Ngày hôm sau.
Tôi cố gắng đứng dậy khỏi giường, cả người đau nhức, nhất là dạ dày cảm giác quặn thắt.
Tôi suýt nữa không nhịn được, chạy vào phòng tắm để nôn.
Buồn nôn.
Kinh tởm muốn chết.
Đặc biệt là khi tôi nhìn vào gương, trên cổ, trên xương quai xanh, và cả phần dưới cơ thể tôi, loang lổ những vết xanh tím
Tôi không biết mình đã làm gì sai.
Vì sao Giang Hàn lại đối xử với tôi như vậy?
Hít một hơi thật sâu, tôi lấy một chiếc khăn quàng từ trong tủ, thắt quanh cổ.
Như vậy mới có thể được miễn cưỡng che được dấu vết.
Lúc bước ra khỏi phòng, ba người ngồi cạnh bàn trong phòng khách.
Thấy tôi, Giang Hàn lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Chào buổi sáng, Chiêu Chiêu… ngủ có ngon không?”
Tôi nắm chặt tay.
“Rất ngon.”
Giang Hàn hài lòng đứng dậy, đi vào bếp giúp tôi lấy bữa sáng, đặt trước mặt tôi, “Ăn đi Chiêu Chiêu, ăn xong chúng ta cùng đi học.”
Tôi cố chịu đựng run rẩy trong lòng, ngồi trên ghế.
“Lớn tướng rồi, ăn còn muốn người khác hầu nữa à?” Mẹ tôi không kiên nhẫn lườn tôi một cái.
Ngược lại, cha dượng lại an ủi một tiếng: “Chiêu Chiêu mới bao tuổi đâu, không sao.”
Tôi cố nén cơn buồn nôn trong lòng, từng chút một đem bữa sáng nuốt xuống.
Đồ ăn giống như đang đảo lộn trong dạ dày tôi.
“Đi thôi?”
Giang Hàn đứng dậy, cầm lấy tay tôi, nắm chặt.
Cho đến khi ra khỏi nhà, đi đến chỗ rẽ trong ngõ, Giang Hàn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
“Sao vậy, sao Chiêu Chiêu lại che rồi?” Giang Hàn híp mắt, đồng tử đen nhánh dưới ánh mặt trời hiện lên một tia sáng lạnh, “Che rồi, người khác làm sao biết Chiêu Chiêu là vật sở hữu của anh?”
Tôi bị câu nói bi3n thái của anh ta làm cho khiếp sợ.
Một lúc lâu sau, tôi mới ấp úng giải thích: “Cô giáo nhìn thấy, sẽ gọi điện cho phụ huynh đấy…”
Giang Hàn cười cười, giống như đã chấp nhận lời giải thích của tôi.
Bởi vì tôi và Giang Hàn học khác lớp, hơn nữa anh ta hơn tôi một lớp, cho nên lúc vừa tới cửa lớp, Giang Hàn thả tay tôi ra.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt mang theo đe dọa, “Chiêu Chiêu, tan học nhớ đợi anh.”
Tôi khẽ gật đầu, anh ta hài lòng rời đi.