Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới - Chương 72: Hình Phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới


Chương 72: Hình Phòng


Lúc này, trong căn mật thất dưới tầng hầm được cải tạo thành phòng ở, Mã Môn nắm trong tay một đống thuốc viên tròn tròn, trên bàn thí nghiệm đặt một chiếc đèn bàn, ánh sát hắt lên mái tóc bạc trắng và nét mặt già nua đầy nếp nhăn của lão. Trong miệng lão còn thì thầm mấy lời kỳ quái:

“Khi ma quỷ gõ cửa, hãy gọi tên thượng đế!”

“Thượng đế” sẽ xuất hiện, đánh bại “Ma quỷ” đang dòm ngó tiền tài của lão, sau đó bắt cóc “Tín đồ” bên người hắn, kích động hắn, dẫn hắn ra khỏi “Thành”, bị “Dũng sĩ” diệt trừ.

Đây là âm mưu được lên kế hoạch từ hai năm trước giữa lão và Nhị Mao, sau khi thành sự, tài sản vơ vét được chia ba bảy, Nhị Mao ba, Mã Môn bảy.

Nhưng hôm nay, tất cả đều hỏng bét!

“Một nhà thơ dân tộc từng nói qua, bị người khác xé rách mặt nạ chính là thất bại, tự mình tháo xuống mặt nạ mới là thành công.”

“Rầm rầm rầm…”

Tiếng đập cửa hung dữ.

“Đến đây.” Mã Môn ánh mắt đảo quanh phòng, bỏ nắm thuốc xuống tiến ra mở cửa.

Ngoài cửa không có gì bất ngờ chính là Đào Thất.

“Cậu đã tới rồi sao.” Mã Môn cảnh giác nhìn xung quanh một hồi.

“Đúng vậy, Hoắc gia không theo dõi tôi, anh ấy đang ngủ, ông yên tâm!” Đào Thất tiến vào phòng sau đó khóa cửa ngay lập tức, cậu dựa lưng vào cửa nhìn Mã Môn.

“Vâng, cậu hiện tại cũng biết rồi, Hoắc Lệ đang giam cầm tôi, hắn không cho tôi rời khỏi Hoắc gia.” Mã Môn khiêng đến một chiếc ghế đặt bên cạnh Đào Thất, ý mời cậu ngồi xuống.

“Cậu nhất định đã sớm nghi ngờ tôi có ý đồ gây bất lợi cho Hoắc Lệ phải không, tuy rằng tôi không biết cậu nắm được tin tức từ nguồn nào, nhưng thượng đế trên cao chứng giám, tôi không hề có một ý định làm tổn hại nào đến Hoắc Lệ.” Mã Môn ngồi vào chiếc ghế đối diện, đối mặt với Đào Thất.

Trong phòng mờ ảo, ngọn đèn trên bàn không đủ chiếu sáng.

Mã Môn mặc áo thí nghiệm trắng, vài sợi tóc bạc rũ xuống mặt, trong cặp mắt mờ đục kia toát lên một ánh nhìn sáng quắc không kém ngọn đèn thí nghiệm kia.

Lão nhìn thấy Đào Thất ngồi vắt chân trên ghế, hơi cúi đầu, trên gương mặt một tầng bóng đen bao phủ, không nhìn rõ biểu tình.

Một bộ dạng, ngài nói, tôi từ từ nghe.

Khí chất này ba phần tương tự Hoắc Lệ, Mã Môn nghĩ thầm trong lòng.

“Tôi và Nhị Mao gặp nhau 5 năm trước, khi đó tôi đang tìm nguồn tài trợ kinh tế cho sự nghiệp nghiên cứu, không có ai đồng ý đầu tư cho tôi, khi ấy Nhị Mao mới 17 tuổi lại cho tôi một thỏa thuận.”

“Trở thành bác sĩ tâm lý của Hoắc Lệ?”

“Đúng vậy, cậu thực sự thông minh. Nhị Mao đoán được người như Hoắc Lệ tuyệt đối không cam chịu nhục nhã, hắn chỉ lùi một bước để tiến hai bước, nhất định sau này sẽ quay về chiếm lấy vị trí gia chủ Hoắc gia. Tuy nhiên dựa vào những gì hắn đã trải qua, tâm lý và tinh thần khẳng định bất ổn, sẽ sinh ra một số tâm bệnh, lúc này hắn sẽ gấp gáp tìm một bác sĩ tư nhân.”

“Sạu đó tôi liền thuận lợi nhận được tiền tài trợ, cũng chính thức trở thành một phần của kế hoạch mà Nhị Mao vẽ ra.”

“Hiện giờ, tôi cho rằng kế hoạch này thật sự đổ bể rồi, nếu cứ tiếp tục cố đấm ăn xôi sẽ chỉ hại người hại ta, ai cũng không được lợi. Tiền tài mặc dù không thể thiếu, nhưng việc nuôi dưỡng một tâm hồn tốt đẹp mới là điều quan trọng nhất, chỉ có như vậy mới không bị đày xuống địa ngục.” Mã Môn thở dài.

“Cậu có nguyện ý cùng tôi cứu rỗi linh hồn bị vây khốn trong cơn ác mộng hay không? Đào Thất?”

Đào Thất cau mày, những lời Mã Môn nói khá khớp với suy đoán của cậu, lão ta quả nhiên có hợp tác với Nhị Mao với mục đích hãm hại Hoắc Lệ vơ vét tài sản. Khó trách kiếp trước Hoắc Lệ chết thảm đến vậy, tên bác sĩ Mã Môn này đã nhúng tay từ sớm.

Nói không chừng thuốc mà lão ta kê cho Hoắc Lệ có thành phần độc hại.

“Đào Thất, tôi không hề kê thuốc độc cho Hoắc Lệ, đó là một việc làm ngu xuẩn, Hoắc Lệ căn bản không để tôi toàn quyền quyết định một việc lớn như vậy, hắn ta không tin tưởng tôi đến thế.”

“Thuốc lấy từ chỗ tôi đều được mang đến phòng thí nghiệm kiểm tra lại một lần, bọn họ tuy tra ra thành phần thuốc nhưng căn bản không điều chế được loại thuốc tương tự, thuốc do tôi nghiên cứu là độc nhất, đây là lý do vì sao Hoắc Lệ giữ lại tôi.” Mã Môn và Hoắc Lệ đã hợp tác vài năm, lão ta đương nhiên biết Hoắc gia là người mẫn cảm và nhạy bén.

Từ lúc Đào Thất bước vào phòng, nụ cười của cậu, hành vi thậm chí các cử chỉ nhỏ nhặt nhất đều mang theo vài phần bóng dáng Hoắc Lệ, cách chất vấn cũng chứa đầy đa nghi giống như Hoắc Lệ.

Mã Môn không hiểu vì sao Đào Thất lại như vậy, rõ ràng bọn họ ở chung chưa đến nửa năm, nhưng phong thái này cũng không giống như cậu cố tình bắt chước, ngược lại là vô tri vô giác bị thuần hóa, đúng như câu nói gần mực thì đen.

Lão ta không biết, nhưng Đào Thất biết. Đào Thất không hề bị thuần hóa, cũng không phải gần mực thì đen, mà là mô phỏng, cậu đang mô phỏng lại một tiểu Hoắc Lệ.

Sau khi Hoắc Lệ qua đời ở kiếp trước, trên thế giới này vĩnh viễn mất đi một người tên là Hoắc Lệ, nhưng Đào Thất không cho phép người đời lãng quên anh… Cậu càng không muốn lãng quên anh.

Vì thế cậu cầm ảnh chụp Hoắc Lệ, bắt chước anh mỉm cười, dựa vào ký ức bắt chước ngữ khí nói chuyện của anh. Ngày quà ngày, tâm hồn cậu như bị tê liệt, thường có cảm giác anh vẫn đang ở bên, dần dần việc tưởng tượng ra Hoắc Lệ và bắt chước anh biến thành một thói quen của cậu.

Cuối cùng cậu hoàn toàn trở thành một tiểu Hoắc Lệ.

Mãi cho đến khi trọng sinh lại một lần nữa gặp được anh, Đào Thất mới dám gỡ bỏ hoàn toàn mặt nạ của mình, quay trở về làm một tiểu ngoan ngoãn, nhưng tiểu Hoắc Lệ như đã ngấm vào trong xương tủy, như hình với bóng không hề tan biến đi.

“Xin cậu tin tưởng tôi, từ khi gặp Hoắc Lệ tôi chưa hề làm bất cứ chuyện gì tổn hại hắn.” Nhiều nhất chỉ là khuyên bảo hắn tìm ra một “cánh cửa” dẫn ánh sáng, muốn làm cho hắn tin tưởng Đào Thất, tin tưởng tình yêu có thể khống chế bệnh tình của bản thân.

Nhưng đây cũng là một phần kế hoạch của Nhị Mao, hắn ta muốn gài Đào Thất bên cạnh Hoắc Lệ, biến cậu trở thành một ngòi nổ tùy thời có thể châm lửa đốt cháy, hiện tại xem ra kế hoạch này phi thường thành công!

“Mã Môn, về chuyện của Hoắc Lệ…”

“Thượng đế trên cao, bệnh tình hắn hiện tại đã có thể khống chế, xin cậu kết thúc tất cả mọi chuyện mà thả tôi đi, còn tiếp tục ngây ngốc ở đây tôi sẽ chết mất! Xin hay tin tôi, chỉ cần hắn duy trì tâm tình vui vẻ, liền có thể sinh hoạt như người bình thường.”

“Tôi van xin cậu, Đào Thất, tôi cũng không biết vì sao đi đến kết cục này, tôi có cảm giác mục tiêu kế tiếp chính là tôi!” Tiền tài đáng quý, nhưng sinh mệnh mới quan trọng, trái đất bao la rộng lớn không thiếu dê béo để làm thịt, cần gì phải cố chấp liều mạng với Hoắc gia! Mã Môn mấy đêm nay đều ngủ không ngon, thường xuyên tỉnh giữa đêm, một hôm lén đi ra nhìn thấy mấy thuộc hạ của Hoắc Lệ đang kéo lê mấy bao tải, lão sợ hãi không thôi.

Kỳ thật lúc Mao Cống Hiến và Cảnh sát Lưu đến Hoắc gia ngày đó, Mã Môn và Nhị mao xuất hiện ở phòng khách, Nhị Mao chỉ vào Hoắc Lệ nói hắn lật lọng, nhốt hắn, chặt tay hắn,…

Mã Môn liền chú ý tới ánh mắt cực độ nham hiểm và độc ác của Hoắc Lệ.

Ánh mắt đó đảo qua mỗi người, tựa như mãnh hổ vồ mồi, chuẩn bị hung hăng xé xác con thú nhỏ, ngay cả David và Hắc ca cũng phải run rẩy.

Chỉ là khi nhìn thấy Đào Thất ánh mắt kia mới thay đổi, trở nên ôn nhu săn sóc, nhu tình như nước, tràn đầy dục vọng chiếm hữu còn mang theo sự cố chấp không ngừng nghỉ.

Hơn nữa mỗi khi có người chăm chú nhìn Đào Thất, ánh mắt Hoắc Lệ lại càng thêm âm trầm biến hóa kỳ lạ, tựa hồ muốn đem kẻ kia… A-men, tha thứ cho Mã Môn lão thật sự không dám nghĩ đến hai từ kia.

Người khác không nhìn thấu được Hoắc Lệ, nhưng Mã Môn là ai, lão ta là bác sĩ tâm lý, là bác sĩ chữa trị chính của Hoắc Lệ, chỉ cần nhìn cung độ cong của khóe miệng kia lão cũng hiểu được ý tứ rõ ràng.

Cho nên Nhị Mao hiện tại nếu lão ta đoán không lầm, đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Mã Môn có căn cứ chính xác, những người càng thân thiết với Đào Thất, càng dễ khiến cho Hoắc Lệ kích động, ngược lại nếu không phải người thân quen với Đào Thất, Hoắc Lệ cũng không muốn đặt vào trong mắt.

Vụ việc xảy ra ở phòng khách hôm trước, từ trong ánh mắt Hoắc Lệ có thể nhận biết ngay lập tức.

Đây là loại tâm lý gà mẹ che chở gà con, không cho phép người khác mơ tưởng đến vật sở hữu của mình, mà tâm lý này đặt trên người Hoắc Lệ liền bị cường hóa lên gấp trăm lần.

Mã Môn từng nói qua, bệnh tình của Hoắc Lệ bị ảnh hưởng bởi tuổi thơ đen tối, trong lòng hắn là tình cảm méo mó, đa nghi đa đoan, dục vọng khống chế mãnh liệt, sẽ xuất hiện hành vi đả thương người khác, nhưng tuyệt đối không tự mình hại mình.

Đào Thất đã được thêm vào danh sách sở hữu của hắn, còn những người quen biết với Đào Thất, được thêm vào danh sách “rác rưởi cần loại bỏ”.

“Hoắc Lệ không phải là người như thế, phiền ông về sau đừng dùng những từ ngữ phỉ báng như vậy để nói về anh ấy, nếu ông còn hy vọng được rời khỏi đây.” Đào Thất lạnh lùng cảnh cáo.

Mã Môn khựng người, muốn tìm hiểu về Hoắc Lệ là cậu, phản bác lại cũng là cậu, con người này thật đầy mâu thuẫn.

“Vâng vâng… đúng là tôi muốn được thả!”

“Vậy nói những chuyện mà ông biết về Nhị Mao.” Đào Thất ngẩng đầu.

“Nhị Mao tên thật là Xayda, hắn có 3 huynh đệ cũng là trợ thủ đắc lực bao gồm: Kính Mắt phụ trách phân tích số liệu, Tửu thúc là bậc thầy pha chế rượu, ngoài ra còn có một thiếu niên trẻ tuổi thường điều hòa không khí gọi là Tiểu Đường. Bọn họ chuyên môn trộm cướp gia sản của những nhà giàu quan lại quyền quý, ngoài ra còn mua bán tin tức tình báo.”

Xayda! Đồng tử Hoắc Lệ co rút.

Chính là hắn, hung thủ hại chết Hoắc Lệ kiếp trước quả nhiên chính là Nhị Mao!

Kiếp trước, Đào Thất đã lần ra manh mối từ cái tên này, nhưng hắn hành tung bí ẩn, không ai biết bộ dạng thực của hắn, cũng chưa ai từng gặp qua.

Chỉ có thể biết được, hắn ta cùng với Sở cảnh sát và Văn phòng Chính phủ đều có thù oán, kiếp trước Mao Cống Hiến hình như không chết, nghe nói mất tích, nhưng lão cảnh sát Lưu đích thực mất mạng.

Hóa ra, hóa ra mọi chuyện là như vậy sao?

Nếu như trước kia Đào Thất còn cho rằng một số chuyện là trùng hợp, thì bây giờ sau khi nghe thấy cái tên Xayda cậu hoàn toàn tin tưởng tất cả từ đầu đến cuối đều có quan hệ với nhau.

Nhị Mao, hắn ta thật sự là một người bạn tốt! Dựa theo trí nhớ từ kiếp trước, Nhị Mao đã biến cậu thành con dao để đối phó Hoắc Lệ.

Đã sắp đặt tất cả, mọi chuyện đều được lên kế hoạch hoàn hảo, sẵn sàng ra tay với người thân cận nhất, không thể vô liêm sỉ hơn, còn nói cái gì mà huynh đệ tốt, Đào Thất bật cười giễu cợt bản thân.

“Yên tâm, chuyện này tôi sẽ cùng Hoắc Lệ bàn bạc.” Đào Thất đứng dậy có ý muốn rời đi, cậu vô cùng nôn nóng muốn tìm ra Nhị Mao, hay phải gọi là Xayda, muốn hỏi hắn ta rốt cuộc vì sao phải làm vậy.

Ngay từ đầu tiếp cận cậu, đều là giả tạo diễn kịch, đều là có ý đồ lợi dụng hay sao?

“Hy vọng cậu… có thể tuân thủ lời hứa!” Mã Môn vô lực ngồi trên ghế, lão hiện tại bị cầm tù ở Hoắc gia, chỉ có thể dựa vào Đào Thất.

Còn Xayda kia, tôi chỉ có thể giúp đỡ cậu đến đây mà thôi.

Ánh trăng treo giữa bầu trời đêm đen kịt, trong Hoắc gia một dãy cây tùng bách ngạo nghễ đứng thẳng, xung quanh là vườn hoa hồng mềm mại xinh đẹp dập dờn.

Gió nhẹ nhàng lay động chúng.

Ánh nến hắt ra từ một căn phòng nào đó, cũng bị vài ngọn gió luồn qua khe cửa, thổi đến lay lắt như sắp bị dập tắt.

“Cạch…”

Đào Thất nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy Hoắc Lệ ngủ say trên giường, lại nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

“Ngủ ngon, Hoắc gia!”

Hoắc Lệ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Nhị Mao, không, là Xayda, vẫn luôn tra xét tên Xayda này. Tất cả những gì Đào Thất biết được ở kiếp này đều đã được anh nắm rõ, thậm chí những thứ luôn mờ mịt cũng trở nên rõ ràng sáng tỏ, hết thảy đều được Hoắc Lệ ở sau lưng trợ giúp.

Anh chỉ trong vòng mấy tháng gần đây cố gắng lấy lại trí nhớ mơ hồ, có thể nhận ra việc này việc kia, nhất định rất vất vả…

Đã từng quyết tâm, rằng kiếp này cậu nhất định phải giúp đỡ anh, kết quả vẫn là cậu dựa vào sự bảo hộ chu toàn của anh.

Đào Thất đi qua đi lại sau đó dừng bước, ngẩng đầu nhìn trần nhà, muốn ngăn không cho nước mắt tràn ra, cắn răng nuốt xuống tiếng nghẹn ngào uất ức.

Đời trước cũng là như vậy, không nói không rằng liền biến mất, để lại tất cả tài sản bắt cậu thừa kế. Ai thèm tài sản của anh chứ, ai thèm làm chủ Hoắc gia chứ, ai thèm anh trải thảm lót đường để cậu thoải mái bước đi chứ!!!

Cho nên đời này Hoắc Lệ vẫn không thể nghỉ ngơi hoàn toàn, cậu yên lặng đợi anh xuất hiện, yên lặng đợi anh đứng ra bảo vệ cậu, yên lặng chờ đợi anh nhường cậu một lần, để cậu ra mặt bảo vệ anh một lần.

Nhưng… Cậu vẫn đến muộn rồi, không thể bảo vệ anh, vẫn để anh phải lao tâm khổ tứ, những người đó vì sao lại muốn hãm hại anh đến vậy?

Việc của mình không thể tự giải quyết sao, vì sao lại muốn lợi dụng làm hại người khác?

Đào Thất nghĩ một hồi, lại đứng lên đi tới đi lui, cuối cùng quyết định xuyên qua hậu viện mở cửa gian hình phòng kia.

Cửa sắt màu đen hoen rỉ, phải có chìa khóa mới mở được từ bên ngoài.

“Lạch cạch…”

Tiếng chìa khóa xoay mở, một cỗ khí nóng tràn ra, mùi máu tươi hòa lẫn với mùi rỉ sét nồng đậm bốc lên khiến Đào Thất nhăn mũi.

Tin tức là nghe được từ phía Mã Môn, nhưng khi nhìn thấy tận mắt tình cảnh của Xayda lúc này, Đào Thất mới lảo đảo bước chân, phải vịn vào khung cửa.

Trong góc phòng là một vũng máu, hai tay bị xích chặt trên tường, cả người đầy thương tích vô lực cúi đầu, hai cổ chân cũng bị cùm lại.

“Nhị… Nhị Mao?” Đào Thất lên tiếng.

Người này thật sự là Nhị Mao sao, không phải là tên tội phạm đáng bị xử bắn sao? Đầu tóc hắn bởi vì dính máu đen nên bết thành từng cụm trên gương mặt, tán loạn bẩn thỉu.

Quần áo trên người cũng rách nát, cả người thoạt nhìn như đang hấp hối sắp chết.

“Phải… Đào Tử à?” Âm thanh yếu ớt vang lên, như đâm vào lòng Đào Thất một đao.

Đào Thất vội vàng chạy tới nâng mặt hắn lên: “Cậu vì sao lại biến thành thế này?”

“Cậu còn giả ngây giả ngốc sao, còn không phải do Hoắc Lệ gây ra à?” Nhị Mao ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn Đào Thất chỉ ân cần hỏi thăm mà không có một chút phẫn nộ nào đối với Hoắc Lệ, tên này xem ra đã bị Hoắc Lệ tẩy não đến ngốc rồi.

Đào Thất buông hai tay ra, nói: “Đúng vậy, đây là Hoắc gia, cho nên đương nhiên là Hoắc Lệ làm.”

Là anh gây ra thì sao, không phải anh gây ra thì sao?

Từng là người bạn tốt của cậu, đồng thời cũng là hung thủ đứng sau tất cả, là tên Nhị Mao có thể lợi dụng bất cứ ai xung quanh hắn.

“Xayda, Hoắc Lệ chưa từng chủ động làm hại cậu, là cậu hết lần này tới lần khác chọc giận anh.”

Xayda nghe được cái tên này phát ra từ miệng Đào Thất, ngẩng phắt đầu dậy.

Bộ dạng hắn bỗng hung dữ như mãnh xà, như một con thú dữ bị cầm tù muốn vùng vẫy thoát ra, muốn nhào lên cắn xé người trước mặt.

“Câm miệng, Đào Thất!”

“Cậu cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi sao, Nhị Mao…?” Đào Thất nghe thấy tiếng mắng chửi, trong lòng như xuất hiện vết nứt.

“Đúng thế, đây mới là bộ mặt thật của tôi, thế nào? Xấu xí, giả dối, không xứng đáng với mấy kẻ đại thiếu gia quyền quý như các ngươi phải không…!!”

Ký ức về quá khứ dường như vỡ nát thành từng mảnh, cậu không hiểu, rõ ràng Nhị Mao hắn làm sai, vì sao từ đầu đến cuối cứ như là Đào Thất mới là người không đúng?

“Cậu biết tôi từ trước đến giờ không phải đại thiếu gia gì cả, cậu việc gì phải lấy nó ra để châm chọc tôi?” Đào Thất cố nén giận, dẹp bỏ hết những chuyện không vui trong quá khứ.

“Phải, cậu không phải đại thiếu gia, cho nên tôi hối hận vì kết bạn với cậu! Tôi cứ nghĩ đại thiếu gia như cậu sẽ có thể trợ giúp tôi một chút, không ngờ cậu chỉ là đứa con hoang bị vứt bỏ, sống còn khổ hơn tôi, ít nhất tôi còn ăn đủ no, còn cậu ngày nào cũng bị bỏ đói.”

Mới vài ngày không gặp, Nhị Mao vì sao lại ác khẩu như vậy, có lẽ do sự thật đã bị phơi bày nên hắn ta cũng không kiêng dè gì nữa mà bộc lộ hết cảm giác tức giận đối với Đào Thất.

“Cho nên 6 năm trước chúng ta kết bạn là vì chuyện này? Cậu muốn lợi dụng tôi để tiếp cận Mao Cống Hiến? Bây giờ tôi đã hiểu vì sao mỗi buổi yến hội cậu đều đòi tôi mang cậu vào.” Đào Thất trầm mặc, 6 năm trước cậu mới 12 tuổi, chính mẹ đã dẫn cậu đến rồi bỏ mặc cậu trước cửa Đào gia.

Cũng là hôm đó, cậu gặp được Nhị Mao khi ấy 15 tuổi.

“Đúng, tôi muốn lợi dụng cậu báo thù Mao Cống Hiến, không ngờ cậu lại thất sủng trở thành một cây cải thìa vô dụng không ai cần.” Xayda trào phúng.

Đào Thất còn nhớ rõ Nhị Mao đã hát một bài cho cậu nghe, cải thìa bé nhỏ, trên mặt đất lạnh, cha không thương, mẹ không yêu…

Cậu còn tưởng rằng Nhị Mao khi đó muốn khích lệ cậu, cho dù trên thế giới không ai cần cậu, cậu cũng phải kiên cường, mạnh mẽ đứng dậy,… Hóa ra là chế giễu cậu sao?

“Đào Thất, tôi khinh thường cậu, cậu không xứng đáng làm bạn của tôi, cậu yếu đuối, nhu nhược, cậu không muốn phản kháng Đào gia, cậu cứ ngây ngốc cho rằng thế gian này ai ai cũng tốt đẹp.”

“Tôi đã giao kèo rõ với cậu, chúng ta cùng nhau trả thù Đào gia, giết sạch đám sâu bọ rận rệp ấy đi, chính cậu từ chối. Bọn họ đều là một đám khốn nạn vứt bỏ vợ con, vì sao lại muốn thông cảm cho bọn họ?”

“Nếu không phải Đào Thành Đức lừa gạt tình cảm của mẹ cậu, bà hẳn sẽ không tự sát! Nếu không phải Mao Cống Hiến dung túng tình nhân, mẹ của tôi cũng không bị hại chết!”

Đào Thất giật mình, hóa ra Nhị Mao thực sự nghĩ về cậu như vậy sao? Lỗi lầm của người lớn trong gia đình, vì sao con trẻ lại phải gánh vác, cậu chỉ là… không muốn bị cuốn vào vòng xoáy thù hận mà thôi.

Thế giới không phải chỉ có đen trắng đúng sai, cậu đã cân nhắc lợi hại, cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ cần yên phận ở Đào gia đến khi trưởng thành là đủ rồi, như vậy là hoàn thành tâm nguyện của mẹ cậu, cùng người nhà họ Đào vui vẻ sống chung.

Cậu không muốn báo thù Đào gia, ác nhân ắt gặp quả báo, Đào gia toàn những kẻ vô đạo đức sớm muộn cũng sẽ phá sản, Đào Thành Đức trong xã hội thượng lưu lăn lộn như vậy khẳng định đã đắc tội không ít người.

Đào Thành Võ tính cách bất thường kiêu căng ngạo mạn, sớm muộn cũng sẽ cùng người khác gây gổ rồi bị Cảnh sát bắt bớ, tệ hơn là bị đánh chết trên đường lớn.

Đào Thành Chanh cho dù là một thiên kim tiểu thư nhưng ác độc bất nhân, về sau gả cho người khác khẳng định không thể yên ổn lâu dài, cô ta ham muốn quyền lực như vậy, mà quyền lực càng cao càng khó tranh giành không phải sao?

Còn Đào Thất cậu, chỉ là tạm thời nương nhờ Đào gia, chính là ở nhờ, bọn họ không cho cậu cơm ăn, cậu tự đi tìm kế sinh nhai là được.

Bọn họ đánh cậu, vậy cậu liền trốn trong phòng là được.

Bọn họ nửa đêm giả quỷ hù dọa cậu, không sao cả, chỉ cần tưởng tượng mẹ đang ở bên liền không sợ hãi nữa (má trans đoạn này khók ToT)

Bọn họ đều là một đám bại hoại, sớm muộn gì cũng gieo gió gặt bão, để cho bọn họ tiếp tục sa lầy không tốt sao, vì sao lại muốn thức tỉnh những kẻ ấy?

Dù sao bọn họ càng phạm nhiều tội, tương lại sẽ càng gặp quả báo nặng nề.

Đào Thất chỉ muốn chậm rãi chứng kiến những kẻ kia nếm trải hậu quả, cậu không muốn động thủ, vì như vậy sẽ là ô uế chính mình.

Mẹ nói mọi việc đều phải dĩ hòa vi quý, cậu muốn trở thành con trai ngoan của mẹ, không muốn mẹ thất vọng, nếu không mẹ ở trên thiên đàng nhìn xuống sẽ tức giận mất!

“Mẹ của tôi, bà ấy…”

“Đừng nói với tôi mấy thứ dịu dàng như mẹ, cái gì mà hiền thục, thiện lương, không hận người gây họa,.. Tôi chỉ biết mẹ tôi bị bọn họ chèn ép đến bức bách, tôi cũng muốn bọn họ phải trải qua những điều tương tự, kể cả có phải trả giá, Xayda tôi cũng muốn giết hết bọn họ!” Xayda tựa hồ biết được Đào Thất muốn nói gì, đối phương lại muốn dùng cái cớ trước đây để cảm hóa hắn.

“Thù hận không đem lại vinh quang, chỉ có thống khổ. Trên đời còn rất nhiều tình cảm mãnh liệt hơn thù hận, đây là một câu trích dẫn trong sách hôm trước tôi mượn Hoắc Lệ đọc được!”

Nghe Đào Thất nói như vậy, Xayda bỗng bật cười, cười đến điên dại, kết quả rõ ràng hắn đã thua dưới tay Hoắc Lệ!

“Tôi từ nhỏ đã quen biết cậu, lại không bì được với vài tháng ở chung giữa cậu và Hoắc Lệ, vậy bây giờ cậu tới đây là muốn giết tôi sao? Trút giận thay Hoắc Lệ?”

“Tôi thật sự cũng muốn giết cậu, hiện tại tôi lại suy nghĩ về việc thả cậu, cậu có thể tự đi báo thù của cậu, chỉ cần đừng liên lụy Hoắc gia!” Tình bạn, trước giờ đều là thứ xa xỉ, Đào Thất ngược lại hy vọng đối phương cứ tiếp tục trầm luân.

Đào Thất nói xong liền lấy chìa khóa trong lồng ngực cởi bỏ toàn bộ xiềng xích, chìa khóa này là cậu hỏi mượn của David, David không hỏi nhiều thản nhiên đưa cho cậu.

“Cậu đã xem bộ phim Tứ quý kỳ đàm chưa? Xuân Thiên Diện đã từng nói một câu: “Có một vài loài chim trời sinh không thể cầm tù, lông vũ của chúng rất chói mắt”. Tôi một lần nữa muốn cậu đứng về phía tôi, đi cùng tôi được không, cùng tôi trả thù tất cả đám người kia.” Xayda xoa cánh tay bị trói quá lâu, ngồi bệt trên mặt đất ngẩng đầu cười với Đào Thất, vươn tay chờ cậu.

Cậu thả hắn ta ra, chứng tỏ cũng không quá thích Hoắc Lệ!

Nhưng mà, Đào Thất lại lui về phía sau dần từng bước, nói: “Nhưng cậu quên rằng, chim bị nhốt quá lâu sẽ sinh ra tính ỷ lại, cho dù cuối cùng thả nó bay đi, nó cũng tự bay trở về lồng sắt, tựa như chim bồ cậu vậy.”

“Vậy nếu như cái lồng sắt đó bị phá hủy thì sao? Chim bồ câu khi ấy, không tới 1 năm liền chết bên ngoài mà thôi.” Xayda cười nhạo.

Nghe câu trả lời vậy, Đào Thất tiến lên cầm chìa khóa hung tợn chọc vào yết hầu hắn, cậu nghiến răng đe dọa: “Xayda, cậu dám tổn thương Hoắc Lệ, tôi sẽ khiến cho cậu phải đền mạng.”

Tình bạn được thiết lập từ thuở ngây ngô, ngay tại giờ phút này, vỡ nát từng mảnh nhỏ, không còn tồn tại nữa.

Đào Thất cảm thấy chính mình ngu xuẩn, sao cậu có thể thả tên này ra, hắn kiếp trước hại chết Hoắc Lệ, kiếp này từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng cậu, hắn ta không đáng để cậu hạ thủ lưu tình.

“Đến, giết tôi đi, đến chứng tỏ bản lĩnh nam tử hán của cậu nào!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN