Chiều Chuộng Gặp Đa Tình - Chương 71- 100
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
244


Chiều Chuộng Gặp Đa Tình


Chương 71- 100


Nhạc Thính Phong: “…”

Yến Thanh Ti ngáp một cái, đẩy Nhạc Thính Phong ra rồi vỗ nhẹ vào gương mặt đang đen như đít nồi của anh ta. “Tôi mệt rồi, ngủ trước đây, đừng làm phiền.”

Cô tìm phòng ngủ rồi mở cửa đi vào, đá đôi giầy ở chân ra, quần áo cũng chẳng thay nằm bệt ra giường luôn.

Mệt mỏi cả một đêm, Yến Thanh Ti cơ hồ đặt lưng xuống phát là ngủ luôn.

Nhạc Thính Phong vẫn đang ở trong phòng khách, ngây người khoảng mười phút.

Lúc này, anh ta bị tức đến phì cười, cô nàng này, gan cũng thật to, đã nằm trong tay anh còn dám nói như vậy?

Qua gian đoạn nguy hiểm rồi, thì không thèm lấy lòng anh nữa.

Hóa ra, những lời đó của cô ta cũng chẳng khác gì những lời hôm chụp ảnh ở Studio, chỉ để “dỗ” anh mà thôi?

Nhạc Thính Phong chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, trong mắt thấp thoáng lộ ra sự tà ác, nguy hiểm.

Gan của Yến Thanh Ti rất lớn, nhưng cô lại quên mất một điều, muốn trêu vào Nhạc Thính Phong đâu có dễ.

Anh ta muốn chơi đùa với cô mới để cho cô trắng trợn đến như thế, chọc anh ta mất hứng, đương nhiên anh ta sẽ phải “chỉnh đốn” lại rồi.

Khi đi đến phòng ngủ, quần áo trên người Nhạc Thính Phong đã được cởi ra.

Vóc người cao to, làn da trắng ngà, hai mắt đen như mực, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm nghị cứ như một bức tượng hoàn mỹ do một bậc thầy điêu khắc sáng tạo nên, khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải mê muội.

Nhưng… lúc này, lại không có ai chiêm ngưỡng.

Yến Thanh Ti vẫn nằm ngủ như chết ở trên giường, đàn ông có đẹp đến đâu cũng chẳng thắng nổi cơn buồn ngủ của cô.

Nhạc Thính Phong thấy mình như một thằng hề đang diễn trò, trong khi anh đang tức đến nổ cả đầu thì người ta vẫn ngủ say như chết.

Nhạc Thính Phong nắm lấy vai Yến Thanh Ti lật người cô lại, đưa tay cởi quần áo.

Anh lỗ mãng lột bộ quần áo thể thao ra, trên người cô lúc này chỉ còn lại đồ lót.

Làn da trắng như tuyết, nằm trên ga giường màu xám, ánh nắng buổi sớm chiếu vào da thịt, cả cơ thể tỏa sáng cứ như ánh sáng của trân châu, cực kì quyến rũ.

Nhạc Thính Phong híp mắt, đè người lên…

Còn chưa đụng tới người Yến Thanh Ti, thì cô đã chậm rãi mở miệng, giọng vẫn mang theo chút ngái ngủ: “Nhạc tiên sinh, nếu anh hứng thù với việc cưỡng hiếp người khác đến vậy, thế thì tùy anh đi.”

Động tác của Nhạc Thích Phong chợt dừng lại, anh thừa nhận anh không phải một chính nhân quân tử có tiêu chuẩn đạo đức đàng hoàng, nhưng… cưỡng hiếp, hahaha, anh ta đương nhiên sẽ chẳng cần để ý tới Yến Thanh Ti có muốn hay không.

Nhưng, Nhạc Thính Phong anh muốn loại đàn như thế nào giơ tay ra là vơ được cả nắm, cần phải bức bách người khác sao?

Lời của Yến Thanh Ti chẳng khác gì đang vũ nhục tự tôn và lòng kiêu ngạo của anh.

Trong nháy mắt, dục vọng đang sôi trào bỗng chốc bị dập tắt, thật ra thì, so với bất cứ ai sự kiềm chế của Nhạc Thính Phong rất là đáng nể, chỉ có điều, khi đối mặt với Yến Thanh Ti hình như không có tác dụng mấy.

Nhạc Thính Phong u ám nói: “Được thôi, hôm nay sẽ buông tha cho em, em lại nợ tôi thêm một đêm.”

Yến Thanh Ti nhắm mắt, khẽ nhếch môi tỏ vẻ khinh thường, quay người về phía khác, hoàn toàn không để ý tới việc trên người có còn quần áo hay không, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong lạnh như băng, thật không hiểu tại sao anh lại có thể nhẫn nại với cô đến thế được.

Cô ta thì có gì tốt?
Xinh đẹp?

Người đẹp hơn cô ta, anh chưa từng thấy qua sao?

Tính tình tốt?

Hahaha, anh chưa thấy người phụ nữ nào xấu tính đến cực phẩm như cô.

Hiền lành, lương thiện?

Thôi cho xin, chưa có ai dám vượt qua cô ta về độ độc ác, âm hiểm.

Nhưng, dựa vào cái gì mà anh lại vì cô mà làm bao nhiêu chuyện không hợp lẽ thường đến như vậy, anh thế mà giúp cô… giết người!

Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trên giường, người khác khi ngủ sẽ thả lỏng phòng bị, như thế có khi sẽ làm cho người ta không thấy đáng ghét nữa.

Nhưng, Yến Thanh Ti lại không như vậy, cho dù có ngủ say, cô vẫn siết chặt hai bàn tay, cặp mày vẫn cứ nhíu lại, môi mím chặt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tỏ ra phòng bị, phòng bị tất cả mọi thứ.

Chỉ cần bất cứ ai tiến đến gần, chỉ cần một giây thôi cô cũng sẽ phải cắn đối phương một phát.

Nhạc Thính Phong cứ đứng ngây người nhìn chòng chọc vào cô hơn nửa tiếng, khuôn mặt bình tĩnh ngày càng phiền muộn, xoay người đi ra ngoài gọi điện.

Anh gọi tới một số trong danh bạ: “Alo, là tôi, đi xóa toàn bộ nhật kí camera giám sát ở bệnh viện trong ngày hôm nay.”

Đầy dây bên kia hỏi lại một câu vì sao!

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Vì sao ấy à? Bệnh viện nhà tôi, tôi muốn xóa, cậu có ý kiến à?

Tắt máy, Nhạc Thính Phong không đè nén được cơn tức trong lòng, vứt di động lại, xoay người trở về phòng ngủ.

Anh tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Yến Thanh Ti: “Cút ra ngoài, đây là phòng của tôi.”

Lại bị đánh thức, Yến Thanh Ti biếng nhác nói: “Đừng làm phiền…”

Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Đây là giường của tôi.”

Yến Thanh Ti hất hất chân: “Tôi có phải chưa từng ngủ với anh đâu, một cái giường tính cái gì?

Nhạc Thính Phong…

Giây kế tiếp, anh đã nằm xuống chiếm lấy nửa cái giường cũng kéo toàn bộ chăn qua.

Cứ tưởng, Yến Thanh Ti bị lạnh sẽ bỏ đi, kết quả là, cô vẫn nằm co mình ở mép giường, như sắp rơi xuống đến nơi, tiếp tục ngủ, dường như… chẳng có gì ảnh hưởng.

Người khác rơi vào hoàn cảnh này, sẽ vô thức tới gần chỗ ấm áp hơn, nhưng cô thì không, vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Nhạc Thính Phong thở dài một hơi, đúng thật là… lăn qua lăn lại, cuối cùng người phải kinh ngạc vẫn là anh.

Nhạc Thính Phong nhấc chân, chỉ cần đạp nhẹ một cái là có thể đá cô lăn xuống đất.

Thế nhưng, sau khi giơ chân chưa tới mấy giây liền thu hồi lại, xoay lưng lại phía cô, không thèm để ý tới cô nữa.

Nhạc Thính Phong cứ tưởng mình tức đến mức không ngủ được nhưng không nghĩ rằng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Yến Thanh Ti bị đông cứng tỉnh lại, ngồi dậy thấy Nhạc Thính Phong giành hết chăn, nằm ở phía bên kia giường, hai người nằm cách nhau khoảng một thước, cứ như một Hồng Câu* không thể nào vượt qua.

*Hồng câu: dùng để chỉ khoảng cách ( là sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, dùng để ám chỉ ranh giới rõ ràng)

Trên mặt Yến Thanh Ti chẳng có bất cứ phản ứng gì, đi xuống giường, nhặt lấy quần áo của mình, đá giày sang một bên, đi chân đất ra ngoài.

Kết quả…

Vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng khách cũng được mở ra từ bên ngoài.

Sau đó… một bác gái tiến vào.

Hai người nhìn nhau, sững người một lát.

Bác gái nhanh chóng phản ứng lại, biểu tình trên mặt còn có cực kì khoa trương, chỉ vào Yến Thanh Ti: “Cô là ai?Tại sao lại ở trong nhà con trai tôi?

Yến Thanh Ti nghe thế liền biết, chưa kể tới chuyện bác gái này ăn mặc cũng rất phú quý, vừa nhìn là biết một quý phu nhân an nhàn, cô chậm chạp mặc quần áo, thản nhiên nói: “Đương nhiên là để ngủ cùng con trai yên quý của bác? Không thì còn có thể làm được cái gì nữa?”
————-
Yến Thanh Ti đứng trước mặt Nhạc phu nhân không nhanh không chậm mặc lại quần áo, không có chút xấu hổ nào.

Đừng nói giờ chỉ có mình bà, kể cả con trai bà cũng có ở đây, cô cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Ngược lại thì, Nhạc phu nhân không giữ được bình tĩnh: “Nói bậy, con trai tôi chưa bao giờ cho người khác tiến vào nhà của nó.”

Nhạc Thính Phong luôn thích ở một mình, phòng của anh ta ở Nhạc trạch* cũng không cho phép ai được tự do tiến vào.

*Nhạc trạch: nhà lớn của dòng họ Nhạc.

Nhà riêng của anh ta cũng thế, cùng lắm chỉ cho bà thi thoảng ghé qua vài lần, bạn bè bằng hữu còn chưa có tư cách này.

“Lãnh địa” của anh ta không được phép vương lại mùi của bất cứ kẻ nào.

Hôm qua, Nhạc Thính Phong đi cả đêm không về, đến trưa bà gọi điện cũng không nghe máy.

Nhạc phu nhân lo lắng quá mới tới xem một chút, xem nó có ở đây hay không.

Kết quả, vừa vào nhà đã thấy một con yêu tinh trần truồng.

Thế là, Nhạc phu nhân tức giận…

Yến Thanh Ti mặc quần vào: “Bác gái, bác là mẹ của Nhạc Thính Phong đúng không? Là người đã từng sinh đẻ, lại từng trải, không lẽ lại cho rằng tôi đến đây chỉ là để xin cốc nước?”

Nếp nhăn trên mặt Nhạc phu nhân sắp nứt ra đến nơi: “Nhìn cũng biết là một tiểu yêu tinh không biết xấu hổ, con trai tôi sao lại có thể coi trọng cô?”

Đúng là không biết xấu hổ là gì, dám đứng trước mặt bà nói ra những lời như thế.

Nhạc phu nhân tức giận đến thở gấp, bà đến tuổi này rồi, còn chưa từng gặp qua đứa con gái nào da mặt dày như thế này.

Yến Thanh Ti kéo khóa áo lên: “Ồ, đúng là phải xin lỗi bác rồi, con trai bác… hết lần này đến lần khác nhìn trúng tôi, lại còn động lòng nữa…nếu không, bác nói xem, sao tôi lại ở đây.”

Nhạc phu nhân chỉ vào Yến Thanh Ti: “Cô cô… cô chờ đấy, con trai tôi đâu, cô làm gì con tôi rồi? Tôi sẽ bảo nó thu thập cô.”

Yến Thanh Ti: “Ha ha ha, bác đáng yêu thật đấy, yêu tinh tôi đã vào tới phòng người ta đương nhiên là phải “ăn thịt” chứ?”

Nhạc phu nhân hất tay, chạy về phía phòng ngủ của con trai, nơi bình thường mà bà cũng chẳng dám tùy tiện tiến vào, ấy thế mà con yêu tinh này lại làm được.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, bà nhìn thấy con bà vẫn đang nằm ngủ. Chăn chỉ đắp tới eo, phía dưới thì không biết thế nào nhưng phía trên… cánh tay để trần, cực kì ám muội.

Nhạc phu nhân vừa nhìn, trong đầu lập tức xuất hiện một loạt hình ảnh, quả nhiên con trai bà và tiểu yêu tinh kia có phát sinh quan hệ.

Trong đầu bà chỉ còn một ý nghĩ – Con trai bà bị lừa rồi!

Yến Thanh Ti mở cửa chuẩn bị đi thì bị Nhạc phu nhân tóm lại: “Đợi đã, không cho phép cô đi, cô nói rõ ràng, cô là ai? Làm thế nào lại dụ dỗ được nó?”

Nhạc phu nhân nhìn gương mặt hồ ly tinh của Yên Thanh Ti lại bực mình, chẳng hiểu có gì đẹp lại có thể quyến rũ được thằng con trai của bà.

Yến Thanh Ti biếng nhác đứng dựa vào cửa, châm chọc nói: “Bác gái… đúng là con trai bác bị tôi ngủ, giờ bác muốn thế nào? Để tôi chịu trách nhiệm với anh ta, hay là nên để anh ta chịu trách nhiệm với tôi?”

Nhạc phu nhân: “Cô… cô…”

Yến Thanh Ti vỗ vỗ vai Nhạc phu nhân: “Không muốn tôi hủy hoại con trai bác, thì nên ngoan ngoãn tránh ra để tôi đi, với lại quản thúc anh ta cho chặt, đừng để anh ta tìm thấy tôi.”

Nhạc phu nhân: “Con trai tôi còn lâu mới nhìn trúng cô.”

“Nhưng sự thật là tôi đã ngủ cùng anh ta.” Yên Thanh Ti đột nhiên muốn chơi xấu, đưa tay xoa bụng: “Nói không chừng, tôi mà không vui… biết đâu mười tháng sau, lại sinh cho bác một đứa cháu trai.”
————————
Nhạc phu nhân mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bụng Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti cực kì ghét cái ánh mắt khinh thường mà Nhạc phu nhân dành cho cô, cho nên mới cố ý nói bậy, cứ tưởng Nhạc phu nhân sẽ không thèm nhìn tới cô nữa.

Ấy thế mà, bác gái này, nhìn bụng cô như thể muốn nhìn xuyên qua nó để biết bên trong có gì vậy.

Yến Thanh Ti: “Bác gái, tránh ra đi, nếu không tôi sẽ ở lại đây luôn đấy.”

Nhạc phu nhân nhìn cô bằng một con mắt phức tạp: “Cô, cô…”

Yến Thanh Ti lắc đầu, mẹ của Nhạc Thính Phong đúng là khác xa những gì tưởng tượng.

Nhạc phu nhân vẻ mặt xoắn xuýt nhìn bóng lưng của Yến Thanh Ti: “Lỡ, cô ta mang bầu thật thì làm sao?”

Yến Thanh Ti đi ra khỏi nhà của Nhạc Thính Phong, liếc nhìn thời gian, đã là một giờ chiều, không ngờ cô lại ngủ lâu đến như vậy.

Lúc này, ánh sáng mặt trời rất chói chang, cô phải nheo nheo mắt một lúc mới hết nhức nhối.

Có người gọi điện tới, là chị Mạch.

Yến Thanh Ti đưa điện thoại lên, nói: “Em về ngay đây…”

Yến Thanh Ti đi không bao lâu, Nhạc Thính Phong cũng tỉnh lại.

Mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, đã không còn ai, anh lập tức ngồi dậy.

Lại chạy?

Nhạc Thính Phong còn chưa tức đến nỗi phải chạy đi bắt cô ta lại, bỗng anh nghe thấy bên ngoài có tiếng động, môi mỏng khẽ nhếch, ồ, còn tưởng đã chạy rồi cơ đấy, hóa ra vẫn ở đây à.

Kết quả, vừa kiêu ngạo mở cửa ra thì đập vào mắt hình ảnh một bác gái đang bận rộn.

Nhạc Thính Phong đen cả mặt: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Anh ta liếc toàn bộ căn phòng, không tìm thấy bóng dáng của Yến Thanh Ti đâu cả.

Nhạc phu nhân “Hừ” một tiếng: “Hừ, mẹ không tới thì con sẽ bị con yêu tinh kia ăn tới xương cốt cũng chẳng còn.”

Hai người này đụng độ nhau, Nhạc Thính Phong khẽ nhíu mày.

Nhìn bộ dạng của mẹ anh thì người chịu thiệt chắc chắc không phải là Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong hỏi lại: “Thế tiểu yêu tinh kia đâu rồi?”

Nhạc phu nhân hất cằm: “Đương nhiên là bị mẹ đánh đuổi đi rồi.”

Nhạc Thính Phong “Xùy” một tiếng, tính cách của hai người anh còn không rõ sao?

Năng lực của mẹ anh mà muốn PK với Yến Thanh Ti thì chả khác gì châu chấu đá xe.

Nhạc phu nhân đi tới trước mặt Nhạc Thính Phong: “Con trai à, mẹ không phải không cho phép con đi chơi gái, nếu con không thích Yến Như Kha, mẹ cũng không miễn cưỡng, nhưng con cũng phải tìm những đứa con nhà đàng hoàng, đứng đắn chứ?

Nhạc Thính Phong bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia: “Mấy đứa con gái đứng đắn, chơi không có thích, con thích… những người hư hỏng.”

“Con…con…”

Nhạc phu nhân giơ tay đấm ngực cho đỡ tức, lại nhớ tới những lời Yến Thanh Ti nói lúc này: “Con muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng lỡ chơi ra thành phẩm thì làm sao? Mẹ muốn có cháu thật đấy, nhưng…mẹ của cháu trai mẹ, phải do mẹ chọn.”

Nhạc Thính Phong uống một ngụm bia: “Thành phẩm gì?”

Nhạc phu nhân: “Tiểu yêu tinh kia nói với mẹ, nếu làm cô ta không vui, không chừng mười tháng sau cô ta sẽ sinh một đứa chơi.”

“Phụt!!!!!!”

Nhạc Thính Phong phun hết cả ngụm bia vừa mới cho lên miệng.

Nhạc phu nhân thấy vậy, càng cho những lời Yến Thanh Ti nói là thật: “Con à…làm… cái đó con nhớ làm thêm mấy biện pháp phòng tránh, mà cái kia… nếu có thật, thì con cháu của Nhạc gia không được phép lưu lạc bên ngoài.”

Tâm tình bà hiện tại rất phức tạp, con yêu tinh kia rất đáng ghét, nhưng cháu thì ghét không có nổi à! Làm sao bây giờ?

Nhạc Thính Phong dùng ngon tay thon dài khẽ lau những giọt bia dưới môi, không hiểu đang suy nghĩ cái gì mà trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Hahahaha…được rồi, nếu có cháu thật, nhất định sẽ bế về cho mẹ!”
————————–
Một buổi tối, Yến Thanh Ti trôi qua thật muôn màu muôn vẻ mà Yến gia thì trôi qua cũng thật sinh động.

Yến gia đèn đuốc trưng cả đêm, đến khi mặt trời mọc cũng chưa tắt.

Yến Minh Châu khóc từ nửa đêm cho tới sáng, làm ầm ĩ cả đêm không cho ai được nghỉ ngơi yên ổn.

Cô ta không chỉ khóc cho tê tâm liệt phế mà còn đập nát đồ đạc ở trong phòng, điện thoại cũng bị đập nát màn hình, lúc này cô ta đang ngồi bệt dưới đất khóc: “Anh ấy… vì một con hồ li tinh mà đòi chia tay với con, vừa rồi con hồ ly tinh kia còn đòi tắm uyên ương với anh ấy, đúng là không biết xấu hổ, đê tiện không khác gì con nhỏ Yến Thanh Ti, một lũ đê tiện…”

Yến Minh Châu đột nhiên đứng lên: “Con hồ ly tinh kia, tao nhất định phải lột da của mày ra… rạch nát cái mặt của mày ra…”

Lạc Cẩm Xuyên từ xưa đến nay đều là bảo vật của Yến Minh Châu, chuyện xảy ra ngày hôm qua là một đả kích cực lớn đối với cô ta.

Diệp Linh Chi vội vàng cản lại: “Đã muộn thế này, con biết chúng nó ở đâu không mà tìm, muốn tìm thì cũng phải đợi sáng mai.”

Yến Minh Châu nhào vào lòng mẹ gào khóc: “Mẹ, anh ấy, sao có thể đối xử với con như vậy, mẹ nói cho con biết? Là con xấu xí, là gia thế không tốt hay là không đủ yêu anh ta? Rốt cuộc con có chỗ nào không tốt, hả mẹ?”

Yến Như Kha lãnh đạm nhìn hai mẹ con, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thư thái hơn.

Kể từ khi biết Nhạc Thính Phong có người phụ nữ khác, trong lòng cô ta cứ như có một ngọn lửa âm thầm thiêu đốt mọi sự vui vẻ, cô ta đã từng đi tìm Giang Lai với thư kí Tôn nhiều lần nhưng chẳng nghe ngóng được bất cứ tin tức gì về con tiện nhân đó, miệng ai cũng kín như bưng.

Yến Như Kha không dám cho người trong nhà biết Nhạc Thính Phong muốn bỏ cô, cứ âm thầm gặm nhấm một mình, hôm nay thấy Yên Minh Châu như vậy, bỗng dưng thấy dễ chịu nhiều lắm.

Cô trôi qua không tốt, thì Yến Minh cũng chẳng tốt đẹp mấy, hahaha…

Diệp Linh Chi đau lòng con gái, mở miệng mắng Lạc Cẩm Xuyên thậm tệ: “Thằng nào thằng nấy đều cặn bã như nhau.”

Nói xong hung hăng trừng Yến Tùng Nam một phát.

Yến Tùng Nam lạnh mặt: “Náo cả đêm rồi, Minh Châu con cũng nên sửa cái tính khí đại tiểu thư ấy của con đi.”

Mặc dù là cha ruột nhưng Yến Tùng Nam thấy việc Lạc Cẩm Xuyên có phụ nữ bên ngoài là chuyện bình thường, ông ta cũng quá hiểu rõ con gái mình, chẳng thằng nào có thể chịu được cái tính khí tiểu thư của con bé, đàn ông mà thằng nào chả thích ngoan ngoãn nhẹ nhàng.

Huống hồ, Lạc Cẩm Xuyên lại là công tử con nhà quyền quý, không có phụ nữ bên ngoài mới là lạ ấy.

“Ba, ba mà là ba ruột con sao? Lạc Cẩm Xuyên có phụ nữ bên ngoài, ba còn nói con? Con sai chỗ nào, sai chỗ nào..?

Yến Minh Châu hét ầm lên, cô nàng chưa bao giờ nghĩ mình từng làm sai cái gì.

Diệp Linh Chi vội vàng nói: “Không phải do con, không phải do con, có trách thì trách cái đồ đê tiện kia, mấy năm nay tình cảm con với Lạc Cẩm Xuyên vẫn rất tốt đẹp, nhất định là bị con hồ ly tinh kia câu dẫn nên mới thế.”

“Đúng, nhất định là như thế, nhất định là do con hồ ly tinh kia câu dẫn anh ấy, con phải đi xé nát mặt nó ra…”

Trong mắt Yến Như Kha lóe lên sự châm chọc.

Tình cảm tốt đẹp? Hừm, nếu như tốt đẹp thật thì đã sớm kết hôn rồi, đi lại với nhau tận 3 năm rồi mà đính hôn còn chả có nữa là kết hôn.

Yến Tùng Nam bị làm ồn đau hết cả đầu: “Đừng làm loạn nữa, mai ba tìm Lạc Cẩm Xuyên hỏi xem, dù sao nó cũng là đàn ông, con cũng phải nể mặt nó chút…”

Ông ta vốn muốn nói thêm, “mày cũng phải biết điều một chút, đừng có động cái gì là náo là làm loạn hết lên”, nhưng nhìn thấy Minh Châu lại sắp hét lên nên đành phải ngậm miệng lại.
—————————-
Con trai thì tai nạn, con gái thì thành cái dạng này, công ty thì xảy ra một đống chuyện, Yến Tùng Nam chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này.

Ông ta bực bội lắc lắc đầu, cầm lấy áo khoác rồi đi ra khỏi nhà.

Yến Tùng Nam lái xe tới một khu dân cư bình thường, nhấn chuông cửa hai lần, cửa phòng mở ra, ông ta đi vào ôm lấy một cô gái trẻ: “Giờ chỉ có chỗ này của em là yên tĩnh thôi.”

Cô gái ôn nhu nói: “Anh ngồi xuống trước đi, em lấy nước cho anh.”

Yến Tùng Nam dựa lưng vào ghế sa – lon, cô gái trẻ xoay người rót nước. Cô lấy một ít bột phấn trắng từ cái bình đổ vào cốc nước, chất bột trắng nhanh chóng hòa quyện vào nước, không phát hiện ra điều gì khác thường.

Cô nở nụ cười yếu ớt rồi bưng cốc nước qua, quả thật là rất ôn nhu mềm mại.

Yến Thanh Ti về đến nhà, chị Mạch đã ở.

Cô đưa cho chị Mạch xem mấy tấm ảnh: “Thế nào, có nhìn ra đây là em không?”

Chị Mạch kinh ngạc: “Đây là em?”

Trong bức hình là một người cắt tóc tém, đầu đội mũ lưỡi trai, phong cách ăn mặc cũng không giống Yến Thanh Ti cho lắm, nhưng thân hình thì lại có chút giống, nên chị Mạch không dám đoán lung tung.

Yến Thanh Ti: “Thế tức là nhìn không ra chứ gì, chị nói xem nếu em đưa tấm ảnh này cho Yến Minh Châu thì như thế nào nhỉ?”

Chị Mạch cũng biết một chút về thân thế cua Yến Thanh Ti, chị hỏi lại: “Em không sợ cô ta tìm đến em à?”

Yến Thanh Ti đùa nghịch ngọn tóc của mình: “Tìm? Sao có thể, có tìm thì cũng là tìm Tiết Tranh? Tìm em làm cái quái gì?”

Yến Thanh Ti đêm qua cố ý ăn mặc trang điểm thành như vậy đi tìm Lạc Cẩm Xuyên, tất cả đều mô phỏng theo Tiết Tranh hết.

Chị Mạch có chút đồng tình cho Tiết Tranh: “Cái cô Tiết Tranh đúng là đáng thương, chả làm gì cũng trúng đạn?”

Yến Thanh Ti: “Đương là không rồi, ai bảo cô ta dám dành vai của em, em chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về em mà thôi, với lại em đâu có oan uổng cô ta, cô ta với Lạc Cẩm Xuyên đúng là có chân chó chân mèo với nhau mà.”

Cô đã sớm nói rồi, đồ của cô, ai cũng đừng có nghĩ cướp.

Cho dù có bị đoạt đi, sớm hay muộn cô cũng phải cướp về…là của cô thì ai cũng đừng có nghĩ tới.

Chị Mạch: “Em gửi ảnh đi rồi thì vai diễn này có thể rơi vào tay em sao? Lạc Cẩm Xuyên sẽ giúp em sao?”

Ngón tay Yến Thanh Ti lướt trên màn hình điện thoại, cười tươi như hoa nhìn những tấm hình: “Anh ta có giúp hay không, không quan trọng, quan trọng là vai diễn này sẽ không còn là của Tiết Tranh nữa.”

“Sao lại thế?”

Yến Thanh Ti: “Chị không biết tình tình bà chị quý hóa của em đâu, chỉ cần cô ta cho rằng người trong ảnh là Tiết Tranh thì nhất định sẽ đánh đến tận hang ổ, cho dù Lạc Cẩm Xuyên không chịu nể mặt Yến gia, Yến gia cũng có cách khiến cho một diễn viên nho nhỏ mất vai.”

Chị Mạch trong nháy mắt liền hiểu, Yến Thanh Ti là mượn đao giết người, một hòn đá ném “chết” ba con chim, vừa báo thù được Yến Minh Châu vừa lấy lại được vai diễn chưa kể còn khiến Lạc Cẩm Xuyên ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Vãi…em… em… em chất thật đấy…”

Yến Thanh Ti lấy chiếc sim mà cô bảo tiểu Từ mua ở ven đường lắp vào điện thoại, sau đó lựa 10 bức ảnh gửi tới số của Yến Minh Châu. Sau đó lại lôi chiếc sim ra rồi bẻ thành hai nửa, ném vào thùng rác.

Cô cười lạnh: “Chị chờ xem, không quá hai ngày nữa, đạo diễn Phùng nhất định sẽ liên lạc lại với chị.”
——————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN