Chiến Tuyệt Vô Song
Chương 37: Mệnh kiếp cùng Nguyên Anh kiếp
Lúc này trên tay Mạc Hiểu Nam đột nhiên hiện lên một sợi dây xích, sợi dây xích trói buộc từ tay hắn từ đầu tới chân, sau đó phóng thẳng lên trời, bầu trời mây đen đột nhiên kéo đến, sấm chớp bắt đầu tung hoành uy áp toả ra khiến yêu thú cùng tàn hồn bên trong thành khiếp sợ.
Bên trong thức hải Tiêu Dao Tử cũng sợ hãi nhưng lòng hắn càng hưng phấn không dứt: “Tiểu tử thối có khí phách, lúc trước đi đường nói ra cách phá giải linh đan không ngờ ngươi lại làm thật.
Nếu như thất bại xác về tro tàn hồn phách phá toái liệt khỏi thiên địa, không nhập luân hồi.”
Người đời nói chết dưới thiên kiếp là thần hình câu diệt, nhưng ít ai biết chết dưới thiên kiếp cũng có thể đi vào luân hồi.
Nhưng trường hợp của tên tiểu tử này lại khác, hắn đây là muốn hoá giải kiếp số muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích, dẫn kiếp phá linh đan.
Mà xiềng xích đầu tiên của thiên địa dành cho người tu tiên là số mệnh.
Số mệnh đều do trời, trời muốn ngươi chết thì ngươi sẽ phải chết không thể chối cãi, đừng ôm mộng muốn trái thiên hành sự.
Tiêu Dao Tử hăn biết thiên địa được ý chí tối cao cai trị, cũng chính là thiên đạo, mà thiên đạo xưa nay đều có người chưởng khống, mà người chưởng khống đều là tu sĩ có tu vi thiên phú thông thiên, họ là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài người người kính ngưỡng.
Ai trong số họ không đánh vỡ số mệnh đặt trước để tự mình tiến lên, liệu ngươi có thể vượt qua trở thành ‘Biến số lớn nhất của thời đại này’.
Còn Tiêu Dao Tử ta không bằng ngươi không bằng họ vì ta còn có chấp niệm chưa hoàn thành, chưa thể liều mạng đánh cược mạng sống như thế được.
Tiêu Dao Tử lúc này phất tay một cái, một quầng hào quang bao bọc thân thể cùng thần khí chiếc bát vàng của hắn lại, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, bay ra khỏi mi tâm của Mạc Hiểu Nam, khi đi còn không quên kéo hai người kia, còn tiện thể đánh ngất hai người bọn họ.
Nhưng hắn đột nhiên hết hồn.
Thiên kiếp cộng hóa kiếp phá mệnh số đã dẫn dắt thiên kiếp của Lâm Phi Nhi.
Tiêu Dao Tử hét lớn.
“Tiểu tử ngươi độ kiếp không nói sớm, kéo cả tiểu cô nương này vào rồi đấy, ta chỉ có một phần mười tỉ lệ tách thiên kiếp của hai người các ngươi ra, nếu như tách thất bại thì hai người các ngươi tự xử đấy.”
Hắn lập tức đưa tay ra khỏi tầng hào quang đang bao bọc kéo, chạm vào người Lâm Phi Nhi luồng hào quang bắt đầu chuyển sang người nàng.
Quá trình đang diễn ra thuận lợi gần chạm đến thành công, thì một tia tử kiếp cắt ngang, khiến Tiêu Dao Tử khiếp sợ lần nữa.
Ngay lúc này Tiêu Dao Tử lúc này rút hết chúc phúc cùng linh lực ra khỏi cơ thể của Lâm Phi Nhi cùng lúc đánh thức nàng, không quên ném về phía Mạc Hiểu Nam
“Mong các ngươi bình an vượt tử kiếp nhớ là đừng chết, có tàn cũng phải lết xác về đây đấy.”
Mạc Hiểu Nam lập tức giật mình tỉnh lại, chuyển mình đưa tay tiếp lấy Lâm Phi Nhi
Tiêu Dao Tử mang theo Vân Vũ hóa thành quang mang bay ra khỏi phạm vi trăm dặm, đến chỗ an toàn tránh thiên kiếp hắn mới dừng lại.
Trong mắt còn mang theo sát ý miệng cũng lầm bầm.
‘Quả nhiên thiên đạo số mệnh khó trốn, lần tử kiếp này nếu như ngươi có thể vượt qua thì tương lai không thể hạn độ được đâu.’
‘Cố lên đừng để ta thất vọng.’
—————-
Bầu trời trên đầu Mạc Hiểu Nam sấm chớp đen đỏ len lỏi khắp bầu trời, từng tia tử lôi ấp ủ bên trong khiến không gian nhốn nháo.
Mạc Hiểu Nam lúc này cúi đầu nhìn xuống Lâm Phi Nhi đang nằm mê mang trong tay miệng nói nhỏ: “Là ta kéo ngươi vào nguy hiểm, nên hôm nay có chết ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trời hai mắt còn mang theo ý chí bất diệt, xiềng xích trên mình hắn lúc này bắt đầu xiết chặt.
Từng tiếng kêu cót két do xiềng xích chạm vào nhau như từng nhát kiếm đâm vào linh hồn của hắn, hắn còn nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc do xiềng xích gây ra.
Trong miệng một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.
Lúc trước hắn có cùng Tiêu Dao Tử tâm sự chút chuyện, biết linh đan được tạo ra dành cho thiên đố, mà thiên đố tử kiếp không chỉ có mỗi linh đan để ngăn cản mà còn vô số tử kiếp khác đang chờ.
Hắn cũng đã hỏi ra chỗ tốt của Linh đan, đó chính là khi linh đan hoàn toàn ngưng thực, cơ thể người chứa linh đan sẽ bắt đầu tiến vào một giai đoạn gọi là quy nhất.
Cái quy nhất này thì linh đan sẽ hoá thành chất dinh dưỡng theo đúng nghĩa, tẩy kinh phạt tủy một lần nữa, linh khí trong cơ thể sẽ được nó gột rửa tăng phẩm chất, tu vi cũng sẽ được đề thăng từ luyện khí đến Lịch tư cảnh.
Nhất kiếp phi trùng thiên, nhưng cơ thể người sở hữu có thể độ một lúc mười mấy tầng thiên kiếp hay không thì chưa biết.
‘Linh đan tử kiếp ở hạ giới hầu như không thể vượt qua.’
Chỉ có dẫn dắt mệnh kiếp dùng tử lôi phá nát linh đan, sau đó dẫn linh khí từ toái đan khai mở đan điền dựng linh đài.
Nếu tử lôi phá đan thất bại thì ai cũng hiểu rõ chữ chết viết thế nào.
Mạc Hiểu Nam lúc này lắc lắc đầu ánh mắt vẫn như trước nhìn chăm chăm vào kiếp vân trên bầu trời, xiềng xích trên cơ thể cũng đang siết chặt cơ thể hắn.
Nhưng hắn lúc này lại mỉm cười một cái: “Ta không thể hiện các ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh hay sao!!”
Lúc này trong người hắn một luồng khí tức thần bí bộc phát, linh khí xung quanh tiếp xúc với luồng hắc khí này lập tức bị thôn phệ, cơ thể hắn lúc này cũng bắt đầu xảy ra biến chất xương cốt bị xiềng xích siết nứt ra cũng bắt đầu liền lại với nhau, tay chân bắt đầu phát triển.
Mái tóc cũng bắt đầu hóa thành màu đen, hai mắt cũng vậy.
Xiềng xích đang trói buộc thân thể cũng bị nới rộng ra.
Bỗng nhiên trên sợi xích xuất hiện hàng loạt vết nứt kèm ăn mòn, hiển nhiên tia khí tức thần bí trong người hắn gây ra.
“Ầm…ầm….”
Nhưng lúc này trên bầu trời, hơn vạn kim long bay ra khỏi kiếp vân, bắt đầu lao thẳng xuống chỗ hai người bọn họ.
“Grào~~grào~~”
Kim long to không đến một trượng nhưng áp lực mà nó phóng ra khiến tim của Mạc Hiểu Nam chậm đi một nhịp.
Lâm Phi Nhi lúc này cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, cũng từ trên tay của hắn phóng xuống, gương mặt băng thanh ngọc tuyết đẹp không tỳ vết, lúc này cũng có chút nhợt nhạt.
Đây là lần thứ hai nàng độ kiếp, nhưng thiên kiếp lần này uy mãnh đến mức nàng hít thở không thông.
“Lần này không biết còn mạng trở ra hay không đây!!”
Mạc Hiểu Nam vẫn đứng phía sau cười thảm, hắn bây giờ đang chờ đợi sợi xích này đứt ra mới có thể nghênh chiến.
“Lâm tiên tử, nàng có thể cầm cự một chút thời gian hay không.”
Lâm Phi Nhi lập tức quay lại gật đầu một cái nhẹ, hai con ngươi còn mang theo chiến ý ngút trời.
“Ừm.”
Sau đó từ trong tay nàng một thanh ngọc kiếm hiện ra, lóe lên một đốm sáng nhỏ ở mũi kiếm.
Nàng lúc này dẫm nhẹ chân xuống đất, một trận pháp to hơn mười trượng đột nhiên hiện ra.
Bên trong trận pháp hơn trăm thanh băng kiếm bay bay khỏi trận pháp.
Mỗi thanh băng kiếm khi chạm vào kim long đều nổ vang trời, mỗi một thanh băng kiếm đều diệt sát vài con kim long sau đó mới biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!