Chiến Tranh Vũ Trụ - Chương 8: Bị tập kích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Chiến Tranh Vũ Trụ


Chương 8: Bị tập kích


Sáng sớm hôm sau Lê Duy Phong dậy rất sớm. Khi đánh răng rửa mặt xong rồi Lê Duy Phong liền đi xuống nhà. Lê Duy Phong thấy bố mình đang đọc báo còn mẹ thì đang làm cơm liền chạy ra chỗ bố nói.

– Bố! Hôm qua con đã nói hết cho bố mẹ rồi vậy bây giờ bố mẹ có đi không?

Lê Văn Vũ thấy con mình nói vậy liền bỏ tờ báo xuống thở dài và nói.

– Hazz! Chuyện đã đến nước này rồi thì tao với mẹ mày phải đi với mày thôi con ạ.

Dừng lại một lúc Lê Văn Vũ lại nói.

– Nếu mà mày cho tao và mẹ biết sớm hơn thì tao đã không cho mày đấu giá rồi. Đời này nó nhan hiểm lắm con ạ vì tiền nó có thể làm tất cả.

Lê Duy Phong thấy bố mình nói như vậy liền nói.

– Bố à nếu chúng ta không giao ra thì họ cũng không cho chúng ta yên ổn đâu ạ. Thà chúng ta giao ra còn nhận được tiền chứ giữ lại cũng không giúp ích gì được cho chúng ta, mà bố đừng lo về vấn đề an toàn nhà nước đã hứa bảo hộ cho chúng ta rồi bố đừng lo.

Ông Lê Văn Vũ chỉ chép miệng mà không nói nữa. Được một lúc thì bà Phạm Thị Hương liền mang thức ăn ra và nói.

– Hai bố con ăn đi tí nữa còn đi.

Thấy mẹ ra Lê Duy Phong liền hỏi.

– Có cho em đi không hả mẹ?

Phạm Thị Hương ngồi xuống ăn rồi nói.

– Cho đi làm gì, có phải đi chơi đâu mà cho em nó đi. Tí nữa gửi bên bà nội là được.

Lê Duy Phong thấy vậy liền không hỏi nữa. Đang ăn được một lúc thì Lê Duy Phong thấy có một chiếc xe quân đội dừng lại trước cửa nhà mình. Bước xuống xe là viên trung tá ngày hôm qua, ông Lê Văn Vũ thấy viên trung tá liền đứng lên chào.

– Ngài trung tá, ngài ngồi ăn sáng với gia đình tôi luôn.

Viên trung tá thấy vậy liền nói.

– Tôi cảm ơn ông nhưng tôi đã ăn rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi nếu không thì muộn.

Lê Văn Vũ thấy vậy liền không nói nữa. Mọi người đều nhanh chóng giải quyết phần ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường. Lê Duy Phong lên nhà thay quần áo xong liền hỏi hệ thống.

– Này hệ thống cái tên hôm qua là tu chân giả sao? Hắn mạnh không.

Hệ thống liền trả lời.

– Chủ nhân hắn đúng là tu chân giả, nhưng cũng không mạnh lắm đâuHắn mới là luyện khí tầng 3 thôi. Nhưng mà chủ nhân cũng đừng khinh thường, hắn có thể giết chủ nhân dễ như bóp một con kiến thôi.

Lê Duy Phong trừng mắt lên.

– Ta biết rồi, ngươi có phải so sánh ta với con kiến không.

Hệ thống vấn nói.

– Nhưng mà đây là sự thật mà.

Lê Duy Phong thấy vậy liền không nói nữa. Lê Duy Phong xuống nhà đã thấy bố mẹ đang đứng đợi liền chạy vào xe luôn. Khi mọi người vào hết rồi thì viên trung tá quay lại hỏi.

– Nó đang đâu rồi?

Lê Duy Phong nghe thấy vậy liền giơ ba lô lên nói.

– Tất cả đều ở trong đây.

Nghe thấy vậy viên trung tá không nói gì nữa liền ra hiệu cho một người lính lái xe. Vì cuộc đấu giá ở trên tỉnh lên phải mất 40 phút mới đến nơi. Thấy còn lâu mới đến thì Lê Duy Phong tranh thủ ngủ một lúc. Đang ngủ thì tự nhiên hệ thống nói.

– Chủ nhân không hay rồi chúng ta bị tập kích.

Lê Duy Phong giật mình tỉnh dậy.

– Sao ai tập kích chúng ta.

Hệ thống liền nói.

– Có rất nhiều tổ chức sát thủ và lính đánh thuê được các nước mời để cướp đi vật mà họ nói không thuộc trái đất.

Lê Duy Phong nghe vậy sợ hãi nói.

– Ngươi nói gì cơ, chúng ta phải báo cho mọi người biết mới được.

Hệ thống vội nói.

– Không kịp rồi chủ nhân họ đã bắt đầu tấn công rồi.

Hệ thống vừa nói xong thì đoàng một tiếng, một viên đạn ở giữa trán người lính đang lái xe. Chiếc xe mất quyền kiểm soát liền tông vào lan can bên đường. Lúc này những chiếc xe hộ tống liền dừng lại, nhưng chưa kịp bước xuống xe thì đã có mấy quả Rocket bắn về mấy chiếc xe. Ba trong bốn quả trúng mục tiêu, chỉ còn lại một chiếc là còn nguyên. Trên chiếc xe còn lại chỉ còn 4 đặc công bước xuống. Thế là một màn đọ súng liền nổ ra, nhưng vì bị bất ngờ và vì quân địch hỏa lực quá mạnh lên 4 người lính đặc từng người phải hy sinh chỉ còn lại một chiến sĩ vẫn bắn trả lại.

Nhưng lại không may là chỗ núp của chiến sĩ ấy lại gần chiếc xe của Lê Duy Phong ngồi. Và thế là có một viên đạn liền bắn vào bình xăng chiếc xe. Một tiếng nổ lớn xảy ra. Không ai ngờ được là chiếc xe lại nổ, chưa cướp được vật mà đã nổ tan tành rồi. Lúc này mọi sát thủ và lính đánh thuê đều rút đi. Còn người dân xung quanh ấy đều bàng hoàng vì mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt mình. Một lúc sau thì công an mới phong tỏa hiện trường, lúc này xung quanh hiện trường đều là bộ đội được trang bị vũ khí. Chuyện độ súng vừa xảy ra liền được cư dân mạng bàn tán xôn xao, ai ai cũng nghi ngờ là đây là một cuộc khủng bố. Nhưng bên công an lại đính chính lại vụ việc là đây chỉ là một cuộc thanh toán băng đảng mà thôi. Trong khi đó tại phòng làm việc của chủ tịch nước Việt Nam.

– Rầm! Đúng là làm càn mà bọn chúng nghĩ đây là đâu mà dám nổ súng cướp đồ chứ hả.

Chiếc điện thoại bị đập bể tan tành.

– Nhanh đi điều tra lũ sát thủ và lính đánh thuê đó cho tôi bắt được thì giết hết chúng cho tôi. Và xem những ai đã thuê chúng

Trong bóng tôi xuất hiện một người thanh niên.

– Vâng thưa ngài.

Nói rồi người thanh niên đó biến mất trong màn đêm. Nếu Lê Duy Phong ở đây thì sẽ nhận ra đây là người thanh niên hôm nọ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN