Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ
Chương 77: Đi sứ Khánh quốc 21
Hàn Cao Viễn vừa giận vừa sợ, nhìn nam tử phục bên
chân mình. “Cái đồ hỗn trướng ăn hại này.”
Nam tử kia nhận một cước này ngược lại như tỉnh ra,
hoang mang sợ hãi ôm bắp đùi Hàn Cao Viễn khóc ròng nói: “Cha, cha, cứu con,
cha cứu con, con không phải cố ý đâu,, con chỉ muốn làm nhục nữ nhân kia, cha,
cha, chẳng phải đây là cha bảo con nói sao? Con chỉ làm theo ý cha nha, cha
—–”
Nghe thấy nhi tử không kín miệng làm hắn bại lộ, Hàn
Cao Viễn thiếu chút nữa khó thở ngất đi, tức giận trào dâng bỗng tung một cước
trúng giữa ngực hắn, “Súc sinh—–”
Nam tử kia bị đá bay xa ba thước, trong miệng khạc ra
một búng máu, ngã lăn ra đất rên rỉ, cũng không dám đến gần Hàn Cao Viễn nữa.
Hàn Tuyết thấy vậy thiếu chút nữa vỗ tay cười lớn, Hàn
lão đầu này thật đúng là nuôi dạy được một đứa con tốt, nàng đang lo không có
đề tài cho nàng phát huy đây, tự dưng có hắn đem dâng đến trước mắt, thật là
đáng trọng thưởng.
Hàn Tuyết cố tình kinh ngạc che miệng kinh hô: “Nha
—–, thì ra vị này là công tử nhà Hàn thừa tướng, ta đúng là mắt kém, sửng
sốt đến không nhìn ra.” Nhưng mà trong nội tâm lại nói: quả nhiên là rồng sinh
rồng, phượng sinh phượng, lão chuột sinh con ra không phải chính là chuột sao?
Khó trách một loại tính tình giống nhau y như cùng khuôn đúc. Hàn Tuyết giương
mắt chống lại ánh mắt như muốn ăn thịt người của Hàn Cao Viễn, cố làm ra vẻ
tiếc hận nói: “Hàn thừa tướng phải dạy bảo thật tốt mới phải, thân là thần tử
lại ở trước mặt mọi người nhục mạ mẫu thân quốc chủ, đây là tử tội, sao lại có
thể phạm phải sai lầm lớn như vậy được.” Đột nhiên lại trợn tròn đôi mắt, tựa
như vừa nghĩ ra thứ gì làm cho người ta phải giật mình, chỉ về phía Hàn Cao
Viễn, “Hắn….. Hắn mới vừa nói là ngươi bảo hắn nói ư, này, Hàn thừa tướng
là đang có ý gì chứ? Xúi giục nhi tử nhục mà quốc mẫu, phải chăng là nghi ngờ
huyết thống quốc chủ?” Hàn Tuyết cố tình giật mình hít khí, tung ra một đòn
cuối cùng: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ, Hàn thừa tướng ngươi muốn tạo phản hay sao?”
Hàn Cao Viễn tức giận hai mắt đỏ ngầu, sát ý thô bạo
trong mắt kia khiến người ta không lạnh cũng phải rùng mình, một câu nói cuối
cùng của Hàn Tuyết, kích thích hắn hoàn toàn mất lí trí, bước một bước dài xông
lên muốn hạ thủ với Hàn Tuyết.
Sứ giả các nước tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả
chủ trì Khánh quốc cùng một đám hoàng tử cũng không động đậy, chỉ có vị sứ thần
Băng Tinh, một vị nam tử thanh khiết nhã nhặn như băng tuyết, khẩn trương đứng
lên.
Hàn Tuyết tuyệt không lo lắng cho an nguy của bản
thân, ngược lại dời mắt hướng nam tử kia cười cười trấn an.
Chuyện ngoài ý muốn lại nhằm lúc này phát sinh, chỉ
thấy Hàn Cao Viễn đang xông về phía Hàn Tuyết đột nhiên quỳ rạp hai đầu gối
xuống đất cách Hàn Tuyết năm bước chân, hắn như dã thú bị kìm giữ, không cam
lòng điên cuồng gào thét giãy giụa, đôi chân dán lên nền đất kia vẫn nhất mực
bất động.
Mọi người chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện xương
bánh chè của hắn như vỡ vụn, máu đỏ tươi mau chóng trào ra nơi hắn ngã xuống,
mà bên hông hắn cắm ngập một chiến đũa,
nhìn vị trí, chiến đũa cắm đúng huyệt bị khống chế nửa người, nên lúc này mớ
khiến phần thân dưới Hàn Cao Viễn không thể cử động.
Mọi người lại vửa nghĩ vừa phát hiện chiếc đũa kia
chính là loại đũa mọi người dùng trên bàn tiệc, nhất thời không khỏi nhìn về
phía bên kia bữa tiệc, quả nhiên thấy, trong tay vị phò mã gia vẫn chưa thốt
nửa lời kia, chẳng phải thiếu đi một chiếc đũa hay sao.
Lập tức trong cả sảnh đường, mấy người có chút võ công
đều lộ vẻ kinh hãi, mới vừa rồi họ trông thấy Hàn Cao Viễn xông về phía Hàn
Tuyết, cũng không thấy Hàn Chiến xuất thủ, cho đến khí Hàn Cao Viễn đột nhiên
ngã khuỵu xuống đất, mọi người mới giật mình để ý sự khác biệt, đợi nhìn kĩ mới
biết là nam nhân ngồi cạnh Hàn Tuyết ra tay. Liên tưởng đến võ công xuất thần
nhập hóa của nam nhân này, sau lưng mấy người kia mồ hôi liền tuôn như mưa,
trong đó còn bao gồm cả Khánh vương cùng năm vị hoàng tử, còn có ba vị đại
tướng chỗ Kim Sa, mà một đoàn người Long Dược sớm đã bị dọa sợ đến sững sờ,
thấy Hàn Cao Viễn quỳ xuống đất không dậy nổi, lúc này chính là lục thần vô
chủ, nơi đó sẽ giống những gì người khác nghĩ, đã thấu hiểu sâu sắc tường tận.
Hàn Tuyết nhìn chung quanh toàn yến tiệc, thấy mấy
người có chút dụng ý khác kia đều mang bộ mặt kinh hãi bất an, tự nhiên bao gồm
cả Khánh Vương cùng con trai, cũng chỉ có cái vị nam tử gương mặt tuấn tú ở chỗ
ngồi Băng Tinh kia là gương mặt bình thản, Hàn Tuyết không khỏi đối với hắn
sinh mấy phần hảo cảm.
Quay đầu nhìn Hàn Cao Viễn quỳ gối cách nàng năm bước
bên ngoài, Hàn Tuyết cười, cười phách lối, cười tự đắc, “Hàn thừa tướng à Hàn
hừa tướng, bổn cung liệu có thể phủ nhận việc ngươi mới vừa gây nên là ý muốn
ám sát bổn cung không đây? Ngươi có biết công khai ám sát sứ thần một nước là
khơi lên chiến loạn hay không, lại nói ngươi biết rõ rồi còn cố phạm phải,
chính là muốn đại quân Bích Lạc ta cùng Long Dược các ngươi chiến đấu đến người
chết ta sống?”
Hàn Cao Viễn quỳ trên mặt đất bị đau đớn nơi hai chân
hành hạ cơ hồ sắp ngất xỉu đến nơi, nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh, khiến
hắn tạm thời muốn trốn tránh cũng không được, lúc này nghe Hàn Tuyết khiêu
khích, không khỏi trợn trừng mắt, há miệng cao giọng muốn phản bác lại, nhưng
là mở miệng mới phát hiện mình bị điểm á huyệt, miệng không thể lên tiếng. Lập
tức hắn giận không kìm được, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trông như ác quỷ hiện
hình, chỉ thẳng về phía Hàn Tuyết ú ớ gào thét. Bất đắc dĩ lúc này chân hắn
không thể cử động, miệng không thể nói, căn bản ngay cả vạt áo Hàn Tuyết cũng
đụng không tới, chỉ có thể thầm căm hận trong lòng, khóe mắt nhìn thẳng hướng
con trai vừa ngã xuống nháy mắt, trông mong hắn có thể hiến chút cơ trí sức
lực, nhất thời dùng tạm.
Hàn Tuyết cũng chẳng sợ hắn nghĩ ra được cái trò yêu
nghiệt gì, dù sao đã có Hàn Chiến ở đây, nàng tin tưởng trên đời này, người có
thể ở trước mặt Hàn Chiến đả thương thân thể nàng, chỉ sợ còn chưa ra đời đâu.
Lập tức không thèm để ý gì khác, chỉ lạnh giọng nhìn Hàn Cao Viễn nói: “Hàn
thừa tường à Hàn thừa tướng, ngươi thân là thừa tướng Long Dược, đã dưới một
người trên vạn người. Bổn cung chính là không rõ, ngươi làm nhiều chuyện như
vậy rốt cuộc là vì cái gì? Từ lúc vừa rồi ngươi xúi giục nhi tử mở miệng dùng
ngữ điệu khiêu khích ta, lại ám chỉ nhục mạ mẫu thân quốc chủ Long Dược quốc
ngươi, rồi ngươi lại muốn ám sát bổn cung……” Hàn Tuyết đột nhiên kêu
lên một tiếng, chỉ thẳng Hàn Cao Viễn cả kinh kêu lên: “A…… Ngươi
không phải là gian tế nước khác mai phục ở Long Dược quốc đấy chứ? Ngươi một
lòng muốn khơi ra chiến tranh giữa nước ta với Long Dược, ngươi là muốn cho
người phương nào đắc lợi?” Nói rồi, Hàn Tuyết tựa như vô cùng bất an nhìn mỗi
người trên sân một cái.
Hoa Kiền Quân coi như là phản ứng nhanh nhất, lời kia
của Hàn Tuyết vừa ra khỏi miệng, hắn liền rõ ràng hết thảy. Trong lòng không
thể không khỏi bội phục tài dựng chuyện của Hàn Tuyết, có thể chỉ bằng một câu
nói của người khác, mà liên lụy đến cả hai nước, lại còn có thể khiến cho hành
động sau này của bọn họ lí lẽ ngôn thuận, nữ tử này đúng là không đơn giản.
Ngay lập tức, hắn sắc mặt đoan chính hướng mọi người
thanh minh nói: “Trẫm xin thề với trời, Khánh quốc ta không có nửa điểm quan hệ
với Hàn Cao Viễn, nếu nói sai, cam chịu trời trừng phạt.”
Lời thề vừa thốt ra khỏi
miệng Hoa Kiền Quân lập tức gây nên hiệu quả đặc biệt, thật là muốn đem sứ thần
các nước chọc đến điên rồi, ai cũng giật mình nhìn Hoa Kiền Quân, đặc biệt là
mấy vị sứ thần của Kim Sa, bọn họ vốn tưởng rằng tam quốc liên minh tấn công
Bích Lạc, tuy nói ngoài Khánh Vương
bị Bích Lạc công chúa ép đến không
thể nhúng tay chuyện này, nhưng ở trong quan niệm của bọn hắn, nếu Bích
Lạc công chúa thật làm rất
quá mức, Khánh Vương chắc chắn là sẽ nhúng tay vào mới đúng, mà Bích Lạc cùng
Long Dược lần này lại diễn một vở
kịch đặc sắc như vậy, lửa này cháy cũng không lan đến chỗ bọn họ, cho nên bọn họ
cho là làm người đứng xem cũng coi như không tệ đi, vậy mà lúc gió đổi chiều,
đem mũi tên kia nhắm chỉ theo hướng ngược lại( ý tức là lúc đầu vốn HCV muốn
làm bẽ mặt Bích Lạc nhưng cuối cùng hại người đâm ra hại mình ^^).
“Bổn vương cũng có
thể đưa tay lên thề, Băng Tinh cùng Hàn Cao Viễn Thừa tướng hoàn toàn không có
nửa điểm quan hệ, nếu có nói ngoa, cam nguyện bị trời phạt.” Ở chỗ ngồi
của sứ thần Băng Tinh, một nam tử thanh nhã nhẹ nhàng đứng lên, nói ra lời thề
hẳn là so với lời thề của Khánh Vương còn phải nặng hơn hơn mấy phần. Giọng nam
vang lên như sấm lại không mang theo chút giả dối nào, khiến cho Kim Sa sứ thần
thất hồn bát nháo, mọi người cũng ngơ ngác ngạc nhiên không kém.
Lần này, vở kịch lại đem
mũi tên hướng về phía Kim Sa sứ thần, Kim Sa sứ thần cúi đầu không nói, không
phải là nguyên nhân xa lạ gì, chính là bởi vì ngơ ngác, hoàn toàn không theo
kịp tình hình, nói hay hơn chính là cơ hồ hồn phách đã không còn tại chỗ mà lơ
lửng chốn nào, lại không có người ra ngoài phủ nhận cùng Hàn Cao Viễn có liên
quan, tất cả ánh mắt của mọi người cứ thế rơi vào người của sứ thần Kim Sa.
Kim Sa sứ thần
lúc này trong lòng cũng là khổ không thể tả, bọn họ cũng không phải là không
muốn ra ngoài phủ nhận, mà là hy vọng có người khác thay bọn họ phủ nhận quan
hệ của mình cùng Hàn Cao Viễn. Hiện tại Kim Sa chính quyền do ba vị Hoàng tử
nắm trong tay, bọn họ chỉ là tùy tùng nhận lệnh, lại không biết người cùng Hàn
Cao Viễn có mưu đố đâu rồi, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể trông chờ Hàn Cao
Viễn phủ nhận quan hệ chính mình, lại không, biết chờ đợi như vậy càng tăng
thêm hiềm nghi cho chính Kim Sa nước mình.
“A nha, thật không
nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, thật là đáng sợ a, Hàn tướng gia hẳn là
gian tế mà Kim Sa đã cài tại Long Dược đấy.” Khi tất cả mọi người đang suy
nghĩ nhìn Kim Sa sứ thần thì Hàn Tuyết
trực tiếp lớn tiếng đem suy đoán trong lòng mọi người nói ra, mà chuyện liền bị
lời nói của nàng làm cho chắc chắn hơn nữa.
Sau khi Hà Tuyết nói mấy
lời này, mấy vị sứ thần Kim Sa cũng không có phản ứng, trên mặt đều chính là
hoảng sợ tột cùng.
Hàn Tuyết nhìn thấy thật
trong lòng muốn cười to, đây chính là kết quả ba nước liên minh, còn đang lo sẽ
không giải quyết được cái vấn đề rắc rối này, còn nghĩ muốn đánh chủ ý mấy quốc
gia kia, thật sự là tức cười. Chuyện này đã đạt được kết quả như nàng mong
muốn, Hàn Tuyết hướng tới Hoa Kiền Quân nháy mắt, ý muốn hắn thu dọn bãi chiến
trường này.
Hoa Kiền Quân quả thực
cũng không làm tổn hại danh xưng lão hồ ly của hắn, lúc này liền cố ý làm khó Hàn
Tuyết nói: “Các vị sứ thần, chuyện này…… Đến chỗ này, đã không
chỉ là chuyện của Bích Lạc cùng Long Dược, mà nay đã dính dáng, liên lụy tới
Kim Sa, Công Chúa Điện Hạ có thể hay không cho trẫm một ít nể mặt, chuyện này
hôm nay trước không nên truy cứu, trẫm có thể bảo đảm, ngày mai sẽ làm cho các
vị quốc chủ chính miệng mình nói rõ sự việc, tin rằng cho dù Hoàng Thượng của
Bích Lạc nhìn thấy sự việc thế này, cũng là không làm khó Công Chúa đâu.”
Hoa Kiền Quân đáy lòng
cũng là mừng rỡ như điên, hắn đã biết cho Long Dược quốc quân phát hàm lúc muốn
sao vậy viết: Hàn tướng gia ở Khánh quốc ngự yến trên công khai khiêu khích
Bích Lạc Hộ quốc công chúa, lại ám ngữ nhục mạ Long Dược quốc quân chi mẫu là
nữ tử thanh lâu, ám hiệu các quốc gia đặc phái viên, Long Dược quốc vương huyết
thống tạp nham, không phải là thuần huyết cao quý, sau lại muốn tại tiệc ám sát
Bích Lạc Hộ quốc công chúa, bị bắt, Bích Lạc công chúa tại yến tiệc đã chỉ ra
hắn chính là gian tế, Hàn tướng gia không phủ nhận, sứ thần các quốc gia liền
đưa tay lên thề, duy Kim Sa nước đặc phái viên không dám thề, trẫm e sợ cho Kim
Sa muốn mượn chuyện tam quốc liên minh, lâm trận quay giáo, tam quốc liên minh
vì thế mà đổ sụp a.
Hàn Tuyết cụp mi, khẽ
nâng váy hướng Hoa Kiền Quân thi lễ, cung kính nói: “Như thế toàn bộ đều
do bệ hạ làm chủ nhé, Hàn Tuyết ở chỗ này tạ ơn trước.”
Đột nhiên vào lúc này,
tiếng bàn bị lật đổ cùng một thanh tràn ngập kinh hoảng “Cẩn thận” ở
bên tai Hàn Tuyết vang lên Hàn Tuyết, chẳng qua là nàng còn chưa kịp giật mình
hay cảm thấy khủng hoảng, đối tượng đã bị một cây chiếc đũa tự mi tâm xuyên qua
đầu, cách tại chỗ của Hàn Tuyết hơn mười mét, một thân ảnh ngã quỵ trên nền
đất.
Lúc này, mọi người mới
thấy rõ con trai của Hàn Cao Viễn – mới nãy còn bị Hàn Cao Viễn đá cho khóc
toáng trên mặt đất – mà bây giờ đã nằm một cái trên nền đất đằng kia, mà rơi
bên cạnh chính là một chủy thủ màu xanh biếc, chỉ bấy nhiêu đó cũng đã để mọi
người đem chuyện nói đến động trời.
Mọi người thấy một màn
này, không khỏi trong miệng thoát ra một ngụm lãnh khí, nam nhân kia quả thực
giác quan nhạy bén, thân thủ thật là nhanh nha, công lực lại cao cường, quả là
một con người không thể xem thường a.
Hàn Tuyết cũng không muốn
nhìn cái người ngốc nghếch đó, dám ở trước mặt Hàn Chiến động thủ với nàng,
chẳng khác gì đi tìm con đường chết, không biết tự lượng sức mình. Quay đầu lại
nhìn về phía nam tử vì muốn nhắc nhở nàng mà đã lật tung cái bàn lên, khuôn mặt
ôn thuận toát lên chút vẻ khó hiểu, trong cặp mắt kia còn còn để lại lấy vẻ kinh
hoảng, làm cho Hàn Tuyết nhìn không khỏi liền sinh một tia cảm động, cảm kích
cười một tiếng, cúi đầu nhấc váy làm lễ, bất quá, chỉ có như thế thôi chứ
không còn gì khác.
Hàn Chiến không tiếng
động đến sau lưng Hàn Tuyết, bàn tay ôm vào trên eo nàng, quay đầu hướng nam tử
lên lên tiếng nhắc nhở cảm kích gật đầu một cái, mặc dù hắn cũng không cần
người khác nhắc nhở, nhưng song nam nhân kia là có thiện ý, Tuyết nhi đã dạy
đối với người thiện lương không cần báo đáp, nhưng là nhất định phải có lễ
phép, hắn tự nhận là thê nô, nương tử đã dạy bảo, hắn nhất định sẽ khắc sâu
trong tâm.
Hai phu thê hướng Khánh
Vương cáo từ sau liền nghênh ngang rời đi, bữa Hồng Môn Yến này chỉ tốn thời
gian chưa tới một canh giờ liền vội vã kết thúc, xem như đã là cuộc đại yến
ngắn nhất trong lịch sử rồi.
Trong sân thanh nhã nam
tử(sứ thần Băng tinh^^) nhìn người đang rời khỏi Ngự Hoa Viên, trong lòng khẽ
nhói đau. Trước kia nếu có người trước mặt hắn nói, hắn sẽ đối với một nữ tử
vừa thấy đã yêu, hắn chắc chắn xì mũi coi thường, nhưng, ngay hôm nay, hắn tin,
hoàn toàn tin.
Nàng lúc thì cơ trí,
thỉnh thoảng bướng bỉnh, đứng ở giữa các nhân vật quyền quý mà không có chút
nào sợ hãi, ngay cả đối mặt nguy hiểm cũng có thể cười, hàng ngày ấy là không
thể xưng xinh đẹp nhanh nhẹn cười một tiếng, lại vì vậy khắc vào trong
lòng của hắn, thấm vào tận xương tủy của hắn, làm cho hắn không thể quên, cũng
không làm cách nào quên được. Nghĩ đến nàng cơ mẫn tài trí, môi mỏng hé lên một
nụ cười nhạt, chỉ có bằng mấy lời, liền làm cho cả đám nam tử bị nàng dắt lỗ
mũi đi mà còn không hay biết, ngay cả hắn cũng là cảm thấy chịu thua.
Lúc nãy, vừa nhìn thấy
tên Hàn công tử (cái này là con HCV nha các nàng) rút ra chủy thủ, một khắc kia
tim của hắn cơ hồ muốn ngừng đập, khi đó trong lòng liền mang theo lo lắng,
nhưng cũng nhiều phần oán khí, oán nam tử kia không thể bảo vệ nàng một cách
chu toàn, nguy hiểm như thế cũng không biết. Cho đến họ Hàn kia bị đánh ra
ngoài, hắn mới hiểu rõ, nàng đối mặt nguy hiểm vẫn có thể trên khuôn mặt nở nụ
cười tươi, chính là bởi vì nam tử phía sau nàng, nàng biết nam tử kia sẽ bảo hộ
nàng chu toàn.
Giây phút đó, hắn liền
biết bản thân mình đã hoàn toàn không có cơ hội, ngay cả việc không cam lòng
cũng không có, chỉ vì nam tử kia so với hắn thích hợp hơn nàng. Cũng không phải
là tất cả nam tử cũng có thể cam nguyện làm việc như phụ xướng phu tùy, cũng
không phải là tất cả nam tử đều có trí tuệ như thế, nguyện làm cho kiều thê với
người trước cười đùa tức giận mắng đấy, những thứ này, hắn tự nhận không làm
được.
Một nữ tử ưu tú như vậy,
cũng đã trở thành hôn thê của người khác, nam tử đôi mắt trong sáng dần dần ảm
đạm, tiếng thở u uất tràn ra khỏi miệng, ai có thể dự liệu được đi sứ Khánh
quốc một chuyến, lại có thể đánh mất tâm tư…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!