Kiều Lâm Lâm không để ý các bạn mình tức tối cô thế nào, sự chú ý của cô đã dồn hết vào việc đàn chị Trần bất ngờ mời cô làm việc, sau khi chia vui cùng chúng bạn, cô lập tức ngồi xuống bàn mở máy tính tìm xem các clip đi catwalk. Tuy đàn chị nói sẽ mời giáo viên dạy cô nhưng nể mặt thù lao, cô quyết định tự học trước.
Trước đây Kiều Lâm Lâm muốn làm thêm bằng nghề người mẫu chủ yếu là vì cảm thấy làm người mẫu sẽ được ăn mặc đẹp đẽ, được chụp sách báo, vừa thỏa mãn tính hư vinh vừa kiếm được tiền, vô cùng phù hợp với tính cách của cô, còn về việc biểu diễn thời trang thì cô không dám hy vọng xa vời nên trước nay không quan tâm lắm, bây giờ mang tâm lý học tập xem clip đi catwalk, cô thấy cũng khá là hay ho.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Lâm Lâm xem say sưa quên cả thời gian, Tạ Văn Lệ bèn nhắc nhở: “Kiều Lâm Lâm, mày nói tới thư viện tìm Cố thần mà, sao còn chưa đi?”
Bấy giờ Kiều Lâm Lâm mới lấy điện thoại, đã bốn giờ rưỡi, cảm thán “Thời gian trôi qua nhanh quá”, mở điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn của nam thần được gửi vào hai phút trước, nói anh đã sắp làm bài xong, hỏi cô có muốn đi chơi không.
Lúc bàn bạc chuyện hợp tác với đàn chị Trần, toàn thân Kiều Lâm Lâm chấn động vì thù lao, một lòng hướng về một nghìn tệ, hoàn toàn không nghĩ tới theo như lời đàn chị Trần, sắp tới cô sẽ dành phần lớn thời gian để tập đi catwalk, như vậy sự nghiệp vĩ đại ngủ cùng nam thần sẽ bị hoãn vô thời hạn. Bây giờ đột nhiên nhớ ra chuyện này, con tim hừng hực vì kiếm được tiền của Kiều Lâm Lâm phút chốc nguội đi phân nửa, không thể có cả chì lẫn chài được sao? Trong thoáng chốc, Kiều Lâm Lâm đã định đổi ý, nhưng nhanh chóng thuyết phục bản thân, dĩ nhiên không phải vì tiền, chủ yếu là Kiều Lâm Lâm cảm thấy quá trình ngủ với nam thần luôn gặp phải những sự cố bất ngờ, có lẽ đúng như ông bà ta đã nói, chẳng có chuyện tốt đẹp gì là dễ dàng cả, sau nhiều lần thất bại, cô cũng dần nản lòng, tuy vẫn kiên trì với mục tiêu ngủ cùng nam thần nhưng đã không còn tự tin như lúc ban đầu nữa. Nếu hôm nay cô từ chối cơ hội mà đàn chị Trần trao để hết sức cố gắng hạ gục nam thần, lỡ lại có sự kiện bất khả kháng khiến nhiệm vụ thất bại, thế thì mất cả chì lẫn chài rồi, như vậy chẳng thà đi catwalk cho đàn chị Trần còn hơn, ít nhất là có tiền. Thôi được rồi, nói cho cùng vẫn là tiền thôi.
Không biết nếu Cố thần sẽ có tâm trạng gì khi biết bạn gái vì một nghìn tệ mà từ bỏ ngủ với anh, còn Kiều Lâm Lâm thì cảm thấy bản thân rất thông minh, càng thêm kiên định về quyết định của mình, không gì lay chuyển được.
Tất nhiên, cô cũng chỉ tạm hoãn kế hoạch ngủ cùng nam thần thôi chứ không phải hủy bỏ, tạm thời không ăn được thịt thì phải tranh thủ húp chút nước mỡ cho đỡ thèm, ví dụ như nhân lúc chưa bận đi hú hí với nhau.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm nhanh chóng gọi điện cho nam thần, cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị tranh thu thời gian hẹn hò.
Nhận được điện thoại, Cố Chi Thu dịu dàng nói anh còn đang ở thư viện, có thể lập tức thu dọn đồ đạc về ký túc xá ngay: “Chắc em phải chờ anh mấy phút.”
Kiều Lâm Lâm bỏ bánh nướng mà mình đem cho nam thần và bạn cùng phòng của anh vào túi, nghe vậy bèn nói: “Không vội đâu, anh cứ ở thư viện chờ em đi.” Cô cười tít mắt, “Có cái này cho anh.”
Không cho anh cơ hội từ chối, cô nói xong liền cúp điện thoại, cầm túi xách đi ra ngoài.
Còn chưa tới thư viện, từ xa đã nhìn thấy nam thần đeo balo lẳng lặng đứng dưới tàn cây, thân hình cao ráo tựa như cây tùng đón gió. Nam thần nhà cô lúc nào cũng đẹp trai quyến rũ chết người. Vì có chuyện vui, đôi mắt của Kiều Lâm Lâm vốn đã đong đầy ý cười thì giờ lại càng long lanh, bước chân nhanh hơn, giơ tay về phía anh.
Cố Chi Thu tiến lên mấy bước đón lấy tay cô, nắm chặt.
Kiều Lâm Lâm cười tươi như hoa, thân mật cọ đầu vào vai anh, nếu không phải do tay còn lại bận xách đồ thì cô đã ôm chầm lấy anh rồi. Cũng bởi thói quen dính người của cô mà Cố Chi Thu lập tức nhận ra cái túi cô đang xách, hỏi: “Gì thế?”
“Bánh nướng nhà làm.” Kiều Lâm Lâm giơ túi lên, cười toe: “Để dành bốn cái cho phòng anh, mỗi người một cái.”
Cố Chi Thu mím môi, lúc trên xe anh đã từ chối một lần, bây giờ cô lại đưa nên anh cũng không từ chối nữa, nhận lấy cái túi: “Cảm ơn em.”
“Có gì đâu.” Kiều Lâm Lâm cười rạng rỡ, giọng nói tươi vui ngọt ngào như mật.
Cố Chi Thu cũng chú ý tới nụ cười sáng bừng của cô, ánh mắt khẽ khàng lướt trên mặt cô, hỏi: “Muốn đi đâu?”
Kiều Lâm Lâm suy nghĩ chốc lát, nói: “Ra khuôn viên sau trường mình đi.”
Tuy Trần Tử Dương không nói rõ nhưng gần đây vì tấm ảnh treo trong cuộc thi nhiếp ảnh mà cô mới lên diễn đàn trường, hơn nữa những người bình luận đều nhất trí cho rằng cô cực kỳ ăn ảnh, việc đàn chị Trần chủ động mời cô làm việc hẳn là có liên quan tới tấm ảnh đó. Kiều Lâm Lâm có cơ sở để suy đoán rằng đàn chị Trần đã bị hớp hồn bởi tấm ảnh do nam thần chụp cô nên mới tức tốc tìm tới tận cửa để mời mọc cô.
Như vậy, cô phải cảm ơn nam thần vì đã gián tiếp giúp cô nhận được cơ hội kiếm tiền này.
Có qua có lại, hôm nay cô cố ý chọn khuôn viên sau trường làm nơi hẹn hò, lại vào xế chiều, mặt trời ngả về tây, tuy trời lạnh đi trông thấy nhưng đủ để nam thần ôn lại cảm giác yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kiều Lâm Lâm rất không biết xấu hổ mà nghĩ thế.
Cố Chi Thu hơi bất ngờ, cau mày: “Không đi ra ngoài trường?”
Kiều Lầm Lâm lắc đầu, cười toe: “Muốn thông báo với anh tin vui.”
Cố Chi Thu nhẹ nhàng đáp ừ. Tính anh không tò mò như Kiều Lâm Lâm, ban nãy tỏ ra nghi hoặc là vì bình thường cô rất thích ra ngoài trường, bây giờ đã biết nguyên nhân thì thôi, không hỏi thêm nhiều.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, thoắt cái đã tới ký túc xá nam. Dưới cái nhìn chòng chọc của cô quản lý, Kiều Lâm Lâm chỉ có thể đứng cách tòa lầu ký túc xá nam mấy mét đưa mắt dõi theo nam thần đi lên, Cố Chi Thu không để cô đợi lâu, chưa tới hai phút đã đi xuống, nói đã đưa bánh nướng cho bạn cùng phòng: “Tụi nó thích lắm, gửi lời cảm ơn em.”
Kiều Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn đôi môi sạch sẽ của anh, hỏi: “Anh không ăn thử hả?”
Cố Chi Thu mím môi, lúng túng: “Không, ăn đồ lạnh không tốt cho sức khỏe.”
Kiều Lâm Lâm đã nghe Cố Chi Thu nói mấy câu tương tự cả ngàn lần, từ lâu đã quen với thói quen của anh, cô không nghĩ nhiều, chỉ bất mãn trách cứ mấy câu: “Có bảo anh ăn nhiều đâu, ăn thử cho biết mùi thôi cũng được mà, người ta vất vả khổ cực mang từ nhà tới trường chỉ vì muốn anh ăn thử thôi đó.”
“Tối về anh sẽ ăn thử.”
“Đưa cho bạn cùng phòng rồi mà, anh thử cái gì?”
Cố Chi Thu nói nhỏ: “Anh giữ lại một cái.”
Nghe thế, Kiều Lâm Lâm vô cùng hài lòng, cảm thấy tấm lòng của mình không bị uổng phí, vừa phấn chấn khoác tay bạn trai vừa ân cần dặn dò: “Anh nhớ ăn đó, một miếng thôi cũng được, tay nghề của mẹ em không phải hạng xoàng đâu.”
Họ tới khuôn viên sau trường khi ánh tà dương gieo mình khắp bãi cỏ. Phong cảnh ở khuôn viên sau trường đẹp như tranh vẽ, vì là cuối tuần nên có rất nhiều sinh viên ra đây ngắm cảnh, hầu hết là tình nhân, các cặp đôi thân mật kề vai nhau khắp nơi, vì vậy nơi này còn được gọi là “khuôn viên tình nhân”, nói chính xác hơn là “mỗi trường đại học đều có khuôn viên tình nhân”.
Kiều Lâm Lâm và nam thần không thường tới khuôn viên tình nhân, dĩ nhiên không phải vì sợ bị nhìn ngó mà là bạn trai bận quá, không thể nào cùng cô đi hóng gió đếm kiến như các cặp đôi khác được, họ đều tận dụng thời gian hẹn hò ít ỏi để làm những việc ý nghĩa hơn.
Tuy ít tới đây nhưng Kiều Lâm Lâm không hề thấy ngại ngần mà rất quen cửa quen nẻo kéo Cố Chi Thu lượn một vòng, tìm chỗ đẹp ngồi xuống, đặt đồ đạc sang một bên. Trái ngược với cô, Cố Chi Thu nhìn bãi cỏ xanh mướt mấy lần, trông hơi chần chừ, nhưng dưới sự mời gọi nhiệt tình của bạn gái, cuối cùng anh vẫn ngồi xuống.
Cả hai ngồi xong, Kiều Lâm Lâm nhịn suốt quãng đường rốt cuộc cũng không nín nổi nữa mà thông báo tin vui cho Cố Chi Thu, trọng điểm vẫn là một nghìn tệ, khiến phản ứng đầu tiên của Cố Chi Thu sau khi nghe cô nói xong là: “Em thiếu tiền hả?”
Anh vô thức định lấy điện thoại chuyển tiền cho bạn gái, nhưng câu nói tiếp theo của Kiều Lâm Lâm đã gạt bỏ ý định đó: “Không thiếu, hôm qua em kể với anh là mỗi tháng được tăng thêm ba trăm rồi mà.”
Cố Chi Thu cũng nhớ ra, rụt tay về, thấy bạn gái hào hứng nói tiếp: “Nhưng có ai mà chê nhiều tiền chứ, đàn chị Trần giàu xỉu.”
Cố Chi Thu: …
Anh quyết định làm như không thấy dáng vẻ mê tiền của bạn gái mình, đặt trọng điểm ở việc cô cố gắng làm thêm, bày tỏ sự ủng hộ: “Miễn là không ảnh hưởng việc học, có cơ hội làm thêm cũng tốt, tích lũy kinh nghiệm làm việc, cũng coi như trải nghiệm xã hội. Nhưng mà phải chú ý an toàn…”
Cố Chi Thu còn chưa nói đến vấn đề chính, không phải là anh kỳ thị nhưng người trưởng thành đều biết những nghề như người mẫu, MC hay diễn viên rất dễ bị lừa gạt, những nghề khác có bị lừa thì cũng chỉ lừa tiền, còn mấy nghề đặc trưng này thì sẽ bị lừa cả tiền lẫn sắc, mà bạn gái của anh lại là kiểu rất dễ bị lừa cả sắc lẫn tiền, vì vậy tuy cô nói là làm việc với bạn học cùng trường nhưng anh vẫn rất lo lắng, không dằn được mà muốn căn dặn dài dòng.
Song, Cố Chi Thu đang nói giữa chừng đã bị cắt đứt, Kiều Lâm Lâm vội vã chặn đầu: “Yên tâm đi, không ảnh hưởng học tập đâu, tổ chức ở trường đại học Nghệ thuật, lại còn vào cuối tuần nữa, không cần xin nghỉ học luôn.”
“Vậy à.” Cố Chi Thu gật đầu, lòng thấy hơi hụt hẫng.
Kiều Lâm Lâm tiếc nuối nói: “Tiếc là em không có kinh nghiệm gì cả, đàn chị Trần nói sẵn lòng trả thù lao cao cho em, cũng sẽ mời giáo viên dạy 1-1, nhưng bản thân em cũng phải tự cố gắng, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian để luyện tập, không có thời gian gặp anh được.”
Nghe cô nói thế, rốt cuộc Cố Chi Thu cũng biết vì sao mình lại thấy hụt hẫng.
Như lúc trước đã nói, thời gian này anh không quá bận, nhưng dạo này làm trợ giảng cho giáo sư Tần, lúc đang vui giáo sư đã tiết lộ cho anh vài thông tin về dự án mới, đại khái đã tới bước xét duyệt tài chính, chờ quyết định số tiền xong là sẽ lập tức bắt tay nghiên cứu. Thầy nói cho anh biết tất nhiên là vì anh cũng tham gia dự án này, hơn nữa có khả năng dự án này tiến hành rất lâu, mức độ khó khăn và quan trọng lớn hơn nhiều so với các dự án trước kia mà anh từng tham gia. Giáo sư bảo anh chuẩn bị trước, Cố Chi Thu nghĩ chưa làm ngay nên tạm thời chưa nói cho Kiều Lâm Lâm vì sợ cô buồn. Bây giờ cô bận làm thêm, lại còn dành nhiều thời gian để luyện tập, như vậy thời gian họ gặp nhau lại càng ít.
Cố Chi Thu muốn khuyên nhủ nhưng khi nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, anh không nói được. Nghĩ lại bình thường bất kể anh bận rộn đến đâu, cô cũng không gây sự hay làm khó dễ, Cố Chi Thu càng thấy xấu hổ bởi suy nghĩ ích kỷ của mình. Vì vậy, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Chừng nào thi?”
Kiều Lâm Lâm đang nói liên hồi chợt trợn tròn mắt, đúng rồi, đàn chị Trần nói thời gian gấp rút, cô phải tranh thủ chuẩn bị và luyện tập, nhưng chưa nói phải chuẩn bị trong bao lâu cả.
“Em quên hỏi thời gian cụ thể mất tiêu.”
Cố Chi Thu: …
– —–oOo——