Hai người họ đang vào thời điểm bận rộn nhất, một người là học sinh lớp 11, một người thì có mấy dự án trong tay, bình thường trừ buổi tối, rất ít khi họ ở bên nhau, thậm chí còn chẳng có một buổi hẹn hò tử tế.
Rõ ràng không hề yêu xa, nhưng thời gian trò chuyện với nhau còn ít hơn lúc yêu xa.
Lục Úc đang bận rộn một chuyện bí mật, không thể chia sẻ cho Bùi Hướng Tước biết. Mặc dù anh trở về Hoài Thành như mong muốn của Lục Thành Quốc, nhưng về lâu về dài sẽ không để ông ta làm vướng chân vướng tay. Lục Thành Quốc đã nắm quyền ở Lục Thị đã lâu, trong công ty cài cắm không ít người của ông ta, ông ta chưa chết cũng chẳng bệnh tật gì, cho nên những người này cũng không vội quy hàng dưới trướng của Lục Úc, dù sao ông chủ cũ vẫn đang đứng đằng sau quan sát.
Những người này có thể mua chuộc hoặc là sa thải, chỉ cần Lục Úc muốn, anh sẽ luôn có cách nắm được điểm yếu của họ. Có điều chuyện này muốn làm kín kẽ nên phải mấy kha khá thời gian.
Bùi Hướng Tước không hề than vãn gì về chuyện này. Có một hôm đã muộn lắm rồi, vì đợi Lục Úc quá lâu, nên mới thiếp đi mất, lúc mơ màng tỉnh lại, mới nhận ra cả người đang lắc lư, được Lục Úc bế vào lòng, thuận miệng hỏi: “Sao, Lục thúc thúc, về muộn thế? Bọn em đợi anh, lâu lắm rồi đó.”
Bình thường lúc tỉnh táo cậu sẽ không làm nũng như vậy, có thể thấy giờ vẫn đang ngái ngủ.
Lục Úc không thể nói thật với cậu về những chuyện tranh giành cắn xé lẫn nhau trên thương trường, nên đành đùa một câu: “Hiện giờ tôi đâu chỉ có một mình, còn phải nuôi chim sẻ nhỏ của tôi nữa chữ, nếu không chăm chỉ làm việc, thì sao kiếm ra tiền nuôi gia đình đây.”
Bùi Hướng Tước vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, thế mà nghe một lần đã hiểu lời anh vừa nói, níu lấy tay áo anh: “Chờ em, trưởng thành, có thể làm việc, sẽ kiếm tiền nuôi Lục thúc thúc. Sau này, anh, không cần mệt mỏi, thế nữa.”
Lục Úc ôm lấy cậu, khẽ thở dài: “Được, tôi chờ em.”
Lời tâm tình ấy nhẹ nhàng lướt qua bên tai, như lời thì thầm trong cơn mơ, nhưng lúc tỉnh lại Bùi Hướng Tước vẫn nhớ rõ.
Cậu dè dặt hỏi Lục Tịnh Viên về học phí của trường này, tính luôn cả phí sinh hoạt bình thường, tiền ăn bánh ngọt, kẹo và các quà vặt khác, tổng cộng lại là một con số không nhỏ.
Bùi Hướng Tước hơi buồn, tính toán đến tận cuối trang nhật ký, thế này thì đến ngày tháng năm nào mới gom đủ tiền để cưới Lục thúc thúc về nhà, không thể hạ thấp chất lượng của anh xuống được.
Cậu cứ suy nghĩ mông lung như thế mất mấy ngày, rốt cuộc cũng đến cuối tuần. Hiếm hoi lắm mới có một chủ nhật cả Bùi Hướng Tước và Lục Úc đều nghỉ ở nhà, cả hai ngủ thẳng cẳng hết cả buổi sáng, lúc tỉnh dậy liền xuống nhà chưng nước tuyết lê.
Bùi Hướng Tước làm bài tập, đắp chăn trên người ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ phơi nắng, cả cơ thể ấm áp khiến cậu mơ màng thiếp đi, một lúc sau, cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cậu nằm mơ.
Cậu mơ thấy đội xây dựng không bị bắt, cậu không phải đến đồn cảnh sát, trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên cũng không biết người tên là Bùi Hướng Tước. Cậu tiếp tục vận chuyển gạch ở công trường, không nghe hiểu lời người khác nói, chẳng hiểu bất cứ thứ gì. Cho đến một ngày, công trường phía đối diện bắt đầu hoạt động, rõ ràng cách nhau cả một con đường, nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ một bóng lưng.
Vô cùng rõ ràng, vô cùng quen thuộc.
Tên của người ấy in hằn lên trái tim cậu, muốn thốt lên câu gọi, nhưng lại chẳng thể nào thành lời, mãi chẳng nhớ ra là ai.
Bùi Hướng Tước muốn đuổi kịp bóng lưng kia, nhưng trong nháy mắt, trời đất tối sầm lại, bóng lưng kia hóa thành ảo ảnh, chỉ còn lại một đường ranh mờ nhạy, dần dần chìm vào màn đêm.
Trong mơ Bùi Hướng Tước không đuổi kịp người ấy.
Đúng là một giấc mơ hoang đường.
Lục Úc đẩy cửa bước vào, bước chân của anh rất nhẹ, lúc xoay tay nắm cửa cũng cố gắng không phát ra tiếng động lớn. Nhưng Bùi Hướng Tước vẫn giật mình choàng tỉnh dậy, đôi mày nhíu chặt, hai tay nắm lấy tấm chăn, các khớp ngón tay nhô lên thấy rõ, trông có vẻ hốt hoảng.
Lục Úc đặt bát tuyết lê chưng xuống, đi nhanh đến bên cạnh Bùi Hướng Tước, ôm cậu vào lòng, tay luồn ra sau áo, sờ lên lưng cậu, đầu ngón tay hơi lạnh sờ lên phần da nóng rực, sau lưng cậu đã đẫm mồ hồ.
“Em sao thế?” Lục Úc xoa lưng cậu, hỏi từng chữ.
Bùi Hướng Tước vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn thấy Lục Úc, trong đầu hiện lên cảnh tượng trong mơ, chỉ bật thốt ra câu từ nhỏ vụn: “Đừng đi.”
Lục Úc không hỏi tiếp, chỉ ôm cậu chặt hơn: “Tôi không đi đâu cả.”
Dường như phải mất một lúc lâu sau, Bùi Hướng Tước mới tỉnh táo lại, mới nhận ra cậu vừa nằm mơ một cơn ác mộng, giờ đang nằm trong vòng ôm của Lục thúc thúc. Cậu hơi ngượng, cảm thấy mình giống đứa con nít, nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi nên vẫn nán lại trong lòng anh thêm một lúc, dù sao hai người họ cũng đã lâu chưa ôm nhau thế này.
Lục Úc cúi đầu, hôn lên khóe mắt cậu: “Vừa rồi sao thế em?”
Vừa nghe anh hỏi, Bùi Hướng Tước đỏ bừng mặt, vừa muốn giải thích lại vừa muốn che giấu, nhưng mồm miệng không theo kịp đầu óc, nói năng lộn xộn, thế rồi tự giận mình, nói ra sự thật: “Mới nãy, em, mơ thấy ác mộng. Trong mộng, hình như, không gặp được, Lục thúc thúc.”
Lúc nói ra lời này, giọng cậu run rẩy, dường như đã rất sợ hãi: “Không gặp được, Lục thúc thúc, nên chẳng có, gì cả.”
Bây giờ cậu sống rất tốt, điều kiện sống ở quá khứ không thể so sánh được với hiện tại, nhưng điều này không đáng nói đến. Cho dù nghèo khó, cậu cũng không sợ, chỉ là không thể không có Lục thúc thúc.
Anh là tất cả của cậu.
Lục Úc im lặng chốc lát, không nói câu nào. Bùi Hướng Tước lén liếc nhìn anh, miễn cưỡng cười: “Mơ luôn trái ngược, với thực tế.”
Quá thích, nên mới sợ mất đi.
Bóng cây khẽ lay động, cành lá xum xuê được ánh mặt trời ban trưa chiếu rọi, tạo thành những mảng loang lổ trên gò má Bùi Hướng Tước.
Lục Úc không phản bác, cũng không an ủi, chỉ ừ một tiếng rồi bảo: “Em nói đúng, thực tế luôn trái ngược với trong mơ, tôi sẽ mãi mãi bên cạnh em.”
Anh dỗ dành Bùi Hướng Tước, đút cho cậu mấy thìa nước tuyết lê lành lạnh, chơi vài ván game, thế là giấc mơ này cũng coi như kết thúc.
Nhưng Lúc Úc biết rõ không phải vậy. Anh đứng dậy, đi ra ban công ngập gió, lấy ra điếu thuốc nhưng suy nghĩ một hồi cũng không châm lửa.
Bùi Hướng Tước thoại nhìn hoạt bát ngây thơ, nhưng thực ra lại rất thiếu cảm giác an toàn.
Cậu không phải dây leo, sống phụ thuộc vào người khác.
Lục Úc không biết kiếp trước cậu đã cắt đứt quan hệ với Bùi Định thế nào, nhưng chắc chắn cũng không hề dễ dàng. Có lẽ Bùi Hướng Tước cho rằng cậu đã sớm cho Bùi Định và tuổi thơ của mình vào quên lãng, nhưng thực ra không phải vậy, cậu vẫn luôn nhớ rõ, chưa bao giờ quên đi, bởi vì đến máu mủ ruột già cậu cũng không thể tin tưởng. Những ký ức này tạm thời trốn ở một góc trong tâm trí, chờ đợi đến một ngày cuộc sống của cậu hạnh phúc ấm êm, sẽ lại giáng cho cậu một đòn nặng nề.
Giống như kiếp trước, Bùi Hướng Tước sau khi nghe tin anh sẽ kết hôn, không hỏi han một câu nào đã lập tức yêu cầu rời đi.
Anh phải nghĩ ra cách nào đó. Ít nhất, cũng để cho chim sẻ nhỏ của anh yên lòng.