Lục Dĩ U là nhân vật cấp lưu lượng, bất luận hoạt động có tiếng nào muốn mời y đều phải nói hợp đồng trước vài tháng với tập đoàn Phong Ngu, hơn nữa phí lên sân khấu đều cao thái quá.
Y chính là một trong những tiểu thịt tươi lưu lượng có tiền đồ nhất truyền thông Phong Ngu, vậy mà lại xuất hiện tại một party tư nhân nho nhỏ này?
Mà Lục Dĩ U cũng không tán gẫu với bất cứ vị khách nào, từ đầu đến cuối đều bồi bên người Lâm Nại Nại, hai người chụm đầu ghé tai nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười rộ lên, nhìn qua quan hệ rất tốt.
Nhóm mấy người bạn thân Bạch Ngữ Kỳ lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ nghị luận:
“Không biết cô em gái này dùng cái thủ đoạn gì, thế mà có thể thu mua em trai Dĩ U.”
“Khoảng thời gian trước, mỗi ngày em trai Dĩ U đều like bài viết của cô ta.”
“Trong giới em trai Dĩ U có tiếng là đơn thuần, rất dễ bị lừa.”
Bởi vì Lục Dĩ U còn nhỏ tuổi nên có không ít nghệ sĩ lớn tuổi trong giới giải trí gọi cậu là em trai Dĩ U, mặc kệ quan hệ thân sơ, cái xưng hô này đã thành phổ biến rồi.
Lâm Tuyết Nhu đi tới mỉm cười nói với các cô: “Bởi vì bọn họ cùng quay phim với nhau, quen biết nhau là chuyện rất bình thường, nghe nói quan hệ cũng không tồi.”
Nhóm cô gái đều nói: “Tuyết Nhu, cậu thực sự quá tốt tính, nếu không phải cậu tặng bộ phim này cho cô em bạch nhãn lang kia thì nó có thể quen biết Lục Dĩ U sao?”
“Đúng vậy, hiện tại nên là Lục Dĩ U tới dự sinh nhật của cậu mới đúng!”
Bàn tay đang xách váy của cô ta nắm chặt, nhưng mà trên mặt vẫn treo vẻ không sao cả, cười nhạt: “Tớ không để bụng, chỉ cần bản thân mình nỗ lực đến địa vị ngang nhau, còn sợ không quen được sao?”
“Tuyết Nhu cậu thật sự quá thiện lương.”
“Chính vì thế mới vị em gái bạch nhãn lang lợi dụng.”
Lâm Tuyết Nhu nhìn Nại Nại nói chuyện với Lục Dĩ U, Lục Dĩ U nghiêng tai lắng nghe, động tác của hai người rất thân mật.
Trong mắt cô ta lộ ra một cỗ oán hận.
*
Nại Nại dẫn Lục Dĩ U đến chiếc bàn tiệc đứng tương đối thanh tịnh, mời cậu ăn bánh kem nhỏ.
“Ăn sinh nhật, chỉ có thể mời cậu ăn cái này.” Cô cười nói.
Lục Dĩ U nhìn bánh kém hai tầng lớn được đặt trên một chiếc bàn hoa trên mặt cỏ, tâm tư của cậu nhạy bén, cũng có thể đoán ra bánh sinh nhật đó không phải chuẩn bị vì cô, party này hình như cũng không phải.
“Cậu sẽ không trách tôi chứ?” Nại Nại nhìn Lục Dĩ U, có chút thấp thỏm: “Tôi mời cậu đến đây dự sinh nhật của tôi, thực ra cũng có chút tâm tư nhỏ.”
Lục Dĩ U nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Không sao, em thật tâm muốn đến dự sinh nhật của chị Tiểu Nại, nếu có thể nhân tiện giúp đỡ chị Tiểu Nại thì em cũng rất vui mưng.”
Nại Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, thực cảm động: “Cảm ơn cậu!”
“Chị chỉ mời mình em sao?” Lục Dĩ U hỏi.
“Không phải, chốc nữa còn có hai chị gái nhỏ đến đây, hai cô ấy mà nhìn thấy cậu chắc sẽ vui sướng lắm.”
Quả nhiên, 5 phút sau, Lương Vãn Hạ và Cảnh Dao diện chiếc váy ngắn xinh đẹp tới cổng đại trạch.
Nại Nại lập tức đón các cô vào.
“Nại Nại, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn!”
“Đã lâu không gặp cậu, cậu còn quay về trường ở không?”
“Sẽ sẽ, chờ quay xong tớ sẽ về ngay!”
Đám người Bạch Ngữ Kỳ cho rằng người tới sẽ lại là minh tinh có tiếng, không ngờ chỉ là hai cô gái không có tiếng tăm, khóe miệng lập tức cong lên: “Cũng chỉ quen mỗi Lục Dĩ U thôi, những người khác…..haiz.”
“Thật sự đáng ghét, tôi không hề muốn tham gia party có người bình thường như này.”
“Cầu mong hai đứa kia ngàn vạn lần đứng tới xin chữ ký.”
“Ai biết thế nào được, trốn xa chút đi, mấy fans đó bám dai lắm.”
Mà trên thực tế, Lương Vãn Hạ và Cảnh Dao còn lâu mới xin bọn họ ký tên, mặc dù cảm thấy quen mắt nhưng mấy người đó là bạn của Lâm Tuyết Nhu, đia vị còn chưa lớn đến mức cô gái hay đu idol Lương Vãn Hạ phải hưng phấn.
Cả toàn trường này, người có thể khiến cô ấy phấn khích….có lẽ chỉ có một mình Lục Dĩ U.
“Trời ơi, Nại Nại cậu thế mà lại quen biết Lục Dĩ U!”
“Cậu là cô bạn cùng phòng bảo tàng* gì vậy!”
“Tớ có thể xin chữ ký của cậu ấy không?”
“Chụp ảnh cũng được? Cam đoan tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài!”
Nại Nại bất đắc dĩ nhìn Lục Dĩ U, Lục Dĩ U mỉm cười nói: “Hai người là bạn của chị Tiểu Nại, cũng là bạn của em.”
Lương Vãn Hạ hu hu hu chắp tay trước ngực: “Thực xin lỗi anh trai Bình Sinh, em muốn phản bội anh 1 giờ để thích em trai Dĩ U, chỉ 1 giờ thôi! Sau này em sẽ là trạm tỷ* mạnh nhất của anh!”
(*) Trạm tỷ: chỉ các đại tỷ chuyên theo chân minh tinh ở các hoạt động, show, sân bay, phim trường,…để chụp ảnh rồi đăng lên mạng.
Sau khi cầu nguyện xong, cô hăng hái xin Lục Dĩ U ký tên cho mình, còn muốn viết kèm: “Viết là, tặng cho tiểu tiên nữ Hạ Hạ xinh đẹp nhất thế giới.”
Lục Dĩ U kiên nhẫn mà viết mấy chữ này, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Dao, Cảnh Dao khoanh tay nói: “Cậu viết cho cô ấy đi, tôi không cần đâu, tôi không hâm mộ bất cứ ai.”
Nại Nại biết Cảnh Dao có chí hướng của mình, tương lai cô ấy muốn trở thành nữ idol ca hát nhảy múa, đương nhiên bản thân sẽ không theo đuổi thần tượng.
Các bạn bè chung quanh Lâm Tuyết Nhu thấy Lục Dĩ U đều nói chuyện đến vui vẻ với hai cô gái bình thường, thậm chí còn thêm wechat của nhau khiến bọn họ khó tránh khỏi có hơi ghen ghét.
Bọn họ cũng muốn làm quen với Lục Dĩ U lắm chứ, phải biết rằng vị này chính là lưu lượng có triển vọng nhất Phong Ngu, nhiệt độ trên người cậu ta, tùy tiện dính một chút đã đủ để bản thân ăn được lâu rồi.
Nhưng mà bởi Lâm Tuyết Nhu nên bọn họ cũng không thể mặt dày đi qua bắt chuyện.
Bạch Ngữ Kỳ thấy tâm tư của mọi người đều lay động, lập tức nói: “Có gì hay mà hâm mộ, Lục Dĩ U nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu thịt tươi lưu lượng, những người đang ngồi ở đây đều là diễn viên phái thực lực, vậy mà muốn kết giao với loại tiểu thịt tươi không có tác phẩm sao? Đừng có hạ thấp giá trị bản thân thế chứ. Chúng ta với bọn họ không phải người cùng một đường.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, tán đồng lời nói của Bạch Ngữ Kỳ.
Nhưng loại tâm lý không ăn được nho thì nói nho chua này vẫn không thể hoàn toàn thuyết phục bọn họ, rốt cuộc bây giờ cũng là thời đại internet, lưu lượng là vua, Lục Dĩ U chính là người có độ nổi tiếng cao, có cách nào đâu.
Mẹ Thư Ninh thấy Nại Nại mời được Lục Dĩ U đến nhà, lập tức đoạt đi nổi bật của Lâm Tuyết Nhu.
Bà cũng nhìn ra, Lâm Tuyết Nhu rất không vui.
Sớm biết thế đã không đồng ý yêu cầu mời bạn đến nhà của Nại Nại, thật là…..
Nhưng ngẫm lại, nếu không đồng ý thì có lẽ Nại Nại sẽ không trở về ăn sinh nhật.
Aiz, gần đây không biết vì sao mà con bé này ngày càng có tương lai, ngược lại gắt gao đè ép Lâm Tuyết Nhu.
Nếu hai chị em hài hòa ở chung như hồi nhỏ (?) thì tốt biết bao.
Chung quy tâm tư của Thư Ninh vẫn hướng về Lâm Tuyết Nhu do mình một tay bồi dưỡng, nên bà vội nói: “Tới tới tới, chúng ta cắt bánh kem, Tuyết Nhu đến đây đội vương miện của thọ tinh nào, cầu nguyện thổi nến, thêm một tuổi mới, mọi chuyện thuận lợi.”
Mọi người bắt đầu vỗ tay, sự không vui trên mặt Lâm Tuyết Nhu dần hóa thành hư không, nhấc làn váy uyển chuyển đi đến giàn hoa trắng, chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ của thọ tinh:
“Hôm nay, thật sự rất cảm ơn tất cả mọi người đến chúc mừng sinh nhật tôi, tôi….”
Câu đầu tiên còn chưa nói xong, một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ xé gió phanh gấp trước cổng, tiếng phanh xe ma sát mới mặt đất…..nghe vừa kiêu ngạo ương ngạnh, lại vừa chói tai.
Mọi người quay đầu lại, đều bị chiếc Lamborghini hấp dẫn.
Cố Bình Sinh với cái đầu nhuộm trắng, đeo kính râm hồng phấn đang là trào lưu hiện nay bước xuống từ trên xe, không coi ai ra gì mà đi thẳng đến sân cỏ, cười nói: “Ăn sinh nhật cắt bánh kem, sao có thể thiếu tôi được?”
Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn Nại Nại, cười đến rực rỡ.
Nại Nại kinh ngạc nhìn Cố Bình Sinh, cô không mời hắn tới nha, thậm chí còn chưa nói hôm nay sinh nhật cô, thế mà tên gia hỏa này có thể tìm tới.
Cố Bình Sinh vừa đến, những nghệ sĩ đang ngồi ở đây nhanh chóng biến sắc.
Nếu nói Lục Dĩ U được coi là tiểu thịt tươi có nhân khí tương đối cao, là minh tinh lưu lượng thì Cố Bình Sinh chính là nhân vật cấp bậc siêu sao.
Hắn vậy mà lại tới chúc mừng sinh nhật Lâm Nại Nại, rốt cuộc cô ta quen biết bao nhiêu người nổi tiếng thế!
“Anh…..sao anh lại tới đây?” Nại Nại kinh ngạc hỏi.
“Sao, không chào đón?”
“Không không không, không phải, đương nhiên em rất hoan nghênh rồi.”
Thôi được, dù sao chỉ cần Cố Bình Sinh muốn…..thì trên thế giới này không có nơi nào vị thiếu gia này không thể đặt chân.
Cố Bình Sinh liếc nhìn Lục Dĩ U một cái, có hơi ghen tị nói: “Ăn sinh nhật, mời cậu ta mà không mời anh? Còn có thể tiếp tục làm bạn bè nữa không?”
Không phải Nại Nại cố ý không mời Cố Bình Sinh, chỉ vì địa vị của tên này quá cao, mời đến chẳng phải là….quá chọc người chú ý sao?
Hơn nữa, cô sợ Cố Bình Sinh lại hố mình.
Chuyện lần trước Cố Duật Ninh giúp hắn chạy chân (đưa quà), chăm sóc cô cả đêm đến hiện tại lòng cô còn sợ hãi, nào dám trêu chọc vị này nữa.
Lâm Tuyết Nhu siết chặt bàn tay, hôm nay Nại Nại cố ý trở về cướp đi sự nổi bật của cô ta!
Bạch Ngữ Kỳ đến cạnh Lâm Tuyết Nhu, nhỏ giọng nói: “Làm khó cô ta có thể mời Cố Bình Sinh đến, nhưng mà, đều chỉ là bình hoa không có thực lực, có gì mà đắc ý chứ, nhiều lắm là giúp được cô ta ở mặt tài nguyên thôi.”
“Đúng thế, có gì hay mà hâm mộ, mấy tiểu thịt tươi lưu lượng đó chỉ hot mấy năm là xịt ngay.”
“Kết giao với những người này, người ta tự có tài nguyên, cô ta có sao?”
Mấy nghệ sĩ chung quanh còn đang tiếp tục ghen tị, sắc mặt của Lâm Tuyết Nhu đã rất khó nhìn rồi, nói: “Đúng vậy, con bé vẫn luôn như thế, lúc nào cũng muốn hot trong một đêm, tớ đã nói nó rất nhiều lần rằng không thể nóng lòng cầu tiến như thế, nhưng mà nó lại không nghe, nhìn người nó quen là biết ngay….”
Nhưng lời Lâm Tuyết Nhu còn chưa dứt, người được toàn bộ giới giải trí công nhận là diễn viên phái thực lực –Diệp Tư Trà, thế mà cũng tới!
Mọi người lần thứ hai….nghẹn họng nhìn trân trối.
Sao….sao ngay cả Diệp Tư Trà cũng….
Ai mà chẳng biết Diệp Tư Trà, trong giới nổi tiếng là có bệnh ngôi sao, tính tình khó ưa, người thân quen với cô đã ít lại càng ít.
Nhưng mà, ai bảo người ta có thực lực này, mỗi bộ phim cô diễn đều đắt vé, kỹ thuật diễn cũng tốt, còn từng được một tạp chí bình chọn là diễn viên trẻ có thực lực nhất Trung Quốc.
Cư nhiên Nại Nại mời được cô tới!
“Chúng tôi vừa mới tham dự cùng một hoạt động, Cố Bình Sinh nói hôm nay sinh nhật cô, hỏi tôi có tới hay không.” Diệp Tư Trà đến chỗ Nại Nại, cười chọc eo cô một cái, nói: “Quá không nghĩa khí rồi đấy Lâm Nại Nại, cô không thèm mời bọn tôi, còn để chúng tôi không mời tự đến.”
Nại Nại vội vàng xua tay: “Tôi sợ trì hoãn công việc của mọi người.”
Đây là lời nói thật, cô nào dám mời hai người bận rộn Cố Bình Sinh và Diệp Tư Trà đâu, ngay cả Lục Dĩ U cô phải xác định mãi hôm nay cậu không có lịch trình gì thì mới mời kìa.
“Please, ăn sinh nhật của cô, có ném công việc cũng muốn tới!” Diệp Tư Trà ôm bả vai Nại Nại như con trai, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nại Nại thực sự cảm động, đây là bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt nhất trong 19 năm cuộc đời cô.
Cô thật lòng nói: “Cảm ơn hai người đã đến, dù hai tay trống trơn không có quà thì tôi cũng rất vui mừng rồi, ừm!”
“Ừm cái em cái cô mà ừm!” Diệp Tư Trà và Cố Bình Sinh lập tức bắt đầu mỗi người một bên xoa đầu cô: “Nói đường hoàng quá ha, vẫn là trách chúng tôi không mang quà tới chứ gì!”
Nại Nại cười khanh khách.
Thứ ông trời cho cô thật sự rất có hạn, cô chưa từng có yêu cầu nào xa xỉ, tất cả những thứ cô có được, cô đều quý trọng gấp đôi.
Cố Bình Sinh tiện tay “mượn” vương miện thọ tinh trên đầu Lâm Tuyết Nhu, đội trên đầu Nại nại, kéo cô đến trước bánh kem, cười nói: “Tiểu thọ tinh châm nên ước nguyện đi.”
Lâm Tuyết Nhu trợn tròn mắt mà nhìn bánh kem trước mặt Nại Nại, còn chưa kịp phản ứng thì Cố Bình Sinh đã dùng bật lửa châm nến sinh nhật 19 tuổi.
“Nại Nại, sinh nhật vui vẻ!”
“19 tuổi, lại lớn thêm 1 tuổi rồi!”
“Nên yêu đương thôi honey!”
“Nói chuyện yêu đương làm gì, phải cầu sự nghiệp rộng mở chứ! Hiện tại chính là thời điểm tốt mà!”
Các bạn bè tụ ở dưới đài sôi nổi ồn ào bảo Nại Nại ước nguyện.
Nại Nại nhìn Lâm Tuyết Nhu một cái.
Lâm Tuyết Nhu bị lạnh nhạt thờ ơ ở một bên đã tức giận đến cả người phát run.
19 năm, từ khi có ký ức thì tiệc sinh nhật mỗi năm đều là tiệc sinh nhật của Lâm Tuyết Nhu, người đứng trước bánh ngọt, cũng chỉ có thể là cô ta.
Nhưng mà năm nay, cô ta lại không thể.