Chiều Em Đau Cả Trái Tim
Chương 50: Thư tình
Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Thời Hạ nói xong câu này, cả hai đều trầm mặc trong chớp mắt.
Không khí trở nên có chút vi diệu.
Lúc này cả hai đều có thể rõ ràng về thân phận của nhau rồi.
Ký ức chung của cả hai đều là Cẩm Thành loang lổ cũ kĩ của nhiều năm về trước.
Chỉ phàm là những chuyện đã từng xảy ra, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, cho dù có xem như nó không tồn tại cũng sẽ không thật sự lãng quên được.
Ngày mùng một đầu năm, từ sáng sớm người tới nhà Thời Hạ chúc tết không ngớt, bạn bè Thời Gia Hoan, nhân viên công ty, đối tác làm ăn, cứ như trẩy hội vậy, rộn ràng nhốn nháo liên tục không ngưng.
Thời Lạc Văn cũng đưa Thời Vũ Mông qua đấy chúc tết, Thời Gia Hoan ngoài mặt không tỏ vẻ gì với Thời Lạc Văn, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút tức giận, thái độ cũng không thân thiện cho lắm.
Trải qua chuyện lần trước, Thời Gia Hoan đã giao lại công trình cho Lâm Hải Quân rồi, Thời Lạc Văn cũng không dám ý kiến ý cò gì nữa, 40 vạn đâu phải ít, Thời Gia Hoan không bắt ông ta chịu trách nhiệm đã là may phúc rồi, ông ta còn dám ý kiến gì thêm nữa.
Chỉ cần là người tới nhà chúc tết, Thời Hạ đều được cho lì xì cả, nếu là trước đây Thời Hạ đều ngại ngùng, nghĩ trăm phương nghìn kế từ chối, nhưng hiện tại Thời Hạ chỉ nói khách sáo hai câu rồi nhận tất.
Tóm lại tiền này cũng chẳng phải nhận không, cô nhận bao nhiêu thì Thời Gia Hoan cũng phải mừng lại con nhà người ta bấy nhiêu thôi, thế nên mấy chuyện tiền bạc này, không ăn trắng bao giờ cả.
“Chị, nghe nói chị là bạn cùng bàn của Thẩm Nhất Thành, lần này sao cậu ấy lại đứng thứ nhất từ dưới lên toàn tỉnh vậy, chị có biết lí do không?”
Đối với học sinh Nhất Trung mà nói, chuyện bà tám này vô cùng có sức hấp dẫn mười phần, Thời Vũ Mông cũng chẳng ngoại lệ, vô cùng tò mò.
Thời Hạ đưa táo cho cô ta, thản nhiên nói, “Cậu ấy thi được thứ 2 toàn tỉnh cũng chẳng nổi danh được như thế, chỉ một lần đứng bét là cả huyện đều biết tên luôn, cũng coi như là ra mắt ở vị trí trung tâm* luôn còn gì.”
*Debut C vị
“Hả?” Thời Vũ Mông mộng mị, “Ra mắt ở vị trí trung tâm là gì?”
Thời Hạ, “Kiểu…một lần thành danh vậy đó..”
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Nhất Thành gọi điện qua bảo Bồng Dương với Thịnh Thác Lý đang ở nhà anh, bảo cô qua đấy.
Đúng lúc trong nhà quá ồn ào, Thời Hạ dẫn Thời Vũ Mông sang bên cạnh chơi luôn.
Lâm Vận sáng sớm đã cùng với Thẩm Nhất Thành trở lại từ ngoại thành rồi, sau đấy lại đi chúc tết nên không có nhà, vừa lúc chừa không gian lại cho đám Thẩm Nhất Thành.
Mới cách có mấy tiếng lại được gặp Thẩm Nhất Thành lần nữa, Thời Hạ không biết nên đối mặt với anh như thế nào, hai người cứ thế nhìn nhau, vậy mà lại có cảm giác như bong bóng hường phấn đang lởn vởn xung quanh vậy.
Bồng Dương nằm thẳng cẳng trên sofa, “Cậu thì ngon rồi, bà xã ở ngay kế bên, muốn gặp là gặp được luôn, không bất hạnh giống tớ, tương tư thành bệnh luôn rồi nè…”
Thẩm Nhất Thành bưng hai ly nước trái cây ra đưa cho Thời Hạ với Thời Vũ Mông, sau đấy đi qua bên người Bồng Dương đạp cậu một phát, “Chuyện này cậu có muốn hâm mộ cũng không nổi đâu!”
Thời Hạ nhận ly nước, ho nhẹ, “Cảm ơn!”
Thẩm Nhất Thành nghe thấy thế, nhướng mày, “…Không cần khách sao, tùy ý ngồi nha…”
“Mùng một đầu năm, quán kara không mở cửa, sân trượt tuyết cũng thế, chẳng có chỗ nào để chơi, chán quá à.” Thịnh Thác Lý cầm điều khiển TV đổi kênh loạn xạ.
“Chị” Thời Vũ Mông lặng lẽ túm tay áo Thời Hạ, “Chị với Thẩm Nhất Thành yêu nhau thật đấy à?” Chuyện giữa Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành cả trường ai cũng biết, nhưng không mấy người biết được có chính xác là thế hay không.
Thời Hạ gật đầu, “Ừ.”
Thời Vũ Mông trừng mắt hồi lâu, nói, “Chị, chị lớn mật thật đấy!”
Thời Vũ Mông không khỏi ghen tị trong lòng, loại cảm giác này không thể nói rõ được, tựa như là bạn nam mà mình thầm thích có người yêu vậy đó.
Rõ ràng biết chuyện giữa mình với anh là không thể nào được, nhưng vẫn không nhịn được ghen tỵ với cô gái mà anh yêu.
Thẩm Nhất Thành đi tới, ngồi bên cạnh Thời Hạ, thuận tay khoác lên vai cô, “Em ăn sáng chưa?”
Thời Hạ gật đầu, “Ăn rồi.” Lại thuận miệng hỏi, “Anh ăn chưa thế?”
“Chưa.”
Thời Hạ liếc Thẩm Nhất Thành một cái, hơi trầm mặc.
Một lát sau, Thời Hạ nói, “…Không thì em làm cho anh chút đồ nhé?”
“Được.” Thẩm Nhất Thành không chút do dự nào.
Thời Hạ, “…”
Nghe thấy có ăn, Thịnh Thác Lý vội giơ tay, “Em cũng đến từ sớm chưa ăn gì, cho em ăn với.”
Bồng Dương, “Tớ nữa, tớ nữa…”
Thời Hạ nhện mệnh đứng dậy đi qua phòng bếp, Thẩm Nhất Thành gọi với, “Trong tủ lạnh có bánh chẻo đấy.”
Bồng Dương tấm tắc, “Được lắm Thẩm Nhất Thành, ra dáng chủ nhà phết đấy!”
Thẩm Nhất Thành đắc ý liếc cậu ta, “Kiểu khí chất nhà là phải có nóc này là trời sinh đấy, cậu có học cũng không nổi đâu!”
Bánh chẻo cũng không có mấy, chẳng đủ cho 3 người ăn, Thời Hạ nấu thêm cho mỗi người một bát mì gói, lúc đem ra thấy bốn người đang ngồi chơi cờ tỷ phú.
“Thẩm Nhất Thành, cậu bây giờ còn ba miếng đất thôi, cậu xem tớ đây này, đây mới là dáng vẻ nên có của tỷ phú chứ, thiên hạ đều nằm trong tay tớ hết!” Bồng Dương chỉ thiên hạ của cậu ta khiêu khích Thẩm Nhất Thành.
Thời Hạ nhìn chiến cuộc, Bồng Dương được nhiều đất nhất, gần như là một nửa luôn, Thịnh Thác Lý với Thời Vũ Mông ngang cơ nhau, còn Thẩm Nhất Thành là ít nhất, chỉ được mỗi 3 miếng đất, có mùi kéo hơi tàn vậy.
Thẩm Nhất Thành đón lấy bát, vừa ăn vừa nắm lấy tay Thời Hạ, “Lại đây, tung xúc xắc nào.”
Thời Hạ tỏ vẻ ghét bỏ, “Thẩm Nhất Thành, mới mùng một đầu năm mới thôi đấy, vận may của anh thế này cũng tệ quá rồi đấy.”
Bị chính bạn gái nhà mình hắt hủi, rước lấy sự cười nhạo của Thịnh Thác Lý với Bồng Dương.
Quả nhiên không được vài lượt nữa, Thẩm Nhất Thành phá sản mất rồi.
Nhưng Bồng Dương cũng chẳng hơn là bao, nhiều cửa hàng quá, thu không đủ chi, cuối cùng bán không được đất, thua mất, cuối cùng chỉ có Thịnh Thác Lý với Thời Vũ Mông không dưng lại trụ được tới cuối.
Thẩm Nhất Thành gắp bánh chẻo đưa lên miệng Thời Hạ, “Ăn một cái đi.”
Thời Hạ lắc đầu từ chối, “Sáng nay em ăn cơm rồi, no lắm.”
Thẩm Nhất Thành vẫn kiên trì, “Em cứ cắn một miếng đi, chỉ một miếng thôi.”
Thời Hạ đành phải bất đắc dĩ cắn một miếng, răng cô đụng phải vật cứng, cô nhổ nó ra, thì là là một đồng xu.
Thẩm Nhất Thành nhét nửa cái bánh chẻo còn lại vào miệng anh, nhai hai ba cái đã nuốt xuống, nói, “Ăn được bánh chẻo đồng xu nhé, năm mới của em chắc chắn sẽ may mắn, anh đưa hết vận may của anh cho em đấy, thế nào, cảm động không nè?”
“Úi giời, mịa nó, chua chết tôi rồi…” Thịnh Thác Lý che miệng, “Đừng có show ân ái mọi lúc mọi nơi thế được không hả?”
Động tác của Thịnh Thác Lý quá lớn, không cẩn thận đụng phải bát trên bàn, nước mì còn thừa trong bát Thẩm Nhất Thành ăn xong đổ hết lên người anh, ướt hết cả người.
Còn Thời Hạ ngồi cạnh lại chẳng bị bắn một giọt nào hết.
Bồng Dương nhìn chuyện vừa xảy ra, sờ sờ mũi, bắt đầu đảo bánh chẻo trên bàn, “Bên trong có còn bánh chẻo đồng xu không thé?”
Thẩm Nhất Thành bất đắc dĩ đứng dậy, “Tôi đi thay quần áo.”
Thẩm Nhất Thành đi vào toilet trong phòng ngủ tắm rửa, mọi người cũng không còn hứng đùa giỡn nữa.
Thời Vũ Mông giúp Thời Hạ dọn sàn, Thịnh Thác Lý với Bồng Dương dẹp cờ tỷ phú lại cất vào hộp để giày.
“Úi, cái này là cái gì nhỉ?” Thịnh Thác Lý móc từ trong sách hướng dẫn cờ tỷ phú ra một xấp thư, vẻ mặt bát quái, “Này chắc không phải là thư tình nữ sinh viết cho anh Thành đấy chứ?”
“Giấu trong hộp giày á?” Bồng Dương cũng vươn người nhìn sang, “Ấy, mấy cái thư này đều bóc cả rồi, thẳng nhãi Thẩm Nhất thành trước giờ không đọc thư tình bao giờ mà?”
“Đúng thế mà, thư tình từ xưa tới giờ của anh Thành đều do tớ đọc mà.” Thịnh Thác Lý cười mập mờ.
Trước giờ Thẩm Nhất Thành không bao giờ có bí mật gì giấu Thịnh Thác Lý với Bồng Dương hết, nhận được thư tình cũng chẳng xem bao giờ, toàn là Thịnh Thác Lý đọc cả, nhưng cũng không đọc trước mặt anh.
Thời Hạ đứng một bên lau sàn, chun mũi nói thầm, “Đúng là thu ong hút bướm suốt ngày thị phi.”
Thịnh Thác Lý nhìn qua phong thư, lại “ồ” lên một phát nữa, “Đây không phải là thư của anh Thành, đây là thư của Thời Hạ mà.”
“Tớ?” Thời Hạ không thể tin nổi, “Thẩm Nhất Thành viết thư tình cho tớ?” Thẩm Nhất Thành nếu mà viết thư tình cho cô, đã sớm khoe khoang với cô từ lâu rồi, chẳng nhẽ Thẩm Nhất Thành lại thuộc dạng đàn ông si tình, ngày nào cũng ôm thư tình mình viết lệ rơi đầy mặt à?
Thịnh Thác Lý chỉ vào tên trên bức thư, “Cậu xem này, người nhận Thời Hạ đấy thôi.”
Thời Hạ đi qua đấy, nhìn thấy tên trên thư quả thực là Thời Hạ thật, mỗi bức thư đều là một thế chữ khác nhau, nhưng không có nét nào là nét của Thẩm Nhất Thành hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!