Chim Mỏi Về Tổ - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Chim Mỏi Về Tổ


Chương 22


Edit + Beta: Vịt

Ngày 24 tháng 12 thành phố N đỏ trận tuyết lớn nhất trong mười năm tới nay, đại học N nghỉ một ngày, nhưng Kha Khoa vẫn sáng sớm đã đi ra ngoài.

Hôm nay vốn nên là anh trực ban, mặc dù hôm qua đã nhận được thông báo, nếu không tiện có thể không đi làm, nhưng vì chuẩn bị sinh nhật cho Yến Quy, thầy Kha còn phải yểm hộ đi ra ngoài một chuyến, dứt khoát dặn dò Yến Quy, trước tiên đến nhà hành chính xem sao.

Kha Khoa đội tuyết đến phòng làm việc sau đó mới phát hiện cửa lại khép hờ. Hóa ra hôm nay thầy Vương cùng trực với anh cũng không yên tâm, đến sớm hơn anh chút.

Chờ lúc Kha Khoa đến thầy Vương đã kiểm tra một vòng, nghe thấy tiếng mở cửa xoay người nhìn thấy Kha Khoa, cười một cái, chỉ chỉ đống táo bọc giấy bóng kính rực rỡ trên bàn.

“Vốn còn định catch trend, kết quả bỗng nhiên dập hỏng, may mà cậu đến, chọn mấy quả?”

Khoa Khoa cũng không khách khí với hắn, chào hỏi, chọn lấy một quả thuận mắt.

Hai người đợi thẳng đến buổi trưa, quả nhiên không có ai, liền cùng đến nhà ăn nhân viên vắng ngắt ăn cơm. Sau đó Kha Khoa lại về phòng làm việc cầm “quả bình an” kia lên, cùng thầy Vương quẹt thẻ trên cửa, tan làm sớm.

Kha Khoa không vội về nhà, mà đội tuyết ra khỏi đại học N, sau khi đến con đường phía nam trường, lại rẽ vào chợ.

Vừa qua cơm trưa, vẫn chưa mở chợ, bên này cũng không có hơi người, nhưng thầy Kha rõ ràng không để ý.

Anh ở giữa những gian hàng trống rỗng rẽ ngang rẽ dọc, mò đến cuối đường, vào một quán bánh ngọt.

Chủ quán là một chị gái mập, nhìn thấy Kha Khoa nhiệt tình chào hỏi anh: “Đến rồi à? Sao giờ đã muốn đến đặt? Sinh nhật của cậu không phải còn gần 1 tháng?”

Kha Khoa cười đáp lại cô: “Sinh nhật em còn cần tự mình đặt bánh ngọt, vậy cũng quá thảm, đây là cho em……” Vừa nói nhìn vẻ mặt chị gái, “Đặt cho người yêu em.”

“Thật à? Chúc mừng chúc mừng! Tiểu tử Kha cuối cùng cũng lớn rồi ha! Vậy lần này cậu, vẫn muốn dùng kiểu trước chứ?”

Kha Khoa gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Hơi ngọt chút đi, em ấy thích ăn. Sau đó, em muốn đặt bức tranh bên trên, chị xem xem,” Kha Khoa đưa di động tới cho chị gái, “Thế này, chị thấy được không?”

Chị gái nhận lấy điện thoại nhìn tỉ mỉ: “Không có vấn đề, đúng lúc chỗ chỉ có thùng hoa quả tươi mới.”

Quán này là quán bánh ngọt mà Kha Khoa ăn từ bé đến lớn, vốn không bán bánh sinh nhật, nhưng Kha Khoa từ bé đã quen đồ của nhà bọn họ, mọi người là hàng xóm trong phố lâu năm như vậy, Tiểu Kha khoa lại khiến người ta thích, thế là năm đó cha của chị gái, cũng chính là chủ cũ quán này, đặc biệt nghiên cứu cho anh một loại bánh ngọt, cách làm khá phức tạp, bình thường cũng không ship, Kha Khoa cũng chỉ sinh nhật mới có thể ăn được một lần.

Đến bây giờ chị gái tiếp nhận cửa hàng, thói quen này cũng được truyền lại.

Kha Khoa hôm nay tới đây, chính là muốn để Yến Quy cũng nếm thử mùi vị mà anh ăn từ bé đến lớn.

Chị gái vừa nói chuyện với Kha Khoa, vừa dưới tay không ngừng bắt đầu chuẩn bị các loại nguyên liệu. Đến khi vẽ xong tranh đóng gói đựng vào hộp, Kha Khoa xách bánh ngọt đi ra, đã qua hơn nửa chiều.

Lúc này tuyết trên trời đã ngừng, tuyết trên mặt đất vẫn tích rất sâu, đã có bán hàng rong bắt đầu đi ra ngoài quét tuyết, chuẩn bị mở hàng.

Yến Quy vừa gửi tin hỏi Kha Khoa buổi tối ăn gì, Kha Khoa trả lời cậu một câu không cần chuẩn bị cơm tối vội, đợi một lát cũng không nhận được reply, liền nhét điện thoại vào túi, giẫm chân, xách theo bánh ngọt bắt đầu đi xuyên qua chợ.

Bánh nướng thịt dê của nhà họ Vương, phá lấu của nhà họ Lý, vịt quay của nhà họ Trương, còn có bánh đậu của quán ăn…… Mặc dù đặt cùng nhau xem ra rất không hợp, cũng không thành bữa, nhưng anh muốn hôm nay, cho Yến Quy nếm thử những thứ cậu đã bỏ lỡ, những thứ Kha Khoa thích nhất.

Đường đổ tuyết không dễ đi lắm, chờ lúc Kha Khoa xách túi đồ ăn linh tinh loạng choạng về Tân Nhất Hào, đã hơn năm giờ chiều, mùa đông ở thành phố N trời tối rất nhanh, lúc này đèn đuốc rực rỡ.

Đúng rồi, còn có một thứ quan trọng.

Kha Khoa dùng tay trái xách hết đồ, tay phải móc chìa khóa mở cửa tầng hầm ra.

Không xa cửa đặt một túi quà tặng, bên trong là quà sinh nhật Kha Khoa sáng sớm đã chuẩn bị. Anh sợ bị Yến Quy phát hiện, cho nên sau khi mua vẫn đặt trong tầng hầm.

Mở cửa lớn 901 ra, Kha Khoa nhìn quanh, phòng bếp không có ai. Thế là anh thay dép trước, đặt hết đồ vào bếp.

Bạn học Yến Quy quả nhiên đang học bài.

Kha Khoa đến phòng cho khách nhìn, ra hiệu cậu tiếp tục, sau đó trong ánh mắt không dám tin của Yến Quy vỗ ngực đảm bảo cơm tối nay giao cho anh.

Thật ra Kha Khoa làm trận địa thế này, Yến Quy ít nhiều cũng có thể đoán được anh muốn làm gì, nhưng lúc cậu nhìn thấy bàn đầy ắp kia, vẫn kinh hãi — thật sự quá nhiều, cậu xém nữa cho rằng giáo sư Kha và chủ nhiệm Lý lại sắp từ chỗ nào chui ra.

“Những thứ này đều là anh rất thích, anh trước đây đã nghĩ, nếu lúc nào anh có người mình thích, nhất định phải mang người ấy đi thử những thứ này một lần,” Kha Khoa kéo Yến Quy ngồi vào vị trí đã định, nhìn ánh mắt cậu trịnh trọng nói, “Cám ơn em đã cho anh cơ hội này, sinh nhật vui vẻ, Yến Quy.”

Yến Tiểu Quy suýt nữa lại muốn khóc, nhưng rốt cuộc liều mạng chớp mắt nhịn xuống, cậu cười với Kha Khoa, ra dấu cám ơn.

Chờ hai người ăn gần xong, Kha Khoa lại đến phòng bếp lấy cái bánh ngọt đặc chế kia ra.

Sốt việt quất vẽ chim én (yến), bơ lạc làm ổ, bên trên còn cắm một cây nến sáng trưng.

“Bạn nhỏ Yến Quy hai tuổi sinh nhật vui vẻ, mau cầu nguyện!” Kha Khoa cầm bánh ngọt, lộ ra 28 chiếc răng với cậu.

Yến Quy nhắm mắt cầu nguyện, nước mắt rốt cục thuận theo chảy xuống.

Chờ cậu thổi nến xong, Kha Khoa đặt bánh ngọt xuống, đưa dao cho cậu, tay để không nhanh chóng lau nước mắt cho cậu.

“Giờ khóc hơi sớm nhỉ?” Kha Khoa dịu dàng lau vành mắt cậu, “Quà vẫn chưa nhận đâu.”

Hai người ăn bánh ngọt một lát, Kha Khoa lại đúng lúc lấy quà sinh nhật ra.

Yến Quy cẩn thận mở gói — bên trong là một chiếc điện thoại hoa quả màu trắng hoàn toàn mới, vừa vặn là kiểu tình nhân với bản màu đen Kha Khoa đang dùng.

“Bên trong đã để sim, là số tình nhân với anh.”

Kha Khoa thấy Yến Quy không có phản ứng gì, vội vàng cầm lấy điện thoại nhét vào tay cậu: “Không được từ chối! Anh muốn sử dụng quyền show ân ái của anh!”

Yến Quy ngửa mặt lên, cũng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn 28 chiếc răng với anh.

Vốn tưởng đến đây là kết thúc, ai biết thầy Kha lại móc ra một quả táo đựng trong chiếc túi rực rỡ.

Yến Quy thật ra đã ăn no, nhưng thấy vậy vẫn lấy táo ra rửa sạch.

“Ngọt lắm.” Yến Quy cắn một miếng, khoa tay múa chân nói.

“Vậy sao? Anh nếm thử.” Kha Khoa nói, giơ tay cậu lên, cúi đầu, nhắm vào chỗ Yến Quy đã cắn, cắn một miếng to.

“Ưm…… sao anh không cảm thấy?” Kha Khoa nhanh chóng nhai hết miếng trong miệng nuốt xuống, đầy mặt nghi ngờ nói.

Yến Quy không nghi ngờ gì, vội vàng lại ăn một miếng, rõ ràng rất……

“Đúng thật, rất ngọt.”

Kha Khoa hôn xuống miệng cậu, thậm chí còn le lưỡi liếm một cái.

Trong lòng Yến Quy biết bị đùa bỡn, loáng cái mặt đỏ chót, vừa định cúi đầu, lại bị Kha Khoa ngăn lại.

“Yến Tiểu Quy, sinh nhật vui vẻ, hàng năm bình an.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN