉ cần sử dụng đúng món đồ, bạn có thể thành công một cách dễ dàng. Có lẽ bạn vẫn đạt được mục tiêu, nhưng bạn muốn người ta trả lại sự cố gắng đó.
“Thôi, không nói chuyện vớ vẩn nữa. Dù gì thì chuyện này vẫn chưa kết thúc.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên. Như thế đã xong rồi à? Đối với anh thì những cơn ác mộng liên tục, ‘Lớp học Loại bỏ’, trông như đã kết thúc rồi sao?”
‘Lớp học Loại bỏ’? Tôi đoán đó là thứ để cô ấy gọi cái tình hình lặp đi lặp lại này.
Nhưng vẫn còn một chỗ làm tôi khó chịu.
“Cậu biết đấy, tôi hiểu rằng cậu xem tôi là thủ phạm bởi vì tôi đã viết . Nhưng nghe đây, ngay từ lúc đầu, tại sao cái ‘Lớp học Loại bỏ’ này không ảnh hưởng đến cậu?”
“Không phải là tôi không bị ảnh hưởng; thực ra, nó cũng có thể ảnh hưởng đến tôi. Nếu tôi đầu hàng và từ bỏ ghi nhớ những chuyện đã xảy ra, tôi cũng sẽ bị ‘Lớp học Loại bỏ’ bắt được ngay lập tức. Tôi sẽ tiếp tục sống một cách vô nghĩa trong cái vòng lặp vô tận này. Việc ấy dễ như làm đổ nước trong cái cốc đang ở trên đầu một người. Chúng ta sẽ mãi mãi kẹt cứng tại đây một khi đã bị loại bỏ.”
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ quên nó đi?”
“Nghĩ đi. Có ai khác có thể chú ý đến vòng lặp này không? Ngay cả anh, người tạo ra nó, cũng không nhận thức được điều này.”
…có lẽ cô ấy nói đúng. Và thực ra, cô ấy đã lặp lại 2 601 lần.
“Chắc chắn rằng nếu tôi quên nó đi sẽ dễ chịu hơn đối với tôi. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“…không bao giờ!?”
“Đúng, không bao giờ. Tôi không thể đầu hàng. Dù tôi có phải lặp lại 2 000 lần, 20 000 lần hay vô số lần đi chăng nữa, tôi sẽ thoát ra khỏi cái vòng lặp này và đạt được mục tiêu của tôi.”
2 000 lần. Nghĩ về con số đó một lần nữa, chúng ta thường vô tình gặp ‘2 000’ đơn vị trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng nếu chúng ta thực sự phải chất nó lên từng đống một…ví dụ, một năm có 365 ngày, năm năm có 1 825 ngày…và đó vẫn là chưa đủ.
Khối lượng thời gian ấy, Otonashi đã bị quá tải.
“Hoshino. Anh cũng không nhận thức được lí do tại sao anh tạo nên ‘Lớp học Loại bỏ’ này sao?”
“Hả? …ừ.”
“Hahaha.., ra là vậy. Cứ cho rằng anh đang giả ngơ để lảng tránh câu hỏi của tôi, chắc chắn phải có lí do đằng sau việc này. Nếu như vậy thì khả năng diễn xuất của anh cũng khá tốt.”
“T-tôi không nói dối!”
“Vậy để tôi hỏi anh — ”
Otonashi khẽ cười.
“Hoshino, anh đã — gặp hắn, đúng không?”
— ai?
…Đó không phải là câu hỏi tôi đang tự hỏi chính mình. Không biết vì lí do gì. Tôi đã gặp ai? Tôi không biết. Tôi không nhớ.
Nhưng, tôi hiểu.
Tôi đã gặp ‘*’.
Khi nào? Ở đâu? Đương nhiên là tôi không biết những thứ đó. Đó không phải là một phần kí ức của tôi. Tuy vậy, tôi có cảm giác rằng chúng tôi đã gặp nhau.
Tôi cố gắng nhớ lại. Nhưng thông tin đó bị chặn trước mắt tôi nhưng một cái khóa rơi xuống với một tốc độ kinh hoàng. Chú ý! Bạn không thể vào được. Không phận sự miễn vào.
“Hừhừ, vậy là anh đã gặp hắn.”
Cô ấy cười khúc khích.
Otonashi đã bị thuyết phục. Và ngay chính tôi cũng bị thuyết phục.
Tôi, Hoshino Kazuki, là nguyên nhân cho tình trạng này.
“Hẳn là hắn đã đưa nó anh. ‘Chiếc hộp’ ban cho một ‘điều ước’.”
Đột nhiên cô ấy sử dụng chữ ‘chiếc hộp’. Dựa theo những gì đã xảy ra, dường như ‘chiếc hộp’ là công cụ để hình thành nên ‘Lớp học Loại bỏ’.
“À, tôi vẫn chưa nói mục tiêu của tôi.”
Otonashi nói với tôi mà vẫn không dứt cười.
“Mục tiêu của tôi là — giành được ‘chiếc hộp’.”
Rồi tiếng cười của cô ấy biến mất. Otonashi, người tin rằng tôi đang nắm giữ ‘chiếc hộp’, giận dữ nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng và ra lệnh.
“Đưa cho tôi ‘chiếc hộp’ ngay.”
Chắc chắn tôi có ‘chiếc hộp’. Không thể nào khác được, đúng không?
Nhưng liệu đưa ‘chiếc hộp’ có thể ban bất kì ‘điều ước’ nào cho cô ấy có ổn hay không?
Ý của tôi là Otonashi đã chịu đựng 2 601 vòng lặp chỉ để giành được ‘chiếc hộp’. Vậy ra cô ấy có một ‘điều ước’ đáng giá đến nỗi phải cố gắng như vậy. Cô ấy muốn ‘điều ước’ cho mình, dù điều đó có nghĩa là xem thường ‘điều ước’ của chính tôi, ăn cắp nó. Giống như là…
— Đây là — gần như dai dẳng một cách kì lạ.
Đúng vậy, điều này thật bất bình thường. Otonashi Aya là người bất bình thường.
“…Tôi không biết phải làm sao.”
Đó không phải là lời nói dối. Nhưng đó cũng là cách để phản kháng.
“Được rồi, vậy anh có đưa nó cho tôi khi anh xong việc rồi không?
“Ừ thì…”
“Quên rằng làm sao để lấy nó ra là chuyện bình thường. Nhưng dù anh đã quên; bằng một cách nào đó, anh lại biết phải làm như thế nào. Như thể anh chạy xe đạp vậy: anh không thể dạy ai khác, nhưng anh biết cái cảm giác ấy. Anh lúng túng chỉ vì anh không thể chuyển cái cảm giác này sang lời nói.”
“…không có cách nào để chấm dứt ‘Lớp học Loại bỏ’ mà không cần lấy ‘chiếc hộp’ ra sao?”
Otonashi lạnh lùng liếc nhìn tôi.
“Vậy anh không muốn đưa nó cho tôi. Đây là điều mà anh muốn nói phải không?”
“K-không, không phải như vậy…”
Thấy tôi hốt hoảng, Otonashi khẽ thở dài.
“Để xem…Tôi đoán rằng ‘Lớp học Loại bỏ’ cũng sẽ kết thúc nếu chúng ta đập vỡ ‘chiếc hộp’ cùng với ‘chủ nhân’ của nó.”
“Đập vỡ nó cùng với ‘chủ nhân’…?”
‘Chủ nhân’ chắc chắn ám chỉ thủ phạm đang giữ ‘chiếc hộp’ – nói cách khác, đó là tôi. Đập vỡ nó cùng với tôi? Đơn giản là —
Otonashi gạt bỏ cảm xúc của mình và lạnh lùng nói.
“‘Lớp học Loại bỏ’ sẽ kết thúc nếu anh chết.”
✵
Lí do này đã đủ để chuẩn bị một >?
Nếu cần, cô muốn nói rằng cô cũng muốn làm chuyện này với tôi? Nếu vậy, xin cô hãy làm thật nhanh, như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Sáng ngày 3 tháng 3. Trời mưa, ngã tư với tầm nhìn hẹp.
Tôi ném chiếc dù của mình đi và nhìn vào >. Những thứ khác không thực sự vào tầm nhìn của tôi. Cả chiếc xe tải đâm vào bức tường lẫn Otonashi, người chỉ đứng đó, nhưng tôi không nhận ra. Dòng máu đỏ chảy ròng ròng không ngừng nghỉ đến nỗi cơn mưa cũng không gội sạch được.
Một xa, mất nửa phần đầu, nã bắn tung tóe. *chết. Xác chết. Xác chết. XÁC chết. Xác chết Xác chết XÁC CHẾT. xác CHẾT. xác chết xác chết XÁC CHẾT. Xác chết. Xác chết. Xác chết!
của Haruaki.
“— ọe”
Tôi nôn ra ngay khi nhận thấy thứ ở trước mặt mình.
Tôi nhìn Otonashi Aya. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt vô cảm.
“…Haruaki.”
Nhưng đừng lo, Haruaki!
Cậu biết đấy, dù gì mọi chuyện sẽ lặp lại.
Đây chỉ là
…ồ? Có phải đây là…
Có phải đây là lí do tại sao tôi lại ước cho cái ‘Lớp học Loại bỏ’ này…? Bởi vì tôi không chấp nhận tình cảnh hiện tại…?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!