Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0 - Lần thứ 27753 ( 2 )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0


Lần thứ 27753 ( 2 )



xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt—

Không biết tiếng động gì thế nhỉ? Nó vô cùng nhỏ, tôi gần như không để ý đến nếu tôi không lắng tai nghe. Nhưng đó là âm thanh tôi không thể nhầm lẫn được, nó đến từ bên trong tôi.

xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt

Những tiếng xột xoẹt nho nhỏ gắn chặt vào tôi. Ở đâu? — thôi, âm thanh đó đến từ bên trong tôi nên dĩ nhiên nó dần làm tôi run lên.

xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt

Dù âm thanh đó rất nhỏ, nhưng đối với tôi nó lại cực kì ồn ào, do vậy tôi che đôi tai của mình lại theo phản xạ. Nhưng làm thế chỉ khiến tôi nghe thấy âm thanh đó rõ hơn thôi. À, đương nhiên rồi. Đương nhiên là tôi sẽ nghe âm thanh từ trong tôi đó rõ hơn khi tôi che tai lại. Vậy là tôi còn không thể chặn tai mình khỏi âm thanh đó. Tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi cái âm thanh đang dần mài mòn tôi.

Đau quá. Mà cũng đúng, bị mài mòn thì phải đau. Tôi đánh cuộc rằng điều này giống như việc trái tim của một người bị biến thành một quả cầu gai. Những mũi gai đâm vào không ngớt. Phải chăng đây là mặc cảm tội lỗi? Và tôi chắc rằng đây là cảm giác đầu tiên tôi bị mất. Chắc là nó ngoan cố hơn tôi nghĩ.

xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt

Tôi đang bị mài mòn.

Trái tim của tôi.

Chính tôi.

Aaa, mọi cơ quan trong cơ thể của tôi sẽ mất hình dạng của chúng và vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, như mùn cưa, nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này. Hừm, không. Đã — quá trễ rồi. Tôi đã trở thành những mảnh vụn rồi.

Trong 20 000 vòng lặp đó, tôi đã thôi không còn là chính mình nữa. Tôi tự nhận biết được sự thật này. Tôi không thể chịu đựng nổi sự buồn chán ấy và đánh mất trái tim của mình. Tôi còn không thể tiếp xúc bình thường với mọi người được nữa.

Thế giới này đang loại bỏ tôi.

Đương nhiên rồi. Thế giới này không dành cho tôi ngày từ lúc đầu tiên. Tôi tự ép buộc mình vào nó. Mọi người khác trong lớp lúc nào cũng loại bỏ tôi.

Tôi biết làm sao để tôi cảm thấy thảnh thơi.

Nhưng tôi không làm chuyện như vậy.

Đó là bởi vì — điều mà tôi mơ ước vẫn chưa được thực hiện.

…sao? Bởi vì tôi đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ. Vậy tại sao tôi có thể giữ lại được điều ước như thế này? Còn có thể không? Điều ước của tôi cũng đã bị cắt nhỏ cùng với trái tim của tôi. Bằng chứng là —

— tôi không thể nhớ ra điều ước của mình.

“—ahaha”

Tôi vô tình cười lớn. Đúng vậy, tôi không thể nhớ ra. Ahaha, tôi không thể nhớ. Điều ước của tôi là gì? Thôi nào, hãy để tôi nhớ chứ. Ahaha, đừng giỡn nữa, vậy tại sao tôi lại chịu đựng những vòng lặp không khác gì hơn tra tấn này? Tôi chỉ có thể cười. Dù tôi chỉ còn có thể cười…aaa, tôi đã quên cách cười thật sự lâu lắm rồi, nên tôi lớn giọng cười một cách vô cảm.

Do vậy — tôi chỉ cần phải kết thúc nó.

Một kết luận cực kì đơn giản. Tôi tự hỏi tại sao tôi không thể nghĩ ra một chuyện như thế sớm hơn?

Tôi chỉ cần giết hắn. Đúng, tôi chỉ cần giết hắn. Tôi chỉ cần giết Hoshino Kazuki. Rút cuộc hắn là nguồn gốc của sự đau khổ này. Nếu làm vậy mà tôi có thể trở nên thanh thản, tôi phải giết hắn càng nhanh càng tốt.

Nhưng ở đâu đó trong tôi, tôi biết rằng.

Cái từng được gọi là > này của tôi sẽ không để tôi yên nghỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN