Chiến Tranh Vị Diện
Chương 57: Một thành chia phần
Hiện tại khi Gia chủ ra tay bọn họ mới biết được, trước đây Gia chủ vẫn ngầm nắm đại đa số quyền lực trong gia tộc.
Nhưng lão không biểu hiện ra ngoài thôi, lúc trước một số người nhảy nhót lợi hại, đến bây giờ nhìn lại cảm giác bản thân buồn cười cỡ nào.
Một số lại âm thầm may mắn, trước đây vì còn kiên kỵ danh vọng của Gia chủ trong đế quốc, cho nên trong lòng có chút tâm tư nhưng chưa dám chấn chính hành động.
Nhờ vậy mà cứu bọn họ một cái, không đến mức quyền lực trong tay bị thu sạch, trải qua lần này thanh tẩy quyền lực trong gia tộc.
Làm cho Phương gia ngưng tụ trước đây chưa từng có, nhưng cũng làm cho rất nhiều người trong gia tộc lo sợ bất an.
Bởi vậy lần này cơ hội tốt thu thập lòng người một cái cớ sao lại không làm, cho nên Phương lão quyết định gia việc này cho mấy vị trưởng lão đến làm, điển hình đánh một gậy cho một miếng thịt a.
“ vậy gia gia, có thể hay không từ tiền lời sau này chia cho ta một ít a?” Phương Thần thấy chuyện đã thành, hắn vẫn có chút ngượng ngùng hỏi thăm một chút, không hỏi không được a.
Đây là mục đích chính của hắn lần này a, hắn cũng không dám tham nhiều, dù sao hắn chỉ cho ra một chút sáng tạo món ăn, còn lại mọi thứ đều là người khác làm.
Kiếp trước tài sản tri thức cũng có giá trị nhất định, người khác sử dụng tri thức của bản thân cũng cần trả phí a, hiện tại hắn muốn áp dụng chiêu bài này của kiếp trước.
Mặc dù nơi này không phải kiếp trước, nhưng hắn cũng hi vọng nhờ cái này kiếm chút thu nhập mới được, nếu không hắn cũng không bỏ công sức ra trù bị lâu như vậy.
“ ừm, có thể mỗi tháng cho ngươi một thành tiền lời”: Phương lão cười cười trả lời, trước đó lão đã đoán được mục đích thật sự của cháu mình rồi, hiện tại chính là chờ hắn hỏi đến cái này đây.
Mặc dù có chút buồn cười, nhưng lão cũng không làm khó Phương Thần, lập tức quyết định cho hắn một thành tiền lời mỗi tháng.
Hô…Phương Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn sợ gia gia không đồng ý thôi, cũng may gia gia vẫn rất thông tình đạt lý a, nhất là một thành tiền lời vẫn còn cao hơn dự đoán của hắn một chút.
“ được gia gia, một thành đã đủ, hơn nữa ta còn có chuyện yêu cầu gia gia trợ giúp một chút”: Phương Thần hoàn toàn thỏa mãn với một thành tiền lời.
Dù sao chỉ cần Phương gia buôn bán mấy món ăn này thành công, thì hắn chỉ cần ngồi nhà thu tiền chia hoa hồng là được, hắn không phải bận tâm gì cả mọi thứ có người khác lo xong.
Thật nếu cho hắn bản thân kinh doanh, hắn chưa chắc trong thời gian ngắn có thể làm được bao trùm toàn thành, cho dù là có sự trợ giúp của Phương gia.
Nhưng nếu toàn bộ giao cho Phương gia làm chủ, thì mọi thứ sẽ được tiến triển nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa quy mô cũng khổng lồ hơn tự thân hắn làm đến mấy lần trở lên.
“ nói đi chuyện gì?” Phương lão đang rất vui vẻ, lão cảm giác cháu mình là thiên tài, lão cảm giác được nếu lần này Phương gia vận hành tốt, thì tài chính thiếu hụt của Phương gia sẽ được giải quyết.
Từ mấy năm trước, tài chính của Phương gia mỗi năm đều đang thiếu hụt, toàn bộ phải từ ngân khố của gia tộc bổ xung.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì tài nguyên tu luyện của mọi thành viên trong gia tộc phải bị rút nhỏ đi rất nhiều.
Để tránh việc tiếp tục thâm hụt tài chính như vậy, nhưng nếu mấy món ăn này gia tộc có thể làm được lủng đoạn thị trường.
Thì tài nguyên cho gia tộc tu luyện có thể không giảm phản tăng, hiện tại lão càng nhìn Phương Thần càng thỏa mãn.
Liên đới theo lão càng cảm kích con dâu mình, sinh cho Phương gia một tiểu thiên tài ưu tú như vậy, còn con trai lão thì bị lão hoàn toàn quên đi.
“ ừm, gia gia, ta muốn có một trang viên ở riêng, càng rộng càng tốt, ta muốn trồng chút thảo dược cùng rau quả”: Phương Thần có chút thấp thỏm hỏi dò.
“ không được, quá nguy hiểm rồi”: Phương lão chưa kịp nói gì, thì bên cạnh nãi nãi cùng mẫu thân Phương Thần đồng thanh phản đối.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Phương Thần ra ở riêng, không có gia gia bảo vệ, an toàn rất không có bảo đảm, phải biết mấy năm trước hai người ngày nào cũng lo sợ Phương Thần bị ám sát.
Thời gian đầu còn ăn không ngon ngủ không yên, cứ sợ ngủ xong tỉnh lại con trai cùng cháu trai bị thích khách ám sát thành công, nhiều lúc nằm mơ gặp toàn ác mộng.
Cho dù là thời gian gần đây thích khách không còn ghé thăm nữa, nhưng đối với hai người chỉ có ở trong phủ mới là an toàn nhất.
“ chỉ vì lý do muốn trồng chút rau quả thảo dược hoàn toàn không đủ, cho gia gia cái lý do thuyết phục mới được”: Phương lão không lập tức phản đối, mà ánh mắt thâm thúy nhìn kỹ cháu mình nói.
“ phu quân” “ cha”: nãi nãi cùng mẫu thân nghi hoặc gọi, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Phương lão cũng không nhiều lời thêm nữa.
Mà cùng nhau chờ đợi Phương Thần cho ra giải thích làm bọn họ hài lòng mới thôi, hơn nữa trong lòng hai người quyết định, cho dù câu trả lời có thể nào cũng không thể đồng ý được.
“ quả nhiên không dễ như thế a, có lẽ phải bày ra cho gia gia chút hàng mới được”: Phương Thần cũng bất đắc dĩ trong lòng than nhẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!