Tuy Trần Tử Dương nói rất uyển chuyển nhưng Kiều Lâm Lâm nhanh chóng get được ý cô ấy, đại khái là được trình diễn thời trang là cơ hội vô cùng quý giá không thể chống cự đối với tất cả mọi người trong câu lạc bộ người mẫu, nếu cô giữ nguyên tình hình hiện nay, chuyện này sẽ do hai người họ tùy ý quyết định, người khác có chướng mắt cũng kệ, nhưng nếu cô gia nhập câu lạc bộ người mẫu thì có nghĩa cô sẽ có thêm lãnh đạo, như vậy sẽ rất khó khăn trong việc nhận hoạt động riêng, hơn nữa những cơ hội như biểu diễn thời trang lần này e rằng đến cả đội trưởng cũng muốn giành. Đến lúc đó cho dù Trần Tử Dương nhất quyết chọn cô thì chính bản thân cô cũng sẽ rất khó xử.
Hiểu rõ điều này, Kiều Lâm Lâm vô thức gật đầu, thầm nghĩ cô không gia nhập câu lạc bộ người mẫu là hành động quá sáng suốt.
Trần Tử Dương không biết suy nghĩ của cô, thấy cô gật đầu thì hài lòng choàng vai cô, nói: “Cho nên em từ chối lời mời mọc của họ là coi như giúp chị việc lớn rồi.”
Kiều Lâm Lâm ngại ngùng nói: “Đàn chị, ờ thì… em còn chưa chính thức từ chối, tuần trước đội trưởng của họ tới tìm em, em đã nói cần thời gian suy nghĩ.”
“Rồi em nghĩ tới bây giờ luôn?” Trần Tử Dương khoanh tay hỏi: “Tại sao?”
“Vì còn phải tới chỗ họ học ké giờ của cô Ninh, em sợ nếu em từ chối rồi thì họ không cho em vào.”
Trần Tử Dương: “…”
Cô ấy không dằn lòng được mà đánh giá từ trên xuống dưới cô bé đàn em ngây thơ, ngốc nghếch mấy lần, sau đó nhướn mày cười: “Không ngờ em cũng tinh ranh đấy.”
Kiều Lâm Lâm không giấu nổi tự hào, cô nhận ra Trần Tử Dương rất hài lòng về sự lanh lợi của mình: “Em tính là cứ kéo dài thời gian suy nghĩ thôi, nếu họ không tìm em nữa thì em sẽ cho qua chuyện này trong âm thầm luôn, nhưng nếu chuyện này quan trọng thì em sẽ tìm thời gian để nói rõ ràng với họ, để họ khỏi ôm hy vọng với em nữa.”
“Tốt lắm.” Trần Tử Dương hài lòng bày tỏ: “Em đã vì chị mà từ chối gia nhập câu lạc bộ người mẫu, vậy chị cũng sẽ đền bù tổn thất cho em. Đúng lúc có người bạn nhiếp ảnh gia đang tìm người mẫu ảnh chụp báo, để hôm nào chị giới thiệu em cho cậu ấy.”
Kiều Lâm Lâm há miệng định nói cô không phải, cô không có nhưng Trần Tử Dương đã lắc đầu cảm thán: “Tối qua cậu ấy cũng tới quán bar đó, nếu em không bị người nhà em lôi về thì giờ hai người đã làm quen với nhau rồi.”
Kiều Lâm Lâm cũng hơi tiếc nuối, sau mới nhớ ra phải giải thích: “Thật ra nếu chị không nói với em chuyện này thì em cũng sẽ không gia nhập câu lạc bộ.” Cho nên cô rất ngại nếu được bồi thường.
“Tại sao?” Trần Tử Dương tò mò nhướn mày.
Kiều Lâm Lâm không dám nói cô đề phòng nữ chính như phòng cướp, bèn giải thích qua loa: “Vì em từng xin gia nhập hai lần nhưng đều bị từ chối nên giờ không muốn vào nữa.”
“Có chí khí.” Trần Tử Dương càng tán thưởng cô hơn, vỗ vai cô cười nói, “Giờ chị lại càng muốn giới thiệu em cho bạn chị.”
Vậy thì Kiều Lâm Lâm đã có thể vui vẻ đón nhận, cười toe đáp: “Cảm ơn chị, hôm nào em mời chị đi ăn nha.”
Trần Tử Dương còn phải đi ăn cơm nên nói chuyện quan trọng xong liền chào tạm biệt, Kiều Lâm Lâm phấn khích quay lại chỗ đám bạn, bị họ hỏi: “Sếp nói gì mà mày hớn hở thế?”
“Tao sắp được chụp ảnh cho tạp chí.” Kiều Lâm Lâm vô cùng mong đợi, “Đàn chị nói sẽ giới thiệu tao cho người bạn nhiếp ảnh gia của chị ấy.”
“Trời má, mày ăn gì mà hên dữ, mới đi catwalk xong giờ lại chụp báo?” Mẫn Mẫn không giấu nổi hâm mộ.
Họ không biết nhiều về đàn chị Trần Tử Dương ở khoa Nghệ thuật này, kể từ khi con bạn làm việc cho chị ấy, họ mới biết được chút ít, vị đàn chị này chẳng những tài hoa hơn người, chưa tốt nghiệp đã có chút tên tuổi trong ngành mà còn có quan hệ rộng và gia thế, tất nhiên bạn bè của chị ấy cũng không phải dạng vừa, vì vậy họ không nghi ngờ chút nào về việc chị ấy sẽ giới thiệu con bạn cho người bạn nhiếp ảnh gia kia. Đàn chị nói có thể để Tiểu Kiều chụp ảnh cho tạp chí vậy thì hơn phân nửa là không thành vấn đề.
Mọi người vô cùng hâm mộ Kiều Lâm Lâm có vị sếp như vậy, Trình Viên Viên còn quặp lấy cổ cô, hỏi: “Sao chị ấy tốt với mày thế?”
Kiều Lâm Lâm không biết việc đàn chị chuẩn bị tổ chức show thời trang có phải là tin tức cần bảo mật hay không nên không dám nói cho đám bạn, suy nghĩ chốc lát, nói: “Vì tao từ chối lời mời gia nhập của câu lạc bộ người mẫu, chị ấy rất tán thưởng chí khí của tao nên mới giới thiệu công việc cho tao.”
Đám bạn chấp nhận lý do này mà không chút nghi ngờ, Trình Viên Viên bày tỏ: “Rất hợp với tính cách ân oán rõ ràng của chị ấy.”
Thấy họ dễ dàng tin lời mình, Kiều Lâm Lâm không nói thêm gì nữa, chờ học xong tiết buổi chiều, cô liền kéo Tạ Văn Lệ rảnh rỗi đi theo mình tới phòng sinh hoạt của câu lạc bộ người mẫu. Hôm nay cô không phải đi học ké mà là biết chiều thứ hai hằng tuần câu lạc bộ người mẫu sẽ họp, giờ này tới đây mới gặp được đội trưởng An Ni. Chỉ tại lần trước cô quên hỏi phương thức liên hệ của An Ni, chứ không thì đã từ chối qua điện thoại rồi, không cần phải tốn công đi lại.
Trình Viên Viên đi họp, Mẫn Mẫn có hẹn đi xem phim với đàn anh mới quen, vừa học xong đã chạy mất dạng, chỉ còn lại Tạ Văn Lệ bị cô bắt cóc. Tạ Văn Lệ sốt ruột về phòng chơi game nên càm ràm suốt dọc đường: “Sao cứ bắt tao đi theo chứ, khinh thường cún ế đúng không?”
Vừa kiếm được khoản tiền nên Kiều Lâm Lâm rất hào phóng: “Đừng càm ràm nữa, lát tao bao trà sữa.”
Tạ Văn Lệ không khách sáo, thứ nhất là biết con bạn mình có tiền, thứ hai là hôm bữa cô đã không tiếc rẻ mà cống hiến cho nó mặt nạ SK-II để nó xinh đẹp đi catwalk, do đó rất hùng hồn nói: “Tao muốn uống nước ép nho phô mai.”
Một ly nước ép nho phô mai có giá ba mươi tệ, Kiều Lâm Lâm nghèo khổ thấy hơi thắt ruột nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Ừ, vậy tao cũng uốn nước ép nho phô mai.”
Tạ Văn Lệ giật mình trước độ hào phóng của cô, chủ động khoác tay cô sải bước đi về trước, đắc ý nói: “Giờ đã biết chị em đáng dựa dẫm hơn bạn trai chưa?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ tới anh bạn trai đã một ngày chưa gặp mặt, gật đầu tán thành.
Họ rất may mắn khi gặp được đội trưởng của câu lạc bộ Người Mẫu ở phòng sinh hoạt, Kiều Lâm Lâm gõ cửa, ngại đi vào nên đứng bên ngoài gọi: “Đàn chị An ơi, chị ra đây xíu được không ạ?”
Cô quét mắt nhìn sang nữ chính đã lâu không gặp, cô ấy tựa như cũng đang nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp. Cô cảm thấy chiến lược của mình quả không sai, học kỳ này đã trôi qua hơn phân nửa nhưng vẫn chưa thấy nữ chính tiếp cận nam thần nhà cô, chứng tỏ cô tử thủ canh phòng nghiêm ngặt rất hiệu quả, hơn nữa có lẽ tình tiết truyện cũng bị thay đổi, chắc hẳn chỉ cần nội dung chính không bị thay đổi là sẽ không sao.
Kiều Lâm Lâm không còn quá lo lắng về nữ chính nữa, phớt lờ ánh mắt chăm chú của cô ấy, bình tĩnh dời mắt, đứng ngoài hành lang chờ đội trưởng.
An Ni không để cô chờ lâu mà nhanh chóng đi ra, nụ cười vừa thân thiện vừa tự tin: “Ôi, lâu quá không gặp, em suy nghĩ xong chưa?”
Kiều Lâm Lâm gật đầu, uyển chuyển nói: “Em xin lỗi vì tới tận bây giờ mới trả lời chị. Hiện tại em rất bận, chắc không có thời gian gia nhập câu lạc bộ người mẫu đâu ạ.”
An Ni đổi sắc mặt, hờ hững nhìn cô: “Em không muốn gia nhập vào câu lạc bộ bọn chị?”
Kiều Lâm Lâm thấy hơi ngại khi phụ lòng ưu ái của đội trưởng, bèn tìm lý do giúp hai bên đỡ ngại: “Là vầy ạ, hằng tuần câu lạc bộ người mẫu phải tham gia tập luyện chung rồi còn phải tập luyện cá nhân, em sợ không có nhiều thời gian…”
Còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, An Ni lạnh tanh nói: “Được rồi, tôi biết rồi.” Sau đó bỏ vào phòng sinh hoạt, đóng sầm cửa lại.
Kiều Lâm Lâm: “…”
Môi trường sống của Kiều Lâm Lâm rất đơn giản, đây là lần đầu tiên cô thấy người ta trở mặt nhanh nhường này, còn chưa nói xong đã bị chặn cửa, cô đờ người ra, đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn Tạ Văn Lệ, sau đó mới chầm chậm rời đi.
Xuống khỏi tòa nhà, Tạ Văn Lệ không nhịn nổi nữa mà mắng: “Bà chị đó hát xuyên kịch hay gì?”
“Hả?” Kiều Lâm Lâm không hiểu.
Tạ Văn Lệ nói: “Đổi mặt đó.”
“Ờ.” Kiều Lâm Lâm ngộ ra, một lát sau cũng lầm bầm: “Giờ tao đã biết vì sao đàn chị Trần lại mừng rỡ khi nghe tao từ chối gia nhập câu lạc bộ Người Mẫu rồi.”
Nghĩ thử đi, với tính cách thật của đội trưởng câu lạc bộ người mẫu, nếu cô gia nhập, sau này đàn chị Trần muốn mời cô biểu diễn thời trang thì chắc chắn cả đội sẽ cấu xé giành giật nhau, cho dù cô thắng thì tình hình cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Quả nhiên đàn chị rất biết nhìn xa trông rộng, Kiều Lâm Lâm tâm phục khẩu phục. Tạ Văn Lệ không hiểu ý cô lắm nhưng vẫn an ủi: “May là mày không gia nhập, người gì đâu mà tính tình kỳ cục quá chừng, tao đã hình dung ra tình hình cung đấu của câu lạc bộ người mẫu rồi.”
Kiều Lâm Lâm gật đầu tán thành, nhưng mặt mũi vẫn rầu rĩ, cô cảm thấy rất mất mặt, uổng công lúc trước còn cho rằng đàn chị An khá tốt, đúng là có mắt không tròng.
Thấy cô uể oải, chờ xếp hàng mua trà sữa xong, Tạ Văn Lệ vỗ vai cô, nói: “Thôi mà, vui lên đi, tao bao mày ăn ma lạt thang.”
Ăn xong đã hơn năm giờ chiều, không cần ăn tối nữa, hai người ưỡn bụng hút trà sữa chầm chậm đi về ký túc xá, Mẫn Mẫn và đàn anh xem phim xong sẽ đi ăn sau cùng nhau, vì vậy ở ký túc xá chỉ có Trình Viên Viên vừa đi họp về cách đây nửa tiếng.
Trình Viên Viên đang chờ họ về để cùng đi căn tin ăn cơm, bình thường họ toàn đi học, đi ăn với nhau, nhưng khi nghe hai người đã ăn ở ngoài, Trình Viên Viên còn chưa kịp trách móc đã phải nghe Kiều Lâm Lâm kể lể than thở.
Trình Viên Viên biết hồi chiều cô đi đâu, nghe xong thì thản nhiên nói: “Chuyện thường ở huyện ấy mà, Hội Sinh Viên tụi tao làm không công đây mà còn lục đục suốt, đằng này hình thức hoạt động của câu lạc bộ người mẫu cũng gần như là công ty nhỏ rồi, liên quan tới lợi ích thì cung tâm kế có là gì?”
Kiều Lâm Lâm tủi thân nói: “Nhưng tao với họ đâu xung đột lợi ích, tao có gia nhập câu lạc bộ đâu.”
“Thì tại mày từ chối nên mới khiến họ bị tổn thất đó, bởi vậy người ta mới không thèm đoái hoài tới mày.” Trình Viên Viên nghĩ nghĩ, lại nói, “Phải nói thế này, lúc đầu người ta cũng không thèm ngó ngàng gì mày đâu, sau này do thấy mày có tác dụng nên mới cố ý làm thân, mày không đồng ý thì thôi, lại còn tìm tới tận cửa để từ chối, bị vả mặt thế làm sao họ vui vẻ với mày nổi?”
Con bạn phân tích rất hợp lý, nhưng Kiều Lâm Lâm lại bị lấn cấn: “Tao có tác dụng gì?”
Trình Viên Viên lườm cô, kiên nhẫn giải thích: “Tao đoán là việc cuộc thi mà mày tham gia cùng đàn chị Trần có sức ảnh hưởng không nhỏ, nói gì thì cũng là cuộc thi chính quy, mày còn nói là ban tổ chức mời cả đội người mẫu chuyên nghiệp mà, đúng không? Câu lạc bộ người mẫu của trường mình còn không bằng đội người mẫu đó, vậy mà tác phẩm mà mày biểu diễn lại đạt giải á quân toàn quốc, mày được hưởng ké, cũng có chút danh tiếng, nếu gia nhập câu lạc bộ người mẫu thì chắc sẽ là thành viên chủ chốt, như vậy người ta đi kiếm mối làm ăn cũng dễ dàng lấy được thêm một tờ danh thiếp hơn, thế không phải tác dụng lớn thì là gì?”
Kiều Lâm Lâm chưa từng nghĩ tới điểm này, nghe phân tích xong thì rất đắc ý: “Vậy coi như tao cũng có tên tuổi trong giới người mẫu?”
“Bớt bớt.” Trình Viên Viên rất không ưng cái tính mơ hão của Kiều Lâm Lâm, thẳng tay tạt gáo nước lạnh, “Mày có chút tên tuổi trong phạm vi rất nhỏ thì sao nào, bỏ mày ra ngoài một mình thì còn chẳng có đường để đi ấy chứ, không thể tự mình vùng vẫy thì cũng như không.” Đả kích xong lại nói: “Nhưng mà đám kia càng thảm hơn, toan tính của họ đều bị bỏ xó hết rồi, mày nên mừng đi, ít nhất là không bị người ta hút máu.”
Kiều Lâm Lâm nghĩ nghĩ, lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, Tạ Văn Lệ ngồi bên cạnh cảm thán: “Chưa chi đã cảm nhận xã hội hiểm ác.”
Trình Viên Viên gật đầu: “Sau này ra đời, chuyện thế này là thường thôi, có nhiều người còn hai mặt và đáng kinh tởm hơn.”
Dưới sự an ủi của các bạn, Kiều Lâm Lâm dần thoải mái trở lại, có điều hôm chờ ăn cơm cùng nam thần xong, cô vẫn than thở kể lể một hồi, cô chịu ấm ức, sao bạn trai lại bỏ mặc được chứ?
Mà phản ứng của Cố Chi Thu không giống đám bạn, anh nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ sao về việc này?”
Kiều Lâm Lâm hơi khựng lại, nói nước đôi: “Thấy hơi mất mặt?”
“Tại sao lại mất mặt?” Cố Chi Thu ngạc nhiên hỏi, “Người bị từ chối đâu phải em.”
“Nhưng em còn chưa nói xong mà chị ta đã phủi mông bỏ đi, còn chặn tụi em ngoài cửa, mất mặt lắm.”
Cố Chi Thu cười khẽ: “Nghe người ta nói cho xong mới chào tạm biệt là phép lịch sự tối thiểu của con người, chị ta đến cả điều này cũng không hiểu thì người mất mặt chẳng phải là chị ta sao?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ nghĩ, cũng dần nhận ra tự dưng mình lại đi khó chịu vì lỗi của người khác, cô ngơ ngác hỏi: “Đúng ha, người sai đâu phải em, sao em lại mất mặt chứ?”
Cố Chi Thu nhướn môi cười, nụ cười nơi ánh mắt còn rõ nét hơn, nắm tay cô ấm áp hỏi: “Em thấy con người của đàn chị Trần Tử Dương thế nào?”
Kiều Lâm Lâm nói ngay: “Nhiệt tình, thẳng thắn, thoải mái.”
“Bạn của chị ấy thì sao?”
“Chị Tô Lâm cũng rất hào phóng và dễ thương.”
Cố Chi Thu hỏi tiếp: “Mấy anh chị ở phòng thí nghiệm thì sao?”
“Thân thiện, hiền hòa.”
“Còn giáo sư Tần?”
“Hài hước dí dỏm, hòa ái dễ gần.” Thấy nam thần hỏi tính cách của nhiều người, Kiều Lâm Lâm dần đoán ra ý anh, tò mò hỏi: “Có phải anh muốn nói vật họp theo loài, em nên học hỏi giáo sư Tần và các anh chị kia không?”
Cố Chi Thu gật đầu: “Và cũng đừng bận tâm tới bè lũ xu nịnh.”
Nam thần nói rất hay, nhưng Kiều Lâm Lâm lại nghĩ khác: “Nhưng ai cũng nói xã hội có rất nhiều người như vậy, bây giờ không gặp thì khi đi làm cũng không thể tránh khỏi.”
Tuy đám bạn an ủi cô nhưng đều mang ý làm quen trước với xã hội phức tạp, cô thấy họ nói rất có lý.
Cố Chi Thu cười nhẹ nhàng: “Chỉ cần em đủ giỏi giang và kiên định thì luôn có thể làm chính mình.”
Kiều Lâm Lâm không chú ý tới cách dùng từ của anh, thầm nghĩ tư tưởng của nam thần khác với người thường, anh thì không có gì để lo nhưng cô rất biết thân biết phận: “Nhưng em không đủ giỏi.”
Cô chỉ là người bình thường trong những người bình thường, ra đời âu cũng chỉ là bèo bọt trôi dạt theo số phận.
Cố Chi Thu kiên định nhìn cô: “Em hiện tại đã rất giỏi, cũng rất nỗ lực rồi.”
“Thật không?” Kiều Lâm Lâm nghĩ bụng có lẽ đây là vì người tình trong mắt hóa Tây Thi, tuy biết rõ anh tăng thêm mười hai bộ lọc khi nhìn cô nhưng cô vẫn không dằn lòng được mà vui như mở cờ trong bụng.
– —–oOo——