Có được tình yêu và sự khích lệ của nam thần, vốn đã được trang điểm kỹ lưỡng hệt như tiên nữ thì giờ Kiều Lâm Lâm lại càng phấn chấn hơn, toàn thân như phát sáng, tự tin ngời ngời, hoàn toàn không thấy hồi hộp khi lần đầu tiên lên sân khấu. Sau đó, cô dùng phong thái ấy hoàn thành xuất sắc màn trình diễn đầu tiên trong đời.
Khi cô đi trên sân khấu, từng bước chân hòa cùng điệu nhạc tiến tới giữa sàn catwalk, tiếng vỗ tay dưới khán đài to hơn những người mẫu đi trước rất nhiều. Nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt ấy, Kiều Lâm Lâm biết mình thể hiện rất xuất sắc.
Tuy cô hiểu rõ đây là cuộc thi thiết kế thời trang, ban giám khảo và khán giả chủ yếu xem trang phục nhưng trên ti vi đã nói mối quan hệ giữa nhà thiết kế và người mẫu là hỗ trợ lẫn nhau, biểu hiện của cô trên sân khấu cũng rất quan trọng. Vì vậy Kiều Lâm Lâm không chút ngại ngần, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng giữa sân khấu đón nhận sự ca ngợi của mọi người.
Tiếng vỗ tay kết thúc, nhạc cũng dừng, Kiều Lâm Lâm vẫn đứng trên sân khấu chờ nhà thiết kế Trần Tử Dương lên sân khấu trình bày về quá trình tạo ra tác phẩm và ý nghĩa của nó.
Lúc này cô đơn giản là ma-nơ-canh, không cần làm gì cả, chỉ cần mỉm cười là được, đứng yên để đàn chị vừa nói vừa chỉ vào từng chi tiết trên váy.
Dưới khán đài im ắng, mọi người đổ mắt lên người cô, hơn nữa còn nóng bỏng hơn trước rất nhiều, bởi vì lúc nãy chỉ là thưởng thức, còn bây giờ là nghiên cứu. Kiều Lâm Lâm rất có giác ngộ mình chỉ là ma-nơ-canh, nhưng bị toàn hội trường nhìn chằm chằm, cô dần dần thấy hơi căng thẳng, nụ cười càng lúc càng cứng đờ, tay chân như thừa thãi, mãi cho đến khi nhìn thấy ở một góc dưới khán đài có chàng trai tuấn tú ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, thỉnh thoảng giơ máy ảnh lên. Tuy ở khá xa nhưng Kiều Lâm Lâm tựa như nhìn thấy hình bóng mình in hằn trong đôi mắt của nam thần, bởi lẽ cô có cảm giác rằng vào lúc này, trong thế giới của nam thần chỉ có mình cô.
Kiều Lâm Lâm thoáng chốc thả lỏng hơn rất nhiều, thuận tiện đưa mắt nhìn một vòng, sau đó tìm thấy ba cô bạn cùng phòng. Phản ứng của họ không khác nam thần là mấy, trong lúc những người khác tập trung nghe nhà thiết kế trình bày thì ba cô nàng giơ điện thoại điên cuồng chụp cô, tất nhiên cũng có quay lưng về phía cô để tự sướng.
Phát hiện này khiến Kiều Lâm Lâm phấn chấn trở lại, đứng thẳng lưng hơn, vì để nam thần và bạn cùng phòng trông thấy mình khi đẹp nhất, cô luôn giữ trạng thái tốt nhất, chờ Trần Tử Dương thuyết trình xong, họ khoác tay nhau cúi người chào rồi đi xuống.
Lúc Kiều Lâm Lâm và Trần Tử Dương đi xuống, Cố Chi Thu đã cất máy ảnh, đứng chờ ở cầu thang, Kiều Lâm Lâm không chút do dự buông tay đàn chị ra, nhào vào lòng nam thần làm nũng: “Em mỏi chân quá.”
Có lẽ đã được tôi luyện từ những lần cô “đánh lén”, tuy ở đây có không ít người, ở xa xa nơi hội trường cũng có rất nhiều người bị động tĩnh của họ thu hút, rối rít quay đầu nhìn xem, Cố Chi Thu hơi ngượng nhưng vẫn tự nhiên đỡ lấy cô: “Anh đưa em đi đổi giày.”
Kiều Lâm Lâm xoa bụng: “Với cả em đói muốn xỉu luôn rồi.”
Cố Chi Thu nhìn cổ tay đang đeo số thứ tự, họ bốc thăm trúng tốp thi đấu đầu tiên nên thi xong còn chưa tới mười một giờ, vẫn chưa tới giờ ăn trưa, Cố Chi Thu ấm áp hỏi: “Anh có mang sô-cô-la, hay em ăn một ít lót dạ?”
Kiều Lâm Lâm không đợi nổi để về phòng chờ, ngẩng mặt lên hỏi: “Sô-cô-la đâu?”
“Trong túi áo.”
Vừa dứt lời, một đôi tay nhỏ bé đã không chút khách sáo thò vào túi, hai tay còn lắc lư mạnh hai túi áo, Kiều Lâm Lâm nhanh chóng mò được sô-cô-la, móc hết ra xem, thất vọng mếu máo: “Sao chỉ có ba viên vậy?”
Mấy viên này là Cố Chi Thu đặc biệt bỏ vào túi áo để ứng phó với tình huống này, tuy nhiên anh không giải thích, cười: “Em ăn tạm đi, trong balo vẫn còn.”
Kiều Lâm Lâm không nghĩ nữa, lập tức xé giấy gói cắn một miếng, hai viên còn lại chia cho Trần Tử Dương và Tô Lâm đang đi đằng sau: “Đây, ai cũng có phần.”
Trần Tử Dương không khách sáo, nhận sô-cô-la xong liền nói: “Tụi chị còn phải ở đây xem thêm, hai đứa về phòng chờ nghỉ ngơi trước đi, không phải lo cơm trưa, lát nữa bạn chị sẽ đem tới.”
Đàn chị sắp xếp đâu vào đó, Kiều Lâm Lâm yên tâm cùng nam thần đi vào hậu trường nghỉ ngơi. Cô rất muốn làm nũng đòi nam thần cõng như hôm qua nhưng trang phục hôm nay không tiện, rất dễ bị “lộ hàng”, bèn đau đớn từ bỏ ý định.
Ngồi nghỉ ngơi trong phòng chờ, ráng kiềm nén chỉ ăn vài viên sô-cô-la, thời gian trôi qua quá chậm khiến Kiều Lâm Lâm sốt ruột, thay giày đế bằng rồi kéo nam thần ra hội trường. Họ có thể dùng thẻ nhân viên để đứng hai bên sân khấu xem cho rõ, tuy không có chỗ ngồi nhưng tầm nhìn thoáng đãng, có điều Kiều Lâm Lâm lại lặng lẽ đi ra hàng ghế sau để tụ tập cùng đám bạn. Vừa xuất hiện đã bị mấy cô nàng ấy vây quanh, lần đầu tiên Cố Chi Thu như người vô hình, Kiều Lâm Lâm thích chí đứng ở giữa, nghe ba cô bạn cùng phòng vừa kích động vừa kiềm nén tung hô mình, lòng vô cùng thỏa mãn.
Khen xong, Trình Viên Viên sờ khăn choàng trên vai Kiều Lâm Lâm, hỏi: “Sao vẫn còn mặc váy, không lạnh hả?”
Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng hỏi theo: “Ờ phải đó, sao không thay đồ đi?”
“Vẫn còn chịu được.” Kiều Lâm Lâm kéo chặt khăn choàng, cảm thấy mình rất giỏi, “Lát nữa còn phải lên sân khấu nên chưa được thay đồ.”
“Ủa tưởng xong rồi, còn phải lên sân khấu á?”
“Đàn chị nói chiều nay công bố kết quả, nếu thành công vào vòng bán kết thì tao và chị ấy phải lên sân khấu cảm ơn, chắc còn phải chụp hình nữa.”
Tạ Văn Lệ cực kỳ tự tin: “Vậy mày đừng thay, với thực lực của đàn chị Trần, vào bán kết là cái chắc.”
Kiều Lâm Lâm cũng đồng ý gật đầu: “Tao cũng nghĩ vậy.”
“Thế nghĩa là phải chờ tới khi công bố kết quả mới được về?” Mẫn Mẫn ỉu xìu: “Mấy giờ công bố?”
“Chắc hơi lâu đó.” Kiều Lâm Lâm cũng uể oải, “Thí sinh thi vòng loại đông quá, chờ biểu diễn xong hết chắc cũng phải hơn hai giờ chiều, rồi thống kê điểm số các thứ chắc cũng phải mất một hai tiếng.”
Trình Viên Viên choàng vai cô, cảm thán: “Haiz, tao cứ tưởng đi catwalk là xong, ai biết làm người mẫu phiền phức vậy đâu, xem ra tiền chẳng dễ kiếm tẹo nào.”
Kiều Lâm Lâm vui vẻ nói: “Nhưng đàn chị nói nếu chị ấy vào được vòng bán kết và chung kết thì vẫn sẽ mời tao làm người mẫu, thù lao cũng khác bọt lắm đó nha.”
Lúc trước cô cứ lo mình biểu diễn không tốt làm ảnh hưởng tới đàn chị nên không dám nói, bây giờ rốt cuộc đã có thể kiêu ngạo thông báo với đám bạn tin vui này rồi.
Đám bạn hâm mộ, ghen tị, hận với cô một hồi, sau đó bày tỏ nếu cô đã vui vẻ thế thì họ không ở đây với cô nữa, hiếm hoi lắm mới tới trường Nghệ thuật một chuyến, chiều nay họ phải đi dạo cho thỏa thích, ăn hết món ngon quanh đây rồi cùng nhau về trường, vì vậy tối nay cả phòng tụ tập ở ký túc xá, sau đó cô phải dắt họ đi ăn đồ nướng.
Kiều Lâm Lâm chủ động hứa khao cả bọn ăn nên gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.
Biết cô kiếm được món tiền kha khá nên đám bạn không khách sáo chút nào, Trình Viên Viên cười toe: “Phải rồi, chiều nay bồ tao cũng tới ăn ké đó, mày nhớ lôi Cố thần nhà mày đi cùng cho bồ tao khỏi ngại nha.”
Kiều Lâm Lâm không có ý kiến, nhưng không biết nam thần có rảnh không, bèn quay đầu dùng mắt hỏi thăm, sau đó trả lời: “Ô kê con dê.”
Quyết định xong, đám Trình Viên Viên lập tức kéo nhau đi dạo, Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu vẫn ngồi yên chỗ cũ, cô thật sự muốn xem biểu diễn thời trang.
Đúng với dự đoán của Kiều Lâm Lâm, hơn bốn giờ chiều cuộc thi mới kết thúc, cô vội vàng thay quần áo, cùng mọi người rời khỏi hội trường, còn chưa kịp tẩy trang thì Hội Sinh Viên trường Nghệ thuật đã lao vào dọn dẹp. Trần Tử Dương với tác phẩm nổi bật và phần trình bày mạch lạc kết hợp cùng màn biểu diễn xuất sắc của Kiều Lâm Lâm đã chinh phục ban giám khảo, cầm vị trí thứ ba tiến vào vòng bán kết.
Tuy Trần Tử Dương chinh chiến “sa trường”, thành danh đã lâu nhưng thành tích tốt như hôm nay vẫn đáng ăn mừng, ra tới bãi đậu xe, cô ấy khoác vai Kiều Lâm Lâm, nhướn mày hỏi: “Tiểu Kiều, tối nay đám bạn mở tiệc ở quán bar để ăn mừng cho thành tích của chị, đi cùng không?”
Kiều Lâm Lâm rất phấn khích, nắm tay áo Trần Tử Dương, mong đợi hỏi: “Là quán bar có DJ, có sàn nhảy ạ?”
“Chính xác, có DJ, có sàn nhảy, còn có cả ban nhạc, tay bass đẹp trai lắm đó.” Trần Tử Dương vừa nói vừa nhìn người đứng đằng sau Kiều Lâm Lâm, như cười như không: “Muốn đi không?”
Kiều Lâm Lâm không dằn nổi lòng xuân nhộn nhạo, hai mắt sáng quắc định gật đầu thì Cố Chi Thu đã tiến lại, tựa như vô tình nhắc nhở: “Lâm Lâm, anh nhớ hồi sáng em hẹn bạn cùng phòng ăn đồ nướng mà nhỉ?”
Được nam thần nhắc nhở, Kiều Lâm Lâm nghĩ sao mà không khéo thế cơ chứ. Cuộc sống về đêm đầy màu sắc thoắt cái hóa thành bọt nước, cô thất vọng nhíu chặt mày, nói: “Em đổi ngày được không?”
Cố Chi Thu không quyết định thay cô, chỉ mỉm cười nhắc nhở: “Hình như hiếm lắm bạn trai của Trình Viên Viên mới tới trường mình?”
Kiều Lâm Lâm chần chờ gật đầu, rất muốn nói bạn trai của bạn tới hay không không quan trọng, anh ta chỉ là hàng tặng kèm, nhưng Trần Tử Dương nghe họ nói chuyện thì đã hiểu lầm, cô ấy buông vai Kiều Lâm Lâm, rất phong độ cười nói: “Thế hẹn sau vậy, chị chở hai đứa về trường nhé?”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô rất muốn đàn chị nài nỉ thêm chút nữa, có khi cô sẽ nghĩ ra phương án vẹn cả đôi đường, đáng tiếc chủ nhân bữa tiệc đã bảo thôi, cô chỉ có thể tiếc nuối gật đầu: “Dạ.” Hy vọng ở lần hẹn sau, tay bass mà đàn chị nói vẫn còn tới quán bar.
Sự chú ý của cô hoàn toàn dồn hết vào tay bass đẹp trai ở quán bar mà chẳng màng thứ gì khác, Cố Chi Thu bèn nắm tay cô, khách sáo nói với Trần Tử Dương: “Thôi ạ, chị mau đi đi, bọn em tự về được.”
Kiều Lâm Lâm đứng bên cạnh im lặng gật đầu, đến cả quán bar ngập trong vàng son mà cô cũng bỏ lỡ thì việc đàn chị có chở về hay không chẳng sao cả.
Trần Tử Dương khoát tay, cười nói: “Chị cũng phải về trường cất đồ, về chung đi.”
– —–oOo——