Chim Hoàng Yến - Chương 79: Cưỡng cầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Chim Hoàng Yến


Chương 79: Cưỡng cầu


Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều còn sót lại như nước từ trên ngọn cây đổ xuống. Buổi chiều sau khi tan học, Lục Tịnh Viên lại tới, bởi vì cô đến một mình, nên chỉ có thể đứng trước cổng biệt thự đóng chặt. Cô đợi rất lâu, bắt đầu uể oải ngáp dài.

1

Chốc lát sau, có hai chiếc xe dừng lại trước cổng, một người đàn ông cáo lớn bước xuống xe, Lục Tịnh Viên nheo mắt lại, nhìn hé qua chiếc cửa sắt chạm rỗng và cửa sổ kính, loáng thoáng có thể nhận ra đó là Lục Úc. Lục Úc không đi vào ngay và đi vòng qua bên kia xe, mở cửa xe, đưa tay ra nắm lấy tay một cậu thiếu niên. Anh ba lạnh lùng vỗ nhẹ lên đầu cậu thiếu niên, trông rất dịu dàng.

Hai người xuống xe, cậu thiếu niên đến trước mặt Lục Úc, Lục Úc lùi về sau nửa bước, ánh mắt không rời khỏi cậu thiếu niên, thậm chí còn cầm áo khoác của cậu trên tay.

Cho đến khi vào nhà, Lục Tịnh Viên mới thấy rõ hình dáng của cậu thiếu niên kia, ngoại hình ưa nhìn, dá trắng, ngũ quan thanh tú rung động lòng người, đôi mắt tròn, lúc cười lên trông vừa ngây thơ lại hoạt bát, khiến người ta khó mà ghét được. Nhưng, trông câu còn rất nhỏ, ở bên người anh trai chín chắn của cô, quả thực có hơi “trâu già gặm cỏ non”.

Dĩ nhiên, Lục Tịnh Viên chẳng dám nói ra suy nghĩ này, chỉ dám giấu nó trong lòng. Cô điều chỉnh lại sắc mặt, cong môi lên nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên Bùi Hướng Tước trông thấy căn nhà tương lai của mình, vừa vào tới sân đã như muốn nhớ kỹ từng nhành hoa ngọn cỏ, nhưng lại bị Lục Úc kéo đi. Cậu tưởng là trong nhà chỉ có mỗi mình mình và Lục thúc thúc, chẳng ngờ mới đi được hai bước, một cô gái ngoại hình vô cùng đáng yêu đã xuất hiện trước mặt.

Cậu không bị dọa sợ nhưng vẫn rất ngỡ ngàng, quay đầu sang nhìn Lục Úc, còn chưa nói gì, người kia đã hiểu suy nghĩ của cậu.

Lúc Úc tiến lên hai bước, đứng giữa hai người, vừa chậm rãi vừa dịu dàng bảo: “Đây là Lục Tịnh Viên, em gái tôi. Con bé đến thăm tôi, nhưng chủ yếu là muốn gặp em.”

Anh lặp lại câu nói không tính là dài lắm này tận hai lần, nhấn mạnh từng chữ một, Lục Tịnh Viên mới nhận ra sự bất thường, nhớ lại những điều Lục Úc từng nói, hình như vị “tiểu tiên sinh” của anh gặp chướng ngại ngôn ngữ.

Bùi Hướng Tước hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu gặp người thân của Lục thúc thúc, vì vậy lắp bắp nói với Lục Tịnh viên: “Chào, chào, chào cô. Tôi, tôi, tôi tên là Bùi Hướng Tước.”

Vừa nói xong, cậu lại càng xấu hổ hơn. Bởi vì một năm gần đây, vì kiên trì giao tiếp nói chuyện với Lục Úc nên mặc dù không hiểu người khác nói gì, nhưng nếu cố gắng một chút, cậu vẫn có thể nói vài câu. Huống chi người trước mặt lại là em gái của Lục thúc thúc, nếu đánh chữ qua điện thoại thì có vẻ không tôn trọng người ta lắm.

Lục Tịnh Viên cũng nói một câu, nhưng dù đã tập trung quan sát, Bùi Hướng Tước vẫn không hiểu, sau khi Lục Úc thuật lại cậu mới hiểu ra.

Lục Úc dịu dàng nhìn hai người, tiếp tục giới hạn: “Lại nói, Tịnh Viên nhỏ hơn em một chút, cũng là em gái em.”

Trong chớp mắt, Bùi Hướng cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm chăm sóc cô cẩn thận, cô còn nhỏ tuổi hơn cậu, là em gái cậu. Nhưng cậu lại nghĩ sang chuyện khác, cậu gọi anh là Lục thúc thúc, vai vế giữa họ có hơi loạn.

Thế là Bùi Hướng Tước lại mông lung giữa ma trận xưng hô.

Nhưng Lục Úc không cho cậu nhiều thới gian để rối rắm về những chuyện lộn xộn đó, mà nhanh chóng đưa chú chim sẻ nhỏ và cô chim cút theo đằng sau đi tham quan biệt thự. Điều khiến Lục Tịnh Viên vô cùng vui mừng chính là, cô cũng có một gian phòng riêng.

Cuối cùng là tới phòng ngủ chính của Lục Úc và Bùi Hướng Tước. Đẩy cửa ra sẽ thấy một căn phòng rộng rãi tràn ngập ánh sáng, cửa sổ ngay đối diện cửa chính, trên sàn trải thảm. Đồ đạc trang trí đa phần đều mang màu sắc tươi sáng, bầu không khí trong phòng vô cùng thoải mái, khác hoàn toàn với phòng ngủ của Lục Úc ở nhà họ Lục.

Bùi Hướng Tước lại không để ý đến chuyện đó, cậu khẽ nheo mắt, như muốn tìm kiếm cái gì đó. Mới thấy trên thành giường treo một bức tranh, thực ra bức tranh không nằm ở chính giữa mà chếch sang bên phải, giống như để chỗ cho một bức tranh khác.

Là bức tự họa của Lục thúc thúc.

Giường kê ở một góc khá khuất, ngay cả Lục Tịnh Viên cũng không thấy. Bùi Hướng Tước vô cùng vui vẻ, nhoẻn miệng cười, kéo tay Lục Úc: “Lục thúc thúc, đi thôi.”

Đây là bí mật nho nhỏ giữa họ.

Sau khi đi dạo quanh nhà một vòng, Lục Tịnh Viên và Bùi Hướng Tước đã thấm mệt, ngồi vật ra sô pha. Lục Úc thì chẳng mệt mỏi chút nào, đứng ở một bên, gọi cho tài xế chuẩn bị đưa Lục Tịnh Viên về nhà.

Lục Tịnh Viên tò mò hỏi: “Anh ba, những người khác trong nhà bao giờ thì tới?”

Lục Úc rót hai cốc nước, đặt trước mặt Lục Tịnh Viên một cốc, còn cốc kia trực tiếp đưa lên miệng Bùi Hướng Tước, thuận miệng hỏi lại: “Những người khác gì cơ?”

Được Lục Úc đích thân rót nước cho, phỏng chừng ngay cả Lục Thành Quốc cũng không có được đãi ngộ này. Lục Tinh Viên hoảng hốt uống hết cốc nước, hỏi tiếp: “Đầu bếp này, người giúp việc này, nếu tối nay họ không tới thì hai người các anh ăn gì.”

Nhìn Bùi Hướng Tước đang nhấp từng ngụm nước nhỏ, Lục Úc giải thích: “Những người đó không cần thiết. Người làm vườn và nhân viên dọn vệ sinh sẽ đến đây định kỳ, còn đầu bếp, không cần thuê, anh biết nấu cơm. Đây là nhà của anh và A Bùi, có nhiều người khác làm gì?”

Lục Tinh Viên sững sờ, trong trí nhớ của cô, gần như gia đình nào cũng vậy, một căn biệt thự lớn, có sự hiện diện của rất nhiều người, nhưng những người có chung máu mủ lại ngồi trên một cái bàn quá lớn, quá xa cách nhau. Hoặc là giống như lúc học tiểu học, tới nhà bạn chơi, ngôi nhà nho nhỏ có ba miệng ăn, nhưng lại rất ấm cúng thân thiết.

Lục Tịnh Viên cười: “Như thế cũng rất tốt, nhưng không ngờ anh ba lại biết nấu cơm, hôm khác em nhất định sẽ sang nhà ăn chực.”

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ không dám nói chuyện với Lục Úc như thế, nhưng chung đụng lâu ngày, lá gan cũng lớn hơn nhiều.

Lục Úc cũng không thấy ngạc nhiên: “Được, hôm nào có dịp.”

Một lát sau, tài xế vẫn chưa đến, Lục Tịnh Viên chẳng có chuyện gì làm, ngồi buồn chán trên sô pha. Bùi Hướng Tước cũng coi như chủ nhân của cái nhà này, đương nhiên phải thiết đãi khách chu đáo, cậu đánh một hàng chữ trên điện thoại rồi giơ ra trước mặt Lục Tịnh Viên.

“Chúng ta ra ngoài xem thử đi.”

Thực chất căn nhà không quá lớn, diện tích chủ yếu nằm ở phần sân vườn trồng hoa cỏ, thậm chí thấy cả những bóng cây cao lớn. Lúc Úc không cùng hai người họ ra ngoài, chỉ bật đèn ngoài sân, để hai đứa nhóc trò chuyện với nhau.

Bùi Hướng Tước kéo Lục Tịnh Viên ra đứng dưới tán cây anh đào, mùa hoa nở đã qua, trên những nhành cây xanh rì chỉ còn lấp ló vài cánh hoa cuối cùng.

Bùi Hướng Tước ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua tán cây rậm rạp, tới tận những đốm sao trên trời. Cậu quay đầu lại, bấm điện thoại dòng chữ: “Đợi mấy tháng nữa, anh đào chin, chúng ta sẽ ngồi dưới gốc cây này ăn anh đào nhé.”

Cậu giống như chẳng có phiền muộn gì, chỉ đang nghĩ về chuyện tương lai.

Gió đêm thổi qua, Lục Tịnh Viên đưa tay lên nhẹ nhàng giữ lấy mái tóc dài đang bay theo gió, nhìn Bùi Hướng Tước, cô biết đối phương sẽ không nghe thấy, nhưng vẫn hâm mộ nói: “Chắc chắn anh là một người rất tốt, nên anh ba mới thích anh như thế.”

Bùi Hướng Tước nhìn cô ngờ vực, đưa điện thoại qua, nhưng Lục Tịnh Viên lắc đầu cười một cái. Bất chợt ngoài cổng vang lên tiếng còi xe, Lục Tịnh Viên vẫy tay với Bùi Hướng Tước, chạy ra ngoài cổng.

Đến lúc lên xe, cô mới nhắn cho cậu một tin: “Nhớ nhắn lại với anh ba giúp em nhé, bye bye.”

Cô mang máng hiểu ra, thầm nghĩ, thích một người đúng là thứ tình cảm kỳ diệu. Ngay cả Lục Úc cũng có thể thay đổi thành một con người khác, có lẽ là vì Bùi Hướng Tước ở bên cạnh, nên anh mới dịu dàng như vậy.

Lục Tịnh Viên thở dài, không nhịn được thầm nghĩ, đến mình nhìn thấy cũng muốn thử yêu đương.

Bùi Hướng Tước ngơ ngác đi vào nhà, thuật lại tình cảnh vừa rồi cho Lục Úc nghe, khiếp sợ hỏi: “Có phải Tịnh Viên không thích em không?”

Lục Úc đang cắt đồ ăn, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Không có chuyện đó đâu. Con bé khen em nhưng ngại nên mới chạy đi đấy.”

Bùi Hướng Tước ngẫm nghĩ rồi gật đầu một cái, cảm thấy mình không nên suy đoán suy nghĩ của em gái mình tùy tiện như vậy liền nhắn lại một tin: “Cảm ơn, cũng xin lỗi em.”

Ở đầu bên kia, Lục Tịnh Viên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lục Úc cảm thấy chim sẻ nhỏ nhà mình thật khờ khạo, đáng yêu muốn chết.

Ăn cơm xong, Bùi Hướng Tước lăn lộ ở chỗ cửa sổ lồi một lúc lâu, sau đó lấy bức tranh mình vô cùng trân trọng ra nhìn ngắm một lúc, bởi vì quá hưng phấn nên cuối cùng Lục Úc phải ép cậu nằm vào trong chăn.

Bùi Hướng Tước tủi thân, gác đầu lên tay Lục Úc, nằm trong lòng anh oán trách hồi lâu, nhưng rồi vẫn vu vơ đưa ra lời đề nghị: “Lục thúc thúc có muốn nuôi thú cưng không?” Một gia đình mỹ mãn trong sách hoặc trên phim thường không thể thiếu thú cưng.

Nhưng Lục Úc từ trước đến nay luôn chiều theo Bùi Hướng Tước lại không do dự từ chối.

Bùi Hước Tước hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì nó sẽ chiếm dụng rất nhiều thời gian.” Lục Úc giải thích, không hề viện cớ, mà chỉ nói ra những gì mình nghĩ: “Tôi không muốn A Bùi thích một thứ gì khác, lại còn ngày nào cũng dính lấy nhau, ai hay cái gì đều không được.”

Cho dù Lục Úc đã cố gắng khống chế ham m.uốn chiếm hữu mãnh liệt của mình, cũng không thể chịu được điều này.

Nghe xong, Bùi Hướng Tước gật đầu, hình như cũng đồng ý với ý kiến của Lục Úc: “Cũng đúng. Nếu, nếu trong nhà có thêm thú cưng, có lẽ Lục thúc thúc, Lục thúc thúc, cũng sẽ thích, như thế, em cũng, không vui!”

Cậu hôn Lục Úc một cái, khiến đôi môi cả hai trở nên ẩm ướt rồi lại nói: “Nhà chúng ta, chỉ cần, chỉ cần hai chúng ta là được. Lục thúc thúc, Lục thúc thúc là quan trọng nhất, không thể bỏ đi.”

Lục Úc ngẩn người, anh tưởng rằng với tính cách của Bùi Hướng Tước, cậu sẽ không thể hiểu nổi sự chiếm hữu của mình, nhưng hóa ra cậu lại hiểu được.

Bùi Hướng Tước là một đứa trẻ hòa nhã, bất kể thế nào, cậu cũng sẽ không cưỡng cầu, ngay cả với An Tri Châu, cậu cũng chỉ cố gắng níu kéo thử một lần, sau đó bình tĩnh chào tạm biệt.

Chỉ riêng mình Lục thúc thúc là khác, cậu sẽ cưỡng cầu.

Trước khi tỏ tình cậu đã nghĩ nếu như thất bại, cũng sẽ không từ bỏ, mà cố gắng trở nên tốt hơn, để tiếp tục theo đuổi Lục thúc thúc.

Lục Úc đánh đổi trái tim mình, để nhận lại trái tim của Bùi Hướng Tước. Anh không hề mất đi trái tim mình, mà còn nhận lại được một trái tim khác, lồng ngực của hai người đều đang cất giữ hai trái tim. Và cả hai đều vô cùng trân trọng trái tim của đối phương.

Bởi vì nó thuộc về người ở trên đầu quả tim của họ, nếu chẳng may làm tổn thương, người kia cũng sẽ rất buồn.

Lục Úc không buông bỏ được, Bùi Hướng Tước cũng vậy.

Trái tim Lục Úc đập mạnh một nhịp, cuối cùng cũng chỉ nói một câu bông đùa: “Tôi sẽ không thích thú cưng khác, bởi vì, tôi đã nuôi một chú chim sẻ nhỏ rồi. Chú chim sẻ này vừa xinh vừa yêu, nuôi còn chưa nuôi xong, làm gì có sức đi thích thú cưng khác.”

Bùi Hướng Tước “ừm” một tiếng, coi như đồng ý với lời đùa của anh.

Extra

Tiểu Tước: Tôi có! Em gái! Rồi! Chíp, chíp, chíp!

Đại Bùi: Đó cũng là em gái của tôi

Tiểu Tước: Đừng để ý tiểu tiết thế, sau này dùng hình ảnh gì để miêu tả em gái đây? Hình ảnh gì mà phải có mối quan hệ với tôi ấy.

Đại Bùi: Cậu là còn chim tước, có quan hệ với cậu, chắc là chim cút?

Tiểu Tước: Được được được! Thể hiện sau sắc mối quan hệ người nhà giữa tôi và em gái.

Đại Bùi: Sợ là sau khi đọc được nhật ký này, con bé sẽ đánh chết cậu mất…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN