Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0
Lần thứ 27755
“Nè nè, cậu thấy tôi hôm nay có gì khác không? Có không!?”
Kokone hỏi với vẻ mặt thường thấy như mọi ngày. Tôi đã được hỏi câu hỏi này đã hơn một lần rồi. Câu trả lời là gì nhỉ.
“…cậu dùng mascara.”
“Ồ! Chính xác, Kazu-kun.”
Hình như tôi đã đoán đúng.
“…vậy cậu thấy sao?”
“Ừ, dễ thương lắm.”
Tôi nói không chút do dự. Đó lại là một câu trả lời chính xác. Tôi không trả lời nghiêm túc cho lắm, nhưng Kokone cũng thỏa mãn khi nghe từ ‘dễ thương’ rồi mỉm cười gật đầu.
“Ừm, ừm. Tôi biết là cậu có triển vọng mà. Này tên kia! Cái tên có tính cách bất bình thường kia! Cậu phải học hỏi Kazu-kun đi nhé!”
Cô ấy khoanh tay một cách hài lòng rồi quay đầu sang chỗ Daiya.
“Tôi thà cắn lưỡi chết còn hơn là nói giống như thế.”
“À, vì cả nhân loại, cậu cứ việc làm theo ý cậu nói đi.”
“Không, tôi đang nói đến cái lưỡi của cậu.”
“Hahaa, vậy ra cậu đang thèm muốn hôn tôi thật sâu à? Thôi đừng có bị sắc đẹp của tôi lôi cuốn như vậy chứ~”
Tôi không biết tôi đang ở trong tình hình như thế nào và hai người họ bắt đầu đầu võ mồm kịch liệt đến nỗi chả ai xen vào được.
Không lâu sau, Daiya đề cập đến học sinh mới chuyển trường.
Hãy đến đây nhanh lên, Otonashi.
✵
“Tôi là Otonashi Aya. Tôi không hứng thú với ai ngoại trừ Hoshino Kazuki và ‘chủ nhân’.”
Ngay lúc đó lớp học trở nên ồn ào.
Này Otonashi…Cậu có quyền đặt khoảng cách giữa cậu và các bạn trong lớp vào ngày đầu tiên bởi cậu là học sinh mới chuyển trường. Nhưng nghe đây. Tớ đã học lớp này gần được một năm rồi, nên làm chuyện đó không có tác dụng đối với tớ lắm, cậu biết chứ?
“Bạn ấy nói ‘chủ nhân’ nghĩa là sao? Ai là người sở hữu? Bạn ấy có ý muốn nói là người sở hữu Hoshino à?”
“Nói đơn giản là , đúng không?”
“Như vậy có nghĩa là Kazuki-kun có và học sinh chuyển trường Otonashi-san đang tìm kiếm cô ấy? Tại sao chứ?”
“Tớ chắc rằng có chuyện gì mờ ám giữa cậu ta và Otonashi-san. Có lẽ họ đang hẹn hò…vậy ra cậu ấy bắt cá hai tay!?”
“Chính xác! Làm sao mà sai được! Chuyện đó có vẻ thú vị nên cứ xem như là vậy đi!”
“Vậy ra trong lúc đang rối bời giữa những cảm xúc phức tạp của yêu thương và thù hận đối với Hoshino, cô ấy đã bám theo hắn và chuyển tới trường chúng ta. Tớ biết chắc mà.”
“Có nghĩa là Hoshino đã…chinh phục được một người đẹp như thế sao? Chết tiệt!!”
Đám bạn trong lớp tiếp tục bình luận say sưa về chủ đề này và hoàn toàn phớt lờ chúng tôi, dù chúng tôi mới là nhân vật chính ở đây. Sợ thật, những ý nghĩ đó từ đâu chui ra vậy trời?
“Vậy là Hoshino…thực ra chỉ lợi dụng tôi thôi sao…”
“Cái gì!? Cậu cũng là nạn nhân của hắn à!?”
“Không…Chắc chắn tôi chỉ là người đến sau thôi…người thứ ba, không, còn nhiều người khác nữa.”
“Cái…Tên khốn này!”
Kokone giả vờ khóc trong khi Daiya lợi dụng cơ hội để lên giọng theo một cách mà hắn không thường xuyên sử dụng. Thiệt tình, hai người này chỉ hợp tác với nhau được trong những thời điểm thế này thôi.
“…Rắc rối quá.”
Otonashi thì thầm.
“Bởi vì anh mà bây giờ họ lại quay ra chú ý đến tôi, thay vì phải giữ khoảng cách.”
Ơ…đây có thực sự phải là lỗi của mình không nhỉ?
✵
Ngay tiết thứ nhất, Otonashi và tôi nhanh chóng rời khỏi lớp học. Đương nhiên là tôi được những đứa trong lớp cổ vũ, và tôi còn cảm thấy sát khí trong ánh mắt của những thằng con trai, nhưng đây không phải là lúc để quan tâm đến những chuyện đó.
Chúng tôi đến chỗ chúng tôi thường đến – sân sau của trường.
Chúng tôi sẽ không tham gia vào lớp học nữa.
“Được rồi. Làm việc với anh phải chịu như thế thôi. Tôi không thể không dính vào cái mạng lưới quan hệ của anh. Hừ…phiền phức quá.”
Không, tớ nghĩ là vấn đề nằm trong cách ăn nói của cậu kìa.
“Nhưng đây là lần đầu tiên trong 27 755 lần tôi thấy có lỗi khi từ bỏ họ. Thật thú vị.”
“Không, tớ không biết có nên gọi đây là thú vị không…”
“Đừng nói vậy. Ngay cả tôi cũng cảm thấy phấn khích khi trải qua một điều gì đó mới mẻ. Và anh biết đấy, chỉ cần hợp tác với anh thôi, tình hình đã thay đổi như bây giờ rồi. Chúng ta phải chúc mừng điều này.”
“Ý của cậu là sao?”
“Có lẽ sẽ có điều gì mới mà trước đây tôi không thấy.”
Xét theo tình hình hiện tại, hợp tác cũng đáng giá lắm, nhưng thôi…
Mọi chuyện trở ra thế này cũng rất đáng ngạc nhiên. Dù gì thì Otonashi không biết lớp 1-6 của chúng tôi đã như thế nào từ trước ngày hôm nay. Cô ấy không thể so sánh hôm nay với khoảng thời gian trước đó. Ví dụ, cô ấy không biết tình yêu của tôi dành cho Mogi bắt đầu giữa hôm nay và hôm qua – nói cách khác, trong khoảng thời gian của ‘Lớp học Loại bỏ’.
“Nhưng cụ thể chúng ta nên làm gì?”
“…Kazuki, về chuyện này, tôi đã nghiền ngẫm thật kĩ và nghĩ rằng anh có thể vẫn là chìa khóa của ‘Lớp học Loại bỏ’.”
“Hả? Vậy ra cậu vẫn còn nghi ngờ tớ sao?”
“Không phải. Để tôi hỏi anh một câu: tại sao anh duy trì được kí ức của mình?”
“Ừ thì…Ai mà biết được ?”
“Đó là điều bí ẩn, phải không? Chắc chắn anh có những đặc điểm khác những người khác. Ngay cả thế, chỉ riêng việc anh có thể giữ lại được kí ức của mình, anh không nghĩ anh khác biệt với những người khác hay sao?”
“Ừ…đương nhiên.”
“Vì vậy tôi nghĩ rằng đây cũng là một mục đích của ‘chủ nhân’.”
“S..a..o?”
“Anh vẫn chậm hiểu thế ư. Nói lại nhé, duy trì kí ức của anh có thể là một mục đích của ‘chủ nhân’.”
Mục đích của ‘chủ nhân’ là để tôi duy trì được kí ức của mình?
“Không thể nào. Cậu biết đấy, tớ cũng đâu có giữ lại được kí ức gì nhiều. Nếu không nhờ cậu, chắc chắn tớ vẫn sẽ tiếp tục mất đi kí ức của mình như những người khác thôi.”
“Đây đúng là điểm mấu chốt trong giả thuyết của tôi. Tuy nhiên, trường hợp kí ức của anh được duy trì không được thiết lập giống như việc quay trở lại quá khứ bởi ‘Lớp học Loại bỏ’ cũng có khả năng xảy ra. Điều này sẽ làm cho tất cả những chuỗi mâu thuẫn trở nên có nghĩa lí hơn, bởi vì quá khứ không thể nào sửa chữa lại được nếu như anh còn duy trì kí ức của mình.”
Cũng có thể. Nhưng không biết vì sao tôi lại thấy hơi vô lí.
“Từ lúc đầu, để tớ giữ lại được kí ức có ý nghĩa gì chứ?”
“Làm sao tôi biết.”
…cô ấy thẳng thừng trả lời.
“Nhưng tôi biết cảm giác nào khiến người ta rung động nhất.”
“Gì vậy?”
Otonashi nhìn sâu vào mắt tôi rồi nói.
“Tình yêu.”
“… ‘tình yêu’…?”
Cô ấy nói với gương mặt đáng sợ, nên tôi không thể hiểu ngay ý nghĩa của câu nói đó. À…tình yêu sao?
“Otonashi nói chuyện dễ thương quá.”
Otonashi nhìn tôi với cặp mắt lạnh lùng.
“Rồi sao? Tình yêu quá sâu đậm cũng giống như thù hận, phải không?”
“Giống như thù hận?” – Tôi bước về phía sau – “…k-không đúng!”
“Giống nhau cả thôi. …không, chắc chắn không đúng. Đó là một cảm giác còn tồi tệ hơn cả thù hận vì người ta không tự nhận thức được mặt trái của nó. Cực kì lố bịch. ”
Lố bịch sao…
“Thôi quay lại vấn đề chính. Kazuki, anh có nghĩ ra được gì chưa?”
“Ý của cậu là ai đó đang yêu tớ à? Làm gì có ai —”
Tôi bắt đầu nói nhưng rồi lại đột ngột nhớ ra.
Có một người.
Nếu những gì tôi nghe thấy khi tôi nghe cuộc điện thoại đó không phải là trò đùa giỡn — thì có một người.
“Hình như anh có ý tưởng rồi à?”
“…”
“Gì thế?”
“…ờ thì…Nếu có người nào yêu tớ thì chưa chắc người ta đã là thủ phạm, đúng chứ?”
“Đương nhiên. Chúng ta không thể kết luận thủ phạm chỉ với chi tiết đó được. Tuy nhiên, cũng không có lí gì mà lại không điều tra kĩ càng vấn đề ấy.”
“Không…ừ thì…người đó không đời nào là thủ phạm được.”
“Tại sao anh lại chắc rằng người đó không thể là ‘thủ phạm’?”
Tôi biết. Tôi chỉ không muốn người đó là thủ phạm.
“Chúng ta có vô số cơ hội miễn như là ‘Lớp học Loại bỏ’ cứ tiếp diễn. Chúng ta sẽ thử từng khả năng một để đến gần ‘chủ nhân’ hơn.”
“…nhưng đến giờ cậu vẫn chưa thành công với biện pháp ấy, đúng không?”
“Anh gan lắm đấy. Nhưng điều anh nói là chính xác. Tuy vậy, việc anh có thể duy trì được kí ức của mình nằm trong chủ ý của ‘chủ nhân’ là một cách nhìn mới mà tôi chưa từng có cho đến lúc này. Tôi chưa bao giờ thử tìm hiểu từ quan điểm đó. Chúng ta có thể có được những thông tin mới mà tôi chưa thể đạt được trước đây.”
“Nhưng —”
“Chính xác bởi vì anh tin tưởng người này, chúng ta phải làm rõ những nghi ngờ ấy, không đúng sao?”
Đúng vậy. Đúng như cô ấy nói.
Ở một nơi nào đó trong trái tim tôi, tôi vẫn hoài nghi người đó, và vì thế, tôi không muốn phải điều tra.
“……tớ hiểu rồi. Được thôi, tớ sẽ giúp.”
“Anh không nên chỉ giúp đỡ không thôi, đúng ra anh phải là người chỉ huy.”
Cô ấy nói đúng. Chính tôi mới là người muốn thoát khỏi ‘Lớp học Loại bỏ’.
…Tuy vậy, mới lúc nãy, có điều gì đó khiến tôi cực kì không an tâm. Cảm giác kì lạ đó là gì?
“Thôi, đi nào.”
“C-chờ một chút!”
“Tại sao anh còn do dự nữa!? Anh biết là tôi sắp hết kiên nhẫn rồi chứ!”
Chuyện gì làm tôi bất an nhỉ ừm-à, biết rồi.
Khi tôi nhận ra thứ bắt nguồn của cảm giác kì lạ này, đôi tai của tôi nóng lên.
“Hử? Sao vậy Kazuki? Mặt của anh đỏ hết rồi kìa.”
“À, không, lúc nãy —”
Tại sao cô ấy lại thay đổi cách gọi tôi từ thành ?
“Gì thế? Anh đang nói gì vậy? …này, tại sao mặt anh càng đỏ lên vậy hả?”
“…x-xin lỗi. Không có gì đâu.”
Tôi tự hỏi không biết cô ấy bắt đầu gọi tôi bằng tên khi nào. Ngay cả cha mẹ của tôi cũng không gọi tôi như vậy.
Chắc hẳn mặt của tôi còn đỏ hơn nữa.
“…? Anh lạ thật đấy. Thôi, đi thôi nào.”
quay lưng lại và bắt đầu bước đi.
“Ừ-ừ…”
Tôi có nên sử dụng cách khác để gọi ngoài ra không? Nếu tôi bắt chước giống cô ấy, đó sẽ là sao?
…không, không, không!! Tôi không thể, không thể, thực sự không thể được!!
Ít nhất phải là …không, vẫn còn hơi khó. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng thì lại quá xa cách. Đó phải là một cái tên dễ đọc và tự nhiên hơn.
“À…”
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu tôi. Một cái tên hơi khó đọc, nhưng tôi đã nói cái tên ấy vài lần rồi nên cũng dễ thôi.
“……Maria.”
Khi tôi thì thầm với cái giọng bé tí, dừng bước rồi quay người lại. Đôi mắt của cô ấy mở to.
“Ối! X-xin lỗi!!”
Tôi xin lỗi theo phản xạ khi thấy phản ứng sắc bén của cô ấy mà tôi không trông đợi.
“…Tại sao anh lại xin lỗi tôi? Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một chút.”
“…Vậy là cậu không giận à?”
“Tại sao tôi lại phải giận anh? Nếu anh thích thì cứ việc gọi.”
“R-rồi…”
Otona…không, Maria mở miệng ra và nói.
“Thế nhưng, trong bao nhiêu cái tên anh lại chọn Maria…haha.”
“À, thôi…nếu cậu không thích.”
“Không sao đâu. Tôi chỉ xác nhận lại thôi.”
“Ơ…cậu xác nhận chuyện gì?”
Không biết vì lí do gì Maria mỉm cười nhẹ nhàng.
“Rằng chính anh, Kazuki, là một người thú vị.”
✵
Tôi đang vội.
Tôi trở về lớp học và lục lọi trong những vật dụng cá nhân của những người có tình cảm với tôi.
Đương nhiên tôi không làm chuyện này bởi vì tôi muốn, và tôi còn có cả cảm giác tội lỗi cực độ.
Bọn họ đang học thể dục. Vì vậy, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tìm kiếm chìa khóa của vấn đề trong vật dụng cá nhân của họ hơn là hỏi trực tiếp – đó là quyết định của Maria.
Bởi vì tôi cũng nghĩ giống như cô ấy nhưng không thể nói ra, tôi làm theo lời của cô ấy trong khi vẫn còn mặc cảm tội lỗi.
Hơn nữa, việc tôi làm chuyện này cũng có ý nghĩa của nó. Maria đã lục lọi tư trang của mọi người vài lần rồi. Nhưng kết quả vẫn không đi đến đâu, giống như tình hình hiện tại – tôi có thể hiểu điều đó. Maria chỉ mới quen biết chúng tôi trong ngày hôm nay, nên cô ấy sẽ không nhận ra được bất kì thứ gì đã thay đổi trước ngày này.
“Hừ…”
Cô ấy đánh dấu rõ ràng trong sách của mình bằng rất nhiều màu sắc. Những ghi chú của cô ấy được viết rõ ràng bằng nét chữ tròn nhỏ. Và cũng giống như ở trên, cô ấy sử dụng rất nhiều màu sắc. Ở góc bên trái là nét vẽ một con mèo. Ở trang tiếp theo cũng là một con mèo ở vị trí đó. Trang sau cũng thế…rồi tôi nhận ra. Đó là ảnh động. Khi tôi thử lật nhanh quyển sách, con mèo bay đi mất trong chiếc phi thuyền mà nó đã làm từ những lon nước. Khi tôi vô ý nhăn nhở cười, Maria cau có với tôi.
Về cơ bản có rất nhiều thứ trông rất nữ tính. Màu sắc chủ yếu là hồng hoặc trắng. Chiếc iPod của cô ấy đầy nhạc J-pop. Ví của cô ấy không có ở đó, nên chắc rằng cô ấy đã mang theo bên người.
“Ồ!”
Tôi tìm thấy chiếc điện thoại di động được trang trí khéo léo. Đây là một nguồn thông tin cá nhân quý giá.
Tôi trông chờ một manh mối nào đó, nhưng điện thoại đã bị khóa nên tôi không thể xem được gì hơn…Nhưng một phần nào đó tôi như được giải thoát khi không cần phải kiểm tra chiếc điện thoại kia.
Tôi thử mở túi trang điểm nằm bên cạnh chiếc gương nhỏ màu hồng. Đây là kem nền, đây là son môi, đây là bút chì kẻ lông mày, đây là kềm bấm để cắt lông mày, và cuối cùng là thứ gì đó trông có vẻ mới…tôi đoán là mascara.
“—”
Sao?
Có gì lạ quá.
“Anh tìm thấy gì chưa, Kazuki?”
“……Không biết nữa, nhưng…”
Tôi lục lọi phía trong túi đựng đồ trang điểm. Tôi nghĩ không có gì đặc biệt trong đó.
“Maria, có thứ nào đáng nghi ngờ trong túi trang điểm này không?”
“Chắc là không. Lúc trước tôi đã tìm trong đó rồi, nhưng tôi không tìm ra thứ gì đặc biệt cả —”
Cô ấy bắt đầu nói nhưng gương mặt của cô ấy trở nên căng thẳng.
“— chờ đã, không thể nào. Cô ấy không thể có món này được. Nhưng đời nào tôi lại không chú ý trong 27 755 vòng lặp ấy? Nhưng…thực tế là có —”
“Sao? Cậu tìm thấy gì à?”
“…Kazuki. Không phải anh cũng có cảm giác khác khi nhìn thấy món này à?”
“…sao? …ừ thì, tớ nghĩ rằng món đồ trang điểm đó không hợp với cô ấy lắm.”
“Chính xác!”
Maria nhăn mặt một cách khó chịu.
Tôi tiếp tục tìm kiếm trong chiếc cặp để tìm kiếm những manh mối khác. Ở trong đó, tôi phát hiện một chiếc túi quen thuộc. Tôi lấy nó ra.
“Á—”
Tôi đã lấy nó ra.
Sau khi nhìn thấy chiếc túi quen thuộc, kí ức của tôi bắt đầu tràn về.
✵
>
Không thể nào.
Không thể nào.
Không thể nào.
Tôi không thể tin chuyện nhảm nhí như thế.
Chỉ là trùng hợp thôi, nhưng dù đó chỉ là trùng hợp, cái kí ức ùa về từ trong tâm trí của tôi quá lạ thường đến nỗi đó không phải còn là trí tưởng tượng của tôi nữa —
“—nè, cậu thích món gì nhất, Maria?”
“…Gì vậy, sao tự nhiên lại hỏi thế?” – Maria cau có nhìn tôi – “…này, anh bị sao vậy Kazuki? Trông anh không được khỏe lắm!”
“…cậu biết đấy, món ưa thích của tớ là umaibou.”
Tôi đưa vật tôi vừa tìm thấy trong chiếc cặp ra.
Một chiếc umaibou.
“Tớ cực kì thích vị Thịt hầm Ngô. Nhưng tớ không nói với ai vì cũng chả có người nào quan tâm. Tớ thường ăn trong lớp, nhưng về mùi vị thì tớ thường thay đổi và ăn mỗi vị khác nhau mỗi ngày. Không ai có thể biết rằng tớ thích vị Thịt hầm Ngô nhất!”
Tôi cầu mong đó chỉ là sơ xuất của tôi rồi nhìn lại gói đồ ăn.
Nó vẫn như thế, dù tôi có nhìn kiểu nào đi chăng nữa.
Đó không phải là vị Teriyaki Burger. Đó là chiếc umaibou vị Thịt hầm Ngô.
Kí ức được lấy ra đã nói với tôi.
Ngay cả khi đó chỉ là trùng hợp khi cô ấy có một chiếc umaibou vị Thịt hầm Ngô trong cặp – nhưng những hình ảnh được lấy ra trong kí ức của tôi nói với tôi rằng tôi không thể chối cãi được nữa.
Cô ấy — là ‘chủ nhân’.
“Kazuki.”
Maria mạnh bạo tóm lấy vai tôi. Móng tay của cô ấy bấu chặt vào vai tôi và đưa tôi trở về thực tại.
“Chắc chắn cô ta là ‘chủ nhân’. Cuối cùng chúng ta cũng đã đạt được mục tiêu…thôi, không đúng lắm.”
Khi Maria thốt ra những lời nói đó một cách chua chát, tôi hỏi: “Ý của cậu là gì?”
“Làm gì có ai phạm sai lầm nghiêm trọng thế này mà có thể qua mặt tôi trong suốt 27 755 lần ‘Chuyển trường’ chứ.”
“Nhưng Maria này, rõ ràng rằng cậu không biết ‘chủ nhân’ là ai, đúng không?”
“Không đúng lắm. Chắc chắn tôi đã đối đầu với cô ta vài lần rồi. Nhưng tôi không thể giữ lại kí ức rằng cô ta chính là ‘chủ nhân’.”
“Hả? Tại sao?”
“Tôi không dám chắc lắm, nhưng tôi đoán đây lại là cái luật gì đó của ‘Lớp học Loại bỏ’. Như vậy sẽ hợp lý hơn. ‘Lớp học Loại bỏ’ được thiết lập miễn như chính ‘chủ nhân’ vẫn còn tin rằng hắn đang ở trong một vòng lặp. Nếu như một người biết cô ta là ‘chủ nhân’, thì điều kiện tiên quyết đó sẽ sụp đổ. Vì vậy, ngay cả khi có một người phát hiện ra cô ta là ‘chủ nhân’, kí ức kia sẽ biến mất.”
“…Nhưng lần này chúng ta đã biết ‘chủ nhân’ là ai.”
“Đúng. Nhưng đây không phải là lúc để chúng ta vui mừng.”
Maria gằn giọng nói.
“Nếu lần này chúng ta không hành động, chúng ta lại sẽ mất manh mối một lần nữa.”
Tôi hiểu rồi. Nếu chúng tôi chịu thua ở đây, chúng tôi sẽ quên mất thứ mà chúng tôi đã tìm thấy ngày hôm nay và lại tiếp tục bắt đầu truy tìm thủ phạm.
Maria khó chịu cắn chặt môi. Đối với những người như Maria, người đã quen với việc làm lại mọi thứ, đây sẽ là tình huống khó khăn vì chúng tôi không được phép thua cuộc.
“…nhưng Maria này, không phải sự sống là cuộc chiến được định đoạt chỉ trong một vòng đấu thôi sao? Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, chúng ta cũng không thể quay trở về điểm lưu lại cuối cùng bằng cách nhấn nút khởi động lại nào đó.”
Tôi thì thích câu nói đó của tôi, nhưng Maria nhìn đôi với đôi mắt lạnh lùng.
“Anh động viên kiểu đó thì có ích gì?”
Bây giờ cô ấy còn thở dài nữa.
“X-xin lỗi…tớ nghĩ lúc nãy trông cậu hơi khó chịu.”
Nghe lời xin lỗi của tôi, Maria bớt căng thẳng hơn một chút.
“Ừ, tôi khó chịu lắm. Nhưng không phải vì tình thế bất lợi của chúng ta.”
“…mà là sao?”
“Anh không hiểu ư? Dù tôi đã phát hiện ra cô ta là ‘chủ nhân’ vài lần rồi, ‘Lớp học Loại bỏ’ vẫn chưa chấm dứt. Anh không nhận ra được ý nghĩa của chuyện này à?”
Tôi gật đầu.
Tôi không biết vì tôi, vì thủ phạm hay vì chính cô ấy, nhưng rồi Maria bực tức nói.
“Tôi đã thua ‘chủ nhân’ một vài lần.”
“Kokone.”
“A, chàng trai Hoshino Kazuki đang yêu đây rồi.”
Kokone chọc tôi với cái giọng thường thấy.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa. Cuối cùng thì cả tôi lẫn Maria đều không vào học tiết buổi sáng và bị trêu chọc liên tục. Bởi vì Maria hoàn toàn không nói lời nào, tin đồn chấm dứt khá nhanh, nhưng những ánh mắt tò mò vẫn tập trung vào chúng tôi. Thôi, dù gì tôi cũng đã biết thế nào cũng ra như thế này.
“Nghe nè Kokone. Nói thật là —”
Tôi ngưng lại. Bởi vì Kokone đã thay đổi từ vẻ mặt dễ chịu sang vẻ mặt nghiêm túc hơn rồi nắm lấy cổ tay áo của tôi.
Sau khi lén nhìn Maria, Kokone dắt tôi ra khỏi lớp học.
“Kazu-kun, tôi muốn cậu trả lời thành thật, không né tránh.”
Đứng ngay trước cửa, Kokone buông tay áo của tôi ra và tiếp tục.
“Cậu có quan hệ gì với Otonashi-san?”
“…Tại sao cậu lại hỏi như thế?”
Dù đã biết câu trả lời, tôi vẫn hỏi lại. Kokone chỉ còn biết cúi nhìn xuống đất và không thể đáp lại.
“Tớ không thể diễn tả mối quan hệ của tớ với Maria một cách đơn giản được.”
Kokone vẫn cúi nhìn xuống, không nói gì.
“Nhưng tớ yêu một người nào đó không phải là Otonashi-san.”
Kokone mở to mắt khi nghe thấy lời nói của tôi rồi nhìn tôi.
“Có nghĩa là —”
Nhưng Kokone không nói gì hơn rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Tôi không nhìn lầm đâu.
Cô ấy lén nhìn vào lớp học và tìm kiếm một người.
Đôi mắt của cô ấy dừng lại.
Và hướng đến — Mogi Kasumi.
Ngày 1 tháng 3 tôi vẫn chưa yêu Mogi. Và lần này – lần thứ 27 755 – tôi vẫn chưa liên lạc với cô ấy.
“Kokone, nói thật là, có chuyện tớ muốn nhờ cậu làm. Đó là —”
“Rồi. Cậu không cần phải nói đâu. Tôi nghĩ tới giờ tôi đã hiểu nãy giờ chúng ta đang nói gì rồi.”
Kokone nói với nụ cười trên môi.
“Phòng nấu ăn sau giờ học – thế có được không? Tôi sẽ nói với cậu mọi thứ ở đó!”
Tại sao lại là phòng nấu ăn? – Tôi chợt nghĩ đến câu hỏi ấy, nhưng đúng rồi, Kokone ở trong câu lạc bộ nữ công gia chánh.
“Chắc chắn hôm nay không có ai khác đâu.”
Khi tôi gật đầu, cô ấy lại nhìn tôi lần nữa. Tôi không thể đọc được cô ấy đang nghĩ gì đằng sau gương mặt đó.
“Kazuki.”
Maria, người đã dõi theo tôi từ sau cánh cửa, lên tiếng. Chắc chắn đó là dấu hiệu báo cho tôi rút lui.
Tôi bảo Kokone ‘Gặp lại sau’ và đúng lúc tôi quay lưng đi.
“À, chờ một chút!”
Kokone ngăn tôi lại. Tôi quay lại nhìn cô ấy.
“Nè, tôi hỏi cậu một câu được không? À, nhưng đương nhiên cậu không cần trả lời nếu cậu không muốn…”
“Gì vậy?”
“Kazu-kun, ai là người cậu yêu?”
Tôi trả lời ngay lập tức.
“Mogi-san!”
Tôi vừa nói dứt lời, Kokone nhìn xuống dưới che mặt lại. Nhưng tôi đã thoáng thấy vẻ mặt của cô ấy trước khi cô ấy kịp che giấu.
Kokone đang mỉm cười.
✵
Thế rồi, sau giờ học.
Khi tôi nghe thấy một tiếng hét vang lên trong phòng nấu ăn, chúng tôi bước vào căn phòng và lập tức nhận ra mọi chuyện tệ đi rất nhiều.
Chúng tôi đã bỏ lỡ tình tiết khác biệt này.
Trong phòng nấu ăn, đúng theo dự đoán, Kirino Kokone và Mogi Kasumi đang ở đó. Không, nói cho đúng — Mogi Kasumi và thứ đã từng là Kirino Kokone đang ở đó.
Phòng nấu ăn bao phủ đầy vết máu.
Thủ phạm đang cầm một con dao vấy đầy máu.
“Kazu-kun.”
Nét mặt của cô ấy không thay đổi khi cô ấy nhận thấy tôi.
“…t-tại sao—”
Tôi không hiểu. Tại sao cô ấy lại làm chuyện như thế này?
Người của Mogi dính đầy máu. Cô ấy nhìn tôi. Vẫn vô cảm như mọi khi. Nhưng tôi nhận ra một thứ ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của cô ấy như thể cô ấy đang kết tội tôi.
À, đúng vậy… Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chính là ngòi nổ để xảy ra cớ sự này.
“…chết…chết…chết…chết…chết.. .chết…chết…chết…chết…chết…”
Mogi liên tục thì thầm như một lời nguyền rủa.
Tôi không muốn nghe điều này. Tôi muốn che đi đôi tai của mình lại ngay lập tức. Nhưng tôi còn không thể làm như vậy được nữa. Sự kiểm soát cơ thể của tôi đã bị cướp mất ngay trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy cơ thể dính đầy máu của Mogi. Lời nói của cô ấy như xâm chiếm lấy đầu óc tôi. Tôi cố gắng không hiểu ra ý nghĩa của những lời nói đó trong vô vọng. Nhưng đều vô ích – những lời nói kia lấn át tôi như một cơn bão tuyết, nó đổ xuống người tôi, và che lấp cơ thể bị tê liệt của tôi.
Mogi nói.
Cô ấy trách móc tôi.
“…chết đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!