Chim Mỏi Về Tổ
Chương 12
Trong nháy mắt Kha Khoa nhìn thấy 4 chữ kia đầu óc toàn bộ trống rỗng. Trong kịch bản mà anh dự liệu, cho dù là 4 chữ, ít nhất cũng nên là “Vô dĩ vô báo” chứ? Như vậy anh mới có thể biết thời biết thế, để Yến Quy lấy thân báo đáp……
Nhưng bây giờ……
“Như huynh như cha” là ý gì?
Đáng thương trong cuộc đời 26 tuổi của thầy Kha chưa từng yêu đương, phát “thẻ người tốt” thì rất trôi chảy, không biết “thẻ người thân” nên nhận thế nào.
Cho nên…… là mình hiểu sai ý sao? Chẳng lẽ những phản ứng kia của Yến Quy chỉ là đơn thuần xấu hổ? Tất cả cũng chỉ là mình đơn phương tình nguyện?
Yến Quy vậy mà không thích anh?
Yến Quy tại sao có thể…… không thích anh……
Kha Khoa thở dài trong lòng, buồn cười chủ nhiệm Lý lúc trước còn nói gì mà sợ mình “Ép ân vọng báo”, thật là một lời thành sấm.
Kha Khoa bây giờ cảm giác mình giống một lữ nhân trèo non lội suối, vốn tưởng rốt cuộc có thể một bước leo lên đỉnh, ai biết cuối cùng mới phát hiện, một bước sai mọi bước sai, kết cục vậy mà là rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Anh trực giác bản thân phải nói gì đó, nhưng ngay cả một nụ cười cũng suýt nữa không giữ được, chỉ có thể gật gật đầu với Yến Quy, đứng dậy đi về phía sân bóng.
Yến Quy mặc dù kinh ngạc về phản ứng của thầy Khoa, lập tức cũng không có thời gian suy nghĩ, đành phải vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Sự cố chính là xảy ra trong nháy mắt đó.
Hai người bọn họ một người tinh thần rời khỏi, mắt điếc tai ngơ với tất cả âm thanh bên ngoài, còn một người thật sự không nghe được, chờ lúc tiếng kinh hô của người bên cạnh rốt cục rơi vào trong tai Kha Khoa, phản ứng đầu tiên của anh chính là vội vàng xoay người, che kín Yến Quy vào trong ngực.
Cho nên quả bóng bay về phía khán phòng kia, cứ gào thét như vậy, mang theo khí thế vô cùng đập mạnh vào ót Kha Khoa, lực lớn, thậm chí đụng Kha Khoa và Yến Quy cùng ngã trở lại chỗ ngồi.
Lúc này Kha Khoa thật sự mông lung, trong lúc nhất thời trong đầu toàn là tiếng ù tai. Yến Quy được anh siết giữa hai tay, muốn xem vết thương của Kha Khoa cũng không thể động đậy, cậu cũng không dám giãy giụa mạnh, giơ cánh tay run rẩy hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt trên lưng Kha Khoa.
“Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi thật sự không cố ý, người anh em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?” Người trong sân đá bóng nhìn thấy làm người ta bị thương, vội vàng chạy đến hỏi thăm.
Kha Khoa gục trên người Yến Quy bình tĩnh một lát, cảm giác mình không sao nữa, ngồi thẳng dạy vừa định trả lời, kết quả là “ọe” một tiếng nôn ra.
Mắt Yến Quy lúc ấy liền đỏ.
Mấy người đá bóng thấy thế vội vàng đỡ Kha Khoa dậy, chạy về phía phòng y tế.
Cũng may phòng y tế trường ở bên cạnh sân thể dục, mấy người vội vã chạy tới, lại phát hiện nhân viên y tế trực ban để lại mẩu tin trên cửa, đã đi ăn cơm, bọn họ lại luống cuống tay chân đặt Kha Khoa trên ghế hành lang, bắt đầu gọi dãy số để lại trên cửa.
Kha Khoa cảm thấy sau khi ói dễ chịu hơn chút, chỉ là ót hơi đau, anh thấy mắt Yến Quy như thỏ, vừa định mở miệng an ủi cậu mấy câu, kết quả lại ói một trận.
Lúc này Yến Quy thật sự muốn khóc.
Cũng may nhân viên y tế nhận được điện thoại quay về rất nhanh, mấy người vội vàng dìu Kha Khoa vào phòng y tế, bác sĩ liếc qua còn tưởng là sinh viên đánh nhau ẩu đả, nhất thời có chút bực mình, lại ngại đám người bọn họ làm trở ngại bệnh nhân hô hấp, giơ tay muốn đuổi bọn họ ra.
Yến Quy nóng ruột tới mức đỏ bừng hai mắt, trong lòng sợ cực kỳ, cậu muốn ở lại với thầy Kha, nhưng lại luống cuống tay chân không biết trao đổi với bác sĩ thế nào, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kha Khoa, mình từng bước lui ra ngoài.
Trong nháy mắt bác sĩ sắp đóng cửa lại, cậu thấy thầy Khoa ở trên giường bệnh giơ tay lên, làm mấy động tác với cậu, nước mắt trong hốc mắt Yến Quy nhất thời rơi xuống.
Thầy Kha vừa dùng ngôn ngữ tay nói với cậu, “Đừng sợ.”
Yến Quy yên tĩnh đứng ở cửa phòng y tế cúi đầu bình phục tâm tình, cậu cảm giác mình thật sự là sao chổi đầu thai, vốn tưởng coi thầy như anh cả đã là đáp án đủ an toàn với nhau, không nghĩ đến ông trời ngay cả chút cơ hội may mắn này cũng không cho cậu.
Còn có thể làm thế nào đây?
Yến Quy tự xưng là không tin thần, không tin Phật, nhưng lúc này cậu cũng phải lâm thời cầu khẩn, van xin các vị thần linh, có thể cho cậu một ngoại lệ hay không?
Mình sống thế nào cũng không sao, chỉ là thầy Khoa, có thể trở thành một ngoại lệ hay không?
Nhưng Yến Quy tràn đầy tuyệt vọng không đợi được đáp lại của chư vị thần Phật, thầy Khoa của cậu đã cứu rỗi cậu trước tiên.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng y tế mở ra, Yến Quy ngẩng đầu liền nhìn thấy Kha Khoa ngồi trên giường bệnh, trong một khắc hai người nhìn nhau, Kha Khoa rốt cuộc lộ ra một nụ cười với Yến Quy.
“Yến Quy, em phải chịu trách nhiệm với thầy.”
Kha Khoa thấy Yến Quy đỏ mắt đi vào, vội vàng đứng dậy muốn an ủi cậu một chút, kết quả lại là một trận đầu váng mắt hoa, thân thể vừa khẽ lung lay, liền được Yến Quy chạy như bay tới đỡ lấy.
Thế là nụ cười khóe miệng thầy Khoa càng sâu hơn, cánh tay anh gập lại, lại vòng Yến Quy ở trước người.
Vừa nãy anh nằm trên giường sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ nửa ngày, mặc dù nghĩ càng thêm nhức đầu, nhưng càng cảm thấy Yến Quy không thể nào không thích anh, lúc này mỹ nhân trong ngực, thầy Khoa đầu váng mắt hoa càng kiên định suy nghĩ này.
Đã vậy, xem anh cạy mở miệng nhóc con thế nào để cậu gật đầu thừa nhận.
Nhân viên y tế mặc dù tỏ vẻ anh chỉ là chấn động não rất nhỏ, nhức đầu choáng váng nôn mửa đều là hiện tượng bình thường, tĩnh dưỡng cẩn thận mấy ngày là không sao nữa, nhưng Kha Khoa cảm thấy lần này vì Yến Quy bị thương là một cơ hội tốt mà ông trời ban cho, phải nắm chặt lấy.
Làm hai lớp phương diện tư tưởng, hành động cực lớn, thầy Khoa giở vô lại quả thực khiến người ta phẫn nộ.
Anh từ chối tất cả bồi thường cùng với thỉnh cầu đưa anh về nhà của các nam sinh, viết rõ là “Di chứng bị thương, vận động viên bóng đá ngất xỉu”, chỉ đích danh một mình bạn học Yến Quy báo đáp.
Yến Quy vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể một mình đỡ Kha Khoa, hai người chầm chậm đi về phía Tân Nhất Hào.
Kha Khoa nhìn Yến Quy cẩn thận dìu mình giống như lão thái giám đỡ Từ Hi thái hậu, không nhịn được cười ra tiếng. Anh muốn nhắc nhở Yến Quy, mình chỉ là bị thương đầu, tay chân vẫn rất tốt, nhưng lại cảm thấy có chút hưởng thụ Yến Quy chăm sóc cẩn thận như vậy, do dự hồi lâu cũng không mở miệng.
Hai người tốc độ rùa bò đi bộ về Tân Nhất Hào, Yến Quy dìu Kha Khoa lên sofa ngồi xuống, lại rót cho anh một cốc nước đặt trước mặt, mới lấy điện thoại ra gõ chữ: “Thầy cảm thấy thế nào?”
Thầy Kha lấy điện thoại ra, chầm chậm mở màn khóa, nhìn thoáng qua đối thoại phía trên, sau đó suy yếu giật giật đôi môi: “Choáng.”
Anh không dám nói ót vẫn đập bịch bịch đau âm ỉ, sợ dọa nhóc con, lại sợ nói nhẹ nhàng quá, Yến Quy không để ý đến anh, đành phải cân nhắc, tỏ vẻ suy yếu nói triệu chứng không quá dọa người.
Đây có phải kỹ thuật diễn quá mức cao siêu hay không, Yến Quy đối diện nhìn thấy sau đó cơ hồ nhảy từ trên sofa tới.
Yến Quy nhìn dáng vẻ này của Kha Khoa, muốn kiểm tra tình huống của anh một chút, nhưng không biết hành động thế nào, gấp đến độ xoay mòng, qua một lát Yến Quy rốt cục kịp phản ứng, bắt đầu sờ điện thoại.
Kha Khoa cho rằng cậu muốn “nói chuyện” với mình, kết quả đợi lúc lâu điện thoại của mình cũng không có động tĩnh, anh tò mò ghé tới nhìn một cái — Yến Quy đang baidu: “Làm thế nào chăm sóc bệnh nhân chấn động não”……
Kha Khoa giơ tay lên che kín màn hình điện thoại của Yến Quy, lúc nhóc con ngẩng đầu nhìn anh nói: “Đừng xem mấy thứ vô dụng đó, tôi chỉ hơi choáng, không cần bận tâm, em nghe lời, tôi bảo em làm cái gì thì làm cái đó, đừng để tôi động não là được.”
Yến Quy hiện tại chân chính không biết động não đã sớm mất bình tĩnh, thấy Kha Khoa nói như vậy, gật đầu liên tục không ngừng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Kha Khoa, chờ ra lệnh bước kế tiếp.
Kha Khoa hơi vén khóe miệng lên: “Cũng không cần em đặc biệt làm gì, nghĩ xem lúc tay em bị thương tôi chăm sóc em thế nào, báo đáp gấp bội là được.”
Trong đầu Yến Quy hiện tại một mảnh hỗn loạn, nhất thời không nhớ nổi lúc đó Kha Khoa rốt cuộc chăm sóc cậu thể nào, chỉ nhớ rõ lúc nãy thầy sau khi bị thương đã nôn hai lần, thế là gõ chữ hỏi cậu: “Thầy có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Kha Khoa thực ra nói choáng đầu là thật, lúc này vẫn hơi có chút buồn nôn, nhưng anh thật sự nhìn thấy Yến Quy lo lắng như vậy, lại hơi không đành lòng, bèn suy nghĩ một chút nói, “Ăn thì không cần, em hâm nóng chút sữa tươi giúp tôi nhé.”
Yến Quy gật gật đầu, bận rộn không ngừng xoay người đến tủ lạnh cầm một túi sữa tươi, sau đó đến phòng bếp dùng lò vi ba hâm nóng.
Kha Khoa nhìn bóng dáng bận rộn của nhóc con, khẽ thở dài, có thể làm sao đây? Tuy nói muốn nhân cơ hội này để quan hệ của mình và Yến Quy tiến thêm một bước, nhưng anh thật sự không nỡ quyết tâm ép cậu ra quyết định gì.
Tính cách Yến Quy khẳng định không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, chỉ hi vọng mình nước ấm nấu ếch, có thể một ngày nào đó đạt được ước muốn.
Kha Khoa uống xong sữa tươi ấm, Yến Quy lại mở thuốc bôi ngoài da tiêu sưng mang về từ phòng y tế ra bôi giúp Kha Khoa. Lúc này hơn 1 tháng ngắn ngủi Yến Quy bị thương đến 901 ở, thân phận của hai người lại đúng lúc rút ngắn, không có kẽ hở gắn liền, thật là thiên ý trêu người.
Bôi thuốc xong rồi, Yến Quy vội vàng giục Kha Khoa nhanh đi nghỉ ngơi, nhưng thầy Kha tỏ vẻ cúi đầu là đau, cuối cùng chỉ có thể để Yến Quy vắt khăn ấm lau mặt cho anh.
Thầy Kha hưởng thụ phục vụ tỉ mỉ của Yến Quy, cười đến mức khóe miệng suýt nữa từ viền khăn lông toét ra ngoài.
Nấu ếch không thể nào là nước ấm nấu ếch, thầy Kha lật lọng nghĩ, phải thêm củi vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!