Chiều Chuộng Gặp Đa Tình - Chương 1 + 2 + 3 + 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Chiều Chuộng Gặp Đa Tình


Chương 1 + 2 + 3 + 4


Cố Anh Kiệt đối với chuyện tình một đêm cũng không có thái độ gì đặc biệt, không bài xích, phản đối cũng không ưa thích, thưởng thức.

Trên thực tế, bạn bè trong giới của anh không thiếu những chuyện như vậy. Bình thường cũng coi như qua quít cho qua, chỉ cần người tình ta nguyện không can dự vào cuộc sống của nhau là được. Nhưng anh cũng không tính thử qua bởi vì anh cảm thấy nếu như hai người không có tình cảm sâu sắc mà lại lên giường với nhau thì rất kỳ quái. Từ yêu đương phát triển đến quan hệ thể xác mới là quá trình bình thường, hợp lý.

Đương nhiên, bên trong còn có một nguyên nhân đó chính là anh chưa bao giờ thiếu bạn gái.

Gia thế tốt, tướng mạo đẹp, hào hoa phong nhã, ôn hòa lễ độ, anh ở trong giới xã giao cũng có chút danh tiếng. Từ trung học đến bây giờ, anh thật sự chưa bao giờ thiếu bạn gái thậm chí mỗi một người bạn gái của anh nếu không trụ quá hai tháng thì cũng sẽ không vượt quá ba tháng.

Tuy rằng tình sử phong phú nhưng anh cũng tự nhận bản thân không phải là loại play boy. Với mỗi một đoạn tình cảm, anh đối với đối phương đều là thật lòng yêu thích, thành tâm mà đối đãi, dù là chia tay hay là yêu đương cũng đều giống nhau, đều là người tình ta nguyện, thẳng thắn sảng khoái.

Tóm lại, anh thật sự không cần đến tình một đêm, cũng hoàn toàn không bao giờ suy tính đến chuyện như vậy.

Cho đến một lần ngoại lệ.

Đối phương là Tần Vũ Phi.

Là loại con gái khiến cho người ta phải đau đầu.

Là loại con gái xinh đẹp.

Kiêu căng, tùy hứng, tính tình đại tiểu thư, là loại nữ nhân xinh đẹp không nói đạo lý.

Loại hình này hoàn toàn không nằm trong phạm vi mẫu bạn gái ưa thích của anh. Cố Anh Kiệt thích mẫu người ngọt ngào, nhu thuận lại đáng yêu, có lễ phép, biết tiến thoái, không tranh cãi ầm ĩ khiến cho người ta phải đau đầu.

Tóm lại chính là kiểu xinh đẹp, hiểu chuyện lại đúng mực mà Tần Vũ Phi, xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng tính cách thì không dính líu tí nào đến hình tượng bên ngoài.

“Nghe nói lần trước Alen muốn hẹn Tần Vũ Phi ra ngoài, cô ta không đồng ý cũng coi như thôi đi, còn bày ra sắc mặt khó chịu, đúng là một người phụ nữ chanh chua.”

“Cô ta điêu ngoa muốn chết, tự cho mình là đại tiểu thư Tần gia thì rất giỏi sao? Alen thật ngốc, nhiều cô gái ngoan ngoãn, hiền lành như vậy thì không theo đuổi, đến trêu chọc Tần Vũ Phi làm chi?”

“Tần Vũ Phi ấy à, cô ta đại khái là cảm thấy đàn ông đều nên quỳ dưới chân cô ta, xì, cô ta thật sự nghĩ rằng bản thân cô ta khiến cho người ta yêu thích sao?”

Cố Anh Kiệt nghĩ đến đêm hôm đó, không đúng, chuyến đi đến nước Mỹ lần đó mất ba đêm, là ba đêm không sao nói rõ được. Không thể đổ tại rượu, không thể đổ tại bầu không khí kỳ quặc đó, cũng không thể đổ tại tình huống bọn họ cùng nhau bị Mễ Hi và Trần Ưng cho leo cây. Dù sao, cũng chỉ có thể nói chính trong một hoàn cảnh không thể nói rõ được đã xảy ra những việc cũng không thể nói rõ được luôn. Sau chuyện đó, anh cũng có chút hối hận, anh cảm thấy Tần Vũ Phi cũng giống như vậy.

Cố Anh Kiệt nhấp thêm một ngụm rượu nữa, đem những chuyện kia quẳng ra sau đầu, lắng nghe cuộc nói chuyện của mấy người bạn bên cạnh.

Đúng rồi, là bọn họ nhắc tới Tần Vũ Phi cho nên anh mới nhớ tới cô ấy.

Chuyện đó đã phát sinh được hơn hai tháng, anh vốn cũng không để ở trong lòng, trong xã hội bây giờ loại sự tình như vậy không thiếu. Hơn nữa, bọn họ cũng đã có giao hẹn, tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này. Vốn cũng đã nên đặt xuống dấu chấm hết, anh cũng thật sự không hề nghĩ đến nữa nhưng cô nàng Tần Vũ Phi kia nhìn thấy anh thì giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, thái độ muốn tránh còn không kịp khiến cho anh khó chịu muốn chết.

Tuy anh khó chịu thì khó chịu nhưng khi nghe bạn bè bên cạnh kể tội cô không dứt, lời nói còn rất cay nghiệt trong lòng anh cũng tương đối không thoải mái.

“Cô ấy điêu ngoa lại kiêu căng nhưng vẫn có người nguyện ý cưng chiều, các cậu bận tâm cái mẹ gì!” Cố Anh Kiệt nhịn không được lạnh lùng nói.

Vài thằng bạn sửng sốt sau đó cười rộ lên. Một người trong số đó dùng khuỷu tay huých vào người Cố Anh Kiệt: “James và Tần Vũ Phi từng cùng đi du học ở Mĩ, có lẽ có hiểu biết khác đối với cô ta!”

Hiểu biết khác sao? Cũng coi như là sự thật đi. Tất cả các phương diện của cô anh đều hiểu biết khá triệt để, thậm chí cô còn nói cho anh biết bí mật của mình.

Tần Vũ Phi lúc đi du học ở Mỹ đã từng bị một tên đàn ông đê tiện lừa dối, còn bị bạn thân nhất phản bội. Cô đưa bạn trai ra mắt tất cả bạn bè. Cô hết lòng giúp đỡ bạn thân tìm nơi ở, tìm công việc cuối cùng đổi lại là cảnh cô bắt được hai người bọn họ đang ở trên giường với nhau. Quả thật là một tiết mục máu chó. Cô thậm chí còn từng vì nghe lời người đàn ông đó mà bỏ đứa con trong bụng mình. Sau những chuyện tồi tệ đó, Cố Anh Kiệt biết cô nhất định hận không thể cùng đem bí mật này vào trong quan tài.

Có điều con người ta thì luôn cần được thổ lộ tâm sự.

Sau khi đoạn tuyệt không qua lại với nhau thì người bạn kia đột nhiên lại qua đời, nguyên nhân không hiểu vì sao lại giống như những lời mà Tần Vũ Phi khi ấy đã nguyền rủa bọn họ đó là bị xe đụng chết trên đường.

Sau đó mẹ của người bạn kia đã gửi cho Tần Vũ Phi những món đồ mà người đó đã mua tặng cô trong mấy năm bọn họ tuyệt giao. Tất cả đều là những thứ mà Tần Vũ Phi đã từng thích nhưng lúc đó cô luôn không thèm quan tâm đến người đó. Người bạn kia luôn lặng lẽ nhớ về tình bạn lúc trước của bọn họ cho đến tận ngày xảy ra tai nạn đó.

Cho nên Cố Anh Kiệt có thể hiểu được tâm trạng đau khổ, phức tạp của Tần Vũ Phi. Chuyện cô trở lại chốn cũ vì muốn buông xuống những chuyện trước đây, xóa đi vết thương lòng Cố Anh Kiệt cũng cho là chuyện bình thường. Khi đó bên canh cô chỉ có một mình anh vì vậy nên cô mới kể cho cho anh nghe những chuyện đó. Đó có lẽ là một loại tâm lý mâu thuẫn, một mặt Tần Vũ Phi tin tưởng anh sẽ không đem những chuyện đó nói với người khác, một mặt cô lại muốn đẩy anh ra càng xa càng tốt. Cô đã đem mặt tăm tối nhất trong con người mình phơi bày ra trước mặt anh, không che giấu bất kỳ điều gì, giống như đang nói: “Này, Cố Anh Kiệt, đây chính là con người thật của tôi, anh ngàn vạn lần không nên thích tôi.”

“Cậu ta không phải là đi du học cùng với Tần Vũ Phi mà là đi đuổi theo người mà cậu ta thích! Bất quá, nói đến chuyện này, James, cuối cùng cậu cũng không có đuổi theo Mễ Hi sao? Xem ra muốn phá kỉ lục hai tháng đây.” Từ Ngôn Sướng trêu chọc nói.

Cố Anh Kiệt cười cười nói: “Đúng vậy, không có đuổi theo.”

Mễ Hi quả thật là một cô bé rất xinh đẹp đáng yêu, là kiểu con gái mà trước đây Cố Anh Kiệt chưa từng gặp qua cho nên anh đã từng điên cuồng theo đuổi cô, đáng tiếc cũng chẳng đến đâu thậm chí còn có chút cảm giác không hòa hợp. Hơn nữa Cố Anh Kiệt phát hiện trong tim của Mễ Hi đã có một người khác vì thế anh chấp nhận buông tay. Trên đời này còn có rất nhiều người xinh đẹp, khả ái không nhất thiết phải vì một người mà “chấp mê bất ngộ”. Cố Anh Kiệt từ trước đến nay, đối với chuyện tình cảm luôn tuyệt không cưỡng cầu.

Bọn họ đang nói chuyện thì chợt có chút ồn ào, Cố Anh Kiệt và mấy người bạn nghe tiếng ồn thì đều liếc mắt nhìn qua, thật sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Trong ba vị thiên kim vừa mới bước vào thì một người chính là Tần Vũ Phi. Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng bạc để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng muốt cùng đôi chân thon dài xinh đẹp, trên chiếc cổ cao thon thả có đeo một chiếc vòng cổ nhỏ, những viên kim cương đính trên vong cổ phát ra ánh sáng lấp lánh thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Mái tóc được bới cao, điểm xuyết thêm những viên đá lấp lánh nổi bật trên làn tóc đen mượt rất xinh đẹp.

Tần Vũ Phi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn xung quanh. Cố Anh Kiệt rũ tầm mắt xuống chăm chú nhìn ly rượu trên tay, cố ý không để ý đến cô. Bên cạnh có người lấy khuỷu tay huých huých vào người Cố Anh Kiệt: “Ái chà, không ngờ Tần Vũ Phi cũng đến đây. James, vây cuối cùng thì cậu và cô ta có quen biết nhau không, cô ta rốt cuộc…”

Cố Anh Kiệt bị huých vào người thì theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tần Vũ Phi đang nhìn về phía bên này. Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau Cố Anh Kiệt cũng không quay đầu đi cứ thế chằm chằm nhìn thẳng vào Tần Vũ Phi, mà âm thanh của người bên cạnh đang muốn bàn tán về Tần Vũ Phi cũng dần dần biến mất.

Tất cả mọi người liền tự động ai làm việc nấy, nên lấy thêm rượu thì lấy thêm rượu, nên ăn uống thì ăn uống, nên tìm người khiêu vũ thì đi tìm người khiêu vũ…

Đây là đang làm cái gì? Cố Anh Kiệt mặt mũi đen sì, sợ người ta không biết rằng các người vừa ở đây bàn tán sau lưng người khác ư?

Tần Vũ Phi nhẹ nhướng mày nhìn đám thiếu gia, công tử đang dần tản ra sau đó cô nhìn Cố Anh Kiệt, liền lập tức hếch mắt xoay đầu đi không thèm để ý đến anh nữa.

Không để ý thì không để ý, anh cũng chẳng cần để tâm. Cố Anh Kiệt xoay người để ly rượu rỗng không lên khay của người phục vụ, lại tiện tay lấy thêm một ly rượu khác. Có một vài vị chú bác trưởng bối đi đến chào hỏi với Cố Anh Kiệt: “Anh Kiệt, đã lâu không nhìn thấy cháu, cha cháu dạo này có khỏe không?”

Cha của Cố Anh Kiệt là chủ tịch tập đoàn Hoa Đức, Cố Văn Quang. Tập đoàn Hoa Đức kinh doanh trong các ngành khách sạn, ẩm thực, du lịch, còn khác thác cả bất động sản. Cố Anh Kiệt là con út trong nhà, phía trên còn có một anh trai và một chị gái. Bởi vì anh trai và chị gái đều lớn hơn anh nhiều tuổi cho nên từ nhỏ Cố Anh Kiệt đã rất đươc chiều chuộng, yêu cầu của cha mẹ đối với anh so với hai người anh chị cũng dễ dãi hơn rất nhiều.

Sau khi Cố Anh Kiệt du học trở về liền vào nhậm chức trong công ty của gia đình, chức vị không cao cũng không thấp, công việc không bận rộn nhưng cũng không quá rỗi rãi, thanh nhàn. Không ai bắt buộc anh phải làm những công việc quan trọng nhưng cũng không có ai dám khinh thường địa vị của anh. Cố Anh Kiệt cảm thấy như vậy rất tốt, vừa có công việc tôi luyện bản thân lại vừa có thời gian hưởng thụ cuộc sống, anh đối với cuộc sống hiện nay của mình hết sức vừa lòng.

Cố Anh Kiệt vừa nói chuyện xã giao với vị trưởng bối kia xong lại có một mỹ nhân bước đến muốn mời anh nhảy một điệu. Sau khi nhã nhặn từ chối, Cố Anh Kiệt đứng ở bên rìa sàn nhảy nói chuyện phiếm với một người bạn, được một lúc thì người bạn đó rời đi, Cố Anh Kiệt cũng cảm thấy nhàm chán. Lúc này, anh lại nhìn thấy Tần Vũ Phi, cô đang lấy thứ gì đó ở bàn thức ăn.

Sau khi lấy một chút khoai tây và mực chiên để ăn nhẹ, Tần Vũ Phi cầm cái đĩa nhìn quanh cái bàn dài để đồ ăn.

Khóe miệng Cố Anh Kiệt co rút có chút muốn cười, anh biết cô đang muốn tìm cái gì nhưng anh không muốn dính dáng gì đến cô nữa. Anh dời ánh mắt đi nhưng không quá vài giây sau lại không nhịn được mà nhìn về phía Tần Vũ Phi, cô vẫn còn đứng đó nghiêm túc nhìn xung quanh.

Cố Anh Kiệt thở dài trong lòng, anh thật sự không muốn dính dáng gì đến cô, thật sự không muốn.

Cố Anh Kiệt đi tới trước vài bước gọi một người phục vụ đến bảo anh ta mang ít sốt cà chua tới bàn đồ ăn, người phục vụ liền lập tức đi lấy. Lát sau một chén sốt cà chua rất nhanh chóng được mang tới bàn để đồ ăn. Cố Anh Kiệt nhìn mắt Tần Vũ Phi sáng lên lập tức múc hai thìa lớn vào trong đĩa.

Cố Anh Kiệt chợt phát hiện bản thân đang mỉm cười, sau đó anh lại thấy bản thân đang đi về phía bàn để đồ ăn rồi tiếp đó anh đã thấy mình đứng bên cạnh Tần Vũ Phi.
—————-
Tần Vũ Phi quay lại nhìn Cố Anh Kiệt rồi lại xoay đầu sang chỗ khác không nói chuyện. Cô lấy hai cái cánh gà chiên rồi rưới sốt cà chua lên trên. Cố Anh Kiệt nhịn không được hỏi: “Món này cũng cần phải chấm sốt cà chua sao?”

Tần Vũ Phi không thèm để ý đến anh.

Cố Anh Kiệt cũng không nói gì nữa tự mình bốc một cọng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng, xong lại tiếp tục ăn thêm ba cọng nữa. Tần Vũ Phi rốt cuộc xoay người lại trừng mắt nhìn anh. Cố Anh kiệt bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Không chấm sốt cà chua không được sao?” Anh biết là chứng bệnh bắt buộc phải có sốt cà chua của cô nàng này nhất định sẽ phát tác.

Tần Vũ Phi trừng mắt lườm Cố Anh Kiệt rồi lại nhìn xung quanh, không có ai chú ý đến bọn họ, cô hài lòng, quay đầu lại làm bộ như đang lấy đồ ăn, tức giận nói: “Cố thiếu, chúng ta đã giao hẹn rõ ràng rồi!”

“Đúng vậy, anh làm trái với giao hẹn lúc nào chứ?” Những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, anh nửa lời cũng không có lộ ra, cũng không hề nói ra bí mật mà cô đã nói với anh.

“Tránh xa tôi ra một chút.”

“Nếu như em đã lấy xong đồ ăn, có thể cầm đĩa rời đi.” Anh không muốn đi, nếu như cô không thích thì có thể tự đi trước.

Tần Vũ Phi “hừ” một tiếng, cô vốn là đã muốn rời đi rồi nhưng khi nghe Cố Anh Kiệt nói như vậy thì lại không muốn đi nữa. Dựa vào cái gì mà cô phải đi trước chứ, rõ ràng anh ta là người sáp đến đây cơ mà.

“Vừa rồi bọn em nói chuyện gì vậy?” Cố Anh Kiệt hỏi, lúc anh đang khiêu vũ thì nhìn thấy cô và mấy người chị em đang đứng cười nói với nhau, ánh mắt lại hướng về phía bạn tốt của anh, Từ Ngôn Sướng: “Có ai nhìn trúng Jason rồi sao?”

Tần Vũ Phi không đáp mà hỏi lại: “Lúc tôi vừa mới bước vào cửa thì một đám đàn ông các người túm tụm lại bàn tán chuyện gì? Nói xấu tôi sao?”

Cố Anh Kiệt nghẹn họng: “Em nghĩ quá nhiều rồi!”

“Các người mới là vô vị!”

“Em thì có chuyện gì hay mà nói, bàn tán về em làm cái gì chứ?” Cố Anh Kiệt ngầm bực bội, mấy tên đó đúng là không ngậm được cái mồm vào.

“Hừ!” Tần Vũ Phi hếch chiếc cằm lên.

“Đề tài về chuyện tuy tôi lắm tiền nhưng nông cạn có rất nhiều, cái gì mà tùy hứng, điêu ngoa, không biết phân biệt tốt xấu, tự cho mình là đúng, mắt cao hơn đầu. Cái tên Alen đó còn nói muốn khiến cho tôi đẹp mặt nữa kìa. Các người đều là bạn của nhau, có dùng những câu không lọt tai để mắng tôi thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là hắn một bên vừa cùng Mĩ Kỳ hẹn hò xem phim, ăn cơm, mướn phòng lại một bên hẹn tôi cùng đi hóng gió, ngắm trăng, có cảm thấy buồn nôn hay không vậy? Vừa đê tiện, vừa dơ bẩn. Tôi mắng hắn ta như vậy là đã xem như nhẹ nhàng rồi. Hắn mới là loại tự cho mình là đại thiếu gia Trình gia thì rất giỏi, phụ nữ bị hắn ngoắc ngón tay gọi tới thì phải cảm tạ ân đức à, hừ, cũng không tự nhìn lại đức hạnh của mình một chút.”

Cố Anh Kiệt im lặng, Tần đại tiểu thư đúng là phong cách trước sau như một, mắng người vô cùng lưu loát. Bất quá nói đi thì phải nói lại, nếu Alen làm chuyện như vậy thì quả thực là quá đáng. Anh biết Tần Vũ Phi chán ghét loại đàn ông hư hỏng, lăng nhăng như thế nào. Cố Anh Kiệt cảm thấy thật mất mặt, mặc dù anh không có giao tình gì với Alen nhưng bị Tần Vũ Phi quy vào cùng một loại với hắn ta khiến cho anh cảm thấy tương đối khó chịu.

Tần Vũ Phi mắng xong còn trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, trừng cái gì mà trừng, mắc mớ gì tới anh chứ, cũng không phải là anh làm.

“Tần Vũ Phi, thái độ của em đối với anh tốt một chút.” Cố Anh Kiệt nhịn không được nói. Mỗi lần anh với cô vô tình gặp nhau đều giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy.

“Làm sao phải tốt, tôi cứ như vậy đấy!” Cô càng trừng mi quắc mắt.

Cố Anh Kiệt tức giận: “Tần Vũ Phi, với giao tình của chúng ta, không thể làm bạn thân thì cũng nên cư xử như bạn bè bình thường, nếu không thì cũng có thể coi như là quen biết sơ giao. Em nói không thể để cho mọi người biết giữa chúng ta từng xảy ra những việc gì, nhưng thái độ của em đối với anh quá mức “đặc biệt” , vậy có thể giấu như thế nào? Em đối với bạn bè bình thường đều không có thái độ như vậy, người khác tất nhiên sẽ nghi ngờ. Theo lẽ thường mà nói, phụ nữ nếu như đối với đàn ông như vậy, không phải là cực kỳ chán ghét thì chính là quá để ý. Bình thường của em là như vậy sao?”

Nhừng lời này vừa nói ra, Tần Vũ Phi nhất thời cứng họng sau đó cô xiết chặt cái đĩa trong tay hung hăng trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, vẻ tức giận càng rõ rệt: “Cố, Anh, Kiệt!” Từng chữ từng chữ một bật ra, rõ ràng là biểu hiện bị chọc tức.

“Muốn thế nào?” Chọc tức được cô, anh ngược lại bắt đầu thoải mái, có chút muốn cười, cảm thấy biểu tình của cô lúc này rất buồn cười.

“Anh bớt tự mình đa tình đi!”

“Ờ!” Cố Anh Kiệt cố tình bày ra vẻ không thèm để tâm.

Cô thở phì phì, thật muốn úp nguyên chén sốt cà chua lên mặt Cố Anh Kiệt nhưng lại sợ mất mặt, đây là buổi tiệc của bạn cô, Tần Vũ Phi cũng không muốn tự làm xấu mặt mình ở chốn đông người. Cô nghiến chặt hàm răng, điều gì cũng không nói ra được liền “hừ” một tiếng xoay người bỏ đi. Đi được hai bước, trong lòng Tần Vũ Phi vẫn rất điên tiết, nghẹn đến khó chịu liền quay người lại thấy xung quanh không có ai chú ý, cô bèn giơ chân muốn đá Cố Anh Kiệt một cái, cho dù không thể làm anh ta đau thì chí ít cũng có thể giúp tiêu bớt cơn tức của cô.

Tần Vũ Phi vừa mới nhấc chân lên, Cố Anh Kiệt liền theo bản năng lui về phía sau, cô lại đang đi một đôi giày gót nhọn, đá không trúng liền đứng không vững, lảo đảo ngã về phía trước. Tần Vũ Phi theo bản năng túm vào thứ ở trước mặt mình, Cố Anh Kiệt vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy cô, người thì đỡ được nhưng lại không đỡ được cái đĩa ở trên tay Tần Vũ Phi. Cái đĩa đập xuống mặt sàn đá “keng” một tiếng giòn vang, khoai tây và mực chiên rơi đều rơi tung tóe, khoa trương nhất chính là sốt cà chua đỏ chói văng đầy trên mặt sàn dưới chân Cố Anh Kiệt, bắn cả lên quần của anh.

Cố Anh Kiệt không kịp phản ứng, vừa nghe thấy âm thanh vang lên khi chiếc đĩa rơi xuống thì lập tức nhìn đã thấy người phụ nữ khởi xướng ra tất cả những chuyện này bằng một tốc độ kinh người nấp ra phía đằng sau anh. Cố Anh Kiệt cúi đầu nhìn tình trạng bi thảm ở dưới chân, lại ngẩng đầu lên thì thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang kinh ngạc nhìn mình.

Phía sau có người dùng sức chọc vào lưng của Cố Anh Kiệt, không cần quay đầu lại nhìn thì anh cũng biết đó là ai. Cô đúng là đồ quỷ đáng ghét, chẳng những gây họa mà còn đường hoàng trốn đi, giày cao gót cao như vậy mà nửa điểm cũng không ảnh hưởng đến tốc độ. Cố Anh Kiệt nhếch khóe môi, hạ tay xuống.

Tần Vũ Phi đứng phía sau lại chọc vào lưng Cố Anh Kiệt. Anh hiểu ý tứ của cô, anh cao 1m84 muốn che khuất một người cao 1m63 như cô cũng không khó. Được, được, không cần phải chọc, anh sẽ không đem cô đẩy ra ngoài làm cô mất mặt là được chứ gì.

“Xin lỗi, lỡ tay!” Cố Anh Kiệt cười cười nhìn tất cả mọi người, ngoắc tay gọi phục vụ nhanh chóng tới thu dọn. Vài người phục vụ chạy tới, vài người bạn của Cố Anh Kiệt cũng muốn chạy đến xem thử nhưng anh khoát tay cản lại. Những người khác cuối cùng cũng hiểu đó chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn, không có vấn đề gì vì thế nên ai nấy đều tiếp tục cuộc vui.

Cố Anh Kiệt lui lại vài bước, Tần Vũ Phi cũng lùi lại theo, thấy bên cạnh là một cây cột lớn liền dùng sức chọc vào lưng của Cố Anh Kiệt một cái rồi lách người trốn ra phía sau cây cột lớn. Cố Anh Kiệt quay đầu lại nhìn Tần Vũ Phi đúng lúc cô cũng đang nhìn sang, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau cô liền nhăn mũi trừng mắt lườm Cố Anh Kiệt, sau đó lựa thời cơ chạy về phía toilet để lại một vệt dài sốt cà chua.

Cố Anh Kiệt rất muốn mắng cô ngu ngốc, như vậy thì trốn thế nào, mọi người cho dù không tận mắt nhìn thấy cô nhưng nhất định sẽ biết cô có phần trong việc này, càng trốn tránh lại càng mất mặt. Đến khi phục vụ lau giày cho mình, Cố Anh Kiệt không nhịn được cầm di động nhắn tin cho cô, nội dung chỉ có hai chữ “Ngu ngốc”

Có điều Tần Vũ Phi cũng không có hồi âm lại, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến anh.

Tuy rằng sau đó, giày và quần của Cố Anh Kiệt đều được lau sạch sẽ nhưng anh vẫn cảm thấy không được thoải mái cho nên chỉ ở lại thêm một lúc rồi cũng cáo từ ra về. Từ Ngôn Sướng cùng hai người bạn khác cũng cảm thấy buổi tiệc này chẳng còn ý nghĩa nào nữa, cũng nhân cơ hội này cùng cáo từ.

Ra khỏi khách san, Từ Ngôn Sướng thở ra một hơi, hỏi Cố Anh Kiệt: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu và Tần Vũ Phi giở trò quỷ gì vậy?”

“Không có gì.”

“Người trốn phía sau cậu không phải là cô ta sao?” có thể nhìn thấy rõ ràng một góc váy cùng với giày cao gót.

“Ừm, cô ấy lỡ tay làm rơi cái đĩa, đúng lúc tớ ở cạnh đấy.” Cố Anh kiệt không muốn nhiều lời.

Bất quá Từ Ngôn Sướng nhìn về phía Cố Anh Kiệt vẻ mặt có chút không tin. Cố Anh Kiệt cười cười: “Tớ với cô ta không thân thuộc.” Trong đầu Cố Anh Kiệt chợt hiện lên những lời mà Tần Vũ Phi đã từng cảnh cáo anh, không cho phép đề cập đến chuyện ở Mĩ, không được nói cho người khác biết chuyện của cô, phải nhớ kĩ, anh và cô không quen biết nhau.

Tần Vũ Phi ơi là Tần Vũ Phi, anh thật sự giữ lời hứa, toàn bộ đều nghe theo lời dặn dò của em mà nói đấy nhé.

“Cái cô nàng Tần Vũ Phi kia thật chẳng hiểu ra làm sao cả, chính cô ta làm rơi cái đĩa mắc mớ gì phải trốn ra phía sau cậu, hại cậu phải gánh lấy tai họa, còn bị mọi người nhìn chằm chằm. Alen nói thật không sai, loại phụ nữ như vậy đúng là khiến cho người ta ghét, không có lễ phép, lại ích kỉ, tự cho mình là đúng. Lần sau có cơ hội nhất định phải giáo huấn cô ta một chút. James đáng lẽ ban nãy cậu nên tránh sang một bên, đem cô ta ném ra, để cho cô ta vấp ngã mới đúng, cũng nên để cho cô ta nếm thử tư vị bị mất mặt…”

“Abel!” Cố Anh Kiệt ngừng lại, không thể không cắt ngang lời hắn ta: “Đừng có đụng chạm đến cô ấy!” Cố Anh Kiệt nghiêm nghị nói khiến cho Abel sững sờ một chút.

“Chúng ta là đàn ông sao lại đi so đo với phụ nữ, lại nói, trong chuyện đó chắc gì Alen đã hoàn toàn đúng, bị cự tuyệt liền đi khắp nới nói xấu người ta, điều này cũng chẳng có gì vẻ vang.” Cố Anh Kiệt mất hứng nói.

“Được rồi, Kiệt thân sĩ, biết là cậu có phong độ với phụ nữ rồi.” Từ Ngôn Sướng biết Abel và Alen có giao tình nhiều năm với nhau, hiện tại bị Cố Anh Kiệt nói thì sắc mặt trở nên khó coi liền vội vàng chạy đến hòa giải.

“Đúng là chẳng ra làm sao!” Abel tức giận bỏ lại một câu rồi quay người rời đi.

Từ Ngôn Sướng vỗ vai Cố Anh Kiệt, Cố Anh Kiệt còn trừng mắt nhìn hướng Abel rời đi, cảm thấy hắn mới là đồ chẳng ra làm sao, chuyện của Tần Vũ Phi thì mắc mớ gì tới hắn. Cho dù tính tình đại tiểu thư của người phụ nữ kia có lớn hơn nữa nhưng có người chịu cưng chiều là được rồi, không cần bọn họ phải bận tâm.

Chẳng qua cũng không biết sau này ai lại là người xui xẻo như vậy, phải gánh vác cái trọng trách đấy!
—————–
Đêm đó, Cố Anh Kiệt vẫn không nhịn được mà gửi một tin nhắn cho Tần Vũ Phi: “Em còn thiếu anh một lời cảm ơn đấy!”

Anh giúp cô vậy mà cô còn dám trừng mắt nhìn anh.

Tin nhắn này vẫn theo lệ cũ, sau khi gửi đi thì hoàn toàn không có người đáp trả. Cố Anh Kiệt cũng không để tâm. Từ sau khi ở Mĩ trở về thì Tần Vũ Phi thực sự coi anh như là không khí trong suốt. Anh biết có lẽ là do trong lòng cô đối với chuyện đó vẫn có chút xấu hổ và không được tự nhiên bởi vì cả anh và Tần Vũ Phi đều giống nhau, đều không phải là loại người thích chơi trò tình một đêm. Nhưng trên đời này lại không có loại thuốc tên là hối hận để uống, chuyện cô muốn phủi sạch mọi quan hệ với anh, anh cũng có thể lí giải được. Nhưng Cố Anh Kiệt cảm thấy rất oan uổng, anh thật sự không tính toán muốn cùng cô dây dưa không rõ, đáng lẽ cô phải biết rõ điều đó mới đúng.

Cô càng coi anh giống như là một loại virut cần phải đề phòng thì anh lại càng không phục. Cô dựa vào cái gì chứ? Chuyện đó tuy rằng không hiểu vì sao lại phát sinh ra như vậy nhưng không thể phủ nhận là rất vui vẻ, tốt đẹp. Cô rõ ràng cũng rất hưởng thụ, thậm chí có thể khiến cho cô cảm thấy hưởng thụ như vậy hư vinh đàn ông của anh cực kỳ được thỏa mãn, còn âm thầm tự đắc ý mấy ngày. Huống hồ việc này đều là người tình ta nguyện, anh cũng không có ép buộc, dụ dỗ hoặc dùng thủ đoạn hạ lưu gì với cô. Lúc đó, khi ánh mắt cả hai vừa chạm vào nhau thì cả anh và cô đều như là trúng một loại ma chướng.

Mọi chuyện đều phát sinh một cách tự nhiên, cho dù là sau đó có chút hối hận cũng không cần phải làm như là anh đã phạm phải tội ác nào đó. Anh tuyệt không chấp nhận sự chỉ trích như thế.

Tần Vũ Phi nằm ở trên giường nhìn điện thoại di động

“Em còn thiếu anh một lời cảm ơn đấy!”.

Cô bĩu môi, cầm điện thoại ném qua một bên. Đúng là thiếu, nhưng Tần Vũ Phi không thèm lo lắng tới, cô còn muốn cách Cố Anh Kiệt càng xa càng tốt.

Cô tin tưởng Cố Anh Kiệt, còn thổ lộ bí mật của mình với anh ta, khi có chuyện phát sinh thì phản ứng đầu tiên là trốn ra phía sau lưng anh ta, loại trực giác như vậy thậm chí cô còn không buồn suy nghĩ qua. Như vậy là không tốt, Tần Vũ Phi hiểu rõ điều đó, rất nguy hiểm. Sau hơn ba năm bị người đàn ông kia phản bội thì sự tín nhiệm vào đàn ông của cô đã chỉ còn sót lại vài mảnh vụn nhỏ, cho nên Cố Anh Kiệt, đối với cô mà nói rất nguy hiểm.

Hôm nay Cố Anh Kiệt nói là cô để ý anh ta, anh ta cho rằng đó là trò đùa sao? Còn cô thì không có cách nào để đùa giỡn với Cố Anh Kiệt, quá nguy hiểm!

Có lẽ cô nên nhanh tay tìm chút biện pháp mới được.

Biện pháp tính toán của Tần Vũ Phi chính là cô nên thuận theo ý của cha mình, tìm một đối tượng.

….

Thứ hai, đúng 10strong5 Tần Vũ Phi bước vào công ty, cô có một cuộc họp lúc 10h rưỡi. Tần Vũ Phi cảm thấy thời gian của mình tính toán rất vừa vặn nhưng vừa bước vào văn phòng liền thấy thư kí vẻ mặt lo lắng nói: “Tần tổng, cuộc họp hôm nay bắt đầu sớm hơn, Cừu tổng đã dời đến 10h.” Nói cách khác là Tần Vũ Phi đã đến trễ nửa tiếng rồi.

“Ừm!” Tần Vũ Phi lơ đễnh gật đầu. Cô cất túi xách, uống một ngụm nước rồi cầm notebook đi đến phòng họp. Trong phòng họp, tất cả mọi người đã đến đầy đủ, khi Tần Vũ Phi vừa bước vào thì mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên. Tần Vũ Phi cười cười, thản nhiên vô tư chào hỏi, sau đó ngồi vào vị trí chủ vị đang để trống.

Chủ trì cuộc họp là Phó tổng tập đoàn Cừu Chính Khanh, năm nay ba mươi ba, tuổi trẻ triển vọng. Anh ta là người mà cha Tần Vũ Phi, Tần Văn Dịch mới trọng dụng. Trước khi đầu quân cho tập đoàn Vĩnh Khải của Tần gia thì Cừu Chính Khanh đã làm CEO cho công ty văn hóa phẩm của Nhâm tổng được ba năm, thành tích sáng lạn, biểu hiện ưu tú. Hai tháng trước, Tần Văn Dịch đã điều anh ta đến đến Tổng công ty nhậm chức Phó tổng.

Tuy lúc nhỏ gia cảnh nghèo túng, nhưng Cừu Chính Khanh luôn rất chăm chỉ, chịu khó, thành tích lúc đi học luôn rất nổi trội xuất sắc, dựa vào học bổng mà hoàn thành việc học. Sau khi lên đại học thì Cừu Chính Khanh bắt đầu làm thêm các loại công việc, vừa tốt nghiệp liền lập tức nhận được lời mời làm việc từ một công ty lớn, sau đó thuận buồm xuôi gió từng bước thăng chức, chưa đến vài năm đã được các công ty khác săn đón. Ba năm trước, Cừu Chính Khanh được Tần Văn Dịch phát hiện rồi sau đó trở thành Tổng giám đốc chi nhánh trẻ nhất của tập đoàn Vĩnh Khải.

Cừu Chính Khanh là người nghiêm túc, chuyên chú, yêu công việc như mạng, thái độ đối với cấp dưới luôn nghiêm nghị không thay đổi, tính nguyên tắc rất mạnh. Chỉ có điều vẻ ngoài của anh ta nghiêm chỉnh, thuận mắt, cộng thêm khí độ sáng chói cho nên ở trong công ty cũng có không ít chị em phụ nữ âm thầm mến mộ. Nghe nói ở công ty chi nhánh còn có một nhân viên nữ dũng cảm theo đuổi anh ta nhưng mà đã bị anh ta cự tuyệt. Nhưng sau khi được điều đến Tổng công ty thì ngược lại không hề có ai có ý tứ dám theo đuổi vị Phó tổng này nữa, bởi vì theo như lời đồn đại thì dường như Chủ tịch đã chọn trúng vị Phó tổng trẻ tuổi, đầy hứa hẹn này làm rể hiền.

Cừu Chính Khanh nhìn thấy Tần Vũ Phi bước vào thì chỉ dừng lại một chút, sau đó không hề liếc nhìn cô thêm lần nào nữa mà tiếp tục nói nội dung của cuộc họp. Cừu Chính Khanh là Phó tổng phụ trách bộ phận Marketing mà Tần Vũ Phi lại là người phụ trách bộ phận nghiên cứu thị trường và quan hệ khách hàng nên công việc thường liên quan đến nhau.

Tần Vũ Phi cũng biết ý tứ của cha mình, những lời đồn đãi đó là sự thực. Tần Văn Dịch quả thật có ý để cho con gái và Cừu Chính Khanh thử tiếp xúc với nhau, xem xem có thể phát triển hay không. Tần Vũ Phi là con gái duy nhất của Tần Văn Dịch, ông cũng không hề có ý nghĩ trọng nam khinh nữ. Tập đoàn Vĩnh Khải là do một tay ông lập nên, tất nhiên là hy vọng có thể có người kế thừa, lựa chọn đầu tiên chính là con gái ông. Chỉ là tâm tư của Tần Vũ Phi rõ ràng không đặt ở đây, cô cũng cố gắng thuận theo con đường mà ông đã sắp đặt sẵn nhưng cá tính lười nhác, không ôm chí lớn thì không phải cứ cố gắng là có thể thay đổi được. Hơn nữa, chuyện kinh doanh cũng phải dựa vào thiên phú, con gái ông trong chuyện này đích thực vẫn còn kém cỏi.

Tần Vũ Phi cũng khá thông minh, cách xử sự làm người cũng có chút thủ đoạn nhỏ, nếu như cô nguyện ý thì luôn rất biết cách dỗ cho người ta vui vẻ. Về phương diện quan hệ giao tiếp cô luôn rất được lòng khách hàng, hoặc những việc như tổ chức sự kiện, giới thiệu sản phẩm cô cũng luôn hoàn thành rất tốt, hơn nữa cũng rất có hứng thú với công việc đó cho nên sau khi cô vào công ty làm không được bao lâu thì Tần Văn Dịch liền điều cô từ bộ phận marketing sang bên bộ phận thị trường.

Người nào có khả năng gì, Tần Văn Dịch đều rất rõ ràng, con gái ông cũng không là ngoại lệ. Ông khẳng định con gái mình không phải là người có thể lèo lái tập đoàn này, cho dù có bồi dưỡng thêm hai mươi năm nữa thì cũng như vậy mà thôi.Năm nay ông năm mươi lăm tuổi, sức khỏe vẫn cường tráng, có đảm nhiệm công việc thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề cho nên ông muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này lo liệu chu đáo cho tương lai của tập đoàn Vĩnh Khải. Một là muốn tìm được một người có năng lực lại đáng tin cậy, hai là muốn lo liệu cho xong chuyện hôn nhân của con gái, Tần Văn Dịch cũng hy vọng chuyện tình yêu, hôn nhân của con gái có thể hòa hợp, tương trợ cho sự nghiệp của ông. Tần Văn Dịch cảm thấy như vậy cũng là vì tốt cho con gái.

Vỗn dĩ nhân tuyển đầu tiên cho vị trí con rể mà Tần Văn Dịch lựa chọn là Trần Ưng của tập đoàn Thái Tử. Trần Ưng là người đứng đắn, tướng mạo đường đường, luận về sự nghiệp hay tính cách cũng đều rất tốt, quan trọng là tài năng trong việc kinh thương của người này rất hợp ý Tần Văn Dịch. Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, Tần văn Dịch cảm thấy tương đối không tồi. Nếu như Trần Ứng có thể trở thành con rể của ông thì sau này chắc chắn có thể giúp Tần Vũ Phi bảo vệ Vĩnh Khải.

Đáng tiếc, mặc dù người lớn hai bên bàn tính hết sức kĩ càng nhưng hai người trẻ tuổi bọn họ lại hoàn toàn chẳng có cảm giác gì với nhau. Tần Vũ Phi nói ấn tượng với Trần Ưng cũng không tệ, cũng có thể cùng hàn huyên, tán gẫu đôi chút, nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu, Tần văn Dịch cũng hiểu ý tứ của con gái. Ông cũng không phải là nhất định phải chọn Trần Ưng, nhân tài còn nhiều, xem xét thêm vài người khác cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Sau đó, ông liền nghĩ tới Cừu Chính Khanh.

Tần Văn Dịch tương đối tán thưởng cậu thanh niên Cừu Chính Khanh này, tính cách kiên định, nỗ lực, lại là người đam mê công việc, tướng mạo, nhân phẩm đều rất tốt, quan trọng nhất là rất có đầu óc làm ăn. Tần Văn Dịch đã quan sát cậu ta làm việc ở công ty con vài năm cũng cảm thấy cậu ta hoàn toàn có thể gánh vác chức vị và trách nhiệm lớn hơn, nếu như cậu ta và con gái ông có thể tình cảm hòa hợp thì sau này để cậu ta làm con rể cũng là một lựa chọn không tồi.

Về công hay tư cũng đều có lợi, Tần Văn Dịch liền bắt đầu cất nhắc Cừu Chính Khanh. Vì để tạo cơ hội cho hai người bọn họ, ông thường xuyên đem cả hai cùng đi ăn cơm, tham dự các buổi tiệc xã giao. Tần Văn Dịch không nói rõ , cũng không ra sức thúc đẩy, ông cảm thấy nên để cho thanh niên bọn họ có thêm nhiều không gian. Ông không phải là người cứng nhắc, bảo thủ, cũng không muốn tạo cho con gái hoặc Cừu Chính Khanh có tâm lý phản nghịch gì, dù sao thì địa thế cũng đã sắp xếp xong xuôi, cơ hội cũng đã tạo sẵn, còn việc có thể phát triển mối quan hệ này như thế nào thì vẫn phải dựa vào bản thân của hai người bọn họ.

Ý tứ của Tần Văn Dịch, đương nhiên Cừu Chính Khanh và Tần Vũ Phi đều biết, trong công ty cũng đã có lời đồn đại. Đối với chuyện này, Cừu Chính Khanh vẫn luôn tỏ thái độ ung dung, thản nhiên, Tần Vũ Phi thì lại càng không lưu tâm đến. Từ trước đến nay cô luôn hoàn toàn không hề để ý đến Cừu Chính Khanh, lại càng không có khả năng sẽ lựa chọn anh ta. Chuyện này, sau khi cô phát hiện ra ý tứ của cha mình thì liền lập tức nõi rõ ràng với Tần Văn Dịch.

Tần Văn Dịch nghe xong chỉ nhướng mày “Ừm” một tiếng. Tần Vũ Phi không thích, không lựa chọn Cừu Chính Khanh thì có quan hệ gì, ông cũng không có bức cô phải chọn, Công việc cần phối hợp thì phối hợp, nên làm cái gì thì làm cái đó, ông không cảm thấy có vấn đề gì, thời gian còn nhiều, ai biết được sau này có thể phát sinh những chuyện gì. Dù sao thì ông cũng chưa từng hứa hẹn gì, nếu như Tần Vũ Phi thực sự không ưng mà lại có người tốt hơn xuất hiện thì đương nhiên ông cũng sẽ vui vẻ mà xem xét.

Không khí cuộc họp công việc ngày hôm nay khá là căng thẳng, nguyên do là vì thành tích công việc tháng trước chỉ miễn cưỡng đạt được mức yêu cầu của Cừu Chính Khanh. Bây giờ mới là đầu tháng mà đã lập tức có báo cáo thành tích, có thể thấy được Cừu Chính Khanh quản lý công việc hết sức chặt chẽ. Cừu Chính Khanh luôn yêu cầu rất nghiêm khắc trong công việc nhưng đều căn cứ trên tình hình thực tế đã được chứng minh chỉ cần cố gắng gấp đôi thì vẫn có thể hoàn thành được chỉ tiêu.

Nhưng kỳ thật, tần Vũ Phi cũng không tán đồng cách làm như vậy, cô cho rằng nếu như chỉ cần nghiêm túc cố gắng mà có thể hoàn thành thì đó mới là yêu cầu hợp lý còn nếu như phải cố gắng liều mạng chăm chỉ gấp đôi mới có thể làm được thì đó chính là yêu cầu không hợp lý. Công việc cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, chết vì công việc cũng không phải là chuyện hay ho gì. Đương nhiên cô cũng sẽ chẳng dại gì mà phát biểu như vậy, cũng sẽ không đem quan điểm cá nhân của mình ra để cản trở việc lãnh đạo, quản lý của Cừu Chính Khanh. Mỗi người đều có một cách sống riêng chỉ cần người ta biết mình đang làm gì là được. Chính bởi vì tính cách của Tần Vũ Phi quá tùy tiện cho nên cô hiểu bản thân không hợp vời việc làm kinh doanh.

Trong phòng họp, bộ phận Marketing bị Cừu Chính Khanh tra hỏi đến không ngóc đầu lên được. Phải mất hai tháng mới có đạt được chỉ tiêu công việc, vậy tháng sau thì thế nào? Cừu Chính Khanh yêu cầu bộ phận Marketing sau ba tháng đầu tiên phải đưa ra được kế hoạch nâng cao thành tích. Nếu như sau hai tháng mà thành tích vẫn có vấn đề thì sau tháng thứ ba phải đưa ra được biện pháp giải quyết.

Bộ phận Marketing bắt đầu báo cáo kế hoạch công việc sắp tới, trong đó đề cập đến một vài hoạt động cần bên bộ phận thị trường phối hợp giúp đỡ, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Tần Vũ Phi phải tham gia cuộc họp này. Nội dung cuộc họp đã chuyển hướng về phía bộ phận thị trường, lúc này Cừu Chính Khanh mới đưa mắt nhìn về phía Tần Vũ Phi.

“Về hoạt động quà tặng thì bộ phận chúng tôi vẫn đang thực hiện theo đúng yêu cầu của bên Marketing, đến mùng 10 sẽ có bản mẫu của tặng phẩm, sau khi kiểm duyệt sẽ mất chừng 5 ngày để sản xuất, ngày 15 sẽ giao hàng, ngày 25 bắt đầu hoạt động, nếu như có vấn đề gì thì vẫn còn thời gian để điều chỉnh. Mặt khác sản phẩm mới dành cho buổi họp báo vào cuối tháng theo kế hoạch là mùng 6 sẽ giao hàng cho nên chúng ta còn chưa bắt đầu tiến hành.”Tần Vũ Phi chẳng có chút chột dạ, bất an nào về chuyện không hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

Quản lý bộ phận Marketing đổ mồ hôi đầy đầu, “còn chưa bắt đầu tiến hành” những lời như vậy đúng là chỉ có Tần Vũ Phi mới dám thản nhiên thốt ra.
————–
“Quản lý Tần.”

Cừu Chính Khanh không khách khí nói

“Kế hoạch giờ giấc công việc của các người cần phải chỉnh lý lại.”

“Được.”

Tần Vũ Phi gật đầu

“Chúng tôi sẽ dựa theo những nhu cầu nghiệp vụ của bộ phận Marketing mà điều chỉnh lại, đúng hạn sẽ hoàn thành.”

Trong phòng họp không khí yên tĩnh đến dọa người, nhu cầu nghiệp vụ của bộ phận Marketing không hề thay đổi, ý tứ của Cừu lão đại rất rõ ràng chính là tích cực tăng ca, tích cực thảo luận, tích cực sáng tạo, thành tích phải tăng.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc yêu cầu thành tích phải tăng này khiến cho tất cả mọi người cho dù là chỉ là làm bộ làm tịch cũng phải giả vờ bận rộn muốn chết, mặc kệ kết quả như thế nào, tốt xấu gì cũng có thể thoái thác là tất cả mọi người đều đã liều mạng tận lực rồi.

Vừa rồi khi phát biểu, mọi người ai ai cũng đều tranh nhau đem chuyện hoàn thành công việc trước thời hạn ra báo cáo để nêu lên sự cố gắng của mình.

Kết quả đại tiểu thư quả nhiên là đại tiểu thư, tuy rằng thái độ thành khẩn nhưng ý tứ trong lời nói lại biểu lộ ra rằng yêu cầu công việc có bao nhiêu thì sẽ làm bấy nhiêu, tuyệt không làm nhiều hơn.

Cừu Chính Khanh đương nhiên không dễ thỏa hiệp như vậy, anh nhìn Tần Vũ Phi:

“Thứ hai xin quản lý Tần đem phương án về buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới trình lên, việc hoạt động khuyến mại cũng xin thực hiện ngay cho. Vì hôm nay quản lý Tần đến muộn nên không nghe được những sắp xếp mời nhất của bộ phận Marketing nên xin tự cập nhật lại sau. Tôi hy vọng mỗi bước đều có thể tiến triển thuận lợi, ổn thỏa.”

“Được.”

Tần Vũ Phi thái độ rất hợp tác gật đầu nhưng cũng không hề xin lỗi chuyện đã đến trễ. Cô vừa gật đầu vừa nghĩ thầm trong lòng, hôm nay là thứ sau, thứ hai đã phải trình lên, ý tứ chính là hai ngày cuối tuần này yêu cầu cô phải tăng ca. Vốn là ấn định ngày mùng sáu mới phải trình lên, cô đã tính toán mọi việc ổn thỏa, thứ hai là mùng bốn cả bộ phận sẽ họp bàn bắt tay vào bắt đầu tiến hành tổ chức, ngày mùng năm sẽ họp thêm để thảo luận kĩ lại một lần nữa, ngày mùng sáu sẽ chỉnh sửa chung lại lần cuối cùng sau đó nộp lên, vậy là vừa hay. Nhưng bây giờ tự nhiên lại phải tăng ca!

Cuộc họp còn tiếp tục thêm nửa tiếng nữa, sau khi tất cả mọi người đếu cảm thấy nếu như thành tích còn không tăng thì lần này nhất định sẽ chết rất khó coi, cuối cùng thì cũng tan họp.

“Quản lý Tần mời ở lại một chút, những người khác có thể đi rồi.”

Lời nói của Cừu Chính Khanh khiến cho rất nhiều người trước khi rời đi còn quăng lại cho Tần Vũ Phi ánh mắt thông cảm, cũng có người muốn xem kịch vui nhưng đáng tiếc lại không nhìn ra hai người bọn họ có thái độ gì đành phải lục tục tan họp.

Tần Vũ Phi ghi lại những công việc trọng điểm vừa được nhắc tới trong cuộc họp sau đó đem Notebook đóng lại, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh chăm chú nhìn cô thấy cô cuối cùng cũng chuyển sự chú ý qua bên này liền nghiêm mặt nói:

“Quản lý Tần đến trễ!”

Tần Vũ Phi gật đầu

“Tôi không biết Cừu tổng đổi lại giờ họp sớm hơn, lần tới tôi sẽ chú ý.”

“Tôi đã cho thư ký báo cho cô biết.”

Tần Vũ Phi mở di động ra nhìn một lát

“Lúc điện thoại gọi tới là lúc tôi đang lái xe nên không nhận được.”

“Nếu tôi không nhầm thì thời gian quẹt thẻ vào làm là 9 giờ.”

“Đúng!”

Tần Vũ Phi hào phóng thừa nhận

“Cừu tổng cảm thấy tôi làm trễ nải hạng mục công tác nào cứ việc nói thẳng ra.”

Tần Vũ Phi không thích nhất chính là phương pháp nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy. Anh ta chẳng qua chỉ là muốn nói đến chuyện cô đi làm trễ mà thôi nhưng từ lúc cô đến công ty của cha tới nay trừ bỏ những ngày đầu khi Tần Văn Dịch còn chưa hết hy vọng thì cô còn cố gắng ngày ngày dậy sớm đi làm, không có việc gì cũng chịu đựng cùng với mọi người đến muộn mới tan làm, nhưng cho dù như vậy cũng không thể làm tăng thêm hiệu suất công việc, hơn nữa cũng không làm thay đổi được sự thật là cô là người không có thiên phú về khả năng lãnh đạo. Cho nên sau khi Tần Văn Dịch tiếp thu được thực tế liền điều cô đến bộ phận thị trường, cô cũng theo phương thức của mình mà làm việc.

Sáng đi làm, hết giờ thì về, Tần Vũ Phi luôn dựa theo nguyên tắc tùy thuộc vào lượng yêu cầu của công việc mà làm, công việc nhiều thì làm nhiều, nếu là việc không quá khẩn cấp thì có thể từ từ làm chỉ cần có thể hoàn thành đúng thời hạn, không kéo dài làm trể nải công việc của các bộ phận khác là được. Tuy cô không được xếp vào diện tinh anh của công ty nhưng cô luôn hoàn thành tốt những công việc được giao, chuyện quan hệ giao tiếp với khách hàng cũng luôn được an bài thỏa đáng, những hoạt động tổ chức của công ty đều được hoàn thành chu đáo, Tần Vũ Phi cảm thấy như thế là OK rồi, còn muốn như thế nào nữa?

Cừu Chính Khanh nheo mắt lại, rất không vừa lòng với thái độ của Tần Vũ Phi nhưng lại không tìm được sai lầm lớn nào trong công việc hàng ngày của cô, những lễ vật xã giao để tặng cho người khác cô luôn chọn những thứ có đẳng cấp để tặng, mối quan hệ với khách hàng luôn được cô duy trì rất tốt. Nhưng nói đi thì nói lại, cùng là một việc nhưng nếu như đổi lại để người khác làm thì chưa chắc đã có hiệu quả như vậy, bởi vì cô chính là thiên kim của Tần Văn Dịch, chỉ điểm này thôi cũng đã có thể khiến cho rất nhiều người nể mặt, cho nên Tần Vũ Phi chính là làm chơi ăn thật, chỉ thế mà thôi. Cừu Chính Khanh cảm thấy cô chẳng qua chỉ là ỷ vào thân phận của mình, lười nhác, không có ý chí tiến thủ.

“Quản lý Tần.”

Cừu Chính Khanh nói:

“Làm việc khác biệt ở chỗ phải cùng thống nhất một thứ, việc thuận lợi hoàn thành công việc và việc dụng tâm để có thể hoàn thành công việc một cách hoàn mỹ nhất là hai việc khác nhau. Trong mắt của tôi, quản lý Tần chỉ cần thuận lợi hoàn thành phần việc của mình, những việc còn lại thuộc trách nhiệm của người khác thì sống chết mặc bay, nhưng thân phận của Tần quản lý bất đồng với những người khác thì nên làm gương cho toàn bộ nhân viên trong công ty. Cho nên việc mà Tần quản lý nên làm là dụng tâm mà làm việc, bằng không nếu như tất cả mọi người đều học theo cô tác phong làm việc không tập trung thì phải quản lý như thế nào?”

“Tôi cảm thấy hiện giờ tác phong làm việc của nhân viên trong công ty vô cùng tích cực, hăng hái tiến về phía trước, nào có chuyện không tập trung như anh vừa nói? Cừu tổng không cần phải tự coi nhẹ chính mình, huống hồ cha tôi vẫn còn đó, anh không quản được thì còn có nhiều vị chú bác tiền bối có thể quản. Anh nói chuyện vòng vo như vậy mệt muốn chết. Tối không cần quẹt thẻ, thời gian đi làm linh hoạt là cha tôi cho phép, không chỉ có tôi mà những cấp dưới của tôi cũng như vậy. Nếu như có hoạt động xã giao thì đi muộn về sớm một chút cũng không sao, quan trọng nhất là hoàn thành xong công việc. Toàn bộ công ty thì tôi không quản được nhưng vài người một bộ phận thì tôi có thể quản. Phần nào trong công việc của tôi không hoàn thành được, người nào làm sai việc gì, Cừu tổng cứ việc nói thẳng tôi sẽ lập tức xử lý nhưng đừng dùng phương thức thái độ chủ quan, không thuận mắt mà nói chuyện như vậy.”

“Quản lý Tần nói thật đúng trọng điểm, thái độ của quản lý Tần quả thực là có vấn đề.”

Tần Vũ Phi không thèm để ý tới Cừu Chính Khanh, đứng lên cầm lấy Notebook chuẩn bị trở về văn phòng, vừa rồi lúc họp phải đem tiến độ kế hoạch thay đổi nên cô phải tranh thủ thời gian làm việc, cô cũng không muốn khiến cho cả bộ phận cùng phải tăng ca nên không muốn phí công sức ở đây cãi cọ những việc này.

“Tôi đã nói là cô có thể đi rồi sao?”

Cừu Chính Khanh lạnh lùng, nghiêm mặt nói.

Tần Vũ Phi cười cười

“Nếu như Cừu tổng không vừa lòng về thái độ của tôi thì đành phiền Cừu tổng tự mình điều chỉnh để giải quyết vậy. Tôi phải trở về để làm việc.”

“Tần Vũ Phi, bây giờ là cô đang dựa vào bối cảnh, gia thế của mình để đùa bỡn tùy hứng hay sao? Mặc kệ cha cô là ai, công ty chính là công ty, hy vọng cô có thể hiểu được điều đó.”

Cừu Chính Khanh thật sự bị cô chọc tức.

Tần Vũ Phi dừng bước, xoay người lại thản nhiên nói

“Cừu tổng, anh vốn là có thành kiến với tôi. Công ty là công ty, tôi luôn phân biệt được rất rõ ràng. Mà tôi cũng đích xác là con gái của Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Khải, anh cũng rất rõ ràng điều đó.”

Tần Vũ Phi hoàn toàn không có ý định biểu hiện chút cốt khí hay ý chí cầu tiến nào, nói xong liền quay đầu bước đi không buồn nhìn đến sắc mặt của Cừu Chính Khanh cũng không để cho anh chút thể diện nào.

Cừu Chính Khanh từ phía sau cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Vũ Phi cho đến tận khi không nhìn thấy gì nữa.

Đến lúc ăn cơm trưa, Tần Vũ Phi liền bị Tần Văn Dịch gọi đến, hai cha con cô cùng đến nhà hàng gần đó để ăn cơm, Tần Văn Dịch hỏi cô có phải hôm nay đã xảy ra xung đột với Cừu Chính Khanh hay không.

“Không tính là xung đột, chẳng qua chỉ là ý kiến, suy nghĩ bất đồng mà thôi.”

Chuyện phụ thân đại nhân nhà cô âm thầm sắp xếp vài cơ sở ngầm xung quanh hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ Phi.

Tần Văn Dịch nở nụ cười

“Con cũng có ý kiến, suy nghĩ sao?”

Theo như ông thấy, con gái ông chính là lười biếng, thích chơi đùa, không để tâm gì đến sự nghiệp.

“Con đương nhiên là có.”

Tần Vũ Phi nhướng mày nhìn cha già nhà mình

“Cha yên tâm đi, không có việc gì đâu. Con biết chừng mực mà, không khiến anh ta phải mất mặt đâu. Anh ta quyền cao chức trọng như vậy sẽ không vì một quản lý nho nhỏ như con mà tức giận đâu.”

Tần Văn Dịch nhìn con gái cười. Tần Vũ Phi cũng cười.

“Cha, con và anh ta thực sự không có cảm giác với nhau, suy nghĩ không hợp chính là suy nghĩ không hợp, không phải là đùa giỡn giận dỗi nhau theo kiểu oan gia. Con vốn dĩ đang định tìm một đối tượng phù hợp. Cha, trong tay cha không vài là đang có vài nhân tuyển sao, nói con nghe thử chút, xem xem con có thể chọn được người nào để thử hẹn hò, tìm hiểu không?”

“Nghe con nói thật không thấy có chút thành ý nào hết.”

Tần Văn Dịch lắc đầu

“Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên nghiêm túc mà suy xét chuyện hôn nhân đại sự đi.”

Hai cha con còn đang nói chuyện thì nghe thấy một tiếng cười sang sảng chen vào.

“Hai cha con con đang nói đến chuyện đại sự gì đấy?”

Tần Văn Dịch và Tần Vũ Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Phó tổng Hứa Văn Chính và Cừu Chính Khanh đang đứng ở bên cạnh. Hứa Văn Chính cười nhìn hai cha con Tần Vũ Phi, cũng không biết là hai người bọn họ đã nghe được bao nhiêu. Tần Văn Dịch cười nói là thật là khéo gặp sau đó liền bảo cả hai người cùng ngồi xuống dùng cơm chung.

Vẻ mặt Cừu Chính Khanh có chút thâm thúy, khách khí đáp ứng, cùng ngồi xuống theo Hứa Chính Văn.

Hứa Chính Văn là “lão thần” của Vĩnh Khải, so với Tần Văn Dịch còn lớn hơn vài tuổi, lúc trước theo Tần Văn Dịch xây dựng sự nghiệp, cùng gầy dựng nên một phần giang sơn của Vĩnh Khải, cũng rất thân thuộc với Tần Vũ Phi cho nên nửa điểm cũng không khách khí, cười nói với Tần Vũ Phi.

“Tiểu cô nương đã trưởng thành, nên lập gia đình rồi.”

Tần Vũ Phi cũng cười, kéo tay Hứa Văn Chính làm bộ thở dài.

“Những người đàn ông tốt đều già cả rồi, không phải là chú thì cũng là bác.”

Dáng vẻ nịnh nọt, lấy lòng của Tần Vũ Phi dỗ cho Hứa Chính Văn cười không khép được miệng lại, ông liền nắm bắt thời cơ tác hợp.

“Chính Khanh của chúng ta cũng không tồi nha!”

Hứa Chính Văn đối với Cừu Chính Khanh vô cùng tán thưởng, hơn ba năm trước cũng chính ông là người đã đề cử người thanh niên này với Tần Văn Dịch, chiêu mộ Cừu Chính Khanh từ công ty đối thủ về Vĩnh Khải. Sau khi đến Vĩnh Khải, Cừu Chính Khanh quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người, thành tích vô cùng xuất sắc. Hứa Văn Chính vô cùng trung thành, tận tâm với Tần Văn Dịch, ông biết rõ Tần Văn Dịch luôn lo lắng gia nghiệp sau này không có người kế thừa, đề nghị tác hợp cho Cừu Chính Khanh và Tần Vũ Phi xem ra cũng là do Hứa Văn Chính nêu ra.

Cừu Chính Khanh nghe Hứa Văn Chính nói như vậy chỉ rũ mắt xuống, không nói năng gì. Tần Vũ Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn Cừu Chính Khanh một cái chỉ thản nhiên cười nói.

“Ai da, con cũng vừa mới nói với cha con rằng con và Cừu Phó tổng suy nghĩ không hợp nhau, không thể nào trở thành một đôi được. Con phải tìm người nào mà nội tâm không quá sâu sắc, lối sống phải chơi bời phóng túng một chút, kiểu người hời hợt như vậy mới phù hợp với con.”

Hứa Văn Chính lại nói.

“Con chỉ giỏi trêu chọc chú Hứa của con thôi. Bất quá cô bé con như con không cần phải chịu khổ cực cũng tốt nhưng cần phải tìm một người đàn ông đáng tin cậy, có năng lực như vậy thì cha mẹ con mới có thể yên tâm được.”

“Được rồi mà!”

Tần Vũ Phi nghịch ngợm cười gắp thức ăn cho Hứa Văn Chính rồi hỏi cháu trai của ông dạo này thế nào rồi, còn nói rằng lễ đầy năm nên tổ chức hẳn một bữa tiệc hoành tráng một chút; việc này hay cứ giao cả cho cô, lễ vật cô chọn xong rồi, việc nên tổ chức trò chơi gì cho cục cưng cô cũng đã có vài ý tưởng trong đầu còn muốn hẹn con dâu của Hứa Văn Chính ra ngoài uống trà nữa. Tần Vũ Phi vừa dỗ dành Hứa Văn Chính vừa chuyển đề tài câu chuyện sang chuyện khác. Ăn xong bữa cơm, Hứa Văn Chính lại bắt đầu nhai đi nhai lại bài ca cũ rích nói đáng tiếc là ông không có hai đứa con trai nếu không thì nhất định phải cưới Tần Vũ Phi về làm con dâu

Tần Vũ Phi hờn dỗi nói:

“Chú Hứa thật chẳng có thành ý gì cả, chỉ sinh mỗi một đứa con trai liền thôi, bây giờ đến cháu trai cũng đã có một đứa rồi mới nói là đáng tiếc, chỉ là dỗ dành con thôi.”

Hứa Văn Chính cười khà khà, Tần Văn Dịch gõ nhẹ lên đầu con gái, Tần Vũ Phi liền nhân cơ hội này mà làm nũng, hai ông già cũng đành bó tay không có biện pháp với cô.Cừu Chính Khanh nhìn Tần Vũ Phi vài lần ngoài ra chỉ im lặng dùng bữa.

Một tuần sau chuyện ngày hôm ấy, Tần Vũ Phi bắt đầu hẹn hò. Đối tượng là Triệu Hồng Huy, là con trai út của thương nghiệp Minh Duệ cũng chính là thương nghiệp cung ứng vật liệu cho Vính Khải, hiện tại Triệu Hồng Huy đang nhậm chức tại Minh Duệ. Bởi vì đặc thù công việc có liên quan tới nhau cho nên Triệu Hồng Huy và Tần Vũ Phi sớm đã quen biết nhưng từ khoảng hai tháng nay Triệu Hồng Huy mới bắt đầu chính thức theo đuổi Tần Vũ Phi. Lần đó, Tần Vũ Phi có tham dự một buổi hoạt động doanh nghiệp liền vô tình gặp Triệu Hồng Huy ở đó. Triệu Hồng Huy lại mở miệng muốn hẹn cô đi chơi thêm lần nữa, lần này Tần Vũ Phi đồng ý, cuối tuần hai người đã cùng ăn bữa tối lãng mạn ở một nhà hàng cao cấp.

Đến thứ hai, một bó hồng nhung tươi tắn, lộng lẫy lập tức được giao đến phòng làm việc của Tần Vũ Phi, phía trên có một tấm thiệp ghi: 99 đóa hồng này đại biểu cho tâm ý của anh. Tần Vũ Phi ngắm bó hoa hồng rồi nhắn tin cho Triệu Hồng Huy: Cảm ơn anh, em rất thích chúng.

Sau khi nhận được tin nhắn, Triệu Hồng Huy lập tức gọi điện thoại tới:

“Em thích là tốt rồi vậy tối nay em có rảnh không, anh muốn hẹn em đi chơi.”

Tần Vũ Phi cười nói:

“Tối nay em bận rồi, thứ năm nhé.”

Triệu Hồng Huy lập tức đồng ý, hai người tiếp tục tán gẫu thêm mấy câu rồi cúp máy.

Tần Vũ Phi vứt điện thoại qua một, vẻ mặt cũng không biểu lộ ra sự vui vẻ gì, cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào bó hoa vừa được gửi tới rồi đột nhiên nhướng mày nhếch miệng cười, bày ra dáng vẻ bất cần. Tần Vũ Phi vừa quay người lại đã nhìn thấy Cừu Chính Khanh cầm cốc nước đang đứng ngoài cửa phòng làm việc nhìn cô, thấy cô nhìn lại anh ta cũng không nói tiếng nào, cầm cái cốc đi thẳng về phía phòng trà nước.

Xì, Tần Vũ Phi lại càng không thèm quan tâm. Cô bảo thư ký tìm một cái bình hoa thật đẹp để cắm hoa vào rồi bày trên bàn trà trong phòng làm việc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN