Tôi thở hổn hển, mồ hôi lạnh sau lưng tôi thấm ướt quần áo.
“Chiêu Chiêu sao sắc mặt xấu vậy?”
Giang Hàn đi tới trước mặt tôi, lúc này tôi mới thấy anh hình như mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân thể có chút ốm yếu tái nhợt, từng giọt nước trượt xuống trên cơ bắp.
Trong mắt anh ta mang theo tìn tòi nghiên cứu, sau đó nhìn vào màn hình máy tính.
Tôi cả người cứng đờ, chậm rãi nói: “Em… em lại không nhìn thấy gì cả.”
Giang Hàn nhìn tôi thật lâu.
Sau đó mới khẽ cười một tiếng, vươn tay xoa đầu tôi: “Không sao, sắc mặt Chiêu Chiêu hơi tái nhợt một chút.”
“Em, em đói bụng…” Tôi nuốt nước bọt, cố gắng chống đỡ cơ thể lùi lại hai bước.
Giang Hàn yên lặng nhìn tôi.
Tôi giơ chân cứng ngắc, quay đầu chuẩn bị rời đi.
Vừa đi tới cửa, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của Giang Hàn.
“Chờ một chút.”
Tôi sững người tại chỗ, quay đầu lại, “Sao ạ?”
Giang Hàn nhìn tôi một lát, sau đó cười khẽ nói: “Cảm ơn.”
Phải mất một lúc lâu, tôi mới hiểu được, anh ta đang nói đến đ ĩa dâu tây.
Vừa bước ra khỏi phòng Giang Hàn, tôi lập tức mất hết sức lực, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Vào lúc này.
Mọi thứ dường như đều có lời giải thích.
Vì sao lúc tôi uống thuốc ngủ, đã nửa đêm mà Giang Hàn có thể biết.
Căn phòng nơi tôi đã sống mười hai năm, lại gắn đầy camera!
Nhất cử nhất động của tôi, bao gồm cả việc nghỉ ngơi tắm rửa, đều nằm dưới sự giám sát của người khác.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ớn lạnh cả người.
Có chết cũng không dám nghĩ tới, anh trai hầu như đã không nói chuyện với tôi suốt mười hai năm kia, lại âm thầm theo dõi tôi.
Làm sao bây giờ?
Tôi chỉ cảm thấy cả người run rẩy.
Nói với cha mẹ ư?
Tôi nghĩ đến khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của mẹ, nghĩ đến bộ dạng bà ấy cố gắng hết tâm trí để lấy lòng nhà họ Giang, tôi cảm thấy dạ dày quặn thắt.
Đây là cuộc sống mà bà ấy đã rất vất vả giành lấy.
Phải vì chuyện này mà phá hủy nó ư?
Cả ngày tôi đần độn mơ màng, đến tối khi trở lại phòng ngủ, tôi chỉ cảm thấy bốn phía xung quanh mình đều có những con mắt.
Đang nhìn tôi.
Tôi leo lên giường, dùng chăn che kín người.
Cố gắng ngăn lại những ánh mắt kia.
Ai đó cứu tôi…
Tôi cuộn mình trong chăn, lạnh run, ngột ngạt không thở nổi.
Nhưng tôi không thể ngủ được, cũng không dám nhấc chăn lên.
Bỗng nhiên.
Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phòng ngủ, ngay sau đó, cánh cửa được mở ra và đóng lại, tiếng bước chân từ xa đến gần, tôi nhận ra rằng ai đó đang đứng cạnh giường của tôi.
Thình thịch thình thịch.
Tiếng tim đập gần như làm tôi điếc cả tai.
Giây tiếp theo, chăn bị hất lên.
Giang Hàn chống một gối xuống giường, một tay đỡ lấy cổ tôi, cả người đ è xuống.
“Chiêu Chiêu, em hôm nay xem máy tính của anh đúng không?”
Tôi hoảng sợ núp trên giường, nhìn anh ta cúi đầu xuống.
Tiếng thì thầm vang lên.
“Chiêu Chiêu, em thật hư.”