Chim Hoàng Yến - Chương 28: Leo núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Chim Hoàng Yến


Chương 28: Leo núi



Sau khi Lục Úc rời khỏi Trữ Tân, sinh hoạt của Bùi Hướng Tước vẫn diễn ra như bình thường, ngoại trừ việc buổi tối không có lớp dạy thêm đặc biệt cũng không có điểm tâm ngọt ngào.

Thỉnh thoảng đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt trong căn tin trường, thấy những tủ kính bày đầy kẹo bánh Bùi Hướng Tước cũng thèm thuồng không thôi, cậu là kẻ nghiện ngọt chính hiệu.Trước đây cậu không được ăn cho nên cũng không chấp niệm với đồ ngọt, nhưng một khi đã nếm thử thì chấp niệm lại ập lên như cơn bão, ngày nhớ đêm mong.

Nhung Bùi Hướng Tước vẫn rất tự chủ, chỉ nuốt nước miếng, dứt khoát xoay người bỏ đi.

An Tri Châu đứng bên cạnh, nhìn cậu kỳ quái lại nhìn về chỗ quầy hàng.

Chiều thứ năm sau khi hết tiết, Bùi Hướng Tước còn đặc biệt đi mua một cái ba lô, đựng những thứ cần thiết. Hoạt động leo núi lần này là do trường học định kỳ tổ chức, thường là vào tháng sáu, cứ bốn thầy cô lại phụ trách một khóa, xuất phát từ chân núi, leo đến gần đỉnh núi thì tìm chỗ dừng chân, nghỉ ngơi ban đêm, ngày hôm sau leo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc rồi đi xuống. Hoạt động này giúp học sinh rèn luyện thân thể, tăng khả năng chịu đứng, để các em năm hai không bị sốc với cường độ học tập khi lên năm ba.

Các học sinh cũng rất vui vẻ, nghĩ đây cũng giống như đi chơi, nhưng thực tế nhanh chóng tạt cho bọn họ tỉnh ra.

Bùi Hướng Tước sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, kiểm tra lại một lần mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nằm lên giường viết nhật ký, một bên má gác lên gối, mái tóc mới gội còn ướt nước, tóc mai quá dài nằm gọn sau vành tai, để lộ cần cổ xinh đẹp. Hàng mày khẽ nhíu, ngòi bút dừng trên giấu, hồi lâu cũng không viết được chữ nào, hôm nay không có sự kiện nào đáng nhớ, cho nên cũng không nghĩ ra nên viết gì.

Tiểu Tước: Muốn ăn kẹo quá.

Đại Bùi khổ sở can ngăn: Ăn kẹo sẽ bị sâu răng, không được ăn, Lục thúc thúc sẽ không vui.

Tiểu Tước: Tôi cũng nhớ Lục thúc thúc.

Đại Bùi: Ừ, có thể nhớ.

Tiểu Tước: Cậu không thấy là cảm giác muốn ăn đường giống y như cảm giác nhớ Lục thúc thúc à?

Đại Bùi:…..

Viết thế nào nữa đây?

Bùi Hướng Tước chôn nửa mặt xuống gối, gác tay lên nửa khuôn mặt kia, có chút thiếu không khí. Cậu gật gù đứng lên, đi ra ngoài ban công hít thở không khí, xua tan đôi má như sắp bốc khói của mình, tỉnh táo đôi chút, thầm nghĩ: Thực ra cũng có chút giống.

Giống như lúc cậu chưa ăn ngọt, cũng chưa gặp Lục thúc thúc, nếu như chưa từng gặp, sẽ không biết trên đời còn có người tốt như vậy, anh thích cười, không có việc gì anh không làm được.

Chỉ có một khuyết điểm, chính là cậu đã chìm đắm quá sâu. Ăn ngọt sẽ bị sâu răng, nhớ Lục thúc thúc sẽ khó chịu.

Thực ra mỗi ngày sau khi hát cho Lục Úc nghe xong, trái tim của Bùi Hướng Tước cũng dần yên ổn, bởi vì hôm nay cậu đã dựa vào sức lực của chính mình, giúp đỡ một người tốt như Lục thúc thúc.

Lục thúc thúc tốt như vậy, cậu có hát bao nhiêu bài cũng không đủ.

Hiện tại Lục thúc thúc đi công tác, Bùi Hướng Tước cảm thấy cuộc sống của mình như không có gì thay đổi, lại như có thay đổi rất lớn.

Bùi Hướng Tước quay người trở về phòng, đóng cuốn nhật ký lại, tắt đèn, trốn trong chăn ngủ.

Sáng hôm sau, Bùi Hướng Tước đến trường, An Tri Châu đang giúp lớp trưởng giữ trật tự, trong khối không có mấy người ưa cậu, nhưng cũng không cố ý quấy phá. Bởi vì đoạn thời gian trước trong khoa lưu truyền một chuyện, rất khác với phiên bản ban đầu.

Giống như lúc trước không biết ai truyền ra việc An Tri Châu mách lẻo với giáo viên, lần này cũng không biết là do ai đồn thổi, miêu tả vô cùng cụ thể chi tiết. Nói là Hùng Giảo muốn An Tri Châu giúp mình gian lận, nhưng An Tri Châu từ chối, tâm sinh bất mãn, muốn trả thù, liền tìm vài người bịa đặt tin đồn, chỉ là không nói thẳng tên An Tri Châu, nhưng lại lấy tin đồn đó ra uy hiếp An Tri Châu, bắt cậu đi làm rõ mọi chuyện với giáo viên. An Tri Châu chỉ biết nén giận, để mặc mọi người hiểu lầm.

Phiên bản này so ra đáng tin hơn phiên bản cũ, dù sao Hùng Giảo là một thẳng khốn nạn, có thể làm ra chuyện như vậy, còn An Tri Châu đi báo với giáo viên cũng chỉ có thể tổn hại đến chính mình.

Chuyện này được truyền ra, các bạn trong lớp sôi nổi bàn luận, Từ Húc là một cô gái hoạt bát gan dạ, lại có quan hệ tốt với Bùi Hướng Tước, trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Hướng Tước hỏi: “Tin đồn kia có đúng hay không?”

An Tri Châu sửng sốt, sau đó gật đầu, mặc dù tin đồn có chút thêu dệt quá đáng, cố ý biến Hùng Giảo thành ác ma, còn mình lại thành bạch liên hoa, nhưng đại để đều đúng sự thật.

Mọi chuyện cuối cùng đã rõ ràng. Nhưng rất nhiều người sai, thời gian hiểu lầm lại quá giải, cho dù biết được chân tướng, mọi người cũng không hạ mình xin lỗi. Chuyện này cứ như vậy trôi qua, các bạn trong lớp mặc dù đã không còn bài xích An Tri Châu, nhưng cũng không thể gần gũi.

Ngoại trừ Từ húc.

Cô bé trịnh trọng xin lỗi An Tri Châu, sau đó vô tâm vô phế xem giữa Bùi Hướng Tước và cậu ta, giống như hiện tại, ngồi cạnh không ngừng lảm nhảm vào tai Bùi Hướng Tước, cho dù cậu căn bản chẳng nghe rõ cái gì, cái vẻ chân thành thân thiết kia của cậu chỉ toàn là giả bộ.

Kiểm tra quân số xong, mọi người lên xe, Bùi Hướng Tước, Từ Húc, An Tri Châu ngồi hàng cuối cùng.

Xe đi lắc lư không ngừng, An Tri Châu lấy trong ba lô ra một túi đồ ăn vặt, bóc ra chia làm đôi, đưa cho Bùi Hướng Tước: “Cho cậu.”

Đó là một túi kẹo sữa, rất nhiều màu sắc, là túi kẹo bán ở căn tin mà Bùi Hướng Tước ngày nào cũng nhìn thèm rỏ dãi.

Bùi Hước Tước tò mò vò gói kẹo, có chút kinh ngạc: “Cậu mua à?”

Sau khi ngồi cùng bàn với Bùi Hướng Tước, trong người An Tri Châu luôn mang theo giấy bút, cậu ta viết: “Ừ, mang theo ăn trên đường.”

Bùi Hướng Tước vẫn chưa hết kinh ngạc, dù sao tình hình kinh tế của An Tri Châu không tốt lắm, nhưng rồi cậu vẫn từ chối: “Tớ không ăn được, mới bị sâu răng, vừa mới hàn lại.”

An Tri Châu: “…..À.”

An Tri Châu thu kẹo vào gói, phát ra âm thanh lạo xạo, kẹo gộp lại thành một đống ngỏ, Bùi Hướng Tước đột nhiên thấy quen mắt, nhìn lại hai lần, đây rõ ràng là gói kẹo bán ở căn tin, cậu ngẩn người, hỏi thử: “Không phải cậu thấy tớ….mới mua chứ?”

An Tri Châu im lặng viết: “Không phải. Bình thường không được ăn.” Thực ra đúng như những gì Bùi Hướng Tước suy đoán, gói kẹo này là mua cho cậu, mỗi lần An Tri Châu thấy Bùi Hướng Tước vẻ mặt đáng thương nhìn kẹo, cậu ta lại cảm thấy bất đắc dĩ, một túi kẹo cũng chỉ mấy đồng, thế là cậu ta liền mua một túi. Không ngờ Bùi Hướng Tước ăn nhiều kẹo quá, bị sâu răng.

Đúng là một lý do tốt.

Ngữ khí lành nhạt, Bùi Hướng Tước lập tức đoán được đáp án.

An Tri Châu dự định cho Từ Húc đang ngồi lướt weibo bên cạnh hết đống kẹo này, Bùi Hướng Tước lại nghĩ không thể phụ ý tốt của An Tri Châu, nhanh tay lấy một viên kẹo, thừa dịp An Tri Châu chưa kịp pahrn ứng cậu đã bóc vỏ cho vào miệng, còn cười đắc ý.

An Tri Châu thở dài, không muốn phản ứng lại.

Bùi Hướng Tước ăn một viên kẹo xong lại thấy chột dạ, liền đem mọi chuyện nhắn cho Lục Úc thẳng thắn xin khoan hồng.

Một lúc sau Lục Úc nhắn lại một chữ: “Ngoan.”

Bùi Hướng Tước đột nhiên cảm thấy, mình đúng là rất ngoan.

Chỗ kẹo còn lại đều cho Từ Húc. Từ Húc tự nhiên được một túi kẹo, cảm thấy mình đã trở thành bạn tốt của An Tri Châu, liền lôi kéo cậu vừa lướt weibo vừa tán gẫu.

Từ Húc mở một tài khoản weibo, đang forward một bài vote của hơn mấy chục nam minh tinh, An Tri Châu cũng không nhìn biết rõ. Nhưng Từ Húc là một cô bé vô cùng bác ái, nhìn thấy ai cũng muốn vote, ai cũng thích, một cái vote đơn giản thôi cũng xoắn xuýt thật lâu, không thể không trưng cầu ý kiến của An Tri Châu ngồi bên cạnh.

An Tri Châu nhìn một cái đột nhiên thấy hình của Trịnh Hạ.

Cậu chỉ vào ảnh chụp Trịnh Hạ nói: “Đây, chọn anh ta đi.”

Từ Húc “A” một tiếng: “Vì sao? Cậu chọn bừa à? Nhìn lại đi.”

An Tri Châu suy nghĩ ba giây: “Không chọn bừa, anh ta đẹp trai nhất.”

Từ Húc: “Hì hì, không ngờ học bá cũng có thần tượng!” (Thần tượng gì chồng nó đấy em)

Mười giờ sáng, xe của Bùi Hướng Tước đã lái đến chân núi, bởi vì địa điểm dừng chân khác nhau nên xuất phát điểm cũng khác nhau.

Mọi người ai cũng sôi nổi xắn tay áo, kết quả là mới đi được một lúc đã thấm mệt, suýt chút nửa thì lả giữa đường, cuối cùng phải cổ vũ, cưỡng ép, xế chiều mới lên được chỗ dừng chân.

Không ngờ khu trọ dừng chân lại xảy ra vấn đề, khóa của thầy cô không mở được, trời lại sắp tốt, học sinh nghiêng ngả khắp nơi ngồi đợi, hai giáo viên cũng sốt ruột liền nhắn cho người phụ trách chuyến đi.

Một lát sau nhà trường mới nhắn lại cho cô giáo kia. Hóa ra biệt thự này là do một phu nhân vô cùng nhiệt tình với giáo dục tài trợ miễn phí cho buổi leo núi hè của nhà trường, nhà trường vẫn giữ chìa khóa riêng. Nhưng không ngờ đầu năm rồi bà qua đời con cái bà từ nước ngoài về, không biết rõ sự tình, liền xử lý hết tài sản của bà để lại rồi mới ra nước ngoài, biệt thự này cũng bán cho người khác, hiện tại đã đổi khóa, không liên hệ được với chủ nhà, cũng không thể vào trong. Học sinh chỉ có thể đi đến nơi tạm trú của khóa khác ở bên kia núi.

Nhưng trời đã tối, sắc trời âm u thêm màu cam vàng giống như sắp có mưa lớn.

Bốn vị giáo viên trong lòng đã phỉ nhổ vị phụ trách kia mấy chục lần, bên ngoài lại không nói gì, thông báo cho đám học sinh đã mệt mỏi không chịu được đứng dậy, hiện tại phải lập tức lên đường, qua bên kia trước khi đêm xuống.

Bùi Hướng Tước trước kia sống ở công trường một thời gian, thể lực tốt, không có vấn đề gì, nhưng Từ Húc và An Tri Châu sức lực đã sắp kiệt quệ, không thể đi nhanh. Bùi Hướng Tước không nề hà gì giúp họ xác ba lộ, còn kéo tay họ đi.

An Tri Châu lúc đầu còn cự tuyệt, muốn giữ chút tôn nghiêm, kết quả đã bị Bùi Hướng Tước năm chặt tay kéo đi.

Vì thế, tôn nghiêm cuối cùng cũng mất nốt.

Đường đi khá nhỏ, lại hẹp, một đám học sinh chen chúc nhau đi trong bóng tối không thấy rõ đường. Bùi Hướng Tước đứng ở gần vách núi nhất, lúc nào cũng khẩn trương chú ý An Tri Châu và Từ Húc có bị tụt lại phía sau không.

Phía trước đột nhiên ồn ào, hình như có người bị ngã, mọi người vội vàng lùi về phía sau, la hét không ngừng.

Có người lùi về phía sau, Bùi Hướng Tước hoàn toàn không biết tình huống phía trước, cảm giác bị người nào đó va phải, trên lưng cậu còn đẹo hai cái ba lô, trọng lượng không giống nhau, dưới chân lại bấp bênh, bị va phải liền lảo đảo, ngã xuống bậc thang.

“Có người, đằng sau lại có người bị ngã.”

P/s: Hai em thụ ngoan quá TvT Một em thì cái gì cũng biết báo cáo cho chồng, một em thì dụ fan vote cho chồng nó.

Tiểu Bùi bị ngã rồi, Lục thúc thúc mau về thươngem nó đi TvT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN