Chiến Tranh Vũ Trụ
Chương 4: Kẻ Đánh Boom
Hôm nay Lê Duy Phong dậy rất muộn, nhìn lên đồng hồ đã là 8h56 rồi. Lê Duy Phong vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong thì xuống nhà ăn sáng. Khi ăn xong Lê Duy Phong cầm ít tiền đi lấy xe phóng thẳng ra quán net. Vừa rúc vào quán net cái là thằng Khang coi quán đã hò lên với Lê Duy Phong:
– ” Phong nhanh nhanh tao với mày làm ván pupg nhanh lên từ nãy tới giờ toàn top 50 thôi à “
– ” Mày cũng phải chờ tao tí chứ “
– ” À mà Phong này “
– ” Có chuyện gì nói đi “
– ” Mày có đỗ đại học không?”
Lê Duy Phong trầm mặc không nói. Thằng Khang thấy thế thì biết kết quả rồi lên chỉ nói mấy câu rồi thôi.
Chơi được một lúc thì Lê Duy Phong đứng dậy ra về. Khi đi trên đường Lê Duy Phong thấy rất nhiều bồ đội và cảnh sát trên đường lấy làm lạ nhưng lại nghĩ chắc là tập quân sự gần đây lên không thèm quan tâm nữa. Lê Duy Phong về nhà ăn cơm đánh một giấc ngủ chả quan tâm bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Mà khi đó gần cái hố tối hôm qua có một túp lều được dựng tạm gần đấy có một viên trung tá đang đi đi lại lại quanh túp lều. Bỗng nhiên có một người lính đi vào viên trung tá vội hỏi có tìm thấy cái gì không người lính nói:
– ” Thưa trung tá không tìm thấy thứ gì khả nghi quanh đây nhưng lại có dấu vết mà có người từng ở đây tối qua.”
– ” Mau đi điều tra nhanh lên”
– ” Rõ!”
Viên trung tá liền lấy ra điện thoại gọi điện, đầu dây bên kia chỉ nói vài câu rồi tắt máy luôn. Sau khi tắt máy Việt Nam lại có một cuộc họp khẩn cấp bí mật nữa. Trong cuộc họp Chủ tịch nước Việt Nam đã thấy mọi người đến đầy đủ liền đứng lên nói:
– ” Thưa các vị đã có thông tin từ hiện trường gửi về. Theo như báo cáo thì bên đấy không tìm được vật khả nghi gì.nhưng lại có rất nhiều dấu hiệu cho thấy đã có ngươi ở đó vào tối hôm qua. Và tôi cho rằng ai đó đã mang thứ mà các nước khác nói là vật thể không xác định đi rồi. Bây giờ tôi muốn hỏi các vị là có lên tìm lại vật thể đó không xác định đó không.”
– ” Tất nhiên là phải tìm lại rồi. Thứ đó rơi xuống lãnh thổ Việt Nam ta thì tất nhiên là của nước ta. Còn những nước khác thì họ chỉ đến điều tra chứ không phải của họ lên chúng ta phải tìm lại nó cho bằng được.”
– ” Lập tức thành lập đội điều tra ngay lập tức. Tôi nghĩ các nước khác cũng biết việc này rồi lên chúng ta phải nhanh lên.”
Trong khi đó tại nhà trắng tổng thống Mỹ đứng lên phát biểu:
– ” Chúng ta cần đưa một nhóm đặc công sang Việt Nam ngay để giúp họ điều tra. Bởi vì chúng ta giúp họ điều tra lên nếu phát hiện vật thể không xác định đó chúng ta cần mang về nước Mỹ để giúp họ điều tra. Các vị thấy sao?”
– ” Chúng tôi tán thành.”
Tại Bắc Kinh Trung Quốc.
– ” Đây là cơ hội của chúng ta giúp chúng ta kéo gần quan hệ với Việt Nam hơn. Chúng ta cần giúp Việt Nam ngăn cản âm mưa của Mỹ lại vì vậy chúng ta cần tìm thứ đó mang về Trung Quốc bảo quản hộ Việt Nam.”
Tại một nơi xa xôi của vùng cực bắc, thủ đô Mát-xcơ-va của Nga.
– ” Tôi chỉ có một mệnh lệnh là cho dù phải làm bất kì giá nào cũng phải mang thứ đó về đây. Tuyệt đối không được rơi vào tay nước Mỹ và Trung Quốc.”
Và cứ như thế mọi lại dồn ánh mắt vào Việt Nam. Khi mà cả thế giới sôi trào lên mà chủ nhân của mọi việc là Lê Duy Phong còn đang ngủ. Khi tỉnh dậy Lê Duy Phong lầm bầm: ” cái quái gì mà ồn ào vậy trời”. Lê Duy Phong đứng dậy bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống nhà. Khi xuống nhà Lê Duy Phong ngơ ngác nhìn ngoài đường mà phải bật thốt lên:” Cái ** gì vậy trời”. Lê Duy Phong tưởng mình chưa tỉnh ngủ liền vỗ vào mặt mấy cái thầm nghĩ lần này tập quân sự hơi quá thì phải. Lê Duy Phong cứ vậy đứng nhìn mấy cái xe tăng và xe bọc thép ở ngoài đường và một hàng dài cảnh sát và bộ đội. Lê Duy Phong liền chạy đến một người cảnh sát hỏi:
– ” Chú cảnh sát tại sao lần diễn tập này lại có xe tăng và xe bọc thép hả chú?”
– ” Đây không phải diễn tập chúng tôi đang vây bắt đối tượng đánh boom.”
– ” Hả! Đánh boom ở đâu vậy chú.”
– ” ở bãi đất trống nơi mà người dân ở đây hay chăn trâu bò.”
Lê Duy Phong nghe vậy bĩu môi thầm nghĩ chỉ có thằng ngu mới đánh boom ở đó. Nhưng lại nghĩ đến chuyện tối qua mồ hôi sau lưng Lê Duy Phong lại chảy ròng ròng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!