Chiều Khâm - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Chiều Khâm


Chương 7


Hai cậu đến bị thương cũng cùng nhau

Phương Vân Kỳ nhận được chữ “Không” thì giơ ngón cái lên.

Thầy giáo đúng lúc đó đi vào lớp, thấy cậu đang rướn nửa người lên bàn trên, ánh mắt lập tức sắc bén lên, cậu không dám nói gì nữa.

Lúc trưa, tụi Tuỳ Khâm và Phương Vân Kỳ vừa đi ra khỏi lớp học, đã nhận được không ít sự quan tâm, lúc vào canteen còn rõ ràng hơn.

Tất cả đều nhỏ giọng bàn luận để tránh đến tai bọn họ.

Ban đầu Phương Vân Kỳ cứ ngỡ là vì chuyện của đội bóng rổ, dù gì cuối tháng cũng bắt đầu thi đấu với trường Trung học số 7.

Đợi đến lúc mua cơm nghe thấy là về chuyện cướp đồ của bạn học, nét mặt lập tức xấu đi: “Còn là bạn cùng trường đấy, cũng chẳng đáng tín nhiệm bằng bạn học mới.”

“Ăn cơm của mày đi.” Tùy Khâm tiếp tục bưng khay cơm ngồi xuống.

Trong mấy trường cấp 3 ở Phong Nam, canteen trường số 8 khá nổi tiếng, rẻ mà đáng tiền, còn ngon hơn mấy quán ăn bên ngoài.

Trừ việc các học sinh cá biệt xui xẻo bị dì lấy cơm thỉnh thoảng run tay đổ quá đồ.

Trừ khi cần thiết, đa phần Tùy Khâm đều ăn ở đây.

Tề Thống than thở: “Đã mấy ngày rồi vẫn chưa thấy bạn học Lâm ăn ở canteen, nhà gần trường hạnh phúc thật đấy.”

Cậu ta và Phương Vân Kỳ đều thi vào đây từ trường cấp 2 ở huyện, trở thành học sinh bậc trung, ở nhờ nhà họ hàng trong thành phố, lúc nào cũng không thể thoải mái bằng nhà mình.

Phương Vân Kỳ thuận miệng nói: “Bạn học mới như tiên nữ vậy, điện thoại cũng là mẫu mới nhất, không thể nào đến canteen ăn được.”

“Nốt ruồi trên mặt cậu ấy rất đẹp.”

“Xem “Tây du kí” bản cũ rồi đúng không, bà tao hôm nào cũng xem, tiên nữ Hằng Nga ở trong đó chính là như thế này.”

“Nốt ruồi của bạn học mới tròn hơn, trông rất tiên, giống người ấy hơn?”

“Người ấy là người nào hả?”

“Ấy ý, tao không nhớ nữa rồi.”

Tiểu Quan Âm.

Tùy Khâm khẽ cười một tiếng.

Phương Vân Kỳ quay về phía anh: “A Khâm, mày biết người ấy không?”

Tùy Khâm thảnh thơi nói: “Không biết.”

Thế là chủ đề này bị bỏ qua rất nhanh.

Thời gian học và nghỉ của các trường cấp 3 Phong Nam không giống nhau, thời gian biểu trường Trung học số 8 khá tiến bộ, từ sau tiết 3 sáng thứ 6 sẽ tính là giờ học cuối tuần.

Hôm sau, mẹ của Tôn Thành không đến trường nữa.

Trước đó Đào Thư Thúy có bảo bà ta để lại số điện thoại nên gọi thẳng đến hỏi thăm.

Mẹ Tôn Thành phen này bị con trai mình chọc tức, tuy giọng điệu không vui, nhưng vẫn xin lỗi: “Ngại quá cô giáo ạ, là tôi nhầm lẫn rồi.”

Tối ngày 3 tháng 10 hôm ấy, Tôn Thành nói đã ăn ở ngoài rồi, đem vết thương về nhà, ngày hôm sau bà ta và chồng mới nhìn thấy vết thương.

Lúc đầu Tôn Thành nói là bị ngã, gặng hỏi mới nói là bị cướp mất tiền.

Trùng hợp lúc trước có lần mẹ Tôn Thành đến trường đón cậu ta, thấy cậu ta với Tùy Khâm đi cùng nhau, sắc mặt Tùy Khâm không tốt, cộng thêm trên mặt có vết thương.

Trong lúc úp úp mở mở, Tôn Thành ngầm thừa nhận suy đoán của mẹ.

Hôm qua cầm bức tranh về, Tôn Thành quả nhiên đã khóc lóc nói rằng, mình bị người ta vơ vét tiền cả một năm trời.

Tuy mẹ Tôn Thành không nói tỉ mỉ nhưng Đào Thư Thúy có thể nghe ra rằng không liên quan đến Tùy Khâm.

Cô ấy không nói nên lời: “Mẹ Tôn Thành, chị không cần xin lỗi tôi, mà nên xin lỗi bạn học Tùy.”

Mẹ Tôn Thành cười ha ha bỏ qua.

Đào Thư Thúy lắc đầu.

Rất nhiều phụ huynh đều như thế, hiểu nhầm thì coi như mình chưa làm gì, xin lỗi học sinh mà làm như sẽ chết người vậy.

Giáo viên chủ nhiệm lớp số 2 khen ngợi: “Học sinh mới lớp cô bình tĩnh thật đấy.”

Đào Thư Thúy không nhịn được cười: “Thành tích của con bé cũng rất tốt.”

“Sao không chuyển sang lớp tôi nhỉ.”

“Thầy đừng có mơ nhé.”

Nhờ lời lan truyền của các bạn học lớp số 1, cộng với việc lớp nào cũng có học sinh vẫn còn giữ liên lạc với bạn học cũ bị tách ra vì chia lớp hồi lớp 10, hai chuyện “Tùy Khâm trong sạch” và “Lâm Bạch Du vẽ tranh làm chứng” được truyền ra ngoài cùng nhau.

Đào Thư Thúy tìm thấy Tùy Khâm, kể cho anh chuyện của Tôn Thành, cùng với lời xin lỗi ngoài miệng của mẹ Tôn Thành.

Sắc mặt Tùy Khâm lạnh nhạt: “Em biết rồi.”

Đào Thư Thúy thở dài.

Ngày cuối tuần đầu tiên từ khi đến trường Trung học số 8, Lâm Bạch Du quyết định chiều chủ nhật đến phòng vẽ của thầy Trương, hôm ấy ăn xong cô liền mang đồ đi ra ngoài.

Minh Nghệ tên đầy đủ là Học viện Nghệ thuật Minh Hoa, cổng chính là cổng Nam, phía cổng Bắc khá nhộn nhịp, phố buôn bán hay phố ăn vặt đều có.

Lâm Bạch Du tìm kiếm trong rất nhiều cửa hàng chốc lát, phát hiện biển hiệu “Phòng vẽ Trương Dương” ở tầng hai góc bên trái ở phố ăn vặt.

Đại khái vì mới đến đây, nên học sinh không nhiều, đều không quen nhau.

Lâm Bạch Du ngồi xuống rồi lấy dụng cụ vẽ mình thường dùng ra.

Bên cạnh là một nam sinh thanh tú đeo kính, ngập ngừng trong giây lát, cậu ta quay sang bắt chuyện: “Cậu cũng học Minh Nghệ à?”

Lâm Bạch Du lắc đầu, không nói là trường Trung học số 8.

Tuy trông cô nhỏ, nhưng năm nhất đại học và lớp 12 cũng chẳng cách nhau bao nhiêu, vì vậy phản ứng đầu tiên của mọi người thường rất khó đoán chính xác được.

Cửa lại bị đẩy ra, người đến đảo mắt một vòng, đi thẳng đến phía bên phải Lâm Bạch Du, kéo cái ghế sát lại.

“Lâm Bạch Du! Là cậu đúng không? Sao cậu cũng đến Phong Nam rồi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Bạch Du ngưng lại bàn tay đang cầm dao rọc giấy, ngẩng đầu lên nhìn: “Trương Cầm Ngữ?”

Trương Cầm Ngữ: “Ồ, vẫn chưa quên tớ. Cậu đang học ở đâu thế, tớ ở trường Trung học số 7, cậu có ở đấy không?”

Lâm Bạch Du lập tức trả lời: “Không.”

Trương Cầm Ngữ là người tự cho là quen thuộc, cho dù cô không đáp gì, một mình cô ta cũng có thể nói ríu rít rất lâu.

Cô ta là cháu gái bên ngoại của thầy Trương, tất nhiên sẽ đi học ở phòng vẽ của cậu mình, trước đây còn là bạn cùng lớp với Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du thấy cô ta có chút làm thân thái quá.

Có những lúc lời nói của cô ta không hợp với hoàn cảnh, nhất là lúc cô đang vẽ tranh, cô ta cứ nói lảm nhảm bên cạnh, rất ảnh hưởng đến cô.

Đã nói vài lần, nhưng vẫn mắc lại.

Trước ngày hôm nay, cô còn đang vui mừng vì đã cách xa Trương Cầm Ngữ, không ngờ lại mừng hụt.

“Tinh Tinh, cậu đến thật tốt quá, tớ ở đây chẳng có mấy người thân thiết, sau này chúng ta có thể cùng nhau vẽ tranh rồi.”

Lâm Bạch Du chỉ cười không nói.

Vẫn may Trương Cầm Ngữ học ở trường Trung học số 7, như vậy cuộc sống cấp 3 của cô mới có thể yên bình một chút.

Thầy Trương Dương hiện đang là thầy giáo của Minh Nghệ, phòng vẽ cũng mở gần trường Minh Nghệ, vì vậy những học sinh mới nhận đều là sinh viên Minh Nghệ.

Bởi vì cô ta nói chuyện để lộ rất nhiều thông tin, người trong phòng vẽ đều biết hai người các cô mới là học sinh cấp 3.

Nam sinh ban nãy nói chuyện với Lâm Bạch Du cũng không nhịn được thả lỏng hơn.

Học sinh cấp 3 à, thế thì rất dễ bắt chuyện đấy chứ.

Phòng vẽ đã dạy được nửa tháng, Lâm Bạch Du bị chậm mất bài giảng, bấy giờ mới biết, lần này thầy Trương Dương định chọn ra tác phẩm của hai học sinh để tham gia cuộc thi.

“Sau khi các em nộp bài tập về nhà tuần sau, thầy sẽ công bố người được chọn.”

Những học sinh thầy nhận đều đã có nền tảng, đương nhiên không phải dạy lại những kiến thức rườm rà lặt vặt.

“À, thế chắc chắn sẽ là cậu rồi.” Trương Cầm Ngữ lấy cọ vẽ đập vào khay pha màu: “Tinh Tinh ạ.”

Những người khác trong phòng vẽ đều nhìn sang đó.

Lâm Bạch Du nhìn xuống dưới: “Sao có thể thế được, cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Sao lại không…”

“Cậu pha màu khô rồi kìa.”

Sau khi Trương Cầm Ngữ im miệng, Lâm Bạch Du mới cảm thấy mấy ánh mắt trong phòng vẽ tụ lại trên người cô dần biến mất.

Lúc hơn 5 giờ, Trương Dương nói: “Hôm nay đến đây thôi, tuần sau nhớ nộp tranh nhé.”

“Bạch Du, em đến đây một chút.”

Đối với học sinh ưu tú của mình, Trương Dương rất vui vì cô có thể tiếp tục học: “Tuần này em nhớ vẽ hẳn hoi, cuộc thi lần này tốt nhất không nên bỏ lỡ.”

Lâm Bạch Du nói chuyện riêng với thầy giáo một lúc.

Đợi lúc cô quay lại, phát hiện Trương Cầm Ngữ vẫn trong phòng vẽ, kéo dài thời gian, hình như là đang đợi cô: “Cậu tớ nói gì với cậu thế?”

“Không có gì.”

Lâm Bạch Du thu dọn đồ đạc, Trương Cầm Ngữ đi đến khoác tay cô, đúng lúc dao rọc giấy chưa thu lưỡi, rạch vào ngón trỏ tay trái của cô.

Giọt máu lập tức ứa ra.

Lâm Bạch Du kêu đau một tiếng.

“Ối tớ không cố ý đâu!” Trương Cầm Ngữ lại càng hoảng sợ.

Lâm Bạch Du không chú ý đến đau, lập tức lấy hộp băng cá nhân từ trong cặp ra, còn chưa xử lý, trực tiếp dán lên vết thương.

Vết thương sẽ biến mất rất nhanh.

Nếu để Trương Cầm Ngữ nhìn thấy, nói không chừng cô sẽ phải vào phòng thí nghiệm mất.

Trương Cầm Ngữ hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”

Lâm Bạch Du có thể cảm nhận đau đớn đang từ từ biến mất: “Vết thương nhỏ, không cần.”

Trương Cầm Ngữ nói: “Là tớ không cẩn thận, tớ mời cậu đi ăn nhé, có phải cậu cũng chưa đến Minh Nghệ bao giờ đúng không?”

Lúc này bên ngoài đang dần tối đi.

“Phố ăn vặt chợ đêm ở Minh Nghệ có nhiều món ngon lắm, chắc chắn cậu chưa thử bao giờ, lại còn có rất nhiều anh đẹp trai nữa!”

Hôm nay trước khi đi học, Lâm Bạch Du cũng nghĩ sẽ ăn tối ở đây nên không từ chối.

Sau 5 giờ, sinh viên Minh Nghệ sẽ tụm năm tụm ba ở ngoài cổng Bắc.

Sau khi sắc trời tối hẳn, đèn biển hiệu ở đây sẽ sáng lên, có bày hàng, có cửa tiệm, tựa như một chợ đêm hoàn thiện.

Phương Vân Kỳ từ bên ngoài đi vào: “Bên ngoài cần hàu nướng kìa.”

“Tự nướng đi.”

Bên bể nước hẹp, nam sinh mặc áo phông trắng dùng hai ngón tay vặn vòi, dòng nước chảy ra, anh giơ tay trái vào trong đó.

Máu hòa với nước chảy xuống cống.

Tùy Khâm thu tay về, nhìn vết thương nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trên ngón trỏ, giống như bị dao rạch vào, anh xoa nhẹ.

Chẳng thấy đau chút nào.

Tề Thống lại gần: “Tôm hùm đất cắn à?”

Tùy Khâm liếc nhìn.

Tề Thống cười hề hề: “Tao đoán bừa đó.”

Nam sinh rút ra tờ giấy lau tay, không hề có ý định giải thích vết thương ở đâu ra: “Được rồi, đi giúp nó đi.”

Tề Thống: “Được thôi.”

Con trai mà, mỗi vết thương nhỏ xíu, đến băng cá nhân cũng chẳng cần.

Ngoài cổng Bắc lúc này đèn đóm sáng trưng.

Trương Cầm Ngữ kéo Lâm Bạch Du đi vào phố ăn vặt, nhìn thấy mấy chiếc bàn nhỏ phía không xa, và một bóng người vừa bước vào, sáng cả mắt.

“Ăn quán kia!”

Lâm Bạch Du trông từ xa, là xiên nướng.

“Tôi không thích ăn xiên nướng lắm.”

“Ăn thử xem.” Trương Cầm Ngữ không cho cô trình bày, lôi cô qua đó: “Tớ mời, chắc chắn là rất xứng đáng, lại còn có bất ngờ cơ.”

Lâm Bạch Du không rõ bất ngờ của cô ta là gì.

Đợi đến ngoài quán, cô cảm thấy đây không phải bất ngờ, mà là kinh hãi.

Bởi vì cô nhìn thấy Phương Vân Kỳ và Tề Thống.

Trương Cầm Ngữ kéo Lâm Bạch Du ngồi ở bàn vuông nhỏ ở góc ngoài, hai chiếc ghế thấp, mùi thịt nướng ngào ngạt ngập tràn.

“Cậu mới đến nên chưa biết, quán này có trai đẹp đó.” Cô ta thấp giọng: “Hai người này ở đây, kiểu gì cậu ấy cũng ở đây.”

“Nghe nói là học sinh cấp 3, nhưng có không ít nữ sinh Minh Nghệ cũng thích, cậu nhìn xem, hôm nay có mấy bàn con gái liền.”

Lâm Bạch Du nhìn thấy một cô gái tóc dài gọi món xong, kéo Tề Thống lại, móng tay trong suốt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng.

“Em ơi, gọi bạn học em ra đây.”

“Phương Vân Kỳ!” Tề Thống gọi.

“Gọi nhầm người rồi.” Hai cô gái khác bật cười.

“Cậu ta chính là bạn học của em.”

“Gọi một bạn học khác của em ý.”

Tề Thống làm bộ làm tịch: “À, bạn học khác hôm nay bị thương rồi.”

Trương Cầm Ngữ nhân cơ hội giơ tay: “Bọn tôi chọn xong rồi.”

Lâm Bạch Du vốn định đợi Phương Vân Kỳ ra đây thì hỏi xem có phải Tùy Khâm làm cùng bọn họ hay không, mấy cô gái kia cũng nhìn sang phía cô.

“Cũng xinh đấy.”

“Không phải trường mình đúng không?”

“Chắc chắn không phải.”

Khoảng cách giữa hai bàn không xa, Lâm Bạch Du có thể nghe thấy rõ ràng.

Tề Thống nhìn thấy Lâm Bạch Du, ơ một tiếng, rất bất ngờ, cười hỏi: “Bạn học, muốn ăn gì?”

Trương Cầm Ngữ lên tiếng: “Gọi anh đẹp trai ra đây.”

“Mấy món này là được.” Lâm Bạch Du tùy ý chỉ mấy món, tiện thể hỏi: “Các cậu làm thêm ở đây à?”

“Ừ đúng rồi, cậu đợi tí, có ngay đây.” Tề Thống vừa nhìn đã thấy miếng băng cá nhân trên ngón trỏ của cô: “Bị thương à?”

“Không cẩn thận rạch vào.” Lâm Bạch Du trả lời. Vết thương chắc chắn đã biến mất từ lâu rồi, nhưng băng cá nhân thì không thể bóc ra được.

“Trùng hợp thế, A Khâm cũng bị đứt tay, hai cậu đến bị thương cũng cùng nhau, vị trí cũng giống nhau, trùng hợp quá đấy.”

“Cậu ấy cũng bị đứt tay à?”

Tề Thống thuận miệng trả lời: “Không biết ở đâu ra.”

Cậu thấy Tùy Khâm chẳng để ý chút nào.

Nói không chừng bị tôm hùm đất kẹp vào, ngại không dám nói.

Trương Cầm Ngữ nghe câu “Hai cậu đến bị thương cũng cùng nhau”, cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Lâm Bạch Du nhìn cậu ta đi vào, còn có Phương Vân Kỳ đang kẹp hàu ở bên kia, hóa ra Tần Bắc Bắc bảo bọn họ đi làm là như thế này.

Quán xiên nướng rất nhỏ, bên trong quán chỉ ngồi được hai ba bàn, những người khác đều ở bên ngoài.

Có một lối nhỏ để đi vào đằng sau.

Trương Cầm Ngữ bỗng nhiên reo lên: “Nhìn đi! Chính là cậu ấy.”

Tầm mắt của Lâm Bạch Du di chuyển ra hướng đó.

Trong quán ăn chật hẹp bận rộn, Tùy Khâm mặc áo phông trắng có chút tùy ý, anh đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một lon sprite từ bên trong.

Có giọt nước trượt trên ngón tay thon dài của anh nhỏ xuống.

Anh không hề nhìn ra bên ngoài, dường như không biết mấy cô gái bên ngoài đến đây vì anh, vẻ mặt hờ hững, góc nghiêng thanh tuấn.

“Tớ nghe bạn anh ấy gọi cậu ấy là anh Khâm, A Khâm.” Trương Cầm Ngữ nhỏ giọng: “Thế nào, chàng trai đẹp trai nhất khu phố ăn vặt đó.”

“Tiếc là chưa có ai xin được phương thức liên lạc.”

Lâm Bạch Du thầm nghĩ, có khi là bởi vì Tùy Khâm không mua nổi điện thoại đấy?

Cô nhìn thế nào cũng không thấy tay Tùy Khâm bị đứt ở đâu.

Thế giới thật kì diệu.

Trong giấc mơ tựa như phim khổ tình ấy, cô vật lộn tìm cách sống, vị “Tùy Khâm” cứu cô lại rất giàu có, chi trả được cho rất nhiều việc anh ấy muốn làm, ví dụ như nghiên cứu, thí nghiệm.

Còn Tùy Khâm ở bên ngoài, phải đi làm để kiếm sống.

“Ấy, cậu ấy vừa nhìn về phía này.” Trương Cầm Ngữ lập tức ngồi thẳng lên: “Trông tớ thế nào, tóc không rối chứ?”

“Không rối.”

“Vận may hôm nay của tớ tốt thật đấy!”

Không biết Tề Thống đã nói gì, Phương Vân Kỳ từ đằng sau ló mặt ra, nhìn thấy Lâm Bạch Du, nháy mắt với cô.

Lâm Bạch Du cười đáp lại, thấy bóng dáng Tùy Khâm quay lưng đi.

Anh không có ý chào hỏi.

“Để tao mang ra cho.” Phương Vân Kỳ xung phong nhận việc: “Các cậu ấy gọi đồ uống chưa?”

Tề Thống: “Hình như là chưa.”

“Chắc chắn không thể là bia rồi, hay là coca, hoặc là nước cam?” Phương Vân Kỳ ló người ra, cậu định ra ngoài, khay trên tay nặng lên mấy phần.

Một lon sprite được đặt lên khay.

Ngón tay rõ từng khớp xương của nam sinh buông ra, trên đầu ngón trỏ có một vết đứt nho nhỏ.

Phương Vân Kỳ và Tề Thống cùng nhìn qua đó.

Tùy Khâm hất cằm lên: “Nhìn cái gì.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN