Cô ta nhấn vào tấm ảnh chụp tuyên truyền của Tinh Tú Vũ Động, ánh mắt dần trở nên ác độc, lập tức gọi điện thoại cho Thư Ninh: “Mẹ, chuyện Lâm Nại Nại muốn tham gia thi đấu mẹ có biết không?”
Đương nhiên Thư Ninh biết, trên màn hình máy tính của bà ta chính là giao diện acc phụ weibo của Nại Nại.
Thu acc chính, nó nhanh chóng lập acc phụ, có mấy người bạn lưu lượng kia giúp đỡ, fans acc phụ tăng dễ như trở bàn tay.
Đúng là đủ cường.
Nhưng, Thư Ninh cũng không để chuyện nhỏ này trong lòng.
“Có thấy, tham gia thì tham gia đi.”
Lâm Tuyết Nhu bĩu môi: “Nhưng con cũng báo danh tham gia nha.”
Thư Ninh cười cười: “Yên tâm đi Nhu Nhu, có không thể vượt qua con.”
Đương nhiên Lâm Tuyết Nhu biết ở phương diện khiêu vũ Nại Nại không thể nào thắng mình.
“Nhưng mà con không muốn đứng chung ống kính với nó, lớn lên giống nhau, chẳng phải nó sẽ cọ nhiệt độ của con sao?” Cô ả làm nũng: “Mẹ, có thể sử dụng hợp đồng để ngăn nó tham gia thi đấu không?”
“Loại thi đấu này không thuộc về gameshow, hợp đồng không ép được.” Thư Ninh an ủi: “Hơn nữa, cuộc thi đấu nhỏ này cũng không có độ chú ý, nó thì có thể gây sóng gió gì.”
Nghe mẹ nói thế, Lâm Tuyết Nhu thoáng yên tâm đôi chút.
Đúng thật, đây chỉ là thi đấu, không phải gameshow, ặmc dù đến lúc đó sẽ chiếu trên mạng nhưng bởi vì thí sinh đều là người bình thường, cho nên sẽ không có độ chú ý.
Sở dĩ Lâm Tuyết Nhu tham gia thi cái này là bởi năm trước cô ả cũng tham gia, lỡ mất giải quán quân nên năm nay muốn bù đắp tiếc nuối thôi.
Thư Ninh cũng không để chuyện Nại Nại tham gia Tinh Tú Vũ Động ở trong lòng. Nhưng mà không ai ngờ tới, hai ngày sau, Tinh Tú Vũ Động đã đăng một bài viết trên weibo, công bố giám khảo cuộc thi lần này.
Trong đó có 3 giám khảo vũ đạo chuyện nghiệp còn đang là ẩn số, nhưng vị giám khảo thứ tư lại khiến mọi người rớt kính:
Cố Bình Sinh.
Chỉ một cuộc thi vũ đạo cả nước dành cho sinh viên mà cũng mời được siêu sao Cố Bình Sinh, đây quả thực chính là sự kiện kỳ ảo!
Hơn nữa nghe nói, căn bản không phải tổ tiết mục mời hắn tới, tổ tiết mục còn chưa có hùng tâm tráng chí dám gửi thư mời cho siêu sao như Cố Bình Sinh đâu.
Nghe nói tự Cố Bình Sinh chủ động ngỏ ý, muốn tới làm giám khảo.
Cố Bình Sinh hắn có bao nhiêu nhàn rỗi, bao nhiêu tùy hứng thì mới muốn tới cuộc thi nhỏ này làm giám khảo vậy!
Nhưng mà, bình tĩnh mà xem xét, tuy kỹ thuật diễn của Cố Bình Sinh chẳng ra gì, scandal không ngừng nhưng hắn nhảy rất tốt, được cả giới giải trí công nhận.
Hắn đảm nhiệm vị trí giám khảo, tuyệt đối đủ tư cách.
Trận thi đấu này bởi vì có Cố Bình Sinh tham gia nên độ chú ý rất lớn, video tuyên truyền vốn chỉ có ít ỏi lượt xem lập tức được hơn trăm vạn.
Trước khi bắt đầu thi đấu, vì tạo thanh thế, tổ tiết mục cũng tiến hành phỏng vấn trực tiếp với Cố Bình Sinh, hỏi nguyên nhân vì sao hắn chủ động đưa ra lời đề nghị muốn tham gia cuộc thi này.
Trên màn hình, Cố Bình Sinh chỉnh sửa cổ áo, nghiêm túc nói: “Vì tìm kiếm mầm non mới cho nền vũ đạo, tôi vì đạo nghĩa không thể từ chối sứ mệnh, không có bất cứ lý do gì để chối từ.”
Bình luận phía dưới của fans bay nhảy, đều xoát hai chữ to đùng:
“Không tin.”
“Không tin.”
“Không tin.”
Cố Bình Sinh cài kính mắt lên đầu, nở nụ cười mê người chiêu bài của hắn: “Thuận tiện, học trò của tôi cũng muốn tham gia thi đấu, làm lão sư, tôi nhất định phải trình diện khích lệ chứ.”
Bình luận di chuyện với vận tốc ánh sáng:
“Trọng điểm là: khích lệ học trò!!”
“Học trò của anh trai là ai thế?”
“Nhìn là biết lầu trên fans giả, không phải trước đó anh trai có đăng một bài lên weibo: ‘ai mắng học trò của tôi, chính là gây chiến với tôi’.”
“Nghĩ tới, Lâm Nại Nại thành học trò của anh trai từ khi nào?”
“Quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt.”
“Học trò thì học trò đi, chỉ cần đừng bám lấy anh trai nhà ta xào cp thì muốn trời cao cũng được.”
Tổ tiết mục lại tiếp tục hỏi: “Anh Binh Sinh thật là lão sư tốt, nhưng mà học trò cũng tham gia thi đấu, cái này có ảnh hưởng đến tính công chính của anh Bình Sinh trong vai trò giám khảo không?”
Cố Bình Sinh lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả mọi người yên tâm, tôi là người có tu dưỡng nghề nghiệp, tuyệt đối không thiên vị.”
Các fans càng cười điên lên:
“Xác nhận xem qua, là lão sư sẽ không thiên vị.”
“Flag anh trai, để em tới bảo vệ.”
“Ha ha ha, em sẽ tin không thiên vị. [ngoan ngoãn].”
“Nhìn tam gia nhà anh là biết, Cố gia các anh bênh vực người mình chính là gien trời sinh!”
*
Khi Thư Ninh biết Cố Bình Sinh sẽ đảm nhiệm giám khảo, tức run cả người.
Cố Bình Sinh lại đến khuấy cái nước đục gì vậy! Hắn cho rằng làm như thế thì có thể giúp được Lâm Nại Nại sao? Nằm mơ!! Dù có thể giúp đỡ Nại Nại lọt vào tầm mắt công chúng thì sao, chỉ cần bà ta không buông tay, Lâm Nại Nại sẽ không bao giờ có ngày xuất hiện, vĩnh viễn không!
Lương Vãn Hạ xem video, hậm hực.
Nại Nại bị cô như nữ quỷ u oán nhìn mấy ngày, cuối cùng không chịu nổi nữa: “Muốn gì thì cậu nói đi!”
“Người mỗi ngày chung chăn chung gối với ta, cư nhiên biến thành học trò của idol, ta…còn không bằng ta đi chết luôn cho rồi.” Nói xong, Lương Vãn Hạ lập tức nhập diễn, nhào đến vịn cửa sổ.
Cảnh Dao cũng phối hợp diễn với cô, vội vàng kéo tay Lương Vãn Hạ lại, khoa trương nói: “Không~ Hạ Hạ, nàng bình tĩnh chút đi.”
Lương Vãn Hạ vẻ mặt đau đớn kịch liệt: “Chàng đừng khuyên ta, để ta đi tìm chết đi!”
Nại Nại cạn lời: “Một tấm ảnh có chữ ký đủ chưa?”
Lương Vãn Hạ khẽ khựng lại, rồi tiếp tục vươn người ra ngoài cửa sổ, gào lên: “Đó chính là người mà ta yêu thương! Hu hu hu!”
“Hai tấm chữ ký, ảnh chụp có một không hai, chụp ngay tại chỗ, được chưa?”
Lương Vãn Hạ lập tức thoát khỏi vở kịch, nhào lên ôm mặt Nại Nại, hôn mạnh một cái: “Bạn cùng phòng thân ái của tớ! Yêu cậu, moah moah! Chữ ký nhất định phải viết kèm mấy chữ to: tặng cho Hạ Hạ th ân ái nha!”
Nại Nại lau nước miếng trên mặt, vừa bất đắc dĩ lại vừa muốn cười.
Thực ra cô có thể hiểu tâm trạng của Lương Vãn Hạ, muốn ở bên người mình thích, có thể lúc nào cũng nhìn thấy tin tức về anh, có thể gặp đồng bọn cùng chung chí hướng chia sẻ tâm tư khi thích anh, thậm chí có thể nhận được ảnh chụp có chữ ký của của anh….
Cho dù cách màn hình xa xa liếc anh một cái thôi thì với Nại Nại, đều là một loại hy vọng xa vời.
Muốn quý trọng thời gian thần tượng mình thích còn ở bên cạnh.
*
Một năm này, Cố Bình Sinh đích xác coi như là lão sư vũ đạo riêng của Nại Nại, tận chức tận trách, chỉ cần lúc nào không có lịch trình thì hắn đều tới trường chỉ đạo Nại Nại khiêu vũ.
Chuyện khiêu vũ này Cố Bình Sinh có thiên phú, nhảy cũng cực tốt, làm lão sư cho Nại Nại thì dư sức.
Trường học có không ít người báo danh tham gia Tinh Tú Vũ Động, cho nên phòng vũ đạo đều chật ních người. Chiều hôm đó, Cố Bình Sinh mời Nại Nại đến nhà mình, trong nhà cũng có phòng tập vũ đạo tư nhân, như thế sẽ càng an toàn, không sợ bị cụp lén và vây xem.
Sau khi Lương Vãn Hạ biết tin, lập tức cất máy chụp ảnh vào balo của Nại Nại, dặn đi dặn lại: “Nếu có thể chụp thân trên không mặc áo thì càng tốt, hì hì hì!”
Nại Nại: “…..”
Cô có ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám chụp ảnh Cố Bình Sinh không mặc áo đâu.
Dựa theo địa chỉ, Nại nại bắt xe tới nhà của Cố Bình Sinh. Bắc Thành có thể nói là tiểu khu tư nhân xa xỉ nhất, trong công viên cây xanh thấp thoáng, non nước bao quanh, hoàn cảnh thanh mát yên tĩnh.
Mỗi nhà cách nhau một khoảng rất xa, phảng phất giống như mỗi tòa biệt thự tọa lạc trên một ngọn nói rừng vậy. ở trong căn nhà như thế, xem như chân chính tách mình với thành thị, là một góc an tĩnh trong khu phố nhộn nhịp phồn hoa.
Biệt thự phong cách châu Âu hai tầng, hoa cỏ đình viện được chăm sóc gọn gàng ngăn nắp. Nại Nại ấn chuông cửa, hai phút sau, tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, hai mặt nhìn nhau, đều ngây ngẩn.
Có vẻ Cố Duật Ninh vừa mới tắm xong, hạ th ân mặc một chiếc quần dài ở nhà, thân trên trầ n trụi, trên vai có vắt một cái khăn tắm màu trắng, chắc dùng để lau mái tóc ngắn ướt sũng.
Với chiều cao của Lâm Nại Nại, cái gì cũng không nhìn được, đập vào mặt là tám khối cơ bụng chỉnh tề như thanh chocolate và đường nhân ngư uốn lượn xuống dưới, rồi biến mất ở cạp quần.
Nại Nại đầu choáng mắt hoa.
Cố Duật Ninh cũng đột nhiên không kịp phòng bị, anh với cô gái nhỏ này đã gần một năm không gặp mặt rồi.
Nhìn qua có vẻ cô trưởng thành hơn một chút, ánh mắt trong trẻo ít đi vài phần non nớt, nhiều thêm chút trầm ổn.
“Cố tiên sinh, sao ngài lại ở đây?” Nại Nại nhìn thân trên trầ n trụi của anh, đã sắp hít thở không thông rồi.
Cô vừa dứt lời, Cố Duật Ninh cười ngay: “Em tới nhà của anh, còn hỏi vì sao anh lại ở đây?”
Lúc này Nại Nại mới phản ứng lại, lỗ tai đỏ ửng: “Ôi…xin lỗi, em cho rằng đây là nhà của Cố Bình Sinh.”
“Anh với nó ở cùng một chỗ.” Cố Duật Ninh nói xong, nhận lấy áo mặc ở nhà mà Tần quản gia đưa cho, mặc vào rồi xoay người nói: “Vào đi.”
Nại Nại dưới sự dẫn đường của Tần quản gia, hồi hộp vào phòng, co quắp ngồi trên ghế sô pha. Mà Cố Duật Ninh trở về phòng rồi không ra nữa.
Nại Nại quay đầu nhìn Tần quản gia, ông cũng nhìn cô chằm chằm đánh giá, khóe miệng nở nụ cười cao thâm khó đoán.
Nại Nại cũng lễ phép mỉm cười với ông, lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Bình Sinh: “???Anh ở đâu?”
Cố Bình Sinh: “Xin lỗi xin lỗi, nửa đường nhận cái thông cáo, sắp lên tiết mục rồi.”
Nại Nại: “What???”
Cố Bình Sinh: “Đến nhà chưa, phòng vũ đạo ở tầng một, để tôi bảo anh tôi đưa em đi, đúng rồi, anh tôi cũng biết nhảy đấy, em có thể nhờ anh ấy xem giúp.”
Nại Nại: “Anh ấy biết nhảy?”
Cố Bình Sinh: “Đúng vậy, nhảy còn tốt hơn anh.”
Nại Nại cảm thấy trái tim của mình như bị cái gì đâm vào.
Người cô thích, cũng biết nhảy, hơn nữa nhảy rất tuyệt.
Sau khi Cố Duật Ninh sửa sang một phen liền đi xuống cầu thang, chiếc áo mặc ở nhà rất vừa người, khiến khí chất của anh được phủ lên một tầng cảm giác ôn nhuận, không còn về cao ngạo lạnh lùng như khi mặc tây trang nữa.
Đặc biệt là đôi mắt hẹp dài kia, ngày thường trông rất nhạt nhẽo vô tình, giờ phút này khẽ nhướng lên, cảm giác lạnh lùng tiêu biến, nhiều thêm vài phần ôn nhu và phong lưu.
Anh ngồi trên sô pha, người làm lập tức bưng trà nước tới, anh uống một ngụm, sau đó mở laptop.
Dáng ngồi….là khoanh chân. Đúng là ở nhà tự do tùy ý, không kém phiên bản Cố Bình Sinh.
Miệng nhỏ của Nại Nại nhấp một ngụm trà, trộm liếc mắt đánh giá anh, bộ dáng này, càng nhìn càng thấy….giống người kia, đặc biệt mỗi lúc cười lên.
“Cố tiên sinh, anh biết nhảy không?”
“Không.”
“Nhưng Cố Bình Sinh nói anh….”
“Anh không biết nhảy.” Cố Duật Ninh bỗng nhiên đứng dậy, máy móc nói: “Nại tiểu thư, tuy rằng rất giống nhưng anh không phải cái người mà em đang nghĩ kia.”
Trái tim Nại Nại siết chặt, bỗng nhiên có chút khổ sở, cô cảm thấy chắc mình bị ngốc rồi.
Không biết có phải do sự nghiệp một năm gần đây trì trệ khiến cô càng thêm nhớ anh trai, cũng thường xuyên mơ thấy anh ấy, thậm chí có đôi khi….Khuôn mặt lúc trẻ của anh sẽ thường nhập làm một với gương mặt của Cố Duật Ninh.
Cho nên, cô luôn cố ý vô tình mà đi tìm một ít dấu vết còn sót lại, tuy rằng biết rõ khả năng đó rất nhỏ bé.
Có lẽ ở trong mắt anh, điều này quá buồn cười, cũng thật mạo phạm.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Nại Nại lập tức đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: “Em đây không quấy rầy Cố tiên sinh nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, cô liền vội vàng rời đi.
Mà đúng lúc này, Cố Duật Ninh bỗng nhiên tiến lên một bước, giữ cánh tay cô lại.
Có lẽ do dùng sức quá nên Nại nại trực tiếp ngã vào lòng anh, cách lớp vải dệt mềm mại của chiếc áo mặc ở nhà, cô có thể cảm nhận được độ cứng của cơ bắp.
Đầu óc cô nổ tung, ngẩng đầu nhìn Cố Duật Ninh.
Ánh mắt của anh dời xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng lay động, nhìn từ góc độ này, anh thật sự đẹp trai tột đỉnh.
“Cố tiên sinh.” Nại Nại nói cũng không được rõ nữa: “Anh….”
Anh nở nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên: “Anh không tức giận, em chạy cái gì?”