Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Nhưng không ai nhớ đến.
Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc.
Rầm một tiếng.
Cửa đã bị tôi khóa.
Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ.
Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình.
Thời gian dần trôi qua.
Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc.
Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn.
Tôi ngồi tại chỗ.
Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ.
Sinh nhật của tôi đã qua.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy.
Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch.
Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa.
Ngày này qua ngày khác bị bắt nạt, cùng sự lạnh nhạt không quan tâm của người thân trong gia đình từ lâu, kể cả đôi mắt cũng đột nhiên không nhìn thấy nữa.
Tôi cam chịu số phận nằm trên giường, điên cuồng đổ thuốc ngủ vào miệng.
Vừa đắng vừa chát.
Vừa uống nước mà cổ họng tôi điên cuồng muốn nôn.
Ngay lúc tôi vừa mới uống hết lọ thuốc ngủ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng lạch cạch, sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa phòng tôi.
Tôi chưa kịp nhìn xem đó là ai.
Giây tiếp theo.
Một đôi bàn tay to lớn hung hăng nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi xuống giường, sau đó một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên bên tai tôi.
“Em muốn chết vậy sao, Triệu Chiêu Chiêu!”
Tôi nghe ra rồi.
Là người gắn kết gia đình lại, con trai của cha dượng, cũng chính là anh trai khác cha khác mẹ của tôi Giang Hàn.
Bất chấp sự giãy dụa của tôi, anh cưỡng chế cạy miệng tôi ra, tay kia nhấn vào bụng tôi.
“Oẹ… khụ khụ khụ!”
Tôi nôn toàn bộ số thuốc ngủ vừa mới nuốt vào còn chưa kịp tiêu hoá ra.