Chiến Tuyệt Vô Song
Chương 81: Đệ tử Bách Niên Cung
Hắn không biết đã qua mấy ngày nhưng Lâm Phi Nhi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng lúc này ở bên ngoài hang động có mấy người đi tới, tổng cộng có ba nam hai nữ, nhìn cách ăn mặc thực sự rất khác thường, nữ thì mặc váy ngắn trên cổ còn đeo một dải khăn màu đen, nam tử thì mặc đồ đen quần tây áo sơ mi, năm người bước đến cửa hang liền cúi người chào một tiếng, sau đó mới đi vào trong thái độ hết sức lễ nghĩa.
“Cho hỏi, các hạ có phải là Mạc Hiểu Nam, Mạc tiểu huynh đệ không?”
Mạc Hiểu Nam nhìn sơ qua đám người này, kiểm tra thử trên người có ma chủng hay không, nhìn xong không thấy có dấu hiệu của ma chủng hắn mới bớt cảnh giác.
“Đúng vậy, tại hạ là Mạc Hiểu Nam, còn các vị đây là.”
Nam thanh niên mặc vest lập tức cúi người đáp lại: “Chúng ta là ban cai quản của Thánh Tích, là đệ tử nội môn của Bách Niên Cung, hiện tại đang phụng mệnh trưởng lão đi đón các thí sinh lưu lạc trở về nơi tập trung.”
Bất quá, hắn nghe lại thấy hơi nghi ngờ một lần nữa
Nhưng mấy người kia cũng đã đoán trước, đưa tay lấy ra một phiên ấn, giống y hệt ấn ký trên mu bàn tay hắn.
“Mạc tiểu huynh đệ đừng lo, chúng ta không phải nội gian bên ngoài, nên đây là phiên ấn do trưởng lão cấp để dễ dàng nhận diện.”
“Vì mọi chuyện rất gấp, bên ngoài còn có rất nhiều người lưu lạc, vậy nên mong Mạc tiểu huynh đệ thông cảm phối hợp một chút với chúng ta.”
Bản thân hắn thì phối hợp hay đi đâu cũng được, nhưng còn Lâm Phi Nhi đang hôn mê thì khó có thể không lo lắng cho nàng.
“Nhưng còn nàng…”
Lúc này, một thiếu nữ ôm một con thỏ trắng bước ra, cúi người sau đó ngắt lời hắn: “Tiểu huynh đừng lo lắng, chúng ta đã có tính toán về người đang bị thương cho nên đã chuẩn bị sẵn phương pháp ứng cứu.”
Nàng vừa nói vừa lấy ra một hộp thủy tinh, bên trong là một đóa hoa sen màu trắng, khi lấy ra đoá hoa sen ngay lập tức biến to, ben trong nhị hoa là một tấm đệm mềm mại, nàng bước lại gần Mạc Hiểu Nam cúi đầu hành lễ sau đó nói nhỏ với hắn gì đó, cuối cùng là đặt con thỏ trong lòng xuống, rồi nhẹ nhàng bồng Lâm Phi Nhi đặt vào trung tâm của hoa sen.
Sau đó, hoa sen từ từ thu nhỏ rơi vào trong tay nàng, nàng cũng lầm bầm gì đó.
“Không biết đây là thần thánh phương nào mà lại để Vu trưởng lão đích thân đưa chí bảo mình đến đón vậy nhỉ.”
Mạc Hiểu Nam tất nhiên là không thể nghe được thứ gì, vì cơ bản là do tu vi hắn quá yếu.
Nam tử mặc Vest lúc này cũng cúi chào Mạc Hiểu Nam sau đó mời hắn đi theo.
Tuy đãi ngộ có chút khác nhau nhưng hắn cũng không quan tâm, một là hắn bây giờ không có thương thế gì trong người, hai là một nam nhân như hắn mà được tiểu cô nương bồng lên thế này thì mặt mũi để đâu? Còn không bằng gieo mình tự vẫn cho bớt nhục.
Bên ngoài hang động đang có một cỗ xe đứng chờ, nhìn cũng giống xe ngựa bình thường, chỉ khác là hai con ngựa kéo xe có thân hình cực kỳ lộng lẫy, bờm trắng mắt xanh, lông hơi bồng bềnh cả người thoát ra thanh khí, dưới chân còn tản ra mây mù nhàn nhạt, khi nghe một đệ tử giải thích hắn mới hết hồn.
Con ngựa kéo xe này không phải là giống bình thường, nó là Bích Thiên Thánh Mã đứng thứ bảy mươi chín trong danh sách Thánh Thú, loại này chỉ có đại năng đỉnh cấp mới dùng để kéo xe, nó có thể đi xuyên không gian, tiến vào vị diện mà không bị hạn chế, một ngày đi mấy chục vạn dặm đều không là vấn đề, vì vậy Bích Thiên Thánh Mã cực kỳ cực kỳ quý hiếm, giá cả cũng không phải dạng vừa, một con cũng ngang hàng với một toà thành.
Sau đó, chậc lưỡi mấy cái, không hổ là ban cai quản Thánh Tích ra tay thì cũng đậm mùi tiền, cùng lúc này một đệ tử Bách Niên Cung đưa tay mời hắn lên xe, hắn gật đầu chấp tay hành lễ sau đó lên xe.
Bên trong xe cực kỳ rộng rãi giống như là đi vào thế giới khác vậy, cả không gian khoảng gần trăm mét vuông, có một bộ ghế nhung màu xanh nhạt mềm mại vô cùng, một quầy sách, một quầy rượu cùng một hồ cá nhỏ, bên trong là hơn mấy chục con cá đủ màu sắc. Không những thế toàn bộ không gian được bao phủ bởi bức tranh thủy mặc hết sức sống động, không gian luôn được bao phủ bởi hương thơm nhẹ nhàng thấm cả ruột gan, tiếng đàn thánh thót văng vẳng bên tai.
“Không ngờ bên trong một cỗ xe lại có thể chất chứa một không gian lộng lẫy như thế này.” Mạc Hiểu Nam cảm thán nói.
Hắn ngồi xuống cái ghế nhung kia thì một cảm giác mềm mại không gì sánh bằng truyền vào người hắn.
Nữ đệ tử thứ hai của Bách Niên Cung lúc này cũng đáp lại hắn, giọng nói của nàng thực sự rất có sức hút, tay nàng cầm một cốc trà từ từ thưởng thức: “Tiểu huynh nói đúng, chiếc xe dù đi bao nhiêu lần vẫn không thể không cảm thán về nó.”
Nam tử ngồi cạnh cũng rót cho hắn một ly trà, sau đó mời hắn hết sức thành thục, giống như đã tập qua vô số lần, lời nói cũng cực kỳ trang nghiêm, hết sức coi trọng lễ tiết: “Mời Mạc tiểu huynh dùng trà.”
Hắn cũng không thể từ chối đưa tay nhận lấy, ly trà vừa chạm vào tay, thì một cỗ mát lạnh lập tức truyền vào người hắn, nhưng nước bên trong vẫn bốc khói, hương thơm nhàn nhạt làm cho tinh thần thư giãn, chỉ có nhú thế cũng đù chứng minh thứ trà này là bảo vật, hắn uống một ngụm nhỏ sau đó thở ra một hơi hết sức mãn nguyện, nước trà ấm ấm ngọt ngọt thanh tao nơi cổ họng, thơm dịu hương hoa, cũng lúc này cơ thể giống như có một dòng điện chạy qua, sinh cơ trong người chợt phấn chấn, thọ nguyên trong nháy mắt cũng tăng lên vài chục năm.
Khiếp sợ! khiếp sợ!
Một ngụm trà có thể bổ xung mấy chục năm thọ nguyên.
Nam tử trước mặt thấy biểu cảm của Mạc Hiểu Nam cũng bật cười giải thích: “Đây là Bích Hoa Xuân, được làm từ nhụy của Thiết Ngu Hoa trộn với dược liệu, sau đó đem xào với Thanh Tí Mộc.”
Mạc Hiểu Nam nghe mấy cái tên này cũng thấy quen quen, nhưng khi nhớ ra thì hắn cũng hơi bất ngờ, vì loại Thiết Ngu hoa này chỉ sống ở trong khu vực hoang vu cằn cỗi, mà mỗi cây chỉ có mấy bông, mỗi bông chỉ làm được cao nhất là một bình trà, nên giá rất đắt, hầu như là cung không đủ cầu.
Còn Thanh Tí Mộc kia thì chỉ là hương liệu dễ tìm, giá cả không đắt.
*Thanh Tí Mộc: Dược liệu thường dùng để tạo hương thơm và vị ngọt thanh tao cho các loại trà, hình dáng gần giống với nhánh liễu, lúc còn tươi rất đắng chát, sau khi xông khô mới có thể sử dụng.
Nhưng cả đoàn người chưa ngồi ấm mông thì đã đến nơi.
Bên ngoài xe là một khu quảng trường vô cùng rộng lớn bốn phía được bao bọc bởi rất nhiều cột sáng, bao bọc cột sáng là phù văn dày đặc.
Ở quảng trường lúc này đã đông nghịt người, tuy nhiên không hề lộn xộn chút nào mà rất trật tự, ai cũng xếp hàng cực kỳ ngay ngắn.
Bởi vì hơn tám phần trong tất cả người ở đây đều mới được thông báo quy tắc, trong đó điều chú định là phải trật tự một khi gây gổ ở đây thì lập tức bị loại, không có ngoại lệ, còn những người biết về sự tồn tại của Bách Niên Cung ai nấy cũng không dám hành động bừa bãi, vì bọn hắn muốn vào Bách Niên Cung!!! Chỉ cần vào được đó chẳng phải một bước thành tiên sao.
Tuy Đại Thiên Giới có vô số tông môn, nhưng tất cả mọi người ai cũng ưu tiên muốn vào Bách Niên Cung, vì rất nhiều lý do, nhưng cái khiến người ta thích thú nhất chính là quy chế kỳ quặc ở đó, môi trường tu hành cũng như thánh địa phồn hoa tiên tiến nhất Đại Thiên Giới, vật lạ máy móc tiên tiến nhất.
Lúc này bốn phía linh khí bắt đầu ồ ạt truyền đến đây, tụ tập trên đầu tất cả mọi người, sau đó hợp thành một tấm bia cực lớn, bên trên khi ba chữ “bảng xếp hạng”.
Sau đó một loạt tên từ số một đến số sáu trăm sáu mươi sáu hiện ra.
Hạng 1: Viên Thu Nhiên
Chủng tộc: Thú Tộc
Tu vi: Độ Kiếp đỉnh phong.
Hạng 2: Võ Chư Doanh
Chủng tộc: Tiên Tộc
Tu vi: Đại Thừa sơ kỳ
Hạng 3: La Ngôn Hành
Chủng tộc: Nhân Tộc
Tu vi: Độ Kiếp đỉnh phong.
….
Hạng 605: Vân Vũ Thanh Cung
Chủng tộc: Nhân Tộc
Tu vi: Hợp thể trung kỳ.
….
Hạng 666: Đoạn Liệt Nha
Chủng tộc: Thú Tộc
Tu vi: Hợp thể sơ kỳ
——————
Mạc Hiểu Nam không nghĩ đến Vân Vũ sư huynh lại có thể lọt vào bảng xếp hạng này, thật đúng là khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không thấy tên mình, nên hắn cũng nghĩ thầm: “Chắc là do lúc đó mình chưa tỉnh lại nên không thể tham gia vào việc săn giết Ma chủng.”
Bất quá hắn cũng lắc đầu, dù sao bây giờ hắn cũng đã có dự định khác, nên cũng không muốn làm đêh tử ngoại môn gì gì đó, phải biết từ đầu đến giờ hắn chưa hề dừng chân ở một nơi quá lâu, trừ những lúc bị thương cần phải tĩnh dưỡng.
Thế cho nên bây giờ việc hắn cần làm là nhanh chóng hoàn thành xong Thánh Tích đại điển này để nhanh chóng bay về với Dao Lạc Tuyết.
Mạc Hiểu Nam lúc này nhớ đến Lâm Phi Nhi nên quay sang hỏi mấy đệ tử Bách Niên Cung: “Vậy còn Lâm cô nương bây giờ phải làm sao?”
“Tiểu huynh cứ yên tâm, chuyện này đã có trưởng lão lo liệu chúng ta chỉ là thực hiện theo lệnh nên cũng không biết thực hư ra sao, nhưng suy cho cùng thì tiểu huynh đừng lo lắng.”
“Vậy nên cáo từ Mạc tiểu huynh, chúng ta đi bàn giao việc này với trưởng lão, cũng hỏi thăm lý do sau đó báo cho tiểu huynh biết.” Nam tử mặc Vest đen chấp tay với hắn nói.
Hắn nghe vậy cũng gật đầu, chấp tay đáp lễ.
“Mọi chuyện nhờ mọi người.”
Mấy đệ tử Bách Niên Cung gật đầu thu cỗ xe lại, sau đó bay về sảnh chính Thánh Tích.
Bên dưới lúc này ai cũng chăm chú nhìn Bảng Xếp Hạng tìm tên của mình.
Có người hưng phấn có người ủ rũ, nhưng suy cho cùng chả ai dám vọng động la hét làm ồn.
Bảng Xếp Hạng lúc này vỡ ra phân thành sáu trăm sáu mươi sáu mảnh vỡ, những mảnh vỡ đó biến thành một tấm huy hiệu hình ngôi sao, bên trên có ghi “Bách Niên Cung, chuẩn ngoại môn đệ tử.” Nhưng nhiều người cũng biết đây chỉ là thứ để chứng minh thân phận, để tham gia khảo thí để trở thành đệ tử ngoại môn mà thôi, sáu trăm sáu mươi sáu người không biết sẽ được mấy người vào được.
Còn những người bị thương không có mặt ở đây, ngọc bài cũng tự chui vào không gian xuất hiện bên cạnh người đó.
Hết Bảng Xếp Hạng này liền đến bảng xếp hạng khác, vì có chuyện xảy ra nên vòng này bị gián đoạn, kết thúc sớm hơn dự kiến rất nhiều.
Cũng vì thế cũng có đặc cách là nâng từ ba ngàn người lên bốn ngàn người, nhưng nhiêu đây cũng chả thấm vào đâu so với mấy vạn người ở đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!