Chim Mỏi Về Tổ - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Chim Mỏi Về Tổ


Chương 2


Đảo mắt khai giảng đã được 1 tuần. Thành phố N đầu tháng chín, nắng gắt cuối thu, nhiệt độ không khí dương như bị kéo lên cao.

Nhất là vài ngày gần đây, dự báo thời nói rằng mấy ngày nữa sẽ có mưa nhưng thực tế thì trên bầu trời những đám mây vẫn còn lững lờ tập kết. Không khí nóng nực vì độ ẩm tăng cao.

Lại không thể đến căn tin ăm cơm, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Kha Khoa đứng trước điều hoà hứng gió, vừa túm cổ áo vừa nghĩ ngợi.

Mấy ngày hôm trước còn đang lo lắng máy tiệm cơm xung quanh trường học đóng cửa vì sinh viên nghỉ hè, nay đã mở cửa lại thì lại lo lắng vệ sinh chưa xong, ăn không sạch sẽ. Lúc này cũng đã qua một tuần, có lẽ mấy quán cơm đó cũng đem nồi bát rửa qua một lần rồi.

Mua đồ ăn ngoài mua đồ ăn ngoài! Ngày mai cũng không cần phải ra ngoài chịu tội rồi!

Kha Khoa một bên hưởng thụ khí mát, một bên chậm rãi xoay xoay tròng mắt nghĩ xem ngày mai ăn gì. Trong lúc đó tầm mắt vô tình nhìn thấy cuốn vở bìa mềm, Kha Khoa lại nghĩ tới sinh viên tên là Yến Quy kia.

Vào lần trước Yến Quy đến xin tư vấn tạm nghỉ học, Kha Khoa có liên hệ với trưởng khoa Vật lý hỏi thăm, bất ngờ chính là không có ai biết trong khoa mình lại có một sinh viên có chướng ngại ngôn ngữ.

Sau đó Kha Khoa lại hỏi thăm về thành tích của Yến Quy, tuy rằng các thầy cô không có ấn tượng đặc biệt, nhưng cũng nói sơ qua, có lẽ cậu thuộc nhóm thành tích không đặc biệt ưu tú, nhưng cũng không phải sinh viên nợ môn.

Kha Khoa thầm nghĩ, quả nhiên, học hai năm rồi mới xin tạm nghỉ học, chướng ngại ngôn ngữ không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Yến Quy muốn tạm nghỉ học.

Nếu là nguyên nhân kinh tế, trường học có thể nhanh chóng đưa ra biện pháp giúp đỡ. Nhưng mà kể từ ngày đó Yến Quy cũng không có liên lạc với anh lần nào, cũng không nộp đơn xin tạm nghỉ học. Kha Khoa mốn giúp cậu nhưng cũng không biết nên giúp từ đâu.

Hơn nữa bình tĩnh mà suy xét, cho dù trên cơ thể Yến Quy có khiếm khuyết khiến Kha Khoa nổi lên tâm tư trợ giúp cậu, nhưng Kha Khoa lại không có nhều lòng thông cảm đến thế, anh chỉ muốn giúp việc trong khả năng của mình.

Hơn nữa Kha Khoa rất hy vọng, nhưng Yến Quy lại không xuất hiện nữa, vì việc đó cậu đã tự giải quyết rồi.

– —-

Thứ sáu hôm nay là ngày Quốc Khánh nên đa số sinh viên được nghỉ đều về quê.

(Ở đây mình có đắn đo xíu, tác giả viết là Quốc tế công nhận bản địa thì mình search không ra ngày này, mà nếu là Quốc tế dân tộc bản địa thì là vào ngày 9/8, nhưng vừa qua khải giảng nên đã là tháng 9, mà Quốc Khánh bên đó là ngày 1/10 nên mình nghĩ là Quốc Khánh, có bạn nào biết rõ hơn thì giúp đỡ mình nha. Cảm ơn ahihi.)

Quê nhà của Yến Quy là một huyện nhỏ gần thành phố N, cho nên đến mỗi thứ sáu Đinh Nhất sẽ đến trường học tìm cậu, có đôi khi là cùng về nhà, hoặc có đôi khi chỉ đơn thuần là cái cớ để mang Yến Quy ra ngoài cải thiện bữa ăn một chút.

Đinh Nhất là hàng xóm ở quê nhà của Yến Quy, hai nhà ở sát bên nhau đã rất nhiều năm. Thế nhưng Yến Quy chân chính thân thiết hơn với nhà họ là từ khi cha cậu không may đã mất.

Lúc đó đột nhiên cha cậu qua đời, làm chấn động cả xóm nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn trở thành trà dư tửu hậu dưới bóng cây, tất cả nhưng lời bàn tán đều là về chuyện này, mỗi khi nói về Yến Quy, đều là những tiếng thở dài.

Vợ chồng Đinh gia thấy cậu chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên, cảm thấy cậu như vậy thật đáng thương, không chỉ đơn giản thu xếp lễ tang, từ đó về sau còn thương xuyên chăm lo sinh hoạt của Yến Quy.

Nghe tin cậu thi đậu đại học N, nhưng con trai vợ chồng nhà Đinh gia lại thi không đậu, trực tiếp từ bỏ việc thi lại. Ngày trường đại học N chào mừng tân sinh viên Đinh Nhất cùng Yến Quy ngồi xe lửa đi thành phố N, gạt cha mẹ bắt đầu vào thành phố tìm việc làm.

Lúc bị cha mẹ Đinh phát hiện thì mãnh liệt phản đối, sau này hai ông bà mới phát hiện ra rằng đứa nhỏ này đọc sách thì cũng không có tiến bộ, nhưng lại rất có tay kiếm tiền, nên cũng mặc kệ Đinh Nhất.

Đoạn thời gian Đinh Nhất ra ngoài kiếm tiền, chỉ cần không trái pháp luật thì nghề gì cũng đều làm qua. Gần đây lại đổi việc sang làm việc giao thức ăn, nghe nói cũng thuận buồm xuôi gió, làm việc tốt có khi một tháng cũng kiếm được một vạn.

Đinh Nhất vẫn ghi nhớ dặn dò của cha mẹ, bản thân có tiền cũng không được quên chăm sóc Yến Quy một chút. Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, Yến Quy không còn thản nhiên nhận ý tốt của Đinh gia nữa, nhưng Đinh Nhất vẫn năm lần bảy lượt tìm đủ lý do để đến đại học N tìm cậu.

Hôm hay hai người hẹn nhau ăn cơm chiều ở một tiệm cơm nhỏ phía cửa Nam.

Tiệm cơm này vô cùng kì lạ ở chỗ là, mọi người đến đây ăn được chia thành hai nhóm, một nhóm thì cực kì yêu thích, còn một nhóm thì vô cùng chán ghét. Nhưng mà bởi vì giá cả ổn định, hơn nữa vị trí lại thuận lợi. Tiệm cơm này tối thứ sáu đông đến nỗi phải xếp hàng chờ.

Hôm nay buổi chiều Yến Quy không có lớp nên đi sớm giành chỗ.

Trong thời gian chờ Đinh Nhất, Yến Quy nghiêm túc suy nghĩ khả năng bản thân có thể xin việc giao thức ăn hay không.

Cậu đối với nghề nghiệp này không hiểu biết nhiều lắm, nhưng mà càng nghĩ thêm, giao cơm cũng là chân chạy việc, hơn nữa có lẽ công việc thời gian sẽ linh hoạt, đại khá là cách kiếm tiền tương đối thích hợp với cậu.

Năm giờ vừa qua khoảng một phút, tiểu ca Đinh Nhất đúng giờ đến 99,35% xuất hiện ở cửa tiệm cơm. Yến Quy vẫy tay chào, chờ Đinh Nhất ngồi xuống liền đẩy thực đơn trước mặt để Đinh Nhất chọn món.

“Gần đây thế nào?”

Đinh Nhất đầu tiên ngẩng đầu hỏi Yến Quy một câu, lại nhìn thực đơn lên nhanh chóng gọi món, một bên dùng dư quang ánh mắt chú ý động tác tay của Yến Quy – bởi vì đã quen biết Yến Quy vài năm, cho nên vài động tác tay đơn giản của Yến Quy thì Đinh Nhất vẫn có thể hiểu.

“Học tập cũng không vội vàng, cho nên tớ muốn tranh thủ thời gian trống kiếm ít tiền.” Yến Quy khoa tay múa chân nói.

Đinh Nhất bỏ thực đơn xuống, làm ra dáng vẻ suy nghĩ, giống như đang cố gắng hiểu động tác tay của Yến Quy, thật ra trong lòng đang suy nghĩ:

Có lẽ là Yến Quy thiếu tiền, nhưng tính cách của cậu ấy tuyệt đối sẽ không nhận tiền của mình. Nhưng cậu ẩy đã tỏ vẻ ý nguyện muốn kiếm tiền, hẳn là muốn trải nghiệm một chút việc giao thức ăn.

Nghĩ như vậy, Đinh Nhất một bên vẫy tay gọi phục vụ gọi món, vừa nói:

“Ý kiến này hay nha, kinh nghiệm làm công thì tớ không thiếu, cậu có muốn hay không trước thử việc giao thức ăn? Tớ cảm thấy rất hợp với cậu đó.”

Nhìn thấy Yến Quy ngồi đối diện vô cùng hưng phấn, Đinh Nhất lại nói tiếp:

“Như vậy đi, ngày mai vừa khéo tớ có việc, trước tiên cậu thử dùng tài khoản và xe điện của tớ, một ngày trải nghiệm thử xem.”

Yến Quy nghe vậy dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng lại làm một động tác tay cảm ơn, gật gật đầu. Đồ ăn lần lượt được đưa lên, hai người vừa ăn, Đinh Nhất vừa chậm rãi hướng dẫn Yến Quy cách giao đồ ăn.

Một bữa cơm kết thúc, Yến Quy tải phần mềm giao đồ ăn rồi phất phất tay xoay người chào tạm biệt.

Bên cửa Nam của trường đại học N là một lối đi bộ, bình thường cũng không có nhiều người đi lại nên đèn đường có chút tối tăm, nhưng Yến Quy đi lại vẫn ổn định.

Đinh Nhất đứng từ xa nhìn dáng người thon dầy của cậu dần biến mất trong bóng đêm, cuối cùng Đinh Nhất cũng quay người trở về.

– —-

Hôm sau thật khéo lại là thứ bảy, sáng sớm Đinh Nhất đã chạy xe điện đến đại học N giao cho Yến Quy, dặn dò Yến Quy dùng tài khoản của mình để nhận đơn giao thức ăn, bởi vì Đinh Nhất là một người đã thông thạo, như vậy thì tài khoản của cậu nhất định sẽ có ưu thế hơn.

Ban đầu Yến Quy vừa lo sợ vừa giao được mấy đơn, may mắn là mấy đơn giao hàng đều nằm ở khu vực xung quanh trường học. Hơn nữa một câu cậu cũng không phải nói, khách hàng cũng đều ôn hoà lễ phép, khiến cậu nhất thời tin tưởng bản thân hơn.

Tới gần giữa trưa, bầu trời có vẻ không đẹp, những đám mây to xấu xí bắt đầu kéo lại gần nhau, cuối cùng thì một cơn mưa tầm tã trút xuống.

Yến Quy nghĩ vì lý do an toàn, nên cậu định tạnh mưa rồi sẽ tiếp tục đi giao, nhưng không ngờ hệ thống lại báo có đơn hàng mới, Yến Quy bất đắc dĩ nhận đơn hàng xử lý trước.

– —-

Nghe tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ, Kha Khoa buồn bực không cam lòng mở hai mắt nhìn.

Ngày hôm qua anh phải ghi âm, em gái Kế hoạch đoạt mệnh liên hoàn thúc giao âm thật muốn giết chết anh, đến lúc cuối cùng anh cũng chống đỡ thu âm xong giao đi thì đã là rạng sáng. Em gái luôn ngồi đó giám sát anh thu âm cũng lỗ mãng nói một câu “Bự bự vất vả rồi”. Nhanh chóng tắt máy, Kha Khoa cũng chống đỡ rửa xong mặt mũi rồi trực tiếp nằm thẳng cẳng trên giường.

Cho nên ngày hôm nay Kha Khoa nghĩ rằng sẽ ngủ đến chiều, khó có được một ngày chủ nhật nghỉ ngơi thật tốt, cho nên sa đọa một chút.

Nào ngờ ngủ đến 11 giờ, một tiếng sấm sét dội xuống khiến anh tỉnh ngủ, lại không đợi cơn buồn ngủ ập đến thì dạ dày lại khua chiêng gõ trống kháng nghị.

Kha Khoa không còn cách nào, chỉ có thể trước tiên tìm chút gì ăn lót dạ, nhưng lại chờ đến khi anh rời giường đánh răng rửa mặt xong. Nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới quyết định ngày hôm qua, Kha Khoa dứt khoát lấy điện thoại bắt đầu mua thức ăn bên ngoài.

“Cửa Nam, một món xào, một phần gà xào cà tím, đưa đến kí túc xá giáo viên đại học N, khu 1, phòng 901.”

Yến Quy vừa nhận món ăn xong, nhìn đơn thức ăn phải đi giao, trong lòng có chút thấp thỏm.

Thật ra chuyên ngành của bọn cậu năm nhất và năm hai đều học ở khu nhà mới xây, vừa kết thúc năm hai sau kì nghỉ hè là chuyển qua bên này, cho nên đối với khu nhà cũ Yến Quy thật sự không quá quen thuộc.

Hơn nữa trường đại học N sau giải phóng có tiếng “quỷ đả tường” dường như rất dễ dàng bị lạc đường. “Kí túc xá giáo viên ở khu 1” được đánh dấu trên bản đồ hướng dẫn có chút khó hiểu. Yến Quy sợ chẫm trễ việc giao thức ăn, ảnh hưởng đến khách hàng ăn cơm không nói, cậu còn muốn khách hàng đánh giá cho tài khoản của Đinh Nhất.

*Quỷ đả tường: Có nhiều câu chuyện về Quỷ đả tường, thường là bạn lạc đường ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn – WP Táng Hoa.

Nhìn bản đồ đánh dấu Yến Quy đi vòng vo quanh khu đấy vài vòng, Yến Quy tuyệt vọng phát hiện bản thân hoàn toàn không tìm thấy mục tiêu. Hơn nữa lúc này mưa càng ngày càng lớn, trên sân trường không có một bóng người khiến cơ hội cậu muốn hỏi đường cũng không có.

Cơn gió thổi hạt mưa vào mắt Yến Quy, cậu theo bản năng đưa tay lên xoa xoa mắt. Khi tầm mắt bị che đi cậu không nhìn thấy ở ngã rẽ có một chiếc ô tô màu trắng bạc đột nhiên vọt ra.

Yến Quy không mở mắt được nhưng vẫn cảm giác được phía bên trái bị va chạm, trong một khắc bị ngã xuống đất, sau đó cơ thể không thể khống chế được ngã về một bên, cậu cuống quít vươn tay muốn chống xuống khiến cánh tay đau đớn một trận tan lòng nát dạ.

Sau nghĩ lại, Yến Quy cảm thấy bản thân cậu lúc đó muốn điên rồi, một khắc ngã xuống đất ấy vậy mà trong lòng cậu lại lo lắng xem thức ăn của khách có vấn đề gì không?

Khi Đinh Nhất nhận được tin tức của Yến Quy thực sự là bị doạ chết khiếp, ban nãy Yến Quy nhắn tin hỏi Đinh Nhất rằng thức ăn không cẩn thận làm rơi thì nên làm sao đây?

Đinh Nhất không ngừng truy hỏi xem có vấn đề gì, cuối cùng Yến Quy cũng thừa nhận bản thân bị thương, hơn nữa đang trên đường đến bệnh viện.

Đinh Nhất nhìn mưa to ngoài cửa sổ, lúc này trong đầu đã não bổ ra một bộ phim dài tập tình tiết sinh ly tử biệt. Đinh Nhất nghĩ định chạy đến bệnh viện luôn thì mới nhớ rằng sáng nay xe điện đã đưa cho Yến Quy.

Mà vì Đinh Nhất tiết kiệm tiền nên thuê nhà ở nơi hẻo lánh, nếu đi xe công cộng đến bệnh viện thì cũng phải mất nửa tiếng. Lúc này thời tiết không tốt, thử dùng phần mềm gọi xe mấy lần mà đều không có một lời hồi âm nào.

Đinh Nhất cũng lo lắng suông, chỉ có thể ra trạm xe đứng đợi, một một vừa chờ một bên thử gọi xe.

Giờ phút này Yến Quy cả người ướt đẫm đang ngồi trong chiếc xe hơi màu trắng bạc, tay phải ngại ngùng đặt trước ngực, tay trái bị ướt nên cử động có chút kì quá. gian nan gửi tin nhắn cho khách hàng.

– —-

Kha Khoa từ lúc gọi thức ăn đến giờ cũng chưa ăn một cái gì vào bụng.

Bởi vì thời tiết không tốt, Kha Khoa cũng không có ý định giục giao thức ăn, nên cũng không để ý đến thời gian.

Anh mở máy tính lên QQ bắt đầu xem tin nhắn của em gái Kế hoạch gửi cho anh. Em gái Kế hoạch nhắn rằng bản thu âm ngày hôm qua còn có chút vấn đề nhỏ, để anh có thời gian thì nhanh chóng ghi lại.

Kha Khoa chờ thức ăn nhàn rỗi nhàm chán, trước tiên đem lời kịch ghi lại một lần nữa rồi gửi cho em gái Kế hoạch, lúc này mới cảm thấy đói quá nhưng mà thức ăn anh gọi vậy mà vận chưa có đưa đến.

Anh cầm điện thoại mở ứng dụng đặt thức ăn ra, thấy đợn đặt hàng hiển thị người giao hàng chỉ cách anh có mấy trăm mét, quyết định chờ thêm mười phút.

Ai biết được chờ mười phút mòn mỏi cũng không thấy thức ăn đưa đến lại chờ được một tin nhắn xin lỗi vì đã là rơi thức ăn, mời Kha Khoa thêm wechat đối phương để gửi tiền bồi thường, hơn nữa còn xin lỗi mong muốn Kha Kha đừng đánh giá kém.

Tuy rằng không có ý kiến gì nhưng Kha Kha cũng không còn cách nào khác.

Thuận tay thêm bạn wechat đối phương, lại phát hiện người này đã có trong danh dạ điện thoại?

Vậy là ngời giao hàng vừa nãy là Yến Quy?!

Kha Khoa vội vàng tắt ứng dụng đặt thức ăn, muốn xác minh thông tin người giao hàng, lại phát hiện người giao hàng lại là một thanh niên tên Đinh Nhất. Hơn nữa đơn đặt hàng vừa nãy chưa giao, nên định vị vẫn thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, tỏ rõ vị trí của người giao hàng lúc này đang ở bệnh viện.

Chẳng lẽ trong lúc giao hàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Yến Quy ủ rũ ngồi ở băng ghế bên ngoài phòng bệnh, mái tóc ướt sũng chậm rãi nhỏ giọt nước, nhưng mà cậu căn bản không có qua tâm. Yến Quy cúi đầu nhìn điện thoại, chưa từ bỏ ý định gửi tin nhắn thêm một lần nữa, vì tin nhắn cũng không thấy gì, hay là khách hàng không nhận lời xin lỗi của cậu.

Trong cậu rối rắm không biết làm thế nào, cửa phòng bệnh lại mở ra. Trên màn hình là đã đến dãy số của cậu, cậu chỉ có thể cất điện thoại, đứng lên đi vào.

Ngay khi điện thoại chuẩn bị rơi vào túi thì trong nháy mắt màn hình đột nhiên sáng lên, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình khoá.

Nhưng bởi vì điện thoại ngấm nước nên có chút không được nhạy mà điện thoại thì lại không hoạt động như chủ nhân của nó cài đặt, rung lên hay là kêu, Yến Quy nản lòng thoái chí nên không nhìn thấy tin nhắn.

Mà tin nhắn của Kha Khoa gửi đi đã một thời gian, lại chậm chạp không có hồi âm.

Anh do dự tìm lại tin nhắn vừa nãy, dựa theo dãy số gọi một cuộc điện thoại, nhưng trong di ộng chỉ là giọng nói máy móc nhắc nhở “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nghe máy” điều này làm cho Kha Khoa càng đứng ngồi không yên.

Sau một lát, anh đứng dậy thay đồ rồi đi xuống nhà, cầm lấy chiếc ô, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cơn mưa bên ngoài dường như nhanh đến cũng nhanh đi. Mặt trời xuyên qua từng tầng mây lộ ra ánh sáng. Kha Khao ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ là sắp có chuyện xảy ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN