Chiến Dịch Chia Tay - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Chiến Dịch Chia Tay


Chương 32


Edit: Sa

Kiều Lâm Lâm cố gắng giành lợi ích cho ba đứa bạn nhưng thất bại nặng nề, lúc tìm nam thần cô rạng rỡ bao nhiêu thì khi về ủ dột bấy nhiêu, sự thay đổi quá lớn này khiến các bạn cùng phòng đã tò mò lại càng tò mò hơn, rối rít xông lên hỏi han, Mẫn Mẫn hỏi thẳng: “Nè Tiểu Kiều Kiều, tối hôm kia mày nói sẽ cho tụi tao một cái surprise siêu to khổng lồ mà, bất ngờ trong truyền thuyết đâu?”

“Xin lỗi nha, surprise phải dời lại rồi.” Kiều Lâm Lâm buồn bã kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chúng bạn, nhấn mạnh hành vi không cho cô đem album về của nam thần hòng tìm kiếm chút an ủi của chúng bạn, đáng tiếc chúng bạn get trọng điểm hoàn toàn khác cô, Mẫn Mẫn sờ căm hỏi: “Thi nhiếp ảnh? Sao tao không biết nhỉ? Chừng nào thi?”

Trình Viên Viên là thành viên tích cực của Hội Sinh viên, tuy cô không phụ trách cuộc thi này nhưng vẫn nắm được thông tin: “Cuối tuần này thì phải.” Nói xong thì cảm thán, “Cố thần không hổ là Cố thần, người khác là tự đăng ký tham gia rồi phải qua sàng lọc các thứ, còn cậu ấy thì được ban tổ chức mời tham gia, tác phẩm được tiến thẳng vào vòng trong mà không cần qua vòng sơ loại, quá nể.”

Mẫn Mẫn cũng sùng bái không kém: “Chứ gì nữa, có khi ban tổ chức muốn mượn danh nam thần để tuyên truyền cho cuộc thi ấy chứ, chỉ cần cậu ấy xác nhận tham gia thì cuộc thi này bảo đảm hót hòn họt.”

“Cơ mà nếu toàn thi bằng ảnh chụp Kiều Lâm Lâm thì có ảnh hưởng tới đẳng cấp của nam thần tụi mình không?”

Tạ Văn Lệ nghiêm túc nói: “Nghi lắm.”

Kiều Lâm Lâm: …

Ý là ảnh chụp cô không xứng với đẳng cấp của nam thần? Cô không phục: “Tụi mày vớ vẩn quá, tao lên hình siêu đẹp, kéo đẳng cấp của anh ấy lên thì có.”

Tuy không ai hứng thú với việc nam thần chụp cho mình một đống ảnh nhưng cô cũng cố gắng nâng cao cảm giác tồn tại của mình, chúng bạn thấy vậy thì ngứa mắt, đả kích: “Thế thì mày ăn hại quá, đến ảnh của mình mà cũng không lấy được.”

“Chuẩn, ba cái chuyện này mà cũng làm không xong, bảo tụi tao làm sao để tin tưởng mày đây?”

Kiều Lâm Lâm không phục, mấy ngày sau vẫn cố gắng chiếm đoạt album ảnh nhưng Cố Chi Thu đã nộp ảnh cho cậu bạn học, cô hết lý do để xem album nữa, mà điều càng làm cô bực bội là hội thao mà Hội Sinh Viên chuẩn bị bấy lâu nay sắp tới rồi.

Trường Thanh rất quan tâm tới sức khỏe của sinh viên, vì vậy hội thao của Trường Thanh thường được tổ chức lớn hơn các trường khác, lễ khai mạc còn có các màn biểu diễn văn nghệ, ở phương diện này thì hiển nhiên khoa Nghệ thuật là đầu tàu đối với ngôi trường mà các ngành kỹ thuật chiếm ưu thế, khoa Nhân văn mỹ nữ như mây cũng được nhắm tới, Kiều Lâm Lâm được khoa cử ra biểu diễn một tiết mục cho buổi lễ khai mạc.

Có điều lúc đó là hồi mới khai giảng, Kiều Lâm Lâm chưa dám bộc lộ bản chất, bắt lấy cơ hội nam thần còn ở nước ngoài, Kiều Lâm Lâm sao có thể hy sinh thời gian xem phim quý giá của mình để tập luyện chứ? Cô dứt khoát từ chối lời mời của khoa với lý do tốt đẹp là mình đã tỏa sáng ở bữa tiệc học kỳ trước, bây giờ sẽ nhường cơ hội cho các bạn khác.

Thật ra là lúc trước, khi nam thần về trường và lôi cô đi thư viện cả ngày, cô cũng hơi hối hận vì đã từ chối quá sớm, cô thà luyện tập văn nghệ còn hơn là ngâm mình ở thư viện, ít nhất là kiếp trước giáo viên dạy múa còn khen cô có năng khiếu, nếu nhân cơ hội này mà xuất hiện thêm lần nữa trước mặt giáo viên và sinh viên toàn trường thì tốt quá. Có điều nếu đã từ chối thì Kiều Lâm Lâm cũng không nghĩ tới nữa, hội thao năm nay cô nằm trong tổ khán giả, chỉ cần có mặt vào lễ khai mạc và bế mạc là được, thời gian còn lại được tự do hoạt động, lại không phải đi học, quá sướng.

Có rất nhiều người cũng nghĩ như Kiều Lâm Lâm, không hề hưởng ứng và quan tâm tới hội thao, chẳng hạn như nữ otaku Tạ Văn Lệ, nói gì thì cũng là sinh viên đại học rồi, không đặt nặng vấn đề vinh quang của lớp như hồi cấp ba nữa, càng không có ai bám lấy họ yêu cầu đăng ký hạng mục thi thố, tất cả đều là tự giác, do đó mấy chuyện này hoàn toàn không đáng bận tâm đối với hội cá muối.

Nhưng Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn lại rất mong đợi, Trình Viên Viên là vì được phân cho nhiệm vụ quan trọng, muốn làm thật tốt; còn Mẫn Mẫn thì đăng ký rất nhiều hạng mục, cô nàng học hành thuộc top đầu trong lớp, tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa là để tăng cơ hội nhận học bổng. Vầng, mục đích đúng là thực tế vậy đó, sinh viên đại học thì cũng coi như trưởng thành hết rồi, suy nghĩ đã dần dần trở nên thực dụng.

Thành tích của Kiều Lâm Lâm không cao không thấp, thuộc diện trung bình khá của lớp, cho dù có cố gắng hoạt động ngoại khóa thì cũng chẳng có cơ may lấy được học bổng hay là được kết nạp vào đảng, cho nên sau khi thoái thác biểu diễn trong lễ khai mạc, đương nhiên là cô định nằm ở trong phòng chơi cho thỏa thích vào mấy ngày diễn ra hội thao.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ hội thao năm nay lại chiếm dụng ngày cuối tuần của họ, không biết đứa mất não nào lại nghĩ ra được.

Sau khi nhận được thông báo, Kiều Lâm Lâm than thở với mấy cô bạn hồi lâu, đến ngày khai mạc vào thứ năm thì cô lại than thở với Cố Chi Thu: “Chán ghê, sao lại kéo dài tới cuối tuần chứ, đã thế lễ bế mạc còn xếp vào sáng chủ nhật nữa, e rằng thứ bảy kết thúc muộn lắm, thế là đi toi hai ngày cuối tuần.”

Cố Chi Thu rất nhẫn nại an ủi cô: “Hội thao mỗi năm chỉ tổ chức một lần, chỉ chiếm dụng một cái cuối tuần thôi, ráng chịu vậy.”

Tuy chỉ chiếm dụng một cái cuối tuần nhưng cuối tuần này cô có kế hoạch vĩ đại mà. Vì tuần trước anh về nhà đột xuất nên kế hoạch qua đêm bên ngoài bị dời lại, Kiều Lâm Lâm đã quyết tâm tuần này phải đạt được mong muốn, đừng ai hòng phá đám cô! Ấy thế mà kế hoạch vẫn phải đầu hàng trước biến cố.

Kiều Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn Cố Chi Thu, vẫn rất không cam tâm, bèn đưa ra đề nghị rất vô trách nhiệm: “Hay là tụi mình xin nghỉ đi? Em chả thích hội thao tẹo nào, ngày mai tụi mình chuồn đi chơi đi, sáng chủ nhật về dự lễ bế mạc là được.”

Tuy không trọn vẹn cuối tuần nhưng hai ngày thứ sáu thứ bảy cũng đủ để ngủ một lần.

Song, Cố Chi Thu lại lắc đầu, vừa dịu dàng vừa khó xử nói với cô: “Quên nói với em là anh đăng ký chạy tám trăm mét và năm ngàn mét, thời gian thi đúng vào thứ sáu và thứ bảy.”

Kiều Lâm Lâm cũng đã nghĩ tới khả năng Cố Chi Thu phản đối đề nghị của cô, ví dụ như anh muốn tranh thủ thời gian không lên lớp để đọc thêm nhiều sách chứ hoàn toàn không ngờ học thần lại nhiệt tình tham gia hội thao, điều này khiến cô cảm thấy uất ức: “Anh lại giấu em đăng ký nhiều hạng mục thế á?!”

Xung quanh cô lại có thêm một kẻ phản bội!

Cố Chi Thu: “…”

Tuy cảm thấy rất bất lực với việc bạn gái bất ngờ lên án mình nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích: “Ban tổ chức biết anh thường chạy bộ nên đề nghị anh tham gia, anh không từ chối được.”

Cơn uất hận lắng xuống, Kiều Lâm Lâm nghĩ lại thì thấy nam thần không phải là không từ chối được mà là tự anh muốn tham gia, ngày nào anh cũng chạy bộ thì việc chạy năm ngàn mét quá ư là dễ dàng.

Mặc dù với thành tích của anh thì chắc chắn học bổng nằm trong tay anh chứ không cần tham gia hoạt động ngoại khóa để được cộng điểm xét học bổng như Mẫn Mẫn nhưng anh là người cầu toàn nên hẳn là muốn càng thêm danh xứng với thực.

Hiểu thì hiểu nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn rất bực bội, kế hoạch tốt đẹp gặp hết biến cố này tới biến cố khác khiến người ta muốn phát điên. Cô không nỡ trách bạn trai nên bèn giận cá chém thớt mà lên án nhà trường: “Em nghe nói nhiều trường đã hủy bỏ hạng mục chạy năm ngàn mét rồi, sao trường mình vẫn ngoan cố không chịu bỏ chứ.”

Nếu không có hạng mục năm ngàn mét, thứ sáu nam thần chạy xong tám trăm mét là có thể rảnh rang rồi, như vậy cô sẽ có cơ hội lừa anh đi khách sạn.

Tuy oán trách nhưng thứ sáu và thứ bảy, Kiều Lâm Lâm vẫn đi cổ vũ bạn trai.

Ở trận chung kết chạy tám trăm mét nam, Cố Chi Thu về đích thứ tư, tuy không lấy được giải thưởng nhưng như vậy cũng là quá giỏi vì Trường Thanh chẳng những có khoa Thể dục – Thể thao mà khoa này còn rất “bá”, có không ít vận động viên cấp quốc gia, tuy những vận động viên cấp quốc gia ấy không thèm tham gia cuộc thi cấp trường nhưng các sinh viên khác của khoa khoa Thể dục – Thể thao đều có thể chất tốt hơn phần lớn sinh viên bình thường, Cố Chi Thu lọt vào trận chung kết và chạy về đích thứ tư là đã rất cừ khôi rồi.

Thi xong, Kiều Lâm Lâm tràn đầy tin tưởng an ủi anh: “Thế mạnh của anh là chạy cự li dài, ngày mai chắc chắn sẽ lấy được thành tích tốt hơn.”

Cố Chi Thu không hề buồn bã, vừa đi bộ trên đường pitch vừa cười hỏi cô: “Ngày mai em cũng sẽ tới cổ vũ anh chứ?”

Kiều Lâm Lâm dứt khoát gật đầu: “Tới chứ.” Tất nhiên là phải tới rồi, hiếm khi có cơ hội được nói hai chữ “Cố lên” với nam thần, cô không thể không tới.

Chiều thứ bảy, đứng bên ngoài đường chạy chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của bạn trai mình, Kiều Lâm Lâm chợt thấy vô cùng may mắn khi mình đã quyết định đúng, bởi vì cô phát hiện ban tổ chức sắp xếp một việc còn “hay ho” hơn cả việc chiếm dụng cuối tuần, đó là chạy năm ngàn mét là nam nữ chạy chung.

Nhìn đám thiếu nam thiếu nữ đứng chờ xuất phát, Kiều Lâm Lâm bực bội: “Chạy cự li dài mà lại để nam nữ chạy chung, đứa nào nghĩ ra cái trò này vậy? Lần đầu tiên tao phát hiện trường mình ngu ớn luôn á.”

Trình Viên Viên, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ đứng bên cạnh cô, tuy không tham gia thi đấu nhưng không thể bỏ qua phong thái của nam thần. Có rất nhiều nữ sinh cũng nghĩ giống các cô, hai bên đường chạy chen chúc người, có thể nói đây là hạng mục được chờ đón nhất trong hội thao năm nay.

Là thành phần tham gia tổ chức, Trình Viên Viên bình thản biện minh cho mình: “Nam nữ vẫn tính thành tích riêng nhưng phải cùng chạy để tiết kiệm thời gian và nhân lực, một công đôi việc.”

Nhưng cô nàng cũng chỉ bình thản một lát thôi vì sau đó Mẫn Mẫn đã kêu họ nhìn một thí sinh tham gia: “Hình như có cả con bé khoa Tài chính kìa, tự dưng tao có dự cảm xấu.”

Trình Viên Viên cũng nhíu mày: “Sao đâu cũng có nó hết thế?”

Kiều Lâm Lâm bực bội là vì ngay từ đầu cô đã phát hiện ra nữ chính mặc đồ thể thao đứng chờ xuất phát, vì cách quá xa nên không nhìn thấy cô ta có trang điểm hay không nhưng vẫn có thể nhận ra cô gái môi hồng răng trắng đứng giữa đám đông, trừ nam thần nhà họ ra thì cô ta chính là người nổi bật nhất.

Nhớ đến việc nữ chính có bàn tay vàng chạy bộ buổi sáng mà hơi thở vẫn rất nhịp nhàng, Kiều Lâm Lâm thầm trả lời bạn mình là không cần có dự cảm xấu thì cô cũng đã đoán ra kết quả, chắc chắn lần này nữ chính sẽ phóng hào quang muôn nơi.

Nhưng cô nhớ trong truyện đâu có chi tiết này, phận vô danh tiểu tốt như cô phá hỏng cốt truyện thì thôi cũng được đi, chẳng lẽ đến cả nhân vật chính cũng có thể tự do phát huy? Kiều Lâm Lâm rất muốn kháng nghị hành vi làm khác cốt truyện của nữ chính.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN