Phòng ăn Cố gia.
Cố Duật Ninh ngồi ở cuối chiếc bàn dài làm bằng gỗ đỏ, trước ngực cài khăn ăn, đầu ngón tay trắng nõn thon dài cầm dao nĩa, cắt miếng thịt bò một cách trôi chảy.
Dáng vẻ ăn cơm của anh rất tao nhã, vẻ mặt chuyên chú.
Bọn người làm xếp hàng đứng bên cạnh, cô hầu gái trẻ tuổi nhịn không được mà trộm giương mắt đánh giá anh.
Sợ chọc giận anh…..rồi lại kiềm nén không được lén nhìn anh.
Gương mặt của anh như được chạm trổ tinh xảo, so với Cố Bình Sinh được công chúng công nhận là thịnh thế mĩ nhan mà nói, còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ tiếc, người đàn ông đẹp trai như này lại rất ít lộ diện trước mặt công chúng.
Chung quy…..vẫn là trong lòng có nút thắt.
Cố Duật Ninh xuất đạo năm 15 tuổi, hát những ca khúc chủ đề trong điện ảnh và truyền hình, khi đó internet không phát triển như bây giờ, hình thức truy tinh vẫn là offline, nhưng dù vậy thì khi đó Cố Duật Ninh cũng là nam thần quốc dân nổi tiếng nửa bầu trời.
Nhưng mà sau đó, trên người anh xảy ra một chuyện đáng sợ, cùng với vô số fans thất vọng khóc lóc và chửi rủa, chật vật rời khỏi giới giải trí.
Sau nữa, anh tiếp quản truyền thông Phong Ngu đang lung lay sắp đổ, bắt đầu công việc kinh doanh nghệ sĩ.
Truyền thông Phong Ngu vốn sắp đóng cửa, vậy mà dưới sự lo liệu của anh bắt đầu tái sinh, chậm rãi….trở thành đỉnh núi trong ngành sản xuất.
Đồng thời, anh còn một tay đưa em trai bảo bối, nâng thành đỉnh lưu siêu cấp.
Sau lưng những phồn hoa và náo nhiệt, ba chữ “Cố Trường Sinh” chậm rãi bị người lãng quên.
Dù là Tần quản gia chăm sóc ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của anh nhiều năm qua, có đôi khi cũng không biết chính xác tâm tư của vị Cố tam gia này.
Theo lý thuyết, Cố Duật Ninh cũng chỉ lớn hơn Cố Bình Sinh 3 tuổi mà thôi, nhưng mà tính cách của hai anh em hoàn toàn khác biệt.
Cố Bình Sinh sáng sủa hoạt bát, từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng khỏe mạnh.
Nhưng Cố Duật Ninh, tính cách của anh âm lãnh, cứng cỏi mà lại tàn nhẫn, lúc cười rộ lên khiến cho người ta cảm thấy….lạnh thấu xương.
Ngay cả người em trai sùng bái anh nhất, đôi khi cũng sợ anh.
Tần quản gia ngẩng đầu liếc cửa sổ sát đất nhìn thẳng ra ngoài sân, Cố Bình Sinh đang trốn ở bên cửa sổ, muốn tránh Cố Duật Ninh, trộm đi vòng cửa sau.
Chẳng qua một đầu màu khói kia của cậu thật sự quá bắt mắt, ở trong đêm tối đi nhảy lung tung giống như một tên bệnh thần kinh.
Chỉ là cậu còn đang hồn nhiên không phát hiện ra, ngay cả Tần quản gia và người làm đều nhìn thấy rồi.
“Thiếu gia, mời ngài vào nhà.”
Tần quản gia đi đến cửa sổ sát đất, nói với Cố Bình Sinh đang ở trong sân: “Ngài không cần chơi trò trốn tìm nữa đâu, tam gia đã sớm thấy ngài rồi.”
Cố Bình Sinh nhíu mày, thấp giọng oán giận một câu: “Ít nói lời nói muốn chết đi.”
Tần quản gia cung kính cười.
Cậu ủ rũ cụp đuôi đi vào nhà, đối mặt với Cố Duật Ninh đang xem điện thoại, lập tức đổi thành một gương mặt cười hì hì: “Anh trai, buổi tối tốt lành.”
Người làm bưng cơm tối lên cho cậu, Cố Bình Sinh ngồi ở vị trí cho khách, cầm lấy dao nĩa, vừa ăn vừa hỏi: “Anh, anh đang xem gì thế?”
“Hot search.” Cố Duật Ninh nhàn nhạt nói.
Cố Bình Sinh bỗng chột dạ, cúi đầu ăn cơm không đáp lời.
“Bên công ty gửi số liệu báo cáo tới, hot search tháng ba này, trung bình cứ 4 ngày em sẽ lên một lần, mỗi một lần…..đều liên quan đến phụ nữ?”
Âm cuối Cố Duật Ninh lên cao, không giận tự uy, làm Cố Bình Sinh sợ tới mức vội vàng buông dao nĩa, biện giải: “Cái này không trách em được! Thật đấy, lớn lên quá đẹp trai cũng đâu còn cách nào, mấy phụ nữ đó đều tự mình dán lên…..”
Lời còn chưa dứt, Cố Duật Ninh đã kéo cổ áo của cậu, kéo cậu lại gần mình.
Trái tim Cố Bình Sinh đập bang bang bang, giống như con thỏ hoang bị thuần phục, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Hai anh em, gần trong gang tấc, hai mặt nhìn nhau.
Cố Bình Sinh nhìn chăm chú vào gương mặt anh trai 10 giây đồng hồ, cuối cùng, ánh mắt né tránh, có cảm giác tự thẹn kém người.
Vẫn là tự mình biết mình, so sánh với Cố Duật Ninh, cậu đúng là có điểm kém hơn.
“Ai, được được, anh trai, em không đẹp trai bằng anh, lời này em sẽ không bao giờ nói! Được rồi chứ!”
Cố Duật Ninh buông hắn ra, lạnh lùng nói: “Chuyện này, anh không hy vọng sẽ xảy ra lần thứ hai.”
“Anh, chuyện anh nói hot search, vẫn là….”
Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Cố Bình Sinh hơi nhướng lên, đùa giỡn nói: “Vẫn là chuyện em với cô gái nhỏ kia khiêu vũ à.”
Lời còn chưa dứt, Cố Duật Ninh đã đá một phát trúng giữa mông Cố Bình Sinh.
Cố Bình Sinh nhảy dựng lên, chỉ vào Cố Duật Ninh, không phục mà kêu lên: “Sao anh có thể đột nhiên tập kích em!”
Cố Duật Ninh nâng chân dài lên muốn đá hắn, Cố Bình Sinh liền vội vàng trốn sau Tần quản gia.
Tần quản gia cười nói: “Nhị thiếu gia không phải trẻ con nữa rồi.”
Cố Duật Ninh chỉ vào hắn, lạnh lùng thốt lên từng câu từng chữ: “Không cho phép đụng vào cô ấy lần nào nữa.”
“Em chỉ là…..thấy anh coi cô ấy như bảo bối, mà cô ấy lại muốn xuất đạo, em chỉ nhấc tay chi lao*, giúp cô ấy có chút nhân khí thôi mà.”
(*) chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên. VN có câu tương tự: dễ như trở bàn tay.
Cố Bình Sinh oan ức vểnh mông lên, nói: “Em chỉ có ý tốt mà thôi, vậy mà anh còn đá em…..”
“Không cho phép tự chủ trương.” Cố Duật Ninh cảnh cáo: “Cô ấy…..chỉ có thể để anh an bài.”
Trên mặt Cố Bình Sinh lại treo nụ cười, hỏi Tần quản gia bên cạnh: “Chú Tần, chú nói xem có phải cháu sắp có chị dâu không.”
Tần quản gia cười cười, cũng không nói chuyện.
Anh em trong nhà hòa thuận, nhìn thôi cũng làm người ta ấm lòng, bởi vì từng có những năm tháng đáng sợ ấy nên những ngày bình thường thế này mới càng khiến cho người ta quý trọng.
*****
Mấy ngày nay, Lâm Tuyết Nhu và Lâm Nại Nại chiến tranh lạnh.
Hai người học cùng một trường đại học, tuy không phải cùng lớp nhưng cái khó là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Trong lòng Lâm Tuyết Nhu tức giận, căn bản không thèm phản ứng cô.
Nại Nại biết Lâm Tuyết Nhu tức cái gì.
Từ nhỏ đến lớn đều như thế, chị ta đã quen trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, chỉ có phép Nại Nại làm phông nền.
Nhiều năm qua, hai chị em còn tính là hòa hợp, bởi vì Nại Nại không có cảm giác tồn tại, tựa như con mèo sủng vật, an an tĩnh tĩnh.
Một khi Nại Nại có tài năng, cho dù là mỗi lần thi cuối kỳ ở trường tốt hơn chị ta thì Lâm Tuyết Nhu sẽ châm chọc mỉa mai, nói Nại Nại chỉ ăn may mà thôi.
Lúc này đây, Nại Nại nổi bật như thế thì tất nhiên Lâm Tuyết Nhu sẽ không chịu nổi, liền ra kỳ chiêu, buộc Cố Bình Sinh phải lăng xê mình, nói Cố Bình Sinh yêu thầm mình.
Cô ta không duyên không cớ bị fans của Cố Bình Sinh mắng đau trên mạng, vỗn dĩ cho rằng có thể cọ một đợt nhiệt độ, lại không nghĩ rằng mọi chuyện chỉ diễn ra trong mấy giờ, rồi sau đó toàn bộ chủ đề liên quan đều bị xóa sạch, ngay cả bình luận cũng sạch bong kin kít.
Nhưng mà, những lời mắng chửi không hề dừng lại, thiết lập “nữ thần thanh thuần” mà cô ta kinh doanh một thời gian dài như vậy, lập tức sụp đổ hơn phân nửa.
Cuối cùng, cô ta còn phải đăng bài giải thích trên Weibo, nói từ đầu tới cuối mình không hề biết chuyện gì cả, hy vọng các fans lý trí một chút trong mối quan hệ giữa các minh tinh, đừng để vì hành động của fans hâm mộ mà minh tinh phải trả giá.
Lúc này, trò khôi hài mới dần lắng xuống.
Nhưng cục tức trong lòng cô ta thì không biết xả đi đâu.
Chiều hôm đó, ba ba Lâm Đồng Duệ gọi điện thoại cho Nại Nại ––––
“Mấy ngày nay Tuyết Nhu thường xuyên gọi điện khóc lóc kể lể với chúng ta, tính tình của chị con vốn như vậy, con nhường nó nhiều một chút.”
Nại Nại không nói gì.
“Mẹ con chưa cho con tiền sinh hoạt sao?”
“Dạ.”
Lâm Đồng Duệ thở dài một hơi: “Chút nữa ba gửi cho con 1000 tệ, thích cái gì thì mua.”
“Cảm ơn ba.”
“À đúng rồi, chuyện mà lần trước ba với mẹ con tranh chấp với nhau, nói là để Tuyết Nhu cùng ba đến tham dự tiệc tối đấu giá từ thiện vào tháng sau, mẹ con không đồng ý cho ba dẫn Tuyết Nhu đến. Công ty nhà mình không lớn, có thể được tham dự tiệc tối kiểu này cũng là do ba vất vả lắm mới tranh được cơ hội, Tuyết Nhu không muốn đi……Nại Nại, con đi không?”
“Con?”
“Đúng vậy, tiệc tối này có không ít minh tinh tham gia, còn có rất nhiều nhà đầu tư và đạo diễn, quen biết thêm vài người, tóm lại đó là một cơ hội tốt. Nghe nói ông chủ của truyền thông Phong Ngu cũng tham dự đấy.”
“Con sẽ suy xét một chút.”
“Được được, con cứ nghĩ đi.”
Nại nại đang muốn cúp máy, bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng của mẹ Thư Ninh:” Ông đang gọi điện cho Lâm Nại Nại à?”
“Tôi…..”
Ba ba ấp úng nói: “Bà….bà đừng mắng con bé….”
Mẹ đoạt lấy điện thoại, tuôn ra một đống lời quở trách: “Vì sao mày lại làm như thế, chị mày làm gì có lỗi với mày sao! A, người một nhà chúng tao có bạc đãi mày cái gì không, là không chữa bệnh cho mày, hay không cho mày ăn? Tại sao mày lại oán hận chị gái mày như thế!”
Nại Nại:…….
Thư Ninh cực kỳ tức giận, thở hổn hển nói: “Giỏi rồi, cảm thấy mình trưởng thành, có bản lĩnh rồi. Mày có tin hay không, chỉ cần một tháng tao không cho mày tiền sinh hoạt và tiền thuốc thì mày nhất định phải khóc lóc trở về cầu xin tao!”
Nại Nại bình tĩnh mà nói: “Con không biết mình đã làm chuyện gì có lỗi với chị.”
“Cái vũ hội kia rõ ràng là sân khấu của Tuyết Nhu, mày đi xem náo nhiệt làm cái gì, nếu không có mày thì bạn nhảy của Cố Bình Sinh nhất định là chị gái mày!”
“Mẹ, không phải mẹ từng nói, chị gái ra mắt thanh thanh bạch bạch, không thèm dùng kỹ xảo cọ nhiệt độ để đi đường ngang ngõ tắt cơ mà, sao bây giờ….lại trách con đoạt độ hot của chị?”
Thư Ninh bị những lời này của Nại Nại chọc tức không thốt lên lời, chỉ có thể ngang ngược nói: “Tốt lắm, có Cố Bình Sinh chống lưng nên mày liền nhanh mổm dẻo miệng, còn dám tranh luận với tao.”
“Không có, con với Cố Bình Sinh không thân.”
Cô chỉ là không muốn nhịn chị gái nữa thôi.
Thư Ninh uy hiếp: “Lập tức giải thích cho chị mày, cầu xin nó tha thứ! Nếu mày con coi nó là chị thì bên Cố Bình Sinh, hẳn là mày biết nên làm thế nào rồi chứ.”
“Con không biết.”
Thư Ninh kìm nén nói: “Nếu mày còn muốn tiền sinh hoạt phí thì mau giới thiệu Cố BÌnh Sinh với chị mày quen nhau.”
“Con đã nói, con với Cố Bình Sinh không thân, về sau cũng sẽ không thân, chị muốn cọ nhiệt độ của hắn thì tự mình cọ, không liên quan đến con.”
“Mày….Mày muốn chọc tao tức chết à!”
“Mẹ, con với chị đều là con gái của mẹ mà.” Trái tim Nại Nại băng giá, hỏi: “Ngay cả một chút cơ hội, mẹ cũng không cho con?”
Thư Ninh im vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cơ hội? Mày nhìn lại thân thể của mình đi, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng. Cho dù tao cho mày cơ hội thì mày lấy được sao?”
Nại Nại mím môi, không nói gì mà chịu đựng.
Thư Ninh thấy cứng rắn không được, lập tức mềm mỏng, thiện ý khuyên Nại nại: “Chị mày là hy vọng của cả nhà chúng ta, tiền thuốc của mày chẳng phải con số nhỏ, chỉ khi nào chị mày tốt thì mày mới tốt, nghe mẹ nói, bắc cầu giúp chị mày và Cố Bình Sinh….”
Tút tút tút…..
Lâm Nại Nại cúp điện thoại.
Trong phòng ngủ, Cảnh Dao dựa lưng vào ghế đắp mặt nạ, Lương Vãn Hạ đang điên cuồng chơi game với nhóm bạn.
“Đã muộn thế này rồi, Nại Nại cậu đi đâu thế.” Cảnh Dao vỗ mặt nạ, nhìn Nại Nại đang đi giày ở cửa.
“Tớ đến phòng vũ đạo.”
*****
Trong phòng VIP của hội sở cao cấp, mấy người đàn ông đang chơi blackjack, và số chip** đặt cược trên bàn đã vượt quá bảy con số.
(**) Chip là một trong những dụng cụ đánh bạc được sử dụng trong các sòng bài để chơi các trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,…
Đồng chip cũng có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng lại dày hơn dùng để đặt cược thay vì sử dụng tiền để đặt cược trực tiếp.
b5ec0265f181fa17701e8d075e3eb4f7
Những cô gái thướt tha xinh đẹp đang dùng gậy chia bài, một đôi mắt ngập nước luôn cố ý vô tình lướt qua Cố Duật Ninh.
Người đàn ông lười biếng dựa, cầm bài lên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khí chất quý khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, chẳng qua ánh mắt có chút tan rã.
Hình như……không yên lòng.
Mấy đàn ông ở đây đều là bạn tốt của Cố Duật Ninh.
Trận bài đêm nay cũng là trò chơi thả lỏng thư giãn.
Trước kia chơi blackjack, không ai có thể thắng Cố Duật Ninh. Nhưng buổi tối hôm nay, lợi thế bên người anh không còn nhiều.
Ngay cả cô gái chia bài cũng nhìn ra, anh đang nghĩ tới chuyện khác.
Bỗng nhiên, mắt trái đau xót, còn có nước mắt dâng lên, cảm giác chua xót ngập tràn hốc mắt.
“A? Tam gia, dù có thua bài thì cũng không đến mức khóc chứ?”
“Nói gì thế.” Bạn tốt bên cạnh lấy một tờ khăn giấy cho Cố Duật Ninh: “Mắt trái của lão tam vẫn luôn không tốt, hiện tại càng nghiêm trọng hơn.”
Trong mắt trái xám xịt của Cố Duật Ninh, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang ở trong phòng tập vũ đạo nhảy điệu jazz, cứ mỗi lần té ngã trên mặt đất, lại gian nan bò dậy.
Cái loại cảm giác tuyệt vọng và vô lực này……
Cuối cùng, anh ném lá bài trong tay xuống bàn, tất cả lợi thế đều trả lại cho bọn họ.
“Các cậu chơi đi, tôi còn có việc.”
Nói xong, anh cầm lấy áo vest, xoay người đi ra hội sở cao cấp.